Từng nhớ không?
← Ch.073 | Ch.075 → |
Tạ Khước Sơn trở lại Vọng Tuyết Ổ, quần áo dính máu, quanh thân lạnh lẽo như Diêm Vương sống, các nữ tỳ đi tới đều giật mình quỳ rạp xuống đất, không dám thở mạnh.
Hắn không muốn nói chuyện, cũng lười giải thích, cứ thế đi về phòng mình.
"Tạ Khước Sơn!"
Hắn bị một giọng nữ lưu loát gọi giật lại.
Tạ Khước Sơn lặng lẽ dừng bước, quay đầu lại: "Nhị tỷ."
Cam Đường phu nhân tiến lên, nhíu mày nói: "Y phục không sạch sẽ, ra thể thống gì?"
Dứt lời, liền lấy khăn ra lau vết máu trên tay hắn.
Tạ Khước Sơn rất ngoan ngoãn, để mặc nhị tỷ làm gì thì làm.
"Có chuyện gì vậy?" Cam Đường phu nhân nhỏ giọng hỏi, nhưng rồi lại tự nói tiếp, "Thôi, chuyện của ngươi, ta cũng không tiện biết."
"Nhị tỷ." Thanh âm của Tạ Khước Sơn dường như có chút van xin, Cam Đường phu nhân nghi ngờ mình nghe nhầm, ngẩng lên nhìn hắn.
Trên mặt hắn vẫn là vẻ vô cảm như người chết.
Nhưng Cam Đường phu nhân có thể cảm nhận được, đệ đệ này của mình đã gặp phải một chuyện gì đó rất lớn, dáng vẻ của hắn đã vô thức để lộ ra sự yếu đuối không thường thấy.
Rốt cuộc vẫn là người nhà, huyết mạch tương liên.
"Ngươi nói đi." Thanh âm nàng ấy cũng dịu dàng hơn vài phần.
"Có thể giúp ta tìm vài vị đại phu giỏi nhất trong thành trị thương ngoài da không?" Dừng một chút, Tạ Khước Sơn nói tiếp, "Đừng để ai biết."
"Ai bị thương?" Cam Đường phu nhân giật mình, cảm thấy có điều chẳng lành.
Tạ Khước Sơn không trả lời, cứ đứng im như vậy.
"Được rồi, ta sẽ giúp ngươi."
Được đáp ứng, Tạ Khước Sơn mới rời đi. Thật ra hắn cũng không chắc sự chuẩn bị này có hữu dụng hay không.
Một đường im lặng trở về phòng mình, ngồi xuống trước án thư cho đến khi hoàng hôn buông xuống.
Nếu Quy Đường nhượng bộ, hôm nay nhất định sẽ đưa người về đây, nhưng không có bất kỳ tin tức nào truyền đến. Trái tim Tạ Khước Sơn như chìm vào đêm tối vô tận.
Hắn nhận ra, đối diện là một con bạc còn điên cuồng và nhạy bén hơn hắn, không chịu lùi bước, thậm chí còn đặt cược lớn hơn. Hắn không ngờ Chương Nguyệt Hồi lại hận hắn sâu sắc đến vậy.
Đầu trọc không sợ bị nắm tóc, trên đời này không thiếu gì kẻ điên tay trắng.
Còn hắn thì sao? Hắn là người trong cuộc, cũng là người có thể quyết định hướng đi của ván cược, thắng thua đều do quyết định của hắn.
... Nhưng hắn không chắc mình có thể đưa ra quyết định đúng đắn.
Một mùi khét thoang thoảng theo gió bay tới, Tạ Khước Sơn bừng tỉnh. Ngạc nhiên đẩy cửa sổ ra, thấy khói dày đặc bốc lên từ sân nhỏ phía trước, đó là sân viện mà Nam Y từng ở.
Tạ Khước Sơn giật mình, nghĩ rằng có hỏa hoạn, không kịp suy nghĩ nhiều lập tức nhảy lên mái nhà.
Thì ra là các nữ tỳ đang đốt đồ trong sân.
