Truyện:Sao Lại Là Nữ Phụ - Chương 110

Sao Lại Là Nữ Phụ
Trọn bộ 155 chương
Chương 110
Cá Nước T♓.â.𝓃 Mậ.ⓣ
0.00
(0 votes)


Chương (1-155)

Warning: Có H đó nha mấy chế, muốn trọn vẹn nên hơi dài so với bình thường =))

Di Thiên từ trong ảo mộng tỉnh lại, giấc mơ kì lạ làm cô đổ một trận mồ hôi, cô luôn cố gắng đuổi theo một nam nhân, nhưng tại sao không thể thấy được nét mặt của hắn, là King sao? Nhưng mà King đã biến mất được 2 năm trước khi cô xuyên đến đây rồi mà, chẳng lẽ là giấc mơ về quá khứ? 🌴𝒽â.𝐧 𝖙.𝖍.ể rã rời mệt mỏi, Di Thiên định đứng dậy vươn vai một trận cho sảng khoái, đột nhiên phát hiện không thể cử động tay cùng tiếng leng keng quen thuộc vang lên, cô trừng mắt nhìn sợi xích trói chặt hai tay mình 𝖑ê●n đỉ𝐧●ⓗ đầu.

Đm, sao trong phim truyền hình tình cảm 8 giờ, chúng nó bắt cóc nhau toàn dùng dây thừng trói lại cơ mà, sao tới bà đây chúng toàn dùng xích chó vậy? Đúng là không thể tin được những bộ phim 𝖒·á·u chó rẻ tiền...

Di Thiên quẩy đạp một hồi vẫn không nhúc nhích được cm nào, ngán ngẩm thở dài bỏ cuộc, ngay lúc này cửa bật mở, KenShin với nụ cười thánh thiện trên môi, ưu nhã bước vào nhìn Di Thiên bất lực, trong mắt y lóe lên sự thỏa mãn nào đó.

-Tỉnh rồi à?

Đệch, hỏi thừa quá em trai à...

-Đây là đâu?

Bài trí trong phòng có phần giống với phòng VIP của khách sạn nhưng Di Thiên cứ có cảm giác gì đó không đúng, đành ném ánh mắt nghi hoặc qua cho KenShin, y nhìn cô vẫn như cũ mỉm cười trả lời:

-Trên tàu riêng của tôi.

Di Thiên xem như đã thông suốt, xem ra chuyện này có chút khó khăn rồi, bên ngoài là biển thì biết chạy đường nào? Hơn nữa còn không biết y định đem mình vứt ở xó nào nữa, nhắm mắt lại cảm nhận độ rung của chiếc tàu, có vẻ lắc hơi dữ dội, chắc hẳn ra khỏi bờ cũng khá xa rồi, hơn nữa chắc hẳn đang có mưabão. KenShin ngồi xuống ghế sô pha bên trái giường của Di Thiên, bắt chéo chân nhìn cô:

-Cô không muốn biết tôi bắt cô làm gì sao?

Di Thiên bị y hỏi kéo hồn phách trở lại, tuy không quan tâm lắm nhưng theo như kịch bản thường thấy trong những hiểm cảnh thế này, vẫn là buộc miệng hỏi:

-Cậu nói nghe thử xem.

KenShin nhìn một bộ dáng hỏi cho có lệ của cô, ánh mắt xẹt qua một tia tức giận nhưng sau đó rất nhanh biến mất không tăm hơi, cô ta vẫn như xưa, vẫn một bộ dáng không sợ hãi không hoang mang khi bị y bắt, rốt cuộc sự trấn tĩnh kia từ đâu mà có? Tay KenShin nhẹ nhàng ấn nút điều khiển, một màn hình tinh thể lỏng từ trần nhà từ từ hạ xuống, sau đó là một loạt hình ảnh ⓝ*ó*ⓝ*🌀 𝖇ỏ*ⓝ*🌀 đập thẳng vào đầu làm Di Thiên muốn bất tỉnh, chọc đui mùi hơp kim titan mắt chó của cô.

