Tên đã lên dây
← Ch.100 | Ch.102 → |
Chương Nguyệt Hồi đứng trên mái nhà Hoa Triều Các nhìn ra xa, Lịch Đô phủ về đêm đã chìm trong bóng tối, chỉ có góc Đông Nam là một vùng đèn đuốc sáng rực.
Đó là Thuyền Bạc Tư.
Trong thành trì rộng lớn này, kế hoạch và bất ngờ luôn xen kẽ nhau từng giây từng phút.
Tâm tư kín đáo như hắn cũng không ngờ có người lại khai ra tin thủ lĩnh Bỉnh Chúc Tư đang ở Thuyền Bạc Tư vào lúc này.
Hoàn Nhan Bồ Nhược chính là chất xúc tác, nàng ta đến đây đại diện cho ý chí của vương quyền, các quan lại Đại Kỳ sẽ càng ra sức tranh giành quyền kiểm soát thành trì này.
Lần đầu tiên, Chương Nguyệt Hồi cảm thấy bất lực.
Trước đây, hắn tràn đầy quyết tâm hủy diệt, không sợ hãi bất cứ điều gì, cùng lắm chỉ là cái chết. Nhưng hiện tại hắn đã có điểm yếu. Sự bất lực đến từ việc hắn bắt đầu giống như mọi người, quỳ gối trước mảnh đất này.
Hoàn Nhan Bồ Nhược buộc hắn đứng về phía nàng ta, hắn rõ ràng đang làm trái lương tâm của mình.
Nhưng hắn nên đi đâu? Hắn không có câu trả lời. Một kẻ đại nghịch bất đạo như hắn không thể nào bỗng nhiên có lòng yêu nước thương dân.
Hắn làm vậy, phần nhiều là vì Nam Y.
Hắn nói sẽ giao lại Quy Đường cho Bỉnh Chúc Tư, đó chỉ là trò chơi chữ. Điều hắn muốn là cùng Nam Y cao chạy xa bay, không có hắn, Quy Đường chỉ là một cái vỏ rỗng, ai muốn lấy thì lấy.
Phía sau có tiếng động rất nhỏ, là tiếng bước chân nhẹ nhàng thận trọng của một nữ tử, không phải nữ tỳ bình thường, cũng không thể là Hoàn Nhan Bồ Nhược.
Hắn lặng lẽ sờ lên chiếc nhẫn, ám khí sẵn sàng bắn ra, hắn cảnh giác quay lại, nhìn thấy Nam Y. Hắn nghi ngờ mình nhìn nhầm. Gió thổi lay động đèn lồng, bóng dáng nàng đung đưa dừng lại trên người hắn, hắn mới cảm nhận được sự thật.
"Chương Nguyệt Hồi, giúp ta."
Nàng lên tiếng trước khi hắn kịp nói. Nàng chạy đến đây, búi tóc rối tung, những sợi tóc lòa xòa trên mặt trông có vẻ yếu đuối đáng thương.
Có thể khiến nàng chủ động tìm đến hắn, còn hạ mình cầu xin, chắc chắn không phải chuyện dễ dàng.
Chương Nguyệt Hồi hiếm khi nghiêm túc: "Muội từ từ nói."
"Tống Mục Xuyên gặp nguy hiểm, Tạ Khước Sơn bị Cốt Sa bắt đi, hắn để lại tờ giấy này, bảo ta đến tìm huynh."
Nam Y không giấu giếm gì, nàng đoán Chương Nguyệt Hồi nên biết những gì cần biết, nàng đưa tờ giấy cho hắn.
Tờ giấy mỏng manh có chút nóng tay.
Tạ Khước Sơn nhờ Nam Y đến tìm Chương Nguyệt Hồi để cứu Tống Mục Xuyên.
Chuyện này nghe thật hoang đường và kỳ quặc, những người chẳng liên quan gì đến nhau lại cùng nhau hành động.
Nhưng trước mặt là Nam Y, Chương Nguyệt Hồi vẫn nhận lấy, mở ra xem.
Chỉ ba chữ: Cá lọt lưới.
Chương Nguyệt Hồi kìm nén cơn tức giận muốn chửi thề, giá mà Tạ Khước Sơn viết thêm vài chữ nói rõ kế hoạch của hắn ta, hắn có thể cân nhắc giúp đỡ, coi như trả ơn Nam Y.
