Vay nóng Homecredit

Truyện:Sao Lại Là Nữ Phụ - Chương 064

Sao Lại Là Nữ Phụ
Trọn bộ 155 chương
Chương 064
Tôn Điệp Hạ
0.00
(0 votes)


Chương (1-155)

Siêu sale Lazada


Di Thiên chân chạm đất mới tính là hoàn hồn, đảo mắt một vòng nhìn xung quanh, cô cũng phải ngạc nhiên đấy, quân của cô có đấu với phản động cũng không ghê gớm như thế này, cảm nhận được gì đó, Di Thiên ngước đôi mắt lên, thấy X đang cúi xuống nghiền ngẫm cô từ lúc nào.

-Ách, Cảm tạ! X này... lần này anh lên sàn thật quá mức đặc sắc! Hahahaha! - Di Thiên cười cười, lúc trước bảo không cần hắn giúp đỡ bây giờ hắn tự dưng cứu mình một mạng, cô thật có một cảm giác muốn tự sát.

Không nhìn ra hỉ nộ của hắn, trầm ngâm một lúc X mới mở giọng:

-Anh hùng cứu mĩ nhân, đúng là lúc nào cũng đặc sắc!

Đệch, anh có thể đừng châm chọc rõ ràng như vậy không? Cái giọng hả hê đó là thế nào?

Lúc này bọn Hồng Ưng cũng đuổi tới nơi, vừa vặn thấy cảnh thâm tình bốn mắt nhìn nhau tim hồng bay tứ phía này. Gần như ngay lập tức, không khí ám muội bay biến thay thế bằng sát khí phừng phừng, khói lửa sa trường. Di Thiên quay sang liền thấy ba đạo ánh mắt ai oán nhìn cô, bất giác rùng mình một cái. Hoàng Ưng nhanh chóng dời tầm mắt xuống, đập vào mắt là tay đặt lên eo, muốn bao nhiêu thân mật liền có bấy nhiêu thân mật.

Di Thiên còn đang phân tích ánh mắt tình địch mà bọn họ dành cho X nên cô không phát hiện ra không khí càng ngày càng nồng nặc mùi thuốc súng.

Hai lần gặp mặt đều như thế này, X chắc chắn không thể gây thù một lúc hết bọn họ => Người X đắc tội là Sở Ngạo. Thôi xong, X à, tôi thay mặt toàn thể nhân loại cầu phúc anh lên thượng lộ bình an (hạ lộ nằm im =))).

X đương nhiên thấy bọn họ đã phát hiện ra tư thế "không khỏi gây hiểu lầm" của hai người, lại thấy Di Thiên đang ngẩn người, ánh mắt lóe lên, nở nụ cười nham hiểm.

Hồng Ưng tiến lên, định nhắc nhở cái tay không an phận kia một chút, liền thấy chân X khẽ động, chưa kịp nhìn thấy hắn làm gì thì Di Thiên mất thăng bằng, nhào vào lòng ngực hắn.

Hoàng Ưng: "....".

Hồng Ưng: "...".

Hắc Ưng: "...."

Đúng là không có vô sỉ nhất, chỉ có vô sỉ hơn!!!

X thật tự nhiên tiếp lấy thân mình Di Thiên, hai tay vòng qua một phát ôm trọn cô vào trong ngực, miệng quan tâm hỏi, giọng điệu ôn nhu cơ hồ muốn nở hoa:

-Không sao chứ?

Di Thiên giật mình, phản xạ tự nhiên đỏ bừng mặt, vội vội vàng vàng đẩy hắn ra:

-Không... không có gì. Cảm ơn!

Gặp quỷ!!! Tự nhiên lại mất thăng bằng? Hôm nay ra đường tuyệt đối không xem ngày. Con mẹ nó, cái tình tiết quái gì thế hả? Đây cũng không phải phim trường Hàn Quốc đâu...

Bọn Hồng Ưng thấy Di Thiên đỏ mặt hệt như thiếu nữ gặp mặt nam thần, ngay lập tức liệt X vào sổ đen, gặp một lần giết một lần!!!

Hoàng Ưng phóng hàng chục cái mị nhãn qua X, hàm ý đe dọa đến cẩu cũng nhìn ra. Hắn muốn khiêu chiến với lão đại, nằm mơ đi!

X thấy đám nam nhân trước mặt tức muốn hộc máu mà không thể động tay động chân, tâm tình liền vui vẻ, hướng Di Thiên bồi thêm một câu:

-Tối nay cô ăn gì? Tôi sẽ nấu.

Một bộ dáng thiên hạ không loạn ta không làm người.