Y Nhã kiêm chức nhân vật chính của loạt clip "hai người đóng và nhiều người xem", cô ta nằm trên giường 𝖗ê-n r-ỉ ám muội, hình ảnh quá mức sống động làm cô thấy rõ từng đường nét trên khuôn mặt cô ta, trên đó chỉ toàn là thỏa mãn cùng hưởng thụ chứ nào đâu đau đớn mà khóc lóc như vậy? Hơn nữa âm thanh cũng quá mức rõ ràng đi, tiếng t*♓*ở ◗ố*🌜 cùng tiếng nước như có như không lọt vào lỗ tai Di Thiên, camera quay cận cảnh nơi 𝖌-𝒾-𝐚-⭕ ♓-ợ-🅿️ của hai người không khỏi làm cô thấy có chút lúng túng, kiểu như nữ sinh lén ba má đi xem phim 1️⃣𝟖.➕ ấy, KenShin đ-è 🦵ê-n 𝖓𝖌ườ-❗ Y Nhã dùng sức ra vào, đẩy cô ta đến hồn phi phách tán, mỗi lần đẩy đều đến nơi sâu nhất, làm cô ta rên lên đầy sung 𝖘ư_ớn_ⓖ.

Đột nhiên chuyển đổi hình ảnh, lần này không phải trên giường nữa mà là trên boong tàu, Y Nhã hai tay bị trói vào cột sắt, chổng ɱôռ·g lên cao, phía sau cô ta là một người đàn ông thô kệch đang hứng chí phừng phừng cười ha hả, hai tay nắm lấy eo nhỏ, dùng sức luật động không ngừng, sau lưng hắn là một hàng dài nam nhân, quần đã mở khóa sẵn, "thứ nghiệt chủng" kia cũng đã đứng thẳng, chờ đến lượt mình vui vẻ.

Di Thiên trừng mắt xem đến cuối cùng, mắt không chớp tim không đập nhanh, hình ảnh vừa mất cũng là lúc cô quay sang KenShin, y vẫn cười vân đạm phong khinh, thấy khuôn mặt trầm xuống của cô thì cười càng thỏa mãn:

-Cậu định dùng thứ này uy 𝖍_❗ế_ⓟ Chấn Phong?

Trong đó rất rõ ràng thấy, KenShin hưởng dụng Y Nhã trước sau đó mới ném cho đám đàn em cùng diễn thuyết "tập thể NP" trong truyền thuyết, nhưng mục đích cuối cùng vẫn là lưu lại những thứ nhục nhã đáng xấu hổ này để bôi nhọ Chấn Phong sao?

KenShin cười như không cười, ngón tay thon dài nhẹ gõ trên mặt bàn thủy tinh:

-Tôi còn định uy ♓ıế*🅿️ Sở Ngạo nữa...

Nói xong y đứng lên đi về phía Di Thiên, cô rùng mình lùi t♓â.п ⓣ.♓.ể sát vào thành giường, đừng nói là thằng nhóc này định giở trò đồi bại giống hệt vậy với cô sao? 𝐂ⓗ-ế-† tiệt! Sao trên đời lại có người không biết liêm sỉ như vậy? Còn tiểu nhân hơn cả nữ nhân!!!

KenShin đứng bên mép giường, dùng tay vuốt nhẹ từ chân lên tới đùi Di Thiên, hiện tại cô chỉ mặc một bộ yukata mỏng manh, rất tiện cho việc "một phát cởi luôn", một chân y đè lên chân làm cô chỉ có thể vùng vẫy yếu ớt, càng phản kháng thì áo càng lỏng, lộ ra luôn một bờ vai trắng noãn với xương quai xanh 𝐪⛎-yế-ⓝ г-ũ, ánh mắt KenShin lóe lên, do ngược sáng nên Di Thiên thấy rõ khuôn mặt tà ác của y, một nỗi sợ hãi xộc lên, cô rất ít khi sợ hãi nhưng bây giờ thực sự không còn từ nào khác, KenShin thực sự sẽ thực hiện giống hệt Y Nhã với cô, y muốn 🌜ư*ỡп*𝖌 ♓ℹ️*ế*𝖕 cô, tay bị trói lại không thể bắn ra kim độc, trên người không một ѵ·ũ κ♓·í đẩy cô đến hoàn cảnh lực bất tòng tâm, vô lực phản kháng...

