Chương 52
← Ch.061 | Ch.063 → |
Editor: Hihi! + Beta: Mia
Bên trong văn phòng ồn ào náo nhiệt, như một cái chợ.
Thật ra thì hai tỷ đối với tập đoàn Lệ thị mà nói chỉ như giọt nước trong thùng, không đáng để nhắc đến.
Nhưng phải nhìn tình huống như thế nào, nếu lần này Lệ Nam Hi không tự tiện sửa đổi hợp đồng cho lợi nhuận 5%, theo hợp đồng bình thường nếu có lỗ thì cổ đông cũng không nói bất cứ điều gì.
Bởi vì đầu tư chắc chắn sẽ có nguy hiểm, nếu hợp đồng đã thông qua hội đồng quản trị dù có lỗ mười tỷ sẽ cùng nhau gánh vác sẽ không để một mình Lệ Nam Hi gánh vác.
Nhưng không hay là Lệ Nam Hi tự ý sửa đổi hợp đồng, không thông qua sự đồng ý của hội đồng quản trị, hội đồng quản trị làm sao còn có thể bằng lòng?
Nhưng không thể bắt Lệ Nam Hi trả tiền lại.
Các nhà đầu tư nghĩ nếu không có Lệ Nam Hi thì cũng không lỗ như vậy, lấy tiền của người khác giống như giết ba mẹ của họ, sao có thể không tức giận chứ?
Sau khi Lệ Kiện hứa hẹn ngày mai nhất định để Lệ Bắc Đình quay về, mấy thành viên hội đồng quản trị mới dần rời đi, trước khi đi không ai để ý đến Lệ Nam Hi, đối với Lệ Nam Hi đây là một sự đả kích.
Sau khi mọi người rời đi, Lệ Kiện đóng cửa lại, thở dài, ngồi đối diện với Lệ Nam Hi: “Vừa rồi, ba có lỗi với con, thật sự con quá xúc động, sao có thể nói các nhà đầu tư như vậy trước mặt cổ đông?”
“Nhất là vào lúc này nếu như lời này truyền ra ngoài sẽ khiến công ty trở nên tồi tệ hơn. ”
“Mỗi một nhà đầu tư đều giúp đỡ cho Lệ thị, nếu con không coi trọng các nhà đầu tư, tương lai công ty phá sản cũng không xa. ”
Không ai ngu ngốc, không ai là rau hẹ, cũng không ai chạy đi tìm mắng, Lệ Nam Hi là người nhà họ Lệ, mỗi lời nói mỗi hành động đều rất quan trọng.
Trước kia Lệ Kiện chê Lệ Bắc Đình quá kiệm lời, bây giờ lại cảm thấy, kiệm lời cũng có chỗ tốt, nếu không nói được thì tốt nhất đừng nói.
“Ba, có phải mọi người đều cảm thấy con không bằng Lệ Bắc Đình?” Lê Nam Hi vuốt mặt một cái, trên mặt đau, trong lòng còn đau hơn, ước mơ trở thành chủ tịch Lệ thị đã bị phá vỡ rồi.
Lệ Kiện nghĩ trong đầu như vậy, nhưng hắn cũng là con trai ông, không muốn đả kích nên an ủi: “Nói như vậy cũng không đúng, mỗi người đều có một hướng đi, Bắc Đình quả thật thích hợp quản lý chuyện công ty hơn con, hay là con tìm việc khác để làm đi. ”
Nếu tiếp tục giao công ty cho Lệ Nam Hi, Lệ Kiện có thể sẽ chết sớm.
Quên đi, chỉ cần có một đứa con trai ngoan, đừng sáng ba chiều bốn nghĩ đến cùng bồi dưỡng hai đứa con trai.
Hơn nữa hai đứa con trai vốn dĩ không hòa thuận, cũng không cùng một mẹ sinh ra, ông ta cũng không yêu cầu quá nhiều.
Lệ Kiện mơ hồ cảm thấy chuyện này có thể có liên quan đến Lệ Bắc Đình, chính là để tranh giành công ty, nhưng thương trường như chiến trường, nếu ngay cả người nhà cũng không thắng được, thì làm sao có thể trông cậy vào hắn mở rộng công ty.
Sự thật đã chứng munh, Lệ Nam Hi quả thật không thích hợp với công ty, hai chuyện này đã làm Lệ Kiện tỉnh ngộ, ông ta có thể gần gũi Lệ Nam Hi nhưng công ty giao cho Lệ Bắc Đình phù hợp hơn.
Lệ Nam Hi rũ mặt, Lệ Kiện nói rất rõ ràng, hắn ở công ty không xuất sắc như Lệ Bắc Đình, sợ là sau này công ty sẽ không còn liên quan gì đến hắn nữa.
Gần tối Lệ Nam Hi từ hầm để xe rời đi, hắn không dám đi cửa trước, trừ khi không sợ chết.