Tạ Khước Sơn đáp xuống từ mái hiên, lạnh giọng quát lớn: "Các ngươi đang làm gì?"
Truyện được edit cả hai nơi tại wattpad/user/frenalis và facebook Frenalis.
Các nữ tỳ vội vàng lùi lại hành lễ, người đứng đầu nói: "Gia chủ, mấy hôm trước thiếu phu nhân đột nhiên lâm bệnh nặng đã chuyển đi trang viên, Lục di nương nói, sợ đồ đạc trong phòng nhiễm bệnh, nên sai bọn nô tỳ đem quần áo ra đốt."
Ánh mắt nhìn lướt qua, trong chậu than đang cháy dở vài bộ y phục cũ mới, chỉ trong lúc nói chuyện, lửa đã nuốt chửng tất cả.
Tạ Khước Sơn bực bội: "Người còn chưa chết, đốt cái gì!"
Các nữ tỳ bị quát không dám lên tiếng, ai nấy đều sợ hãi cúi đầu, không biết gia chủ tại sao đột nhiên lại nổi giận.
"Lui xuống hết đi."
Các nữ tỳ nhanh chóng rút lui sạch sẽ, trong sân chỉ còn lại Tạ Khước Sơn.
Hắn nhìn chậu than đã tàn lụi, thầm nghĩ nếu nàng biết y phục của mình bị đốt, chắc sẽ đau lòng đến chết mất.
Tạ Khước Sơn dời mắt, cửa phòng nàng mở toang, hắn ma xui quỷ khiến bước vào trong.
Căn phòng bị lục tung, chỉ còn những nơi không quan trọng còn lưu lại dấu vết sinh hoạt của chủ nhân.
Hộp phấn trên bàn trang điểm chưa kịp đóng, chiếc lược gỗ giấu vài sợi tóc dài, tất cả đều rất đỗi bình thường, như thể chủ nhân sẽ trở về ngay tối nay.
Tạ Khước Sơn vòng ra phía sau bình phong, sách trên bàn lộn xộn, văn phòng tứ bảo nằm ngổn ngang. Bút lông còn dính mực đã khô cứng, bên cạnh bút là hai nghiên mực, một cái là nghiên mực bình thường, một cái khác lại tinh xảo đến mức có chút lạc lõng.
Tạ Khước Sơn nhớ ra, đây là nghiên mực Tống Mục Xuyên tặng nàng vào ngày xuân yến, nhưng khi cầm lên xem, lại thấy trên đó khắc một dòng chữ nhỏ "Nguyện trưởng tẩu bình an hỉ nhạc, sống lâu trăm tuổi".
Tạ Khước Sơn sững người, mới nhận ra đây không thể là nét chữ của Tạ Tiểu Lục, hẳn là do Thu tỷ nhi đưa cho nàng, chắc là để cảm ơn nàng cứu tam thúc.
Nhưng vì sao lại do Tống Mục Xuyên đưa cho Nam Y?
Edit: FB Frenalis
Có những chuyện xa xôi, không để ý lắm lặng lẽ kết nối trong đầu hắn. Trước đây hắn tò mò về mối quan hệ giữa Tống Mục Xuyên và Nam Y, nên đã cho người đi điều tra, biết được một ngày trước khi Tống Mục Xuyên vào Bỉnh Chúc Tư, hắn ta đã nhảy xuống sông, vừa lúc được Nam Y cứu.
Có lẽ chính ngày hôm đó, khi Nam Y ra ngoài đã mang theo nghiên mực này, sau đó để lại chỗ Tống Mục Xuyên? Lần sau đó, nàng đi núi Hổ Quỳ là để theo dõi nhị tỷ, không thể nào mang theo nghiên mực.
Nàng bình thường ra ngoài, vì sao phải mang theo thứ này? Hơn nữa hôm đó, nàng còn lấy trộm đồ của Lục di nương.
Có một câu trả lời hiện ra rõ ràng: để chuẩn bị tiền bạc.