KenShin cúi đầu xuống, lı*ế*ⓜ nhẹ lên cần cổ ⓜản·𝒽 🎋·h·ảп·𝐡, sau đó y gặm ⓜ·ú·✞ để lại một mảng ửng đỏ, Di Thiên giật bắn người, tay chân bắt đầu vùng vẫy có lực hơn, không muốn, cô không muốn, ngàn vạn lần không muốn... KenShin phải dùng thêm một tay để đè chân Di Thiên lại, còn bản thân thì 𝖍●ô●𝐧 dần xuống vai cùng xương quai xanh, dây áo ռ.ɢ.ự.𝐜 cũng đã bị kéo xuống cánh tay, để lộ một mảng da thịt trắng như tuyết, 🍳υ🍸ế-п r-ũ c·𝒽·ế·✝️ người.

-Này, nhóc con...

KenShin vẻ mặt khó chịu khi bị gián đoạn, nhưng vẫn ngước mặt lên nhìn Di Thiên xem cô định làm gì, vừa ngước lên đã cảm giác ẩm ướt một mảng trên mặt, y ngạc nhiên dùng tay lau đi vết ẩm ướt đó, không thể tin trừng mắt giận dữ nhìn Di Thiên.

Cô ta... cô ta vậy mà dám phun nước bọt lên mặt y!!!

-Thật kinh tởm, đáng khinh!

Lời châm biếm của Di Thiên chọc tới giới hạn của KenShin, y mặt đỏ lên vì phẫn nộ, ánh mắt như rắn độc nhìn cô, hận không thể một đao ɢℹ️ế.𝐭 𝐜𝖍ế_✞ cô ngay lúc này, tay 💲ℹ️ế●𝖙 🌜●ⓗ●ặ●ⓣ ռgⓗℹ️ế*𝓃 𝐫ăⓝ*🌀 ken két, miệng phun ra một câu:

-Được, cô giỏi lắm.

Y đứng lên đi về phía nhà vệ sinh, Di Thiên thở phào một hơi, chỉ cần y mất bình tĩnh, tức quá hóa rồ thì cô chắc chắn có cơ hội thoát được kiếp này, nằm trên giường tính toán làm sao thoát ra, cây kim trên vòng tay chỉ cứa được dây thừng thôi chứ dây xích thì bó tay a~, phải có chìa khóa mở ra chứ, nhưng nó nằm ở đâu? Trên người KenShin lúc nãy không có.

KenShin đi ra khỏi nhà vệ sinh, trở lại bên giường Di Thiên, căm hận lại nở ra một nụ cười ác độc, theo bản năng Di Thiên cảm giác có nguy hiểm ập tới nhưng không thể tránh được, KenShin bước tới, dùng tay bóp miệng Di Thiên, y dùng lực rất mạnh, cô ăn đau khó chịu nhăn mày, y tốc độ cực nhanh mà đổ vào miệng cô thứ gí đó. Di Thiên không thể phản kháng, bất lực nuốt thứ mát lạnh đó xuống, thấy cô đã uống KenShin mới buông tay ra, tự nhiên mà quay lại ghế sô pha, ánh mắt hứng thú như chờ điều gì đó.

Quả nhiên như cô dự đoán, KenShin cho cô uống thuốc 🎋-í𝖈-𝖍 ԁụ-↪️, thân nhiệt lập tức tăng vọt, cảm giác như có ngàn con kiến chạy dọc cơ thể, ngứa ngáy khó chịu khiến Di Thiên phải vặn vẹo cơ thể, ma sát trên giường để giảm bớt cảm giác kia. Cô 𝖙𝐡●ở dố●𝒸 càng mãnh liệt, mồ hôi thấm ướt một mảng lưng, hiện tại chỉ muốn được đụ●ⓝ●𝖌 🌜●h●ạ●m, lấp đầy cảm giác thiếu sót ở bên trong, muốn được thỏa mãn...

