Chương 55
← Ch.064 | Ch.066 → |
Editor: Hihi! + Beta: Miya
Thư Lan nghe xong thì hết sức kinh ngạc: “Ban đầu anh đã biết chủ tịch RL nhiệt tình làm công ích, đúng không?”
Mỗi bước đi của Lệ Bắc Đình đều rất vững, có lẽ Lệ Nam Hi còn chưa vào cuộc thì Lệ Bắc Đình đã nghĩ được cách giải quyết mớ hỗn độn mà Lệ Nam Hi gây ra.
Người như vậy, đầu đầy mưu mô thì ai thắng nổi?
Thì sao kiếp trước hai người lại có kết cục như vậy, chỉ cần anh dùng chút thủ đoạn, thì chỉ sợ cô đã sớm bị Lệ Bắc Đình nắm trong lòng bàn tay.
Lúc này Thư Lan nghĩ, kiếp trước vì sao Lệ Nam Hi có cơ hội động thủ với Lệ Bắc Đình là vì cô đã cản trở anh.
Lệ Bắc Đình vẫn luôn thật lòng với cô, chẳng qua là cô không hiểu.
“Em nghĩ việc hợp tác của RL là do Lệ Nam Hi thúc đẩy à? Ngay từ đầu anh đã liên lạc với RL, đúng lúc Chu Tự Bạch được bổ nhiệm làm tổng giám đốc khu vực Đại Trung Hoa, nên càng làm anh thuận lợi hơn. ”
Lệ Nam Hi còn đắc ý cho rằng là mình thúc đẩy hợp tác giữa Lệ thị và RL. Nhưng thực tế, Lệ Bắc Đình mới là người đứng sau, từng bước đẩy Lệ Nam Hi vào hố lớn.
Nhưng cũng không thể trách Lệ Bắc Đình. Nếu không phải Lệ Nam Hi tham vọng mà không có năng lực, thì hắn sẽ không ngã thảm hại tới vậy.
“Trời ạ, anh tuyệt quá đi, anh không phải người bình thường đúng không?” Thư Lan cảm thán, hơi dựa vào người anh, vì tiếc cho Lệ Nam Hi, mà thua trong tay Lệ Bắc Đình cũng xem như không thiệt thòi.
“Không phải người bình thường chỗ nào?” Lệ Bắc Đình đặt chén xuống, anh đỡ Thư Lan: “Nếu cậu ta không tham lam, cũng sẽ không sập bẫy. ”
Về vụ tai nạn xe, tài xế kia đã bị phán tù chung thân, một mình gánh vác trách nhiệm, nhưng Lệ Bắc Đình không tin lại trùng hợp như vậy. Tốt nhất Lệ Nam Hi đừng bị anh nắm được điểm yếu nào, nếu không dù là người thân hay anh em, anh cũng sẽ không nương tay.
“Nhưng kế của anh quá tàn nhẫn, người bình thường không dính bẫy mới lạ. ” Khi đối mặt với lợi ích, ai mà không động tâm, chẳng quá Lệ Nam Hi hơi ngu hơn thôi.
“Cậu ta không đắc tội với anh, thì anh làm gì có thời gian rảnh rỗi bày kế cậu ta. ”
Triệu Cầm và Lệ Nam Hi nhảy quá cao, cản trở tầm mắt của anh.
“ Haiz, người ta nói thà đắc tội với quân tử còn hơn đắc tội với tiểu nhân, nhưng em thấy thà đắc tội với tiểu nhân cũng không nên đắc tội với Lệ Bắc Đình, nếu không sẽ phải trả giá đắt. ”
Thư Lan lắc đầu thở dài, không phải bây giờ Lệ Nam Hi đang ở trong hoàn cảnh này sao? Danh tiếng tích góp nhiều năm đã tan thành mây khói, hiện tại trong giới thượng lưu khi nhắc tới hắn đều nói một câu “phế vật”. Năm lần bảy lượt kéo Lệ thị vào chỗ nguy hiểm, lần nào cũng phải nhờ Lệ Bắc Đình cứu vãn, ai ai cũng cười hắn.