Hóa ra ngay lúc đó, nàng đã quyết tâm bỏ trốn nhưng lại bị hắn giữ lại. Bởi vì hắn đã hứa với nàng sẽ để nàng đi, để nàng sống yên ổn quãng đời còn lại.
Hắn cũng biết nàng không hẳn tin tưởng hắn nhiều, nhưng nàng không còn nơi nào để đi, nàng chỉ có thể tin tưởng hắn.
Nhưng hắn lại chưa từng mang đến điều gì tốt đẹp cho nàng.
Tạ Khước Sơn mở tập giấy Tuyên Thành trên bàn, toàn là chữ nàng luyện. Hắn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ xiêu vẹo của nàng mỗi khi luyện chữ, bĩu môi, mực dính lên mặt, miễn cưỡng nhưng vẫn rất chăm chỉ.
Bên dưới có một cuốn sách, hắn tiện tay mở ra, lại thấy bên trong kẹp mấy tờ giấy Tuyên Thành đã được gấp lại.
Hắn mở ra, ánh mắt chấn động. Là tên của hắn - Tạ Triều Ân.
Nàng lén luyện viết tên thật của hắn, viết còn ngay ngắn hơn những chữ khác, cẩn thận cất giấu trong trang sách. Hắn chợt nhớ ra, nàng từng nói đùa rằng muốn học viết tên của hắn để nguyền rủa hắn.
Những ký ức đó lại trở nên sống động, hắn có thể nhớ rõ ánh hoàng hôn hôm đó chiếu lên mặt nàng, làm lông tơ trên da nàng cũng rực rỡ như ánh chiều tà.
Ánh hoàng hôn vàng rực rỡ trong mắt nàng, dù chỉ là trong hồi ức, cũng có thể thiêu đốt đôi mắt hắn.
Nghĩ đến nàng đang chịu khổ sở, tim hắn như bị bóp nghẹt, vết thương đang khép miệng lại bắt đầu đau, còn đau hơn cả khi nàng tự tay đâm vào người hắn.
Như nàng mong muốn, hắn đã bị nguyền rủa rồi.
Thừa nhận đi, hắn chính là yêu nàng.
Yêu sự cứng cỏi của nàng, yêu sự mềm yếu của nàng, yêu sự nguyên sơ chưa bị thuần hóa của nàng, yêu tất cả những gì của nàng đau đớn đến tận cùng. Yêu là không có lý lẽ, cuồng nhiệt đến thế.
Hắn là người không thích hợp nhất để nhận được tình yêu trên đời này, vậy mà lại yêu một người. Hắn còn luôn cho rằng, chút tình yêu nhỏ bé này nằm trong tầm kiểm soát của hắn. Hắn quá tự phụ rồi.
Truyện được edit cả hai nơi tại wattpad/user/frenalis và facebook Frenalis.
Bước chân hắn đi qua đình đài lầu các của Vọng Tuyết Ổ, cuối cùng lại dừng lại trước Phật đường sau núi.
Cánh cửa son đóng chặt, canh phòng nghiêm ngặt.
Tạ Khước Sơn đứng thật lâu, chân như đổ chì không sao nhấc lên được.
Hắn rất muốn hỏi phụ thân mình, hắn nên làm gì đây.
Hắn là một thanh đao được rèn giũa cho đế vương, trải qua ngàn thử thách, muốn được rút ra khỏi vỏ vào thời khắc giá trị nhất, mà không phải lúc này.
Nhưng từ khi Bàng Ngộ chết, cơ thể hắn đã xuất hiện một vết nứt. Đến giờ phút này, vết nứt đó như vực sâu gào thét, gần như muốn nuốt chửng hắn.
Vì sao những người hắn bảo vệ, không một ai hắn bảo vệ được? Lời thề "Vì thiên địa lập tâm, vì sinh dân lập mệnh" của hắn, rốt cuộc đã lập nên điều gì?
Cứu một người hay cứu cả thiên hạ, chưa bao giờ là một câu hỏi mâu thuẫn đơn lẻ, câu trả lời luôn thay đổi theo từng tình huống.
