Mượn oai vũ
← Ch.025 | Ch.027 → |
Giữa lúc hỗn loạn, một hồi chuông ngọc vang lên trong thành, tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần. Dường như có một đoàn xe long trọng sắp vào thành.
Bách tính đồng loạt im lặng, bởi họ nhìn thấy loan giá màu vàng trên cao, trước sau là những chưởng phiến (1) vàng rực, bốn phía treo rèm châu cùng biển thêu (2), nghi thức dành cho Đế Cơ hoàng thất. Nhưng kim loan lại bị Kỳ binh vây quanh, đi theo sau một chiếc xe ngựa xa hoa.
Có hoạn quan hô vang: "Cung nghênh Nhan tướng quân, Lệnh Phúc Đế Cơ vào thành!"
Người nghe không khỏi rơi lệ.
Ai cũng biết khi Biện Lương thất thủ, Kỳ binh đã bắt Hoàng Đế cùng các quý nữ tông thất, còn tổ chức nghi thức hiến phu, bắt Hoàng Đế cởi long bào, những người khác bất kể nam nữ đều phải cởi áo trên, khoác da dê, thắt lưng nỉ, tế bái Thái Tổ của Kỳ quốc. Sau nghi thức hiến phu, các phi tần, Đế Cơ, mệnh phụ trong cung đều bị chia cho Kỳ nhân, hoặc làm thiếp của quý tộc, hoặc làm kỹ nữ trong quân doanh, hoặc làm nô lệ, không ai may mắn thoát khỏi.
Quả là nỗi nhục chưa từng có trong trăm năm!
Vị Lệnh Phúc Đế Cơ này cũng là một trong số những tù binh năm đó. Nay xuất hiện ở Lịch Đô phủ, nàng ta được Kỳ nhân bảo hộ, kim loan vẫn còn đó, nhưng phía sau những gì nàng ta phải chịu đựng, ai cũng có thể hình dung.
Xe ngựa dừng lại ở cổng thành, một nam nhân trong xe vén rèm lên, cất cao giọng hỏi: "Lệnh Phúc Đế Cơ hồi cung, các ngươi nghênh đón ngài ấy như vậy sao?"
Vạn người không ai đáp lại.
Nam nhân tiếp tục nói: "Các ngươi đều là thần dân của Lệnh Phúc Đế Cơ, những kẻ gây rối hôm nay, chỉ cần ngừng phản kháng sẽ không bị truy cứu."
Đối mặt với Đế Cơ, họ không thể không nể nang. Dù biết đây là Kỳ nhân đang âm thầm thị uy, họ vẫn muốn lấy lễ nghi của thần dân để nghênh đón Đế Cơ của mình.
Đám đông giằng co bỗng trở nên im lặng, làn sóng trong đám người âm thầm dâng lên rồi rút xuống, một con đường vào thành được mở ra.
Nam Y bỗng chốc hiểu ra, thì ra đây chính là "xướng mặt đỏ" mà Tạ Khước Sơn đã nói. Một vị quan lớn của Đại Kỳ nữa lại đến Lịch Đô phủ, đoàn xe của Kỳ nhân cứ thế giẫm lên xương sống của bách tính đang phẫn uất, lừng lững tiến vào thành.
"Muội muốn giết bọn chúng." Tạ Tuệ An nói rất khẽ nhưng cực kỳ kiên định, từng chữ bay vào tai Nam Y. Nói xong, nàng ấy không nán lại trong đám đông, quay đầu bỏ đi, cả người tỏa ra sát khí.
Nam Y vội vàng đuổi theo Tạ Tuệ An. Edit: FB Frenalis
"Tiểu Lục!"
"Tẩu tẩu, đừng cản muội. Dù có phải chịu chết, muội cũng phải cứu tam thúc. Kỳ nhân đã giẫm lên đầu chúng ta rồi! Nếu không làm gì đó, sống cũng chỉ là hèn nhát!"
"Chẳng lẽ muội muốn chịu chết vô ích sao? Trong thành đâu đâu cũng có lính canh." Nam Y không hiểu, mạnh yếu rõ ràng như vậy, sao nàng ấy không thấy?
"Kỳ nhân bố phòng khắp thành phải không? Được, vậy muội sẽ đi trộm bản đồ phòng thủ toàn thành của chúng, chắc chắn Tạ Khước Sơn có. Biết được bố phòng của chúng, muội sẽ nghĩ cách cứu viện tam thúc, sau đó thuận lợi rút lui."