Intenet phát triển, những lời lúc nãy của Lệ Nam Hi nói những lời đó đã truyền khắp nơi trong thời gian ngắn.
Bây giờ Lệ Nam Hi không dám mở điện thoại di động, tất cả những người đó đang gọi điện thoại mắng hắn, trên weibo cũng đầy những tin nhắn riêng.
“Thằng C. h. ó cút ra khỏi tập đoàn đi!”
“Con nuôi vẫn là con nuôi, không được phép lên bàn. ”
“Đừng để tao thấy mày, trả tiền mồ hôi nước mắt cho tao. ”
Những lời chửi mắng như thế này, thậm chính còn kinh tởm hơn, khiến người nhìn cũng cau mày.
Lệ Nam Hi cũng không nghĩ đến, hắn sẽ trở thành như một con chuột bị mọi người đều có thể mắng có thể đánh.
Không muốn thấy những thứ này, dứt khoát tắt điện thoại.
Về đến nhà, Triệu Cầm nhìn thấy dấu tay trên mặt hắn, đau lòng không thôi: “Chuyện gì đã xảy ra, ai đánh con, ai đánh quá đáng như vậy. ”
“Là ba. ” Lệ Nam Hi như người không xương, ngơ ngác.
“Sao ông ấy lại đánh con, có đau không, mẹ bôi thuốc cho con. ” Từ nhỏ đến lớn Triệu Cầm coi lệ Nam Hi như bảo bối, bà ta biết Lệ Nam Hi là đứa con vàng của bà ta, có hắn cuộc sống của bà ta mới càng tốt, đừng nói là đánh, đến mắng còn không nỡ.
“Không cần đâu mẹ, con lên lầu trước. ” Lệ Nam Hi bị lời nói của Lệ Kiện làm cho mơ hồ, hắn không nói với Triệu Cầm, hắn biết Triệu Cầm muốn hắn quản lý công ty, nhưng theo tình hình này nghĩ cũng đừng nghĩ.
Nếu như nói, Triệu Cầm sẽ lại cằn nhằn với hắn.
Bây giờ hắn không muốn nghe bất cứ cái gì.
Triệu Cầm nhìn bóng lưng Lệ Nam Hi, lo lắng không biết làm sao, thở dài, tại sao lại như vậy chứ.
*
Thời điểm máy bay hạ cánh, mặt trời ở Vân thành đã lặn, nhưng vẫn còn hơi ấm của mặt trời sót lại, khiến máy bay hạ cánh nóng không chịu được.
Hai người từ sân bay đi ra, đã thấy Kỷ Niên chờ ở xe.
“Lệ tổng, phu nhân. ” Nhìn thấy hai người đi ra, Kỷ Niên tiến lên mấy bước chào hỏi.
“Lên xe trước đi. ” Lệ Nam Hi thấy Thư Lan đã không thể chịu được sức nóng bên ngoài.
Sau khi lên xe Kỷ Niên đưa một tập văn kiện cho Lệ Bắc Đình: “Lệ tổng, vẫn đang tiếp tục thương lượng hợp tác với nhà nước, khoảng hai ngày nữa có thể ký hợp đồng. ”
“Trước mắt cổ phiếu tập đoàn giảm ba tỉ, vẫn còn tiếp tục giảm xuống. ”
“Hội đồng quản trị đã gọi điện cho tôi mấy lần, muốn liên lạc với ngài, hai ngày nay ở phòng chủ tịch không chịu rời đi, cách đây không lâu, Lệ Nam Hi phát sinh mâu thuẫn với các nhà đầu tư trước cửa công ty, chủ tịch đã tát Lệ Nam Hi một cái trước mặt hội đồng quản trị. ”
“Xem ra ông ta đã sẵn sàng chi rất nhiều tiền, lại chịu đánh con trai bảo bối của ông ta. ” Lệ Bắc Đình hừ lạnh, lật văn kiện ra xem, tất cả đều trong dự đoán của anh, ngược lại ngoài ý muốn là Lệ Kiện đánh Lệ Nam Hi.
“Lệ tổng, bây giờ mọi người đều hy vọng anh có thể quay về công ty sớm để xử lý công việc. ”
“Đừng lo lắng, lát nữa tôi về nhà cũ một chuyến, nếu không có chuyện gì thì sáng mai sẽ đến, cậu lại bàn thêm một chút, tốt nhất hoàn tất hợp đồng này vào chiều mai. ”
“Vâng, tôi lập tức sắp xếp. ” Kỷ Niên lại đề cập đến một số lộ trình, chuyện công ty không ảnh hưởng đến chi nhánh nước ngoài, buổi tối có một cuộc họp.
Thư Lan dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn Lệ Bắc Đình, người ta đều nói thời điểm người đàn ông nghiêm túc làm việc là đẹp trai nhất, thật đúng như vậy, lúc này Lệ Bắc Đình với thời điểm buổi tối lưu manh trêu chọc cô hoàn toàn khác nhau.