Nhưng ngay lập tức hắn hiểu ra. Tạ Khước Sơn căn bản không nghĩ hắn sẽ giúp, nên không thể nói rõ ràng như vậy, viết vài chữ bâng quơ thực chất chỉ là để đảm bảo an toàn cho Nam Y.
Trong lòng hắn có chút lên men.
Lần đầu tiên, hắn thấy Tạ Khước Sơn thật đáng ghét.
Nam Y nóng lòng nhìn Chương Nguyệt Hồi, hắn đã đọc đi đọc lại ba chữ đó nhiều lần.
"Tạ Khước Sơn có ý gì?" Cuối cùng nàng không nhịn được hỏi.
Chương Nguyệt Hồi lờ mờ có một suy đoán, nhưng hắn không muốn nghĩ sâu, quá mạo hiểm, hắn chỉ cần bước thêm một bước là có thể tan xương nát thịt. Hoàn Nhan Bồ Nhược đã cảnh cáo hắn.
Hắn chỉ tiếc nuối đáp: "Ta không hiểu."
Truyện được edit cả hai nơi tại wattpad/user/frenalis và facebook Frenalis.
Nam Y thất vọng, nhưng sự bướng bỉnh nhanh chóng hiện lên trên mặt: "Không thể nào, huynh nhất định biết."
Tạ Khước Sơn sẽ không làm việc vô ích, ba chữ này được giao cho Chương Nguyệt Hồi, nhất định có ý nghĩa của nó.
Chương Nguyệt Hồi nghĩ, dù sao hắn cũng là kẻ vô sỉ, Tạ Khước Sơn đã đưa người đến đây, hắn cứ thuận nước đẩy thuyền, mang người đi cũng chẳng có gì sai.
Nhưng hắn chỉ đứng đó không làm gì cả, trong đầu hai luồng suy nghĩ đang đấu tranh.
Nam Y sốt ruột, lấy ra một chiếc vòng tay từ trong tay áo, giơ lên trước mặt Chương Nguyệt Hồi: "Nếu ngươi giúp ta việc này, ta sẽ đeo chiếc vòng tay ngươi tặng."
Chương Nguyệt Hồi không ngờ Nam Y lại đưa ra điều kiện như vậy, hắn theo bản năng suy nghĩ theo hướng tích cực, trái tim đập mạnh, đầu óc trống rỗng hỏi một câu ngớ ngẩn: "Đeo vòng tay, có ý nghĩa gì?"
"Huynh cảm thấy có ý nghĩa gì?"
Nam Y không chịu thua, ném câu hỏi ngược lại.
Chương Nguyệt Hồi nghẹn họng, rồi lập tức hiểu ra.
Chắc chắn không phải ý nghĩa mà hắn đang nghĩ. Nhưng điều thú vị là, nàng không thừa nhận cũng không phủ nhận. Chỉ cần có một tia hy vọng, hắn sẽ nắm lấy, ai bảo hắn nợ nàng.
Chương Nguyệt Hồi lại một lần nữa bị Nam Y làm cho bất ngờ. Hắn cảm thấy mình như bị đánh bại bằng chính chiêu cũ của mình, thậm chí còn mang phong cách vô liêm sỉ của hắn.
Nam Y có khả năng học hỏi cực nhanh. Nàng sẽ nhanh chóng tiếp thu những phẩm chất nổi bật từ những người nàng tiếp xúc.
Ví dụ như, sự gian xảo của Tạ Khước Sơn, sự vô liêm sỉ của Chương Nguyệt Hồi. Rồi sau đó áp dụng lại lên chính bọn họ.
Phong hoa tuyết nguyệt đều có thể vứt bỏ trước đại sự. Chỉ cần hiện tại nàng có thể khiến Chương Nguyệt Hồi giúp đỡ, nàng có thể đeo cả mười chiếc vòng tay. Nàng cũng không quan tâm Chương Nguyệt Hồi sẽ nghĩ gì, có nghĩ đây là dấu hiệu gương vỡ lại lành hay không, nàng chưa nói gì cả. Xong việc, đại gia ta muốn nói thế nào thì nói, vòng tay cũng chỉ là vòng tay, lúc tặng hắn chỉ nói là quà, chứ không phải tín vật đính ước.