Nói thì dễ, nhưng mỗi bước thực hiện đều khó như lên trời. Huống chi lần này Tạ Tuệ An đơn độc hành động, trước khi bị phát hiện trong thành, nàng ấy không thể báo kế hoạch cho bất kỳ ai ở Bỉnh Chúc Tư.
Lần này Tạ Tuệ An kiên quyết ra đi, Nam Y muốn nói lại thôi, không ngăn cản nàng ấy nữa.
Người đã muốn tìm đường chết, ai có thể ngăn được?
Nàng tự nhủ không nên đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế này, nhưng khi nhìn thấy Tạ Chú bị treo trên tường thành, bá tánh cùng học sinh Thái học quỳ lạy Đế Cơ bên đường, cùng với vị Đế Cơ đáng thương ngồi trong kim loan, Nam Y cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Cảm xúc này khiến nàng bừng tỉnh. Nàng không muốn quay lại Vọng Tuyết Ổ nữa, cứ thế bước đi vô định để đám đông bao phủ lấy mình.
Không biết đã đi bao lâu, đám đông dần tan đi.
"Cẩu tú tài, còn muốn đánh lén bọn ta? Ngại mạng nhỏ quá dài có phải không!"
Một trận âm thanh nhục mạ truyền vào tai, Nam Y nhìn theo, thấy mấy tên Kỳ binh đang vây đánh một thư sinh.
Truyện được edit cả hai nơi tại wattpad/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Thư sinh bố y màu trắng bị đánh ngã quỵ, cố gắng che chở những cuốn sách rơi dưới đất. Đám Kỳ binh cười lớn, dẫm lên tay hắn ấn xuống bùn đất, nhìn hắn càng thêm vẻ chật vật vô lực
"Tên hủ nho Đại Dục, mạng cũng sắp không có mà còn muốn đọc sách à? Hay là móc mắt ngươi ra, cho ngươi không đọc được gì nữa."
Kỳ binh cười lớn, rút chuỷ thủ ra.
Nam Y kinh hồn táng đảm đứng ở đầu hẻm, thật sự không đành lòng nhìn. Trong lòng nàng dâng lên ý muốn ngăn cản, nhưng đôi chân như đổ chì, không có đủ dũng khí tiến tới.
Đúng lúc Nam Y còn chần chừ do dự, một bàn tay thô bạo nắm lấy cổ áo nàng, kéo nàng lên phía trước. Nam Y loạng choạng suýt ngã, quay đầu lại nhìn, thấy một thủ lĩnh Kỳ binh cao to.
"Xú nữ nhân muốn nhìn? Tới đây, đứng đây mà nhìn cho rõ, một lát sẽ đến lượt ngươi."
Thủ lĩnh Kỳ binh đoạt lấy chủy thủ trong tay người khác, định đâm vào đôi mắt thư sinh.
"Dừng tay!" Mắt thấy chủy thủ sắp đâm xuống, Nam Y buột miệng hét lên thất thanh, tiếng nàng thanh thúy lảnh lót.
Mấy Kỳ binh bị tiếng hét của nàng làm cho chấn động, đều dừng tay lại, quay đầu nhìn nàng.
Nam Y trong lòng trống rỗng, ngay khi vừa lên tiếng nàng đã hối hận. Nàng vốn có thể nhân lúc Kỳ binh khinh nhục thư sinh mà chạy trốn, nhưng lại không thể bỏ mặc sự bạo hành như thế. Nhưng giờ phút này, dù có ngăn cản, nàng làm sao có thể giúp thư sinh và chính mình chạy trốn với năng lực của bản thân?
"Có đôi khi, danh so với thực còn quan trọng hơn." Lời của Tạ Khước Sơn lại vang lên trong đầu nàng.
"Ồ, tiểu nương tử còn rất có cá tính, dám quản chuyện của gia gia ta?!"
Kỳ binh nhìn Nam Y từ trên xuống dưới, rõ ràng không coi nàng ra gì, ánh mắt thậm chí còn có chút khinh bỉ.
"Bốp!" một cái tát vang dội giáng xuống mặt tên thủ lĩnh Kỳ binh.
Nam Y ra tay trước, nhanh chóng lấy lại khí thế: "Ngươi là cái thá gì, dám cả gan bắt nạt trưởng phòng tiên sinh của Tạ gia ta?"
Nàng cố ý ưỡn thẳng lưng, học theo dáng vẻ ai cũng coi thường của Tạ Khước Sơn, trên mặt tỏ ra chính đáng.
Tên Kỳ binh bị đánh ôm mặt trừng Nam Y, vừa giận vừa sợ, nhất thời không nói nên lời.
