← Ch.191 | Ch.193 → |
🌺Dịch: Autumnnolove🌺
CHƯƠNG 273
10 phút sau, Liêu Hữu nhìn thấy tín hiệu đèn pin từ đội khác. Vì vậy, gã kêu tất cả mọi người xuống xe, làm tốt công tác chuẩn bị tiến công.
Phàn Dã thấy đội Liêu Hữu lấy súng ống từ cốp xe ra, có chút hâm mộ. Cậu ta hỏi: "Có thể phát súng cho chúng tôi không?"
Họ đã có một con dao, nhưng đang phát sóng trực tiếp, dùng dao chém như vậy thì quá dã man và tổn hại hình tượng "anh chàng đẹp trai" của họ.
Liêu Hữu lắc đầu, "Không thể, người của chúng tôi còn không có mà sử dụng đây".
"Các đồng chí cứ sử dụng vũ khí của các đồng chí trước, nếu nhiệm vụ chi viện lần này thành công, tôi giúp các đồng chí hỏi ý kiến cấp trên xem thế nào".
Những người này mới tham gia lần đầu tiên vào hôm nay, gã không biết được họ là người thế nào, không ai biết họ có vấn đề hay không. Nếu phát súng cho họ, đột nhiên họ nhắm họng súng về phía gã thì phải làm sao đây. Vả lại, súng ống đạn dược đúng là không có nhiều, miễn cưỡng lắm mới đủ dùng.
Phàn Dã nghe gã nói vậy, chỉ có thể thất vọng mà đáp lại: "Cũng được, sau này nhờ đồng chí giúp tôi báo lên trên".
Ngay lúc này, Lạc Ninh lên tiếng: "Có thể cho tôi một khẩu súng để tự vệ không?"
Cô cũng không muốn dùng dao xẻ dưa hấu mà chém...
Nếu đổi lại là lúc trước, chắc chắn Liêu Hữu sẽ không cấp. Mặc dù không thể tin tưởng Lạc Ninh, nhưng vẫn phải đưa cô đến thử khôi phục lại thiết bị giám sát. Vì vậy, gã tìm một khẩu súng lục và đưa cho cô: "Đồng chí đừng cướp cò, cứ đi theo phía sau thôi. Nhưng nếu như bị thây ma công kích thì cứ nổ súng ngay lập tức".
Phàn Dã: "...", vừa mới nói ngay cả người trong đội cũng không có mà dùng, bây giờ lại cho Lạc Ninh.
Khinh thường ai vậy chứ hả?
Chỉ vì người ta là người đẹp, còn bọn họ là "người đẹp giống đực" sao?
Phàn Dã nói: "Người anh em, anh đây là đang kỳ thị giới tính đó!"
Liêu Hữu cũng hết cách, "Tôi cũng không muốn cô ấy làm ảnh hưởng đến tất cả mọi người, để cho cô ấy có thêm năng lực tự bảo vệ bản thân".
Gã nói thêm: "Các đồng chí là người chung một đội, cũng cần phải để mắt đến cô ấy một chút".
Phàn Dã trợn trắng mắt: "Năng lực tự vệ của cô ấy còn mạnh mẽ hơn cả tôi đó, cảm ơn!"
Liêu Hữu hoàn toàn không tin, cũng lười nói nhảm với cậu ta, "Được rồi, chuẩn bị hành động!"
Gã đưa tay ra và nhìn chằm chằm vào thời gian trên đồng hồ, mười phút trôi qua, gã lập tức hét lên: "Tấn công!"
Sau đó gã lao ra ngoài trước, đồng đội của gã theo ở phía sau. Ở các hướng khác, cũng có các đội khác lần lượt lao ra. Hầu hết đều sử dụng súng bắn phá, nhưng cũng có một số người dùng dao và ống thép thay thế vũ khí. Điều đó có nghĩa là gã đội trưởng Liêu Hữu kia không có nói dối.