Hắn biết con thuyền vương triều đó đã hy sinh rất nhiều người, từ góc nhìn của một người ngoài cuộc, thêm một người cũng không phải nhiều, nhưng giới hạn của con người là chỉ có thể cùng vạn chúng chìm nổi, dù có lúc cao hơn mọi người, cũng không thể nào luôn luôn đúng đắn, luôn luôn sáng suốt.
Có chút ngu ngốc cũng là điều quý giá của con người.
Thân xác phàm trần, yêu hận tình thù, được cái này mất cái kia, đó mới là ngọn lửa của sự sống. Có lẽ quyết định của hắn là sai, nhưng hắn không hối hận.
Hắn luôn cố gắng cứu những người có thể cứu trong khả năng cho phép. Nếu giờ phút này hắn để mặc nàng chết đi, ngay từ đầu hắn đã không thể trở thành người cứu giúp thiên hạ.
Mà điều Chương Nguyệt Hồi đánh cược, chính là bản tính của Tạ Khước Sơn. Đây là một ván bài đã định sẵn thua cuộc.
Bầu trời dần tối, gió xuân thổi qua cũng trở nên lạnh lẽo. Đêm dần buông xuống.
Tạ Khước Sơn chậm rãi quỳ xuống trước cánh cửa son, trịnh trọng dập đầu ba cái.
Hắn là một tội nhân, giờ phút này hắn muốn từ bỏ quân vương của mình. Nhưng xin quân vương tha thứ cho hắn, hắn cũng chỉ là một phàm nhân mà thôi.
Từ ngày đầu hàng U Đô phủ, hắn đã không còn thuộc về chính mình. Nhưng đêm nay, hãy để hắn ích kỷ một lần, để hắn được làm Tạ Triều Ân bừa bãi một lần nữa.
*****
Hoa Triều Các, cái bẫy được thiết kế tỉ mỉ cho Tạ Khước Sơn đã được giăng ra.
Vở kịch sắp bắt đầu, Hoàn Nhan Tuấn đã chờ sẵn ở trong phòng. Nếu Chương Nguyệt Hồi tự mình mời hắn ta mai phục, hẳn là chuyện quan trọng, nên hắn ta đã đến. Tất nhiên, hắn ta cũng rất tò mò, hôm nay sẽ có nhân vật lớn nào của Bỉnh Chúc Tư đến đây, để hắn ta xem xem những kẻ quấy phá Lịch Đô phủ là ai.
Trong ngục giam, Chương Nguyệt Hồi vừa kiểm tra xong cơ quan chuẩn bị rời đi, ánh mắt bỗng nhiên liếc thấy một góc xanh ngọc trên bàn, được bao bọc bởi một chiếc khăn tay trắng tinh, còn có túi tiền, túi thơm, vài tờ ngân phiếu, lặng lẽ nằm ở góc bàn.
Lính canh nhận thấy ánh mắt của hắn, giải thích: "Chủ nhân, đây là những thứ lục soát được trên người Tần thị."
Chương Nguyệt Hồi bỗng có một cảm giác kỳ lạ. Ánh mắt hắn không thể rời khỏi màu xanh ngọc đó, bởi vì miếng ngọc có một vết nứt mờ mờ.
Hắn nhấc chiếc khăn tay lên, bên trong là mấy mảnh vỡ của chiếc vòng ngọc.
Vết nứt đó do chính tay hắn lựa chọn, hắn tự cho là đúng cách để hoa nở, ngay từ đầu đã định sẵn, giữa bọn họ là bỏ lỡ.
Chương Nguyệt Hồi như bị sét đánh cả người, sững sờ tại chỗ.
Hắn là con diều bay càng lúc càng cao, nhưng vẫn luôn có một sợi dây vô hình níu giữ hắn, không muốn để hắn rời khỏi nhân gian. Sợi dây đó tác động lên da thịt hắn khiến hắn đầy thương tích, cuối cùng vào giờ phút này, lại khiến hắn ngã xuống đau đớn.
← Ch. 073 | Ch. 075 → |