Hai tên thuộc hạ của hắn ta phản ứng nhanh nhạy, vây quanh bảo vệ thủ lĩnh, chất vấn Nam Y: "Nói hươu nói vượn! Hiện tại người nào cũng có thể mạo danh Tạ gia, cũng không xem các ngươi có tư cách không đã!"
Nam Y cười lạnh, lấy từ trong tay áo ra cuốn sổ thuế hôm nay mang theo: "Ta là thiếu phu nhân Tạ gia, phụng mệnh chủ quân nhà ta hôm nay mang trướng phòng tiên sinh vào thành thu thuế, " tay nàng run run, cố gắng dùng sức đem cuốn sổ mở ra, "Mở to mắt chó các ngươi ra mà xem, đây là tộc ấn của Tạ gia."
Kỳ binh bán tín bán nghi nhìn lại, quả nhiên là đại ấn của Tạ gia.
Nam Y nhìn thấy vết sẹo trên trán của tên thủ lĩnh, bỗng nhận ra gương mặt này. Đây chính là tên Kỳ binh đã sỉ nhục nàng ở bến đò Khúc Lăng một tháng trước, vết sẹo này là do nàng ném đá vào hắn ta để chạy thoát.
Ký ức bị sỉ nhục như cỏ rác trỗi dậy, nỗi sợ hãi trong xương cốt khiến nàng muốn khuỵu xuống, nàng siết chặt tay trong tay áo, cố gắng đứng thẳng người. Nàng không còn là nàng của ngày hôm đó nữa.
Lúc này Nam Y mới hiểu vì sao các bậc sĩ phu luôn muốn giữ lưng thẳng tắp, đó là một cách tuyên bố lòng dũng cảm.
Nam Y quét mắt về phía đám Kỳ binh: "Chủ quân nhà ta là ai, không cần ta nhắc nhở các ngươi chứ?"
Dứt lời, Nam Y cất sổ sách, không để ý đến đám Kỳ binh nữa, bước về phía thư sinh.
Nàng dừng lại trước mặt hắn, đưa tay ra.
Thư sinh kinh ngạc ngẩng đầu. Nhiều năm sau khi nhớ lại cảnh này, hắn vẫn nhớ rõ khoảnh khắc nàng cúi đầu đưa tay ra, ánh sáng trong suốt như lụa phủ lên người nàng, một lọn tóc mai rủ xuống vấn vít trong lòng hắn. Thư sinh cảm thấy tay mình bẩn thỉu, không dám chạm vào bàn tay mềm mại kia, tự mình đứng lên, nhặt những cuốn sách rơi dưới đất bỏ vào lồng ngực, đứng phía sau Nam Y.
"Thiếu phu nhân, tiểu nhân đã chậm trễ công việc, xin thứ lỗi."
Nam Y quay đầu trừng mắt nhìn đám Kỳ binh: "Còn không mau cút đi?! Nếu hôm nay ta không làm xong việc, các ngươi muốn mang đầu đến gặp Lại Sơn công tử sao?"
Đám Kỳ binh thấy Nam Y như vậy, không dám nghi ngờ gì nữa, dù sao danh tiếng Tạ Khước Sơn cũng có uy hiếp đối với Kỳ nhân. Chúng liên tục cúi đầu xin lỗi rồi bỏ chạy.
Thấy ba người biến mất khỏi tầm mắt, Nam Y lập tức đổ gục xuống, hai chân run rẩy phải dựa vào tường mới đứng vững được. Nàng không màng đến hình tượng, ôm ngực thở hổn hển, mặc cho không khí lạnh buốt tràn vào lồng ngực, lúc này mới dần bình tĩnh lại.
Truyện được edit cả hai nơi tại wattpad/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Bị Tạ Khước Sơn nhiều lần ăn hiếp như vậy, thỉnh thoảng mượn uy phong của hắn, không ngờ lại hữu dụng đến thế. Đại ma vương quả nhiên là đại ma vương.
Nam Y không để ý rằng, khi nghe đến cái tên Lại Sơn, thư sinh bỗng chốc sững người.
Thư sinh nhanh chóng thu lại cảm xúc, chắp tay với nàng: "Đa tạ..." Ngập ngừng một chút, thấy nàng bỏ lớp ngụy trang rõ ràng là một thiếu nữ, không giống thiếu phu nhân Tạ gia như lời nàng nói, nhất thời không biết nên gọi phu nhân hay cô nương, nhưng vẫn nhanh chóng tiếp lời, "Đa tạ vị phu nhân này."