Nhóm Phàn Dã thấy vậy, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đuổi theo. Bây giờ họ có thể làm gì nữa, đành phải tiếp tục chém thôi. Lạc Ninh không có xông lên, cô lên đạn, vừa đi theo vừa quan sát xung quanh. Khi có một người phe mình bị thây ma đến gần, trong khoảnh khắc sinh tử, cô lập tức giơ súng lên và bắn ra một viên đạn.
Người được cứu ban đầu cũng giật mình, anh lính vốn cho rằng anh sắp bị thây ma bắt được, nào ngờ có người nổ súng cứu anh. Thế nên anh ta xoay người lại, nhìn thấy là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp nổ súng, không khỏi há hốc mồm.
Cô ấy từ đâu đến vậy? Trước giờ họ chưa từng gặp cô ấy. Nhưng đây không phải là lúc để xét nét chuyện này, vì vậy anh lính tiếp tục lao ra và gϊếŧ thây ma.
-Editor: Autumnnolove-
Liêu Hữu và một đồng đội luôn phối hợp rất ăn ý với nhau, dựa lưng vào nhau và liên tục tiến lên phá vòng vây thây ma. Bằng cách này, họ sẽ không dễ dàng bị tập kích từ phía sau. Nhưng số lượng thây ma bao vây họ quá đông, có một vài tên thây ma còn rất khôn ngoan, quấy nhiễu đồng đội của gã. Khi đồng đội của gã rướn người đánh chết một con thây ma, thì bất ngờ một con thây ma khác tìm được cơ hội, lập tức cắn vào cổ anh ta. Cơ thể anh ta đang nghiêng về phía trước, lúc này muốn né tránh đã không còn kịp. Liêu Hữu cũng không kịp cứu người, gã chỉ có thể nhìn đồng đội biến sắc, hét lên:
"Đừng!"
Một viên đạn đột nhiên bay đến, cắm vào cái đầu thối nát của con thây ma chính xác không lệch một ly, làm cho nó trực tiếp ngã xuống mặt đất, người đã chết thì không thể lại chết nữa. Liêu Hữu và đồng đội thở phào nhẹ nhõm, trong lòng còn vương vấn nỗi sợ. Hai người đồng loạt nhìn về phía người vừa nổ súng, trông thấy Lạc Ninh lại bắn một phát súng về phía khác với tư thế vô cùng đẹp mắt, cũng cứu được một người suýt nữa thì bị thây ma cắn. Sau đó, họ lại nhìn thấy thây ma lao vào Lạc Ninh, cô hoàn toàn bắn chết nó trước khi nó kịp lao đến gần.
"Đội trưởng, lần này đồng chí nhìn lầm rồi. Chẳng những cô ấy có năng lực tự bảo vệ bản thân, tài thiện xạ của cô ấy cũng không phải dạng vừa đâu".
Người này lại nói: "Tình hình loạn xạ như thế, ngay cả một tay súng bắn tỉa cũng khó có thể dùng một phát súng duy nhất mà bắn rớt đầu của con thây ma".
Dù sao đi nữa, Lạc Ninh đã cứu anh ta một mạng, anh ta sẽ ghi lòng tạc dạ.
Liêu Hữu cũng bất ngờ, "Tôi cũng không ngờ tài bắn súng của cô ấy chuẩn xác đến vậy".
Sau đó, gã tiếp tục tiêu diệt thây ma, đồng thời tranh thủ tìm cơ hội phân phó cho đồng đội ở phía sau tiếp viện, yêu cầu người bên kia mang đến cho Lạc Ninh một khẩu súng và đạn tầm xa. Những tiểu đội ở tuyến đầu đã phát hiện ra tình huống này, đoán rằng cô gái xinh đẹp này có thể là tay súng bắn tỉa được đội nào đó tuyển vào, quả nhiên lợi hại. Cảm thấy tính mạng đã được đảm bảo, mọi người càng lao vào chém gϊếŧ ác liệt hơn. Không thể không nói, mặc dù Lạc Ninh không có xông lên đánh thây ma, nhưng cô lại có ảnh hưởng rất lớn. Có mấy đội còn mang theo vũ khí sát thương diện rộng như bom kiểu mới, người bên trong cũng phá vòng vây từ bốn phía.
