Một Chút Cẩu Lương
← Ch.88 | Ch.90 → |
Cũng đã về trưa, cô rời khỏi phía sau trường trở vè nhà.
Lúc đầu hắn không muốn cho cô số điện thoại vì sợ rằng lưu số cô trong máy mỗi lần bật lên nhìn thấy lại nhớ cô.
Nhưng cũng vì cô bám riết xin nên hắn cũng đành đọc.
Hai người đi hai hướng ngược lại nhau, cô đến công ty anh để cùng anh đi ăn trưa còn hắn thì trở về với biết bao suy tư trong lòng.
Xe dừng trước cửa công ty, cô cùng Lang Kiệt bước xuống xe.
Nhã Kỳ nhanh chân chạy vào bên trong rồi đi lên phòng tìm anh.
- Cho hỏi tiểu thư đã có lịch hẹn trước với chủ tịch chưa ạ?
Tiếp tân thấy cô một mạch chạy lên phòng chủ tịch thì ngăn cô lại.
Nhã Kỳ nhìn ngang ngó dọc như chưa hiểu chuyện gì.
Lên gặp anh mà cũng phải có hẹn trước hay sao?
- Tôi... !tôi không có.
Cô ấp úng, hơi nghiêng nghiêng đầu rồi trả lời.
Tiếp tân thấy vậy liền nắm tay cô dẫn đến ghế sofa trước quầy tiếp tân.
- Vậy phiền tiểu thư ngồi đây đợi.
Tôi sẽ đi thông báo cho chủ tịch.
Tiếp tân cung kính cúi đầu rồi quay đi.
Chưa đi được xa thì Nhã Kỳ đã lớn tiếng nói.
- Cô tiếp tân ơi, không cần gọi thông báo đâu.
Nghe thấy cô nói tiếp tân cũng chỉ đành gật đầu rồi quay lại nơi làm việc.
Nhã Kỳ hí ha hí hửng rút điện thoại ra rồi bấm số.
Khoảnh vài giây sau đầu giây bên kia liền bắt máy.
" Anh nghe đây vợ, vợ gọi anh có chuyện gì sao? "
Giọng nói của anh có chút nuông chiều, Thiên Vũ đối xử với cô như vậy chẳng phải là quá tốt rồi sao? Nhã Kỳ đung đưa chân, đôi môi nhỏ hồng chu lên vet phụng phịu giận dỗi.
- Con của anh đòi ăn rồi.
Tiểu bảo muốn ăn hải sản.
Đầu dây bên kia không để cô nói nhiều liền cúp máy.
Anh vứt tập tài liệu sang một bên rồi cầm lấy áo khoác đi xuống.
- Thiếu gia, bản hợp đồng và cuộc gặp mặt đối tác trưa nay... !
- Lát nữa tôi ký.
Cuộc gặp mặt huỷ đi.
Anh nhanh chóng bước đến thang máy rồi ấn tầng 1.
Bách Hào theo sau cũng ba chân bốn cẳng chạy đuổi theo.
Trong lòng anh lúc này chỉ mong ngóng được gặp cô.
Khoé môi nhẹ mỉm cười, anh lại tưởng tượng ra cái cảnh cô sẽ ôm anh vào lòng rồi hôn anh như sáng nay.
" Ting.
"
Cửa thang máy vừa mở ra đã thấy anh chạy đi.
Bước chân gấp gáp như sợ cô đợi lâu sẽ mệt.
Ra đến quầy tiếp tân, anh bắt gặp một dáng người nhỏ bé đang đi đi lại lại chờ đợi anh.
- Nhã Kỳ.
Anh lên tiếng gọi thu hút sự chú ý của cô và cũng không kém nhân viên ở gần đó nhìn theo.
Vừa nhìn thấy anh cô đã lập tức chạy tới vòng tay qua ôm lấy anh.
Hai chân hai tay bám cả vào người anh như đang làm nũng.
- Sao vậy? Hôm nay vợ về nhà có ai làm khó dễ vợ không?
Cô lắc lắc đầu nhưng rồi lại gật gật đầu.
