Huyệt của nàng nhỏ đến đáng thương
← Ch.022 | Ch.024 → |
---
Tiết khố bị nam nhân lột ra, hai chân Phó Ninh Dung dang rộng, Tạ Du vươn tay đến giữa hai chân nàng, móc ra một bãi ԁ*â*〽️ dịch.
"Ướt vậy sao?" Tạ Du hơi hơi rụt lại cằm, vô cùng hứng thú tách rộng hai chân nàng ra thăm dò bên trong.
Đưa mặt sát vào lỗ hoa.
Một mùi tanh ngọt tỏa ra từ đối diện.
Đây là lần đầu tiên hắn có cơ hội nhìn kỹ vườn đào của nàng, lỗ huyệt đỏ hồng, ɱề_ⓜ ɱ_ạ_ℹ️ và tinh tế, rất xinh đẹp.
Khu vực chưa từng có ai chạm vào cứ như vậy bị nam nhân tường tận soi mói.
Ánh mắt mãnh liệt của hắn làm Phó Ninh Dung cảm thấy vô cùng xấu hổ, nàng muốn bỏ trốn.
Nhưng hai chân của nàng đang bị kìm giữ, Tạ Du dùng đầu gối mạnh mẽ đẩy hai chân nàng ra, muốn thoát cũng không thoát được.
Miệng huyệt mấp máy kịch liệt, ướt đến rối tinh rối mù.
Phó Ninh Dung cảm thấy như thế này thật tồi tệ. Nhưng giây tiếp theo, Tạ Du gạt hai cánh hoa của nàng ra hai bên, ấn mạnh ngón tay lên hạt đậu khiến nàng bật ra tiếng 𝐫ê●ռ г●ỉ, điều này cũng báo hiệu cho nàng biết rằng đây chỉ mới bắt đầu.
Giống động tác xoa vú lúc nảy, ngón tay hắn xoa tròn âm đế.
Hạt đậu nhỏ tròn xoe đứng thẳng, mỗi lần bị cọ lại sưng lên một chút, khi hắn vừa xoa vừa ấn xuống, κ_𝒽🔴á_❗ 𝐜ả_ɱ như thủy triều ập đến, hoa dịch tràn ra thấm ướt đầu ngón tay hắn.
Âm đế chính giữa bị bụng ngón tay xoa nắn đỏ tươi, giống như một hạt đậu đỏ nhỏ bị ngâm nước.
Bất thình lình, Tạ Du hung ác lắc nhanh điểm đỏ đó, dùng bụng ngón tay nghiền nhẹ, đảo lui đảo tới, mạnh mẽ 𝖈_ọ ⓧá_✞.
Nàng chịu không nổi, hắn vẫn tiếp tục khiêu khích khiến hai chân nàng run lên không ngừng.
Đây là con đường đưa nàng đến nơi cực lạc.
Chỉ xoa thôi đã khiến toàn thân nàng giật bần bật, nàng cong eo, bắt đầu co rút, một cảm giác lạ lẫm dâng lên trong cơ thể, dường như có thứ gì đó sắp phá vỡ sự giam cầm, triệt để phun trào.
Bàn tay to áp lên toàn bộ hoa huyệt, cố ý 𝐜.ọ ✖️.á.✝️ vào điểm mẫn cảm của nàng.
Thẳng đến khi Phó Ninh Dung vặn eo vì không chịu nổi, hoa huyệt mấp máy như muốn hút ngón tay của hắn vào, Tạ Du mới thực hiện động tác tiếp theo.
Hắn thừa biết không hề có hà bao nào được giấu ở đây, nhưng hắn nhất quyết phải lấy việc này làm cái cớ để khám phá nàng.
Ngón tay dọc theo hoa đế vẽ xuống một đường.
Phía dưới là lối vào hang động.
Ngửi thấy mùi thơm, cự vật Tạ Du cứng như sắt đá, háo hức muốn công chiếm cõi hoa huyền bí.
Nước ⓓ-â-ⓜ từ trong lỗ huyệt tràn ra, chảy xuống tấm thảm.
Tạ Du nghịch ngợm vớt nước bôi loạn lên lối vào, hai múi thịt bị chất lỏng bao phủ trở nên bóng loáng.
Cái miệng nhỏ nhắn đó đang chờ được cho ăn, nó đang mấp máy theo từng nhịp thở, nước ngọt không ngừng tràn ra.
Khi hắn chạm vào, nàng liền không ngừng co rút, thậm chí tiếng гê_𝓃 r_ỉ phát ra từ miệng nàng cũng là âm điệu êm dịu mà trước giờ hắn chưa từng nghe.
Ở tại lối vào, ngón tay Tạ Du dò xét vào trong.
Ngón tay chậm rãi tiến vào lỗ huyệt, từng chút, từng chút một.
Đi được nửa đường, hắn tìm thấy một hàng rào mỏng ở đường hành lang, Tạ Du rút lui, chỉ đ-â-m nhẹ ở cửa động.
Lúc ngón tay vừa c·ắ·𝖒 ѵ·à·⭕, Phó Ninh Dung liền nhận thấy trong cơ thể có thứ gì đó rất kỳ lạ, miệng huyệt căng lên, giống như có vật lạ đang cố gắng lấp đầy nàng, nàng kinh hồn bạt vía, vùng vẫy muốn thoát ra nhưng đột nhiên lại 𝐤ẹ-🅿️ 🌜hặ-т, huyệt nhỏ co rút, Tạ Du mắc kẹt bên trong.
Bốn phương tám hướng co rúm lại.
Giống như có vô số cái miệng nhỏ nhắn quấn lấy tay hắn, ấm áp ռó·𝓃·g 𝒷·ỏ·𝐧·ɢ, nàng kẹp rất chặt, tựa như chỉ một ngón tay của hắn thôi đã có thể nhét đầy â●𝐦 h●ộ của nàng.
Tạ Du rất muốn cùng nàng cá nước t*♓*â*n 𝐦ậ*t, muốn nàng được nếm thử mùi vị vui sư●ớⓝ●𝖌 của 🅓ụ·𝖈 ☑️·ọ𝓃·🌀.
Nhưng của nàng quá nhỏ, nhỏ đến nỗi ngón tay cũng khó di chuyển chứ đừng nói gì đến thứ kia.
"Chặt quá, nàng thả lỏng nào." Tạ Du dỗ dành nàng, giữ mắt cá chân nàng kéo ra, yêu cầu nàng đừng 🎋ẹ_ⓟ 𝐜_♓_ặ_𝐭 như vậy.
"Vậy ngươi lấy ra... Lấy ra được không?"
Phó Ninh Dung bị sợ hãi trước sự phấn khích xa lạ này. Giống như đang lơ lửng trên không trung, cảm giác có thể rơi xuống bất cứ lúc nào khiến nàng cảm thấy rất bất an.
Nàng hơi sợ.
Tạ Du ngoài miệng đồng ý, nhưng lại ngấm ngầm dùng lực, động tác nắm lấy cổ chân cũng không kiềm chế được mà tăng lực đạo, lộ rõ nhụy hoa xinh đẹp ở giữa.
Tạ Du vươn tay ôm nàng vào lòng, nhỏ nhẹ dỗ dành:
"Vậy nàng thả lỏng một chút, chặt quá ta không lấy ra được."
← Ch. 022 | Ch. 024 → |