--Wattpad: Autumnnolove--
Một tiếng sau, nhóm thây ma cuối cùng cũng bị tiêu diệt. Điều khiến đám người Liêu Hữu kinh ngạc và vui mừng chính là, những đội người từ bên ngoài xông vào lại không có phát sinh tình huống hi sinh. Đội đột phá vòng vây từ bên trong đã thương vong 30%. Thật sự là trước đó số lượng thây mà quá nhiều, một người phải đối phó rất nhiều thây ma, chỉ cần không cẩn thận một chút là có thể sẽ bị cào hoặc cắn trúng.
Sau khi mọi người tụ họp, họ cùng nhau đi lên lầu một của tòa nhà thực nghiệm để nghỉ ngơi, rất nhiều người chạy đến cảm ơn Lạc Ninh. Ngay cả Liêu Hữu cũng hơi bối rối, đi đến trước mắt Lạc Ninh và kính cẩn nghiêng mình, "Xin lỗi, lúc trước tôi hiểu lầm thực lực của đồng chí, cảm ơn đồng chí đã cứu mạng các đồng đội của tôi".
Bên mặt trận của bọn họ, dưới họng súng của Lạc Ninh, có ít nhất là mười mất chiến sĩ đã may mắn thoát chết.
Lạc Ninh tỏ vẻ không để trong lòng, mỉm cười: "Không cần khách khí! Chúng tôi đã gia nhập đội cứu hộ, trước mắt cũng xem như đồng đội, tất nhiên tôi không thể nhìn đồng đội của mình hy sinh".
Ấn tượng của Liêu Hữu đối với Lạc Ninh thay đổi rất nhiều, "Dù sao thì tôi vẫn muốn cảm ơn đồng chí".
Gã tiếp tục nói: "Đồng chí bắn rất chuẩn, trước kia từng tham gia huấn luyện sao?"
Lạc Ninh cười cười: "Bắn súng chỉ là sở thích của tôi thôi'.
Liêu Hữu: "...", chỉ là sở thích thôi, nhắm bắn còn chuẩn hơn cả gã, đột nhiên gã cảm thấy thật xấu hổ.
Vì vậy, gã chuyển đề tài: "Trên lầu sẽ nhanh chóng cho người đến đây, sau đó đưa đồng chí đến phòng điều khiển".
Bây giờ mới chính là điểm mấu chốt, chỉ hy vọng những gì Lạc Ninh vừa nói, thật sự có thể thành hiện thực.
Lạc Ninh nói: "Ok, tôi đã chuẩn bị xong rồi".
Cô nhìn ra sự lo lắng trong mắt gã, nói thêm một câu, "Yên tâm, tôi sẽ không làm mất mặt đội chúng ta".
Lúc này, nhóm Phàn Dã mới đi đến đây, "Anh Ninh, tay súng của anh cũng quá đỉnh rồi".
Trước đó họ đã huấn luyện cùng Lạc Ninh, biết Lạc Ninh nhắm bắn rất chuẩn, nhưng cũng không nghĩ có thể thần sầu đến mức này. Trong tình huống vừa rồi, rất khó để có thể bắn nát đầu của một con thây ma bằng một viên đạn.
"Sau này nhớ dạy bọn tôi nha!", Bọn họ bắn súng cũng không kém, nhưng có vẻ như vẫn còn kém xa Lạc Ninh.
Lạc Ninh bật cười: "Không thành vấn đề".
← Ch. 191 | Ch. 193 → |