Chương 53
← Ch.062 | Ch.064 → |
Editor: Hihi! + Beta: Mia
Ông cụ ngẩng đầu nhìn anh, đã suy nghĩ rất nhiều nhưng lại không nghĩ đến anh yêu cầu Lệ Nam Hi ra nước ngoài.
“Ông nội, Lệ Nam Hi là con riêng của ba đúng không?” Lệ Bắc Đình nhìn ông, ánh mắt sắc bén.
Chuyện này không phải bí bật, Lệ Bắc Đình đã im lặng nhiều năm rồi, cuối cùng hôm nay cũng nói ra.
Ông cụ tỏ vẻ khó tin, không tưởng tượng được, sau đó bừng tỉnh, khẽ thở dài, là ông đánh giá thấp Lệ Bắc Đình, Bắc Đình thông minh như vậy làm sao không đoán được.
Ông không nghĩ đến, chuyện này đã qua nhiều năm như vậy mà chuyện này vẫn phải đưa ra để nói.
“Đúng vậy, năm đó là ba con có lỗi với mẹ con, khi đó con còn nhỏ nên không nói với con. ” Ông cụ nghĩ sai rồi, còn cho rằng bí mật này có thể che giấu mãi mãi.
Nhưng giấy không gói được lửa, không có bí mật nào giữ được mãi mãi.
“Nhưng bây giờ con đã hai mươi tám tuổi rồi, ông vẫn chưa từng nói cho con biết, cho nên ông chưa từng có ý định nói cho con biết, đúng không?” Không đề cập đến, lừa mình dối người, coi như không ai biết chuyện này, thì có thể là anh em hoà thuận, gia đình hạnh phúc.
Nếu như hôm nay Lệ Bắc Đình không đề cập đến, ông nội vẫn sẽ không nói cho anh biết.
Ai cũng mong gia đình sẽ hòa thuận, coi như không nói đến chuyện này, thì sẽ không có ai biết, gia đình hòa thuận tốt đẹp.
Nhưng càng như vậy, Lệ Bắc Đình càng thất vọng, dựa vào cái gì mà nhà của anh lại bị một tiểu tam và một đứa con riêng chiếm cứ.
“Ông nội, ông còn nhớ mẹ con không? Cái nhà này còn có ai nhớ đến bà ấy không? Ông còn nhớ lúc gần ra đi ông ngoại đã nói gì với ông không?” Lệ Bắc Đình không hùng hổ dọa người, nhưng có một số việc, không nói không có nghĩa là chưa từng tồn tại.
Nhiều năm như vậy, Lệ Nam Hi cùng Triệu Cầm giống như cái gai đâm vào lòng anh, nửa đêm thức giấc, anh luôn nhớ đến anh một thân một hình, rất đau.
Mẹ của anh vì Lệ Kiện từ bỏ tất cả, thậm chí là tính mạng nhưng không nhận được cái gì.
Mà Triệu Cầm phá hoại gia đình người khác, ép chết Trịnh Thục lại có thể được nhà họ Lệ cưới vào cửa, trở thành bà Lệ tôn kính.
Ngay cả đứa con riêng Lệ Nam Hi cũng đến cướp đi thứ vốn thuộc về Lệ Bắc Đình.
Làm sao anh có thể chấp nhận khoanh tay nhường cho người khác.
Nhiều năm như vậy không ai biết, trong lòng Lệ Bắc Đình đã trải qua bao nhiêu sự tra tấn.
Thời điểm khó khăn nhất, thậm chí còn nghĩ đến đem tất cả chỗ này nhường hết cho cả nhà bọn họ, để không làm chướng mắt anh.
Nhưng tại sao anh phải nhường? Trịnh Thục cũng có một phần trong ngôi nhà này.
Đối với sự chất vấn của Lệ Bắc Đình, ông cụ không nói nên lời, vốn dĩ trong lòng có sự áy náy, sau khi mọi chuyện bị bại lộ, cảm giác tội lỗi càng trở nên lớn hơn.
“Bắc Đình, đừng nói vậy, ông đồng ý với con, sau này công ty sẽ không để lại cho nó. ” Chuyện này vốn dĩ là nhà họ Lệ nợ Trịnh Thục và Lệ Bắc Đình, nên trả từ lâu rồi.
Nếu như không có Triệu Cầm và Lệ Nam Hi, Trịnh Thục vẫn còn sống, Lệ Bắc Đình cũng không cần tốn công lập âm mưu này, công ty vốn dĩ là của Lệ Bắc Đình.
Lùi lại một bước, nếu như kiên quyết không cho Triệu Cầm vào cửa đã không có Lệ Nam Hi gây khó dễ cho Lệ Bắc Đình, có một số chuyện danh chính ngôn thuận nổi lên.