Sợ là sau này Triệu Cầm cũng xấu hổ với người khác khi nhắc đến Lệ Nam Hi, chuyện xấu hổ như vậy, người ta sẽ cười nhạo trong mấy năm.
Nhưng Thư Lan thấy vẫn còn nhẹ, ai bảo Lệ Nam Hi âm mưu lấy thứ không nên thuộc về mình.
Lệ Bắc Đình ủy khuất nhiều năm như vậy, dù sao cũng nên trả lại rồi.
Lệ Bắc Đình bật cười, cúi đầu hôn môi cô: “Vậy cần nhớ kỹ, đừng đắc tội với anh, cẩn thận bị anh tính kế. ”
Mấy chữ cuối cùng Lệ Bắc Đình cố ý nhấn mạnh, mang theo chút trêu đùa.
“Xì. ” Thư Lan trừng mắt nhìn anh: “Nói ít lại thôi, lo ăn cơm của mình đi. ”
Lúc nào cũng vậy, rõ ràng anh vừa mới nghiêm túc, nhưng hết lần này đến lần khác đều muốn láy cho chuyện khác, anh như kẻ bi3n thái vậy.
“Được, anh ăn, em ăn chưa?” Lệ Bắc Đình thu lại nụ cười, bắt đầu ăn cơm, anh thật sự rất đói.
“Em ăn từ sớm rồi, ở đây có phòng nghỉ không? Tối nay em muốn ở lại đây. ”
“Ở đây không có, không rộng rãi như ở nhà, em ở đây làm gì?”
“Sợ anh đêm không về, giấu người đẹp ở đây. Em mặc kệ, em muốn ở đây. ” Thư Lan ôm lấy eo Lệ Bắc Đình từ đằng sau.
Ngày mai là ngày 520*, không biết mai anh có rảnh không. Gần đây cũng hơi bận, Thư Lan không muốn Lệ Bắc Đình phải chiều theo cô, chi bằng cô ở đây cùng anh cũng được.
(*) ngày 20 tháng 5 được viết là 520 và được phát âm gần giống với cụm từ “wǒ ài nǐ” – 我爱你, tức là “tôi yêu bạn”. Vì vậy, ngày 520 được xem là dịp để bày tỏ tình cảm và thể hiện tình yêu của mình với người khác
“Không sợ anh nổi thú tính à?” Lệ Bắc Đình vừa ăn vừa nói, hôm nay cô hơi dính người.
“Anh dám, em cũng không sợ. ” Ở đây là phòng làm việc, cô chắc chắn Lệ Bắc Đình không làm bậy ở đây.
“Gan em lớn thật, nhưng thật sự không có phòng thoải mái, không gian lại chật, sáng mai anh thức dậy cũng sẽ đánh thức em. ”
“Nói tới nói lui, anh chỉ không muốn em ở lại, vậy em đi luôn. ” Thư Lan thở hổn hển buông anh ra, nói muốn đi.
“Này, được rồi, đừng đi mà. ” Lệ Bắc Đình kéo tay cô lại. Để cô đi thật thì ra gì nữa, không phải sẽ khiến cô giận anh à.
“Vậy anh cầu xin em đi. ” Thư Lan hất cằm, vô cùng đắc ý.
Trên gương mặt đẹp trai của Lệ Bắc Đình lộ ra vài phần bất đắc dĩ: “Được, anh cầu xin em, cầu xin em ở lại đây. ”
“Vậy còn được, anh ăn cơm đi, em đi phòng nghỉ xem một chút. ” Thư Lan đẩy tay anh ra, đi về hướng phòng nghỉ bên cạnh.
Lệ Bắc Đình dở khóc dở cười, sao ngày càng khó dỗ vậy không biết.