Lệ Bắc Đình đắm chìm trong công việc, vừa trưởng thành vừa thận trọng, mọi cử chỉ hành động tràn đầy mị lực, ngay cả lúc nói chuyện yết hầu cũng theo đó di chuyển lên xuống làm cho người khác cảm thấy bị mê hoặc.
Xem tin tức, cô có thể thấy tập đoàn Lệ thị đang trên bờ vực sụp đổ, nhưng anh vẫn luôn tự tin, không ngạo mạn, như thể không phải chuyện gì lớn đối với anh.
Lê Bắc Đình nhận ra ánh mắt của Thư Lan, không quay đầu, nhưng đưa tay nắm lấy tay cô.
Thư Lan nhìn xuống mười ngón tay đan vào nhau của họ, cong môi mỉm cười, lúc nào cũng không quên cô.
Người đàn ông tốt như vậy, sao cô có thể thu hút được anh chứ?
Một động tác vô ý cũng có thể cho cả người Thư Lan tràn đầy ấm áp.
Lệ Bắc Đình từ lúc lên xe liền bắt đầu thảo luận chuyện làm ăn với Kỷ Niên, đến lúc xuống xe mới kết thúc, sau đó Kỷ Niên đi xử lý công việc, hai người xuống xe ăn cơm.
Lê Bắc Đình đưa tay che ở nóc xe, dẫn Thư Lan xuống xe: “Đi ăn cơm trước, ăn xong anh về nhà cũ, em muốn đi không?”
“Đi. ” Dù sao cũng không có chuyện gì làm, nên muốn cùng đi với Lệ Bắc Đình.
“Được, vậy cùng đi. ” Lệ Bắc Đình xoa đầu Thư Lan, hai người nhìn nhau cười, không nói gì.
Sau bữa cơm Thư Lan thay một chiếc váy rộng, hai người về nhà cũ, đã lâu không gặp, cảm giác như ông nội bà nội đã thay đổi, trên mặt hai người tràn đầy lo lắng, nhìn thấy hai người mang theo nụ cười miễn cưỡng.
“Bắc Đình, đến thư phòng ông đi. ” Ông nội chống gậy lên lầu.
“Em ngồi với bà nội đi, anh đi xử lý chút việc. ” Lệ Bắc Đính nhéo tay Thư Lan.
Lệ Bắc Đình theo ông cụ lên lầu, ngồi trước bàn trà, ông nội cũng không nói gì, chỉ ung dung pha trà.
Ông cụ không gấp, Lệ Bắc Đình càng không vội, có thể nói, tính cách trầm ổn của Lệ Bắc Đình phần lớn học được từ ông cụ, hơn nữa còn trò giỏi hơn thầy.
Vốn dĩ lá trà qua một nước thì nước thứ hai đã có thể uống, nhưng ông cụ vẫn để cho lá trà qua ba lần nước, cho đến lần thứ tư mới rót ra hai ly.
Ông cụ nhấp một ngụm: “Trà nhạt. ”
“Ông nội, trà đã qua ba lần nước nhạt là hiển nhiên, cái gì tốt, dày vò lâu cũng sẽ xấu. ” Lệ Bắc Đình cười khẽ, chơi với nắp ly không uống trà.
“Đúng vậy đồ tốt dày vò lâu cũng sẽ xấu. ” Ông cụ đặt ly trà xuống: “Bắc Đình ông nội nợ con một lời xin lỗi. ”
Hai người đều là người thông minh, ông nội không chỉ nói trà nhạt mà còn nói quan hệ hai người đã phai nhạt, lúc trước Lệ Bắc Đình và ông rất gần gũi, nhưng bây giờ đã dần dần phai nhạt.
Mà Lệ Bắc Đình trở về vì ông nội để Triệu Cầm và Lệ Nam Hi ung dung lợi dụng, không nhạt là không thể nào.
“Ông nội, không cần phải xin lỗi, ông là trưởng bối, ông đối với con thế nào cũng được, con không có oán hận. ” Lệ Bắc Đình nói, hai trưởng lão nuôi anh lớn lên, anh vẫn luôn ghi nhớ, nếu không có Lệ Nam Hi và Triệu cầm lợi dụng, hai người họ là người anh kính yêu nhất, nhưng Lệ Nam Hi và Triệu cầm đã khiến tình cảm này bị phai nhạt.
Ba thước băng không đóng băng trong một ngày, lòng người có chút lạnh lẽo.
Dù là như vậy, nên kinh trọng vẫn phải kính trọng.
Cuối cùng ông cụ nhỏ giọng thở dài: “Con nói điều kiện đi. ”
Ông cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, sao một gia đình lại trở nên như vậy.
Lệ Bắc Đình cũng không vòng vo, nói thẳng: “Con muốn Lệ Nam Hi ra nước ngoài, vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt con. ”
← Ch. 061 | Ch. 063 → |