Ánh mắt nhìn qua cô tiếp tân khi nãy với vẻ đắc ý vô cùng.
- Em muốn đi ăn.
À không, là tiểu bảo bảo muốn đi ăn rồi.
Anh vòng tay qua ôm lấy cô rồi bế cô lên.
Nhìn cô lúc này khác gì một đứa trẻ đang bám mẹ.
Thiên Vũ mỉm cười, ôn nhu mà vuốt tóc cô.
- Được, là em hay tiểu bảo muốn ăn đều được hết.
Nói rồi anh bế cô đi ra ngoài trong ánh mắt ngưỡng mộ của biết bao nhiêu người.
Trong đó không ngoại trừ cô tiếp tân khi nãy.
- Nghe nói đó là phu nhân của tập đoàn đấy.
- Đó là vợ của chủ tịch mà.
Hình như chủ tịch vô cùng yêu thương cô vợ này.
Từng lời bàn tán xôn xao đi theo sau cô.
Bách Hào nhíu mày, nhanh chóng quát cho nhân viên đi về làm.
Tuy ngoài mặt là như vậy nhưng bên trong hắn đã khóc thành mấy dòng sông.
Biết bao giờ mới có người chịu lấy hắn để hắn không còn ăn cẩu lương của cặp đôi này nữa đây.
Anh ôm cô ngồi ở ghế sau, tay không ngừng nghịch ngợm mái tóc mềm mượt của cô.
Nhã Kỳ thì vẫn bám dính lấy anh không buông.
Mãi đến một lúc sau cô mới rời tay ra mà nhìn anh.
Bốn mắt chạm nhau, cô lại có chút ngại ngùng.
- Sao vậy? Chồng em có phải là rất ưu tú không?
Cô phì cười, cốc nhẹ vào đầu anh.
- Đúng vậy, chồng là nhất.
Nói rồi cô cúi xuống hôn anh.
Đôi môi ấm nóng của cô chạm vào môi anh.
Thiên Vũ vòng tay qua ôm lấy eo cô rồi đè cô xuống ghế.
Cơ thể to lớn của anh gần như là che lấp đi cô.
Chiếc lưỡi hư hỏng không ngừng quậy phá trong khuôn miệng nhỏ của cô.
Chẳng biết tại sao nhưng hôm nay anh dai hơn thường ngày.
Đợi đến khi cô dường như không thể thở được nữa mới buông ra.
- Anh... !cái đồ đáng ghét này.
Cô hít lấy hít để không khí rồi giận dỗi đánh mạnh vào vai anh.
Thiên Vũ thì vẫn cười tươi như được mùa, bây giờ cô dù cô có đánh anh như nào đi nữa thì vẫn không thấy đau.
Thay vào đó anh lại thấy vô cùng ngọt ngào.
- Vợ cứ đánh anh thoải mái.
Chỉ cần mỗi lần đánh vợ cho anh hôn một cái là đủ.
Vẻ mặt của anh lộ rõ hai chữ " vô sỉ " khiến cô tối sầm mặt.
Mới chỉ ngọt ngào được một chút mà anh đã quay ngoắt sang chế độ vô sỉ mặt dày rồi.
Không nói thêm một lời, cô đẩy anh sang ngồi bên cạnh rồi cũng ngồi dậy chỉnh lại đầu tóc.
Xe nhanh chóng dừng lại trước một nhà hàng lớn.
Khỏi cần nói thì ai cũng biết đây là một trong số những nhà hàng lớn thuộc quyền sở hữu của Âu gia.
Vậy nên chọn đến đây là an toàn nhất, sẽ không phải đối mặt với những người không nên thấy.
Bữa ăn đúng thật là trôi qua trong êm đẹp.
Chỉ có điều sau khi biết cô tới dùng bữa ở nhà hàng của nhà mình thì Thư Hân lập tức gọi điện cho quản lý miễn phí bữa ăn cho cô.
Như vậy cũng ngại mà con bé có lòng rồi thôi thì cũng chịu..
← Ch. 88 | Ch. 90 → |