“Ông nội, ông và bà đã nuôi con lớn, con sẽ ghi nhớ cả đời, ông yên tâm, con sẽ chăm sóc hai người, cho dù ông đưa công ty cho ai, nhưng người ba kia, con không có cách nào tha thứ. ”
Ba người, trong đó bao gồm người đầu tiên là Lệ Kiện.
“Ông cũng già rồi, công ty không để cho con thì cho ai, ngày mai ông để luật sư soạn một bản thỏa thuận, cổ phần của ông toàn bộ chuyển cho con, ông ở nhà dưỡng già là được. ”
Thật ra vốn dĩ là như vậy, nếu như ông sớm hạ quyết tâm, Bắc Đình sẽ không lo lắng, sẽ không cho rằng ông giao công ty cho Lệ Nam Hi, từ đầu đến cuối, ông cũng chưa từng nghĩ sẽ đem công ty giao cho Lệ Nam Hi, nhưng Lệ Kiện có lẽ đã nghĩ đến.
Chỉ cần ông đem cổ phần cho Bắc Đình, Lệ Kiện nghĩ gì cũng vô dụng, cổ phần trong tay Bắc Đình đã đủ nghiền ép những nhà đầu tư kia.
Lệ Bắc Đình trầm mặc, không cự tuyệt, có những thứ cầm trên tay mới là tốt.
Anh không dám đánh cược, ông cụ vẫn còn cảm thấy chút áy náy với Trịnh Thục, còn sau này thì sao? Ngộ nhỡ phần áy náy này không còn thì sao?
Cho nên tốt nhất là nên cầm cổ phần trong tay, dù sao anh cũng sẽ không đối xử tệ với hai người.
Khoảng một giờ sau, Lệ Bắc Đình đi xuống, đưa Thư Lan ra khỏi nhà cũ, tâm tình không tệ, mong muốn đã đạt được, ông nội còn chủ động chuyển nhượng cổ phần cho anh thỏa mãn rồi.
Ngược lại thần sắc của Thư Lan không đúng lắm, sau khi lên xe cũng không nói gì.
“Sao vậy?” Lệ Bắc Đình cầm tay cô, có chút lạnh.
Thư Lan hồi phục, lắc đầu. “Không sao, đột nhiên em nghĩ đến chuyện công việc, ngày mai phải đến công ty. ”
Vừa rồi bà nội kể cho cô nghe chuyện Lệ Bắc Đình khi còn bé, anh đã học tập chăm chỉ thế nào mới vào được công ty, gia đình không giúp đỡ được bao nhiêu cho Lệ Bắc Đình đến khi anh lớn, Lệ Bắc Đình không chịu thua kém mới có thể có thách tựu như ngày hôm nay.
So với Lệ Bắc Đình, Thư Lan hạnh phúc hơn nhiều, ba cô hết lòng vì cô, sợ cô phải chịu ấm ức, chỉ có cuộc hôn nhân này làm cho cô không hài lòng, nhưng sự thật chứng minh rằng ba cô chọn cho cô cuộc hôn nhân rất tốt.
Kiếp trước còn cảm thấy mình thê thảm, bây giờ nghĩ một chút mới thấy Lệ Bắc Đình còn thảm hơn.
Thư Lan không thể suy nghĩ nhiều, suy nghĩ một chút đã đau đầu.
“Ừ, giải quyết xong hết rồi, ngày mai anh cũng đến công ty, ông nội đồng ý điều kiện của anh. ”
“Điều kiện gì ạ?”
“Đưa Lệ Nam Hi xuất ngoại, vĩnh viễn không được quay về. ” Khi Lệ Bắc Đình nói ra những lời này có chút lo lắng, một khi Lệ Nam Hi xuất ngoại thì một nhà không thể đoàn tụ.
Nhưng Thư Lan không nghĩ như vậy: “Đó cũng tốt cho hắn quá rồi, không phải là ăn uống ở nước ngoài, phải quăng hắn đến một ngọn núi, kêu trời gọi đất đều không nghe. ”
Xuất ngoại sao có thể tính là trừng phạt, nhưng cũng không có giải pháp tốt hơn, vì Lệ Nam Hi không phạm tội, cũng không thể đưa vào tù, đưa ra nước ngoài thì mắt không thấy, cũng tốt.
Lệ Bắc Đình cười khẽ: “Như vậy là phạm pháp, giữ người trái phép. ”
“Vậy hắn có đồng ý xuất ngoại không?”