Di Thiên cười lạnh, dù biết tình trạng cơ thể đang ở mức báo động, nhưng chỉ cần lí trí còn thì cô sẽ không mở miệng cầu xin bất cứ thứ gì, cô biết y là đang chờ cô chổng Ⓜ️·ô·𝓃·🌀 lên cầu xin được y yêu thương. Đi ngủ mà nằm mơ đi!!!

Cánh cửa gỗ sang trọng bị bung ra, tiếng va đập rất rõ ràng xóa tan âm thanh ám muội trong phòng, KenShin giật mình nhìn ra cửa, còn chưa kịp động thì một bàn tay to lớn đã siết lấy cổ y, đưa cả 𝖙𝒽●â●ռ ⓣ●𝒽●ể lên cao, chân đã không còn đạp đất quẫy đạp mãnh liệt, KenShin trừng mắt nhìn người đang nắm giữ sinh mạng của mình...

Sở Ngạo?!!!

Mặc dù khó tin nhưng người tới thực sự là Sở Ngạo, hắn đang đứng trên đôi chân của chính mình, KenShin dù ngạc nhiên nhưng không thể làm gì, Sở Ngạo 𝖘●❗ế●✝️ c♓ặ●✞ cổ làm nước mắt cùng nước bọt trào cả ra, y mắt đã bắt đầu trợn ngược lên, khung cảnh xung quanh tối dần lại, cứ nghĩ phải chia tay với thế giới này rồi đột nhiên Sở Ngạo thả y ra, KenShin té trên mặt đất, dùng hết sức hấp thu dưỡng khí đến khi lấy lại tiêu cự. Sở Ngạo không nể tình dùng sức đá vào bụng KenShin, y bị văng ra xa đập vào tường, ôm bụng lăn qua lộn lại, đau đến kêu cha gọi mẹ.

-Mày nghĩ mày 𝖈·♓ế·🌴 dễ như vậy?

Giọng nói lạnh băng ẩn chứa chút gì đó kiềm chế, sát khí lan tỏa khắp phòng, bao trùm lấy KenShin làm y không khỏi lạnh sống lưng, ánh mắt sắc bén chứa dao của Sở Ngạo làm y г𝖚*ռ ⓡ*ẩ*🍸 sợ hãi, dù không biết làm sao hắn có thể đến được đây nhưng y biết, mình-ⓒ.♓.ế.ⓣ-chắc-rồi!!!

-Lôi ra, dùng cách đối xử với ⓚ-ẻ ρ-ⓗả-𝓃 🅱️ộ-ℹ️ mà chiêu đãi nó đi.

Hồng Ưng cùng Hắc Ưng từ ngoài chạy vào, biết sát khí kia không nhắm đến mình nhưng vẫn như cũ rùng mình, lão đại đang rất tức giận, ngài không quản cái gì đóng kịch bị liệt nữa, mặc cho mưa bão vẫn nhảy từ trực thăng xuống, trực tiếp xông vào đây. Cả hai lắc đầu nhìn KenShin, y vẫn nên bị lão đại bóp 𝐜𝐡·ế·✝️ đi, như vậy thoải mái hơn... Dùng chiêu thức xử lí ⓚ_ẻ 𝓅𝐡_ả_п 🅱️_ộ_❗, phải nói ngắn gọn là sống-không-bằng-ⓒ-♓ế-†!!!

Tốt nhất đừng động vào vảy ngược của hắn!!!

Sau đi lôi KenShin ra ngoài, cửa vừa đóng lại, Sở Ngạo đi đến trước giường Di Thiên đang còn khó chịu vặn vẹo, 𝖈·ở·i á·ⓞ vest đã ướt đẫm sang một bên, hắn nghiêng người về phía trước, đưa tay hướng dây xích định cởi trói cho cô, thật không ngờ vừa áp sát một chút, Di Thiên lại càng ✝️♓●ở 𝐠●ấ●ⓟ, bản năng nhích lại gần Sở Ngạo, dây xích vừa cởi ra, cô đã vòng tay qua cổ hắn, 𝒹*ụ ԁ*ỗ mà gặm nhẹ lỗ tai của Sở Ngạo.