Phòng nghỉ thật ra cũng không nhỏ, có phòng ngủ phòng vệ sinh và một phòng bếp nhỏ nhỏ, chưa từng sử dụng.
Thư Lan đặt túi xách xuống, đi dạo một vòng. Lúc này cô mới hiểu, có nhà chưa chắc đã là nhà, chỉ nơi có người mình yêu mới gọi là nhà, đi theo Lệ Bắc Đình thì với cô ở đâu cũng như nhau.
Lệ Bắc Đình ăn cơm tối rồi tiếp tục bận rộn, Thư Lan đi ngủ trước, không biết bao lâu mới có thể giải quyết hết công việc tồn đọng cả tháng nay, đợi anh làm xong việc trong tay cũng đã gần 3 giờ sáng.
Anh tắt đèn phòng làm việc, nhẹ nhàng đi vào phòng nghỉ, vào phòng tắm sơ qua, mới mở cửa phòng ngủ.
Chắc vì ở chỗ lạ nên Thư Lan ngủ rất thành thật, cuộn tròn người, chăn chỉ đắp tới bụng, váy ngủ thì trượt lên, lộ ra bắp chân trắng nõn mịn màng, tư thế như một đứa trẻ.
Lệ Bắc Đình không bật đèn, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, lần mò trèo lên giường.
Một người to lớn như anh, khi nằm xuống sẽ nhận ra ngay. Anh nằm xuống, giường cũng lún theo.
Anh không dám nhúc nhích, sợ đánh thức cô, đã hơn 3 giờ sáng là lúc ngủ thoải mái nhất.
Nhưng điều anh không ngờ là anh vừa nằm xuống không bao lâu, Thư Lan liền tự động lăn về phía anh, lăn vào lồ ng ngực anh, một chân trực tiếp gác lên đùi, một tay nắm chặt quần áo trước ngực anh, không hề có dáng vẻ như lúc nãy.
Lệ Bắc Đình thầm cười, xoa nhẹ đầu cô. Lúc này hơi thở cô phả nhẹ vào ngực anh, hòa chung nhịp với tiếng tim đập, cảm giác mệt mỏi đều biến mất không còn nữa.
Nếu mỗi buổi tối đều có một cô gái nhỏ khiến lòng anh nóng ran như vậy, thì anh còn phiền não gì nữa.
Anh ôm chặt cô, nhắm hai mắt chìm vào giấc ngủ. Hơn sáu giờ đã phải thức dậy, cũng không ngủ được bao lâu.
Lúc Thư Lan ngủ là một mình, khi tỉnh dậy trên giường cũng chỉ có một mình, cô cầm điện thoại nhìn một chút đã hơn chín giờ. hôm nay là ngày 520, quà Lệ Bắc Đình đã tặng rồi, còn quà của cô thì chưa.
Thư Lan xuống giường đi rửa mặt, gửi tin nhắn cho Lệ Bắc Đình, đề phòng có người ở bên ngoài sẽ không hay.
Lệ Bắc Đình không trả lời, một lát sau, cửa phòng nghỉ mở ra.
Thư Lan buông ly nước xuống, quay đầu chớp mắt nhìn anh.
“Tỉnh rồi sao? Bữa sáng ở trong bếp, lát nữa anh phải đi khách sạn ký hợp đồng. ” Vì muốn xây dựng thế lựu nên tiến hành ký kết ở khách sạn, địa điểm cũng rộng rãi hơn.
Lệ Bắc Đình đi vào, đẩy tủ đồ ra muốn chọn một cái cà vạt.