Edit: FB Frenalis
Hắn để lại một chiếc vòng tay không rõ ràng, khiến nàng ôm mộng nhiều năm, hiện tại nàng lấy nó ra để cứu người chẳng có gì quá đáng cả.
Chương Nguyệt Hồi cũng biết nàng đang lợi dụng hắn, nhưng hắn cố tình mắc bẫy, hắn thật sự không có cách nào khác.
Muốn nhờ vả người khác phải biết cách cầu xin, chân thành sẽ cảm động được cả sắt đá.
Hắn nhận lời.
Chương Nguyệt Hồi thở dài, cúi xuống nắm lấy tay Nam Y, đeo chiếc vòng vào cổ tay nàng: "Muội ở đây chờ ta quay lại, đừng chạy lung tung, nếu không sẽ làm phiền ta đấy."
Chương Nguyệt Hồi đồng ý dễ dàng hơn nàng tưởng, Nam Y cuối cùng cũng có thể thả lỏng một chút.
"Được."
Nói xong, Chương Nguyệt Hồi nhẹ nhàng nhảy xuống từ mái nhà, như một trích tiên.
Tên nhóc này lại biết khinh công, rốt cuộc đã lừa nàng bao nhiêu chuyện. Nam Y kìm nén lời chửi thề trong miệng.
Cuối cùng cũng hoàn thành việc Tạ Khước Sơn dặn dò. Hai người cực kỳ thông minh này hợp tác, chắc chắn sẽ có cơ hội thắng cao hơn người thường chứ?
Nam Y biết, mình chỉ có thể làm được đến vậy. Còn lại là chờ đợi.
Đúng lúc này, một toán Kỳ binh đi qua đường phố dưới lầu.
"Tướng quân có lệnh, chúng ta đến tiếp viện Thuyền Bạc Tư, mau chóng đuổi theo."
Nam Y lắng tai nghe, trong lòng nảy ra một ý nghĩ.
******
Trước khi vào Thuyền Bạc Tư, Tạ Khước Sơn bị lục soát, vũ khí và vật sắc nhọn trên người đều bị tịch thu.
Vòng qua bức tường công thự, trong sân quỳ đầy thợ thủ công và tiểu lại. Cốt Sa phát cho mỗi người giấy bút, yêu cầu họ chỉ ra thủ lĩnh của Bỉnh Chúc Tư. Ai không chịu viết sẽ bị tra tấn, ai bị chỉ điểm sẽ bị chém ngay tại chỗ. Thuyền Bạc Tư nhất thời biến thành Địa Ngục trần gian, tiếng kêu la thảm thiết vang lên không ngớt.
Tạ Khước Sơn đưa mắt nhìn đám người, không thấy Tống Mục Xuyên đâu.
Truyện được edit cả hai nơi tại wattpad/user/frenalis và facebook Frenalis.
Đi qua cửa vòm hoa, hắn thấy một căn nhà nhỏ bị cháy rụi, lửa đã tắt, nhưng khói vẫn còn mù mịt trong không khí.
"Ngươi thấy có kỳ lạ không, ta vừa định điều tra Thuyền Bạc Tư, nhà kho này đã bốc cháy, tất cả hồ sơ đều bị thiêu rụi."
"Tìm ra kẻ phóng hỏa chưa?" Tạ Khước Sơn vừa nói vừa liếc nhìn xung quanh, thấy bốn phía sân đều có phục binh ẩn nấp trong bóng tối.
"Lại Sơn công tử cũng cho rằng là do con người gây ra sao? Ta cũng nghĩ vậy, nhưng nguyên nhân hỏa hoạn chỉ là do một chiếc chân đèn cũ kỹ bị đổ... Lúc đó không có ai trong nhà kho. Phải nói là, làm rất cao tay."
Cốt Sa cười khẩy, đẩy cánh cửa đã bị cháy đen ra.
Tống Mục Xuyên đang ngồi trước chiếc bàn đổ nát, áo bào trắng lấm lem bụi đất, ánh trăng xuyên qua mái nhà cháy rụi chiếu vào, tạo nên cảm giác kỳ lạ. Tay hắn bị trói sau lưng, trước mặt có giấy bút, nhưng trên giấy không có chữ nào.
Hắn không viết tên ai, nhưng Kỳ nhân cũng không tra tấn hắn, chỉ trói hắn vào ghế.