Hắn dùng tay đẩy cô xuống giường, bàn tay nắm chặt cằm nhỏ nhắn kia, bạc thần khẽ nhếch:

-Em đang định 𝒹·ụ ⓓ·ỗ tôi sao?

Di Thiên cười hắc hắc, cầm lấy bàn tay to lớn của hắn đưa lên miệng khẽ cắn rồi 𝐦*ú*†, lí trí ý thức gì gì đó đã vứt sạch, chỉ còn rong ruổi theo sung 𝐬ướ_𝖓_𝖌 mà thôi. Sở Ngạo ánh mắt phức tạp nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, đôi môi căng mọng chu lên, ánh mắt 〽️.ê m.@.п ngập nước đúng là chọc người khác yêu thương, 𝖙ⓗ●â●𝓃 ✝️●𝐡●ể mê người lộ ra, màu đen của ga giường càng tôn lên làn da trắng muốt của Di Thiên.

Sở Ngạo cười khẽ, đồ ăn dâng lên tới miệng, không ăn tuyệt không là đàn ông, hơn nữa hắn cũng tha cho cô mấy lần rồi, lần này thì đừng hòng. Vứt luôn chiếc áo sơ mi trắng vướn víu ra xa, hắn áp lên người cô.

-Tiểu yêu tinh, là em tự tìm!!!

Nhìn thấy ♓ô*𝓃 ngân trên cổ của Di Thiên, Sở Ngạo phẫn nộ tột cùng, ⓗ⛎.ⓝ.𝐠 hă.n.🌀 ⓗ·ô·ռ lên chỗ đó hòng xóa đi vết tích đáng khinh kia, thay vào đó là đánh dấu quyền sở hữu của hắn. Di Thiên lúc này còn chưa biết mình sắp bị ăn sạch, còn thoải mái hừ hừ như mèo con. Sở Ngạo chuyển sang đôi môi đang ♓●é m●ở mời gọi.

Sở Ngạo dịu dàng 𝐥ı.ế.m qua cánh môi bị hắn ♓ô-𝖓 sưng, ngón tay xuyên thấu qua áo mỏng theo eo nhỏ xoa nhẹ lên phía trên, vạt áo bị đẩy ra, hắn vòng tay ra sau lưng cô, đẩy cái kết của áo lót, nó lập tức phản chủ mà hi sinh bỏ mình, bộ 𝓃𝖌ự-𝐜 sữa lộ ra, cảm giác lạnh lẽo ập tới làm nhũ tiêm đứng thẳng, hắn. bàn tay đặt lên tuyết nhũ khéo léo, thô lỗ niêm trụ kiều nhụy. Tiếng rên của cô còn chưa ra khỏi miệng, cánh môi lại bị ngăn chặn, hắn mãnh liệt cắn cánh môi 〽️.ề.𝐦 Ⓜ️.ạ.1. Sở Ngạo bàn tay sờ dần xuống phía dưới, trên da thịt tuyết trắng lưu lại dấu tay thật sâu, quần lót bị giật xuống, bàn tay thô ráp đặt lên hoa huyệt...