“Chuyện này không cần lo lắng, ông nội sẽ xử lý. ” Lệ Bắc Đình xoa đầu ngón tay cô “Còn nữa, ông nói đem cổ phần cho anh. ”
“Được sao, như vậy ở công ty anh có nhiều quyền tự chủ hơn, hơn nữa em tin là mặc dù đôi khi ông nội nghĩ đến Lệ Nam Hi nhưng vẫn thiên vị anh hơn, nhất định anh cũng sẽ đối xử tốt với ông nội. ”
“Đây là đương nhiên, công ơn của ông bà, anh vĩnh viễn nhớ, trong tay ông không có cổ phần, có lẽ sẽ tốt hơn. ”
Cổ phần trong tay Lệ Kiện khẳng định không thể cho anh hết, cho nên cổ phần của ông nội anh nhất định phải có được.
Làm nhiều như vậy, cũng không phải chỉ là uổng công rót nước vào giỏ tre.
“Ừ, chỉ hy vọng anh không sao. ” Thư Lan đến gần rúc vào lồ ng ngực anh, khi còn bé chịu nhiều ấm ức như vậy, sau này phải thật tốt, sau này gia đình họ chắc chắn sẽ hạnh phúc.
“Có em giúp đỡ, thật tốt. ”
“Em không làm được gì cả. ” Thư Lan không hiểu chuyện công ty, còn không bằng Kỷ Niên, đôi khi cô cũng thấy thật thất bại.
“Em giúp đỡ anh chính là sự khích lệ anh. ” Lệ Bắc Đình đưa tay vuốt lại mái tóc của cô, thật ra anh đã sẵn sàng chiến đầu một mình, bây giờ có Thư Lan tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.
Thư Lan xúc động, cô thật sự không làm gì, nhưng trong lòng Lệ Bắc Đình cô làm được rất nhiều thứ, anh cũng quá dễ dãi rồi.
Cô ngửa đầu hôn lên môi anh “Em sẽ cố gắng giúp đỡ anh. ”
Cho đến bạc đầu, cho đến khi chết đi.
“Được. ”
Sáng ngày tiếp theo ông cụ nói Lệ Kiện đưa Lệ Nam Hi ra nước ngoài, sở dĩ gọi là ra lệnh vì ông cụ rất cứng rắn, không có chỗ để thương lượng, ngay cả không muốn gặp mặt Lệ Nam Hi, lệnh hai ngày đưa Lệ Nam Hi rời đi, sau này không trở về nữa.
Lệ Kiện biết tính khí của ông cụ, xem ra lần này Lệ Nam Hi đã gặp xui xẻo rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại ông cụ nói sau này không cho phép Lệ Nam Hi quay trở về, ông ta cảm thấy cũng không tàn nhẫn như vậy, dù sao bây giờ Lệ Nam Hi xuất ngoại cũng là bảo vệ hắn, tiếng tăm của hắn bây giờ quá xấu, ra nước ngoài bình tĩnh một thời gian cũng tốt.
Cho nên lúc ăn cơm Lệ Kiện nói ra chuyện này.
Người đầu tiên không đồng ý là Triệu Cầm: “Tại sao lại đưa Nam Hi đi, nó phạm lỗi gì, em không đồng ý. ”
“Lần này nó phạm lỗi chưa đủ lớn sao? Bà còn bao che? Hay là mấy tỷ bà bồi thường đi. ”
Mấy ngày nay, Triệu Cầm khóc lóc ầm ĩ, Lệ Kiện nhịn đủ rồi.
Hơn nữa Lệ Kiện cũng không phải người đàn ông tốt, đã sớm không còn tình cảm với Triệu Cầm, Triệu Cầm đối xử dịu dàng với ông còn dễ nói chuyện, nếu trở nên hung dữ, ông sẽ càng không kiên nhẫn.
Người đàn ông như Lệ Kiện sẽ không vì bất cứ người phụ nữ nào.
“Vậy cũng không thể đưa Nam Hi ra nước ngoài, ông chịu được không gặp con trai trong một hai năm không?” Nhìn thấy giọng điệu Lệ Kiện, Triệu Cầm tỏ ra yếu thế, bắt đầu lau nước mắt trên mặt.
Nói dễ nghe thì Lệ Nam Hi ra nước ngoài nghỉ ngơi, tránh một chút, nhưng bây giờ đưa hắn đi không khác gì nói cho người ta biết, nhà họ Lệ muốn vứt bỏ Lệ Nam Hi.
Lệ Nam Hi không nói gì, vì hắn biết khi Lệ Kiện nói ra cũng đã vứt bỏ hắn, giãy dụa thế nào đi nữa cũng vô dụng.
Triệu Cầm không như hắn, cuối cùng Lệ Kiện bảo Triệu Cầm tự mình đi xin ông cụ, giận đùng đùng rời khỏi nhà.
Bà ta thật sự gọi cho ông cụ, muốn xin sự tha thứ.
Ông cụ chỉ nói một câu: “Cô và Lệ Kiện ly hôn hoặc đưa Lệ Nam Hi ra nước ngoài, hai chọn một. ”
← Ch. 062 | Ch. 064 → |