Di Thiên ánh mắt nghi hoặc "Anh nấu ăn được sao?". Trước giờ toàn cô nấu cho hắn ăn. Nhưng là hôm nay giở chứng gì vậy? tại sao lại đòi nấu cho cô ăn?

-Không chừng ăn xong cô sẽ cấp tốc bá vương ngạnh thượng cung, trói tôi bắt làm chồng =))

Oanh! Bọn Hồng Ưng phía trước như thể bị một tảng đá ngàn cân đập thẳng vào đầu, chết tiệt, quên mất tên khốn đó có điểm lợi là sống, chung, một, nhà, với phu nhân!!! Con đường cách mạng lắm gian truân, phải kêu lão đại mau mau bắt người về nhà, kẻo sau này không kịp.

Hồng Ưng khuôn mặt cố gắng trấn định, mở giọng:

-Bọn tôi phải về báo cáo kết quả.

Di Thiên gật đầu, xem như đã biết, nếu như cô đoán cảnh sát cũng sắp đến rồi, nên rút lui sớm thì hơn. Cô liếc mắt xem thường qua X, câu hắn nói cô vẫn là nuốt không trôi đâu.

-Để tôi đi, coi như đền ơn anh ra tay cứu vớt cái mạng nhỏ này.

X thấy đám Hồng Ưng đi mất, không còn cợt nhã như trước nhưng tâm tình vẫn còn vui vẻ liền sảng khoái đáp ứng.

Sau khi cơm nước xong xuôi, ai về phòng người nấy. Di Thiên thả mình xuống chiếc giường king size trắng tinh, đưa tay lên trán bắt đầu trấn áp suy nghĩ hỗn tạp trong đầu. Tôn Điệp Hạ theo phe Chấn Phong? Lúc đọc tiểu thuyết không hề có chuyện này, nhắc tới cốt truyện mới nhớ, hình như cũng không đề cập nhiều đến Tôn Điệp Hạ, chỉ nói cô là một nữ quân nhân dạy quân sự cho Y Nhã, trong trường không ít lần ra tay cứu giúp. Xem ra mọi chuyện không đơn giản như vậy...

Di Thiên nhìn trần nhà ngây người một lúc, liền thở dài, quả nhiên Tôn Điệp Hạ ngoài thân phận là giáo viên của Y Nhã, luôn " vô tình" xuất hiện đúng lúc, cô ấy còn là D. E. X - một trợ thủ đắc lực của Chấn Phong trong việc thâu tóm quân đội đặc chủng sau này.

D. E. X là nữ nhân duy nhất trong đội của Chấn Phong, cũng là một đại nhân vật khuất mình trong bóng tối. Theo hắn từ lúc ban đầu, cô ta càng lúc càng tích lũy kinh nghiệm hoàn thiện bản thân, sau đạt thành tựu đứng đầu quân đội, giúp đỡ Chấn Phong không ít việc. Nhưng là dù có tài giỏi đến đâu cô ta cũng không thoát khỏi hào quang của nhân vật chính, tiếp xúc lâu sinh tình, nói không yêu Chấn Phong là giả, nhưng khác với các nữ phụ khác, cô ta chọn cách yêu thầm, đứng từ xa nhìn hắn. Sau khi Chấn Phong đứng trên đỉnh cao, Tôn Điệp Hạ liền chọn một bãi biển yên tĩnh làm quản lí một khách sạn sống đến hết truyện.

Vai diễn của nữ phụ này không nhiều lắm nên Di Thiên không rõ tính cách của cô ta. Chỉ là thật khâm phục, Tôn Điệp Hạ ở bên Chấn Phong đúng 10 năm, trong 10 năm đó không ít lần thấy đôi cẩu nam nữ đó ân ân ái ái, lại nhiều lần được Chấn Phong nhờ vả bảo vệ Y Nhã. Cuối cùng là tình yêu đó lớn đến mức nào mới chôn sâu như vậy? Mới đủ bình tĩnh bảo vệ người tình của đối tượng như vậy? Mới đủ lạnh nhạt đến nỗi Chấn Phong không phát hiện ra?

Vân Trà cô đã giúp rồi, Tôn Điệp Hạ thì đã dây vào Chấn Phong, cô cũng không có nhiều tài năng như vậy, cô ấy cũng không quá khổ, thôi cứ thuận theo kịch tình đi.

Nếu Tôn Điệp Hạ là D. E. X thật, vậy thì những nhân vật còn lại chắc cũng sắp lên sân khấu rồi.

Nam chủ số 3, nữ phụ thứ 4, 5... xem ra sắp có chuyện để làm nữa rồi. Thân là nữ phụ não tàn nhưng cô là nữ phụ sống đến cuối cùng, cũng không lo cho lắm.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-155)