"Lại Sơn công tử, vị Tống tiên sinh này là bằng hữu cũ của ngươi phải không?"
Tạ Khước Sơn và Tống Mục Xuyên nhìn nhau từ xa.
"Đã là người dưng." Tạ Khước Sơn lạnh nhạt nói.
"Vậy thì dễ rồi." Cốt Sa rút ra một cây chuỷ thủ từ bên hông, đưa đến trước mặt Tạ Khước Sơn một cách nham hiểm: "Hắn chính là thủ lĩnh của Bỉnh Chúc Tư, ngươi giết hắn đi."
"Không phải bảo ta đến thẩm vấn sao?" Tạ Khước Sơn coi như không thấy cây chuỷ thủ trước mặt, bình tĩnh mà sắc bén nhìn chằm chằm Cốt Sa.
"Sao, Lại Sơn công tử không nỡ xuống tay?" Nụ cười trên mặt Cốt Sa biến mất, chỉ còn lại sát khí lạnh lẽo, mũi chuỷ thủ chọc nhẹ vào ngực Tạ Khước Sơn.
"Bao che cho người của Bỉnh Chúc Tư là trọng tội! Hay là, các ngươi là đồng bọn?"
Tạ Khước Sơn mỉm cười, nhận lấy cây chuỷ thủ từ tay Cốt Sa: "Nếu chúng ta là đồng bọn, chẳng phải Cốt Sa tướng quân sẽ lập được đại công sao?"
"Cho nên mới nói, việc này phải nhờ Lại Sơn công tử giúp ta, ta có lập được đại công hay không, còn phải xem hai vị."
Cốt Sa tiến về phía Tống Mục Xuyên, cởi trói cho hắn: "Đương nhiên, để công bằng... Nếu Tống tiên sinh nguyện ý xác nhận Lại Sơn công tử là người của Bỉnh Chúc Tư, ngươi sẽ được sống."
Ánh mắt Tống Mục Xuyên cuối cùng cũng có chút dao động, nhìn Tạ Khước Sơn đầy khó tin.
Một màn kịch tàn sát lẫn nhau.
Tạ Khước Sơn cười, cuối cùng hắn cũng hiểu, Cốt Sa nhắm vào không phải Tống Mục Xuyên, mà là hắn.
Nếu hắn không giết Tống Mục Xuyên, sẽ bị xem là có vấn đề về lập trường, nhưng nếu hắn thực sự giết Tống Mục Xuyên... phục binh bên ngoài sẽ ập vào bắt giữ hắn, đổ tội giết người diệt khẩu lên đầu hắn.
Đến lúc đó, sẽ nói Thuyền Bạc Tư là cái bẫy của Cốt Sa để dụ rắn ra khỏi hang, ai có hành động người đó chính là nội gián.
Mà ở đây đều là người của Cốt Sa, Tạ Khước Sơn không thể chối cãi.
Lúc này, Nam Y đã thay quần áo Kỳ binh trà trộn vào Thuyền Bạc Tư, nấp trên mái nhà đối diện quan sát. Cửa căn phòng đó mở rộng, nàng nghe rõ mồn một những âm thanh bên trong.
Nam Y sốt ruột, nàng cũng nhìn thấy phục binh bên dưới, lập tức hiểu ra dù Tạ Khước Sơn có giết hay không giết Tống Mục Xuyên, đây đều là một cái bẫy chết người.
Nàng để ý thấy cổ tay Tạ Khước Sơn cầm chuỷ thủ khẽ chuyển động, dù cách một khoảng, như có thần giao cách cảm, nàng lập tức hiểu được ý đồ của Tạ Khước Sơn.
Hắn muốn giết Cốt Sa!
Nhưng bên dưới toàn là phục binh, hắn giết Cốt Sa rồi sẽ ra ngoài bằng cách nào?
Chẳng lẽ hắn muốn dùng mạng mình đổi lấy mạng Tống Mục Xuyên?!
Vậy còn Chương Nguyệt Hồi? Hắn muốn Chương Nguyệt Hồi làm gì? Tình hình cấp bách như vậy, tên đã lên dây, mọi thứ chỉ trong gang tấc, bên ngoài làm gì có thể ảnh hưởng đến bên trong đây?
← Ch. 100 | Ch. 102 → |