Lúc này, Thư Lan bước tới, chọn cà vạt có màu đỏ sẫm: “Cái này đẹp nè, tươi sáng, mọi chuyện đều thuận lợi. ”
Lệ Bắc Đình gật đầu, Thư Lan nhón chân lên thắt cà vạt cho anh, lại chọn một khuy áo và đồng hồ đeo tay: “Chờ em chút. ”
Cô chạy về phòng lấy hộp quà cầm từ công ty về, hớn hở chạy tới trước mặt Lệ Bắc Đình: “Này là quà 520 cho anh, anh tặng em máy bay riêng, món quà đó em không đáp lễ nổi, mong anh đừng chê nha. ”
“Có quà là được rồi, anh không dám chê. ” Lệ Bắc Đình mỉm cười, mở hộp quà ra anh thấy một cái ghim cài hình chim én, lúc trước Thư Lan đã cho anh xem bản thiết kế.
“Chim én mang niềm vui đến, em hy vọng anh giải quyết tốt mọi việc, sau này công ty sẽ thuận lợi, anh cũng vậy. ”
Lệ Bắc Đình đưa chiếc hộp cho cô: “Cài lên cho anh. ”
Đây là món quà đầu tiên Thư Lan tặng anh, ý nghĩ sâu sắc, để cho chiếc ghim cài này đi cùng anh ra chiến trường không có khói súng. Vì hợp đồng hôm nay sẽ thay đổi tương lai của tập đoàn Lệ thị.
Thư Lan gật đầu, cài lên cho anh.
“Rất đẹp trai, anh mặc gì cũng đẹp. ” Thư Lan không thể không thừa nhận, cái ghim cài mà cô thiết kế vẫn không bằng vẻ đẹp của Lệ Bắc Đình.
“Hôm nay miệng ngọt thật, để anh nếm thử một chút. ” Lệ Bắc Đình cúi đầu cúi đầu hôn lấy môi cô, cướp lấy tâm hồn cô.
Thư Lan nhiệt tình đáp lại anh, hôm nay là ngày đặc biệt, cô muốn có một lễ tình nhân khó quên với Lệ Bắc Đình vì đây là ngày lễ tình nhân đầu tiên của họ.
Suýt chút nữa Lệ Bắc Đình không kiềm chế được, nghĩ đến còn có việc quan trọng, anh véo nhẹ eo cô: “ Chờ anh xong việc sẽ xử lý em. ”
“Anh mau đi đi, mồm miệng cũng dữ lắm. ” Thư Lan vỗ vào tay anh, đẩy anh ra cửa.
Mười giờ rưỡi, tập đoàn Lệ thị và tập đoàn RL cùng ký kết điều khoản thay đổi hợp đồng. Nhờ vậy, chuyện tập đoàn Lệ thị thua lỗ 2 tỷ chỉ là lời nói suông, hoàn toàn không xảy ra.
Buổi họp báo phát sóng trực tiếp, ảnh hưởng lên cảm xúc của nhiều nhà đầu tư, thị trường chứng khoán của tập đoàn Lệ thị cũng bắt đầu tăng nhanh vào thời điểm báo cáo cuối ngày đã đạt đến đỉnh điểm.
Chỉ mới có hai ngày, nhưng vấn đề khiến mọi người lo lắng bấy lâu nay đã được giải quyết, mọi bước đi đều đúng hướng, mọi người đều đã bị thuyết phục.
Sau sự việc lần này, uy tín của Lệ Bắc Đình tại công ty càng tăng cao, mọi người đều công nhận Lệ Bắc Đình là trụ cột của tập đoàn Lệ thị.
Cộng thêm cổ phần ông cụ chuyển nhượng, Lệ Bắc Đình đã trở thành cổ đông lớn nhất của tập đoàn, đè bẹp cổ đồng thứ hai, Lệ Bắc Đình có quyền quyết định tuyệt đối, còn chủ tịch Lệ Kiện chỉ còn là một chức vụ trên danh nghĩa.
Ngày hôm đó các phương tiện truyền thông đưa tin: Tập đoàn Lệ thị sắp mở ra một kỷ nguyên mới.
← Ch. 064 | Ch. 066 → |