Nam Y gãi đầu, nhạy cảm như nàng cũng hiểu vì sao thư sinh lại ngập ngừng. Bản thân nàng sau khi bỏ lớp ngụy trang hoàn toàn không giống một vị "phu nhân" của thế gia, cách xưng hô này nàng cũng không quen, nhưng sự tình phức tạp phía sau khó mà giải thích, không cần nói với người ngoài, cứ nhận đại vậy.
Nam Y xua tay: "Không có gì, không có gì, ta không câu nệ lắm, đừng khách sáo với ta. Lang quân xưng hô thế nào?"
"Tiểu nhân tên Tống Dư Thứ, trong nhà đứng hàng thứ bảy, nếu phu nhân không chê, cứ gọi là Tống Thất Lang."
Cách nói chuyện văn vẻ, chậm rãi, thảo nào bị đám Kỳ nhân dã man mắng là hủ nho.
"Tống Thất Lang, bên ngoài loạn lạc, nếu bị Kỳ binh nhìn thấy chúng ta tách ra đi sẽ đáng nghi, ta tiễn ngươi một đoạn đường nữa, ngươi ở đâu?"
Tống Dư Thứ có vẻ sợ hãi: "Sao dám làm phiền phu nhân."
"..." Nam Y nghẹn lời, nói chuyện với văn nhân quả thật có chút mệt mỏi, nhưng cũng không thể quá thô lỗ.
Thấy Nam Y hơi nhíu mày, Tống Dư Thứ vội sửa lời: "Vậy thì đa tạ phu nhân. Tiểu nhân ở tại phường Giang Nguyệt."
Quả là người tinh tế, khéo léo. Nam Y cười: "Vậy ngươi dẫn đường đi."
Tống Dư Thứ đi trước, nhưng Nam Y để ý thấy hắn luôn cúi đầu, ôm chặt kinh thư trong lòng, không muốn giao tiếp ánh mắt với bất kỳ ai.
Hắn vô cùng có lễ tiết, mỗi khi đi đến chỗ rẽ, đều đưa tay mời nàng đi trước, nhưng mỗi lần đưa tay ra, hắn đều cố tình che đi vết bẩn trên tay áo.
Nam Y bỗng nhiên hiểu ra, đó là vì y phục của hắn. Hắn tự ti vì y phục mình ô uế.
Nam Y cảm thấy mũi cay cay, nhìn hắn mặt mày tuấn tú, tri thức lễ độ, hẳn là nhi lang của một gia đình giàu có.
Thời loạn thế đã khiến biết bao người cửa nát nhà tan. Edit: FB Frenalis
"Ngươi từ nơi khác đến sao?" Nam Y tìm đề tài bắt chuyện với hắn, cố gắng phá vỡ bầu không khí nặng nề này.
"Tiểu nhân từ Đông Kinh thành lưu vong đến." Ngữ khí hắn rất khiêm tốn.
Thì ra là công tử kinh thành, thảo nào...
Nam Y thầm thở dài, bỗng nhiên Tống Dư Thứ dừng bước, Nam Y nhìn theo ánh mắt hắn.
Một đoàn xe ngựa cũng dừng lại trước một đại trạch ở cuối con hẻm.
Từ trong xe ngựa, một nam nhân vạm vỡ to lớn bước xuống, mặc y phục mùa đông của Kỳ nhân, chính là đệ đệ của thừa tướng Đại Kỳ Hàn Tiên Vượng - Hoàn Nhan Tuấn. Lệnh Phúc Đế Cơ cũng bước xuống từ kim loan, thân hình gầy gò, dù mặc hoa phục vẫn có vẻ yếu ớt.
Xung quanh không có nhiều người qua lại, nhưng Nam Y lại nghe thấy một tiếng động lạ. Giống như...
Nam Y nghi hoặc quan sát, thấy Lệnh Phúc Đế Cơ đi theo Hoàn Nhan Tuấn vào đại môn, tiếng động lạ kia phát ra từ dưới chân nàng ta, nàng ta đang đeo xiềng xích nặng nề, mỗi bước đi đều phát ra từng tiếng va chạm.
(1) chưởng phiến: là một loại quạt cầm tay có cán dài, mặt quạt được làm từ các vật liệu quý như lụa, tre, hoặc giấy cao cấp, có thể được trang trí bằng các họa tiết hoặc hoa văn tinh xảo.
(2) biển thêu: là các tấm vải hoặc biểu ngữ được thêu các họa tiết, chữ viết, hoặc các biểu tượng.
← Ch. 025 | Ch. 027 → |