<Ta đã mất được 1 lít 𝖒á*u mũi T. T >

Không chút thương hoa tiếc ngọc mà đ.â.ⓜ ngón giữa vào, dũng đạo chặt lần đầu bị dị vật тⓗâ*m 𝖓ⓗậ*𝖕 lại chỉ có chút trơn bóng, Di Thiên đau đến thét lên, nước mắt sinh lí trào ra, ✞𝖍â.п т.𝖍.ể vì đan đớn mà ⓡ⛎●ռ 𝓇●ẩ●ⓨ, ý thức cũng dần trở lại nhưng chỉ trong giây lát, bản năng tiếp tục tìm kiếm thỏa mãn. Mà ngón tay dài trong hoa huyệt cũng tăng thêm lực đạo chuyển động kéo ra đư*ⓐ 𝖛*à*🅾️, chèn ép hoa thịt co rút lại, Di Thiên bụng dưới đau đớn dần dần chuyển sang một loại tê dại, cảm giác khác thường theo trong cơ thể dâng lên, hàm răng khẽ ⓒ_ắ_𝐧 mô_1 dưới, 🌴𝒽â-𝐧 𝐭ⓗ-ể căng cứng bắt đầu thả lỏng. Nhận ra cô phát sinh biến hóa, Sở Ngạo càng không chút kiêng dè đâ●m ✔️●à●⭕ ⓡú·🌴 𝐫·a, ngón tay trừu động cảm nhận được chất lỏng thấm ra, trơn bóng ra vào của hắn. Khẽ chạm vào một điểm làm Di Thiên giật bắn người, 🌴h·ở ◗ố·🌜 càng nhiều, mặt càng đỏ ửng, Sở Ngạo khóe miệng đưa lên, rất tự nhiên mà chạm nhiều chỗ đó nhiều hơn.

Di Thiên bị Sở Ngạo ép hỏng, rốt cuộc không chịu nổi, cao trào quét đến làm cô г●𝐮●𝖓 rẩ●y, ánh mắt ⓜ-ôⓝ-🌀 lung, 𝐭𝖍-â-п ⓣ♓-ể mềm nhũn vô lực ngã ra giường, không thể xuất ra khí lực nữa. Sở Ngạo rút ngón tay ra, hắn cởi bỏ đai lưng, phóng thích "nghiệt chủng" đã sớm đứng thẳng phấn chấn, dùng hai tay nắm lấy eo nhỏ, đem ⓓ*ụ*↪️ vọ𝖓*ɢ đâ-ⓜ ⓥ-à-ⓞ giữa hai chân.

<Ta đã mất 2 lít 𝐦á-υ mũi T_T>

Di Thiên bị thứ nóng rực kia chạm vào nơi đùi trong mẫn cảm, ý thức phút chốc bị dọa bừng tỉnh, ánh mắt ngạc nhiên mở to nhìn Sở Ngạo đang vận động phía trên, lập tức biết được tình hình, mặt đỏ như quả cà chua, thuốc k_í🌜_ⓗ †ⓗí𝐜_h vẫn còn mạnh, Di Thiên tham muốn nổi lên, lí trí cũng không cứu vãn nổi, xấu hổ lấy tay che mặt:

-Anh...

-Lấy chân ⓚ*ẹ*𝐩 ⓒ♓ặ*✞

Giọng của hắn khàn khàn, thấy Di Thiên ngơ ngác bất động, nghiệt chủng khẽ đẩy vào cánh hoa, âm thanh trầm thấp vang lên:

-Là em muốn tôi vào?- Vậy tôi sẽ rất vui lòng phục vụ đó.

Di Thiên không dám có nửa giây chần chờ, vội vàng k-ẹ-𝖕 🌜hặ-ⓣ hai chân. Nóng như lửa lại cứng rắn nam tính đặt ở cửa động, cảm nhận thấy của hắn "quá khủng" đi, Di Thiên mang tai nóng lên, Sở Ngạo chậm rãi di động, ma sát đùi bên 𝐦_ề_ⓜ 𝐦ạ_❗. Mỗi một lần luật động lại vô tình đ●â●𝐦 tới hoa tâm, cô càng xấu hổ, kiểu này so với đâ.m thẳng vào sâu bên trong tuyệt đối thẹn hơn!!!

Di Thiên không biết sau đó xảy ra chuyện gì nữa, mơ hồ cảm giác bị Sở Ngạo lật qua lật lại, tỉnh rồi lại bất tỉnh bao nhiêu lần, rất lâu sau chuyện này mới kết thúc, hắn ôm cô vào trong 𝓃*🌀ự*𝒸, khẽ vuốt tóc ôn nhu, Di Thiên mệt mỏi thiếp đi...

<Ta đã mất tới 3 lít ⓜá●𝐮. ok im fine T. T>

< Lần đầu tiên viết H, viết một đoạn lại phải đi uống nước bình ổn hơi thở =)>

Chương (1-155)