← Ch.090 | Ch.092 → |
Nàng không dám kêu, hai tay túm vải gấm trên giường cảm nhận được đại ca đè lên lưng nàng, hai tay của hắn tách khe 𝖒ô●𝖓●🌀 của nàng ra, côn th*t thô to theo khe 𝐦ô·ⓝ·𝖌 nàng đâ·ⓜ v·à·𝐨 phía trước.
"Ưm ~~"
Ngôn Lăng Nhi khóc, hai tay ôm chặt một cái gối tròn, gương mặt mịn màng cọ hoa văn in chữ vàng trên gối tròn, trong mắt có lệ nóng nhỏ xuống.
Giống như bị đại ca ruột của mình lăng nhục, Ngôn Lăng Nhi giãy giụa không có kết quả, trong lòng mang tức giận và sợ hãi, cuối cùng vẫn để nguồn tai vạ của đại ca xâ_ⓜ п_ⓗ_ậ_🅿️ vào trong hạ thể.
Vừa tiến vào chốn chật chội ư_ớ_🌴 á_𝖙 lại ấm áp 𝐦●ề●〽️ mạ●1 tiêu hồn, toàn thân Ngôn Thiếu Khanh lập tức sảng khoái, tai hắn nghe bách tính Kim Lăng khen ngợi hắn, gì mà đệ nhất chiến thần Trung Nguyên, trụ cột đức độ của quốc gia, tướng quân chính nhân quân tử của thế gian rồi lại gì mà trung can nghĩa bảo vệ quốc gia,
Lời này vào trong lỗ tai Ngôn Thiếu Khanh hắn chỉ cười châm chọc, tiến vào đích muội từ phía sau, lại nằm trên vai trần trơn nhẵn như mỡ dê của muội muội, hắn 𝐭𝐡_ở 𝒹_ố_c cắn vành tai muội muội, hạ thể đư_a νà_0 trong cơ thể muội muội, nhỏ giọng hỏi: "Lăng Nhi muội muội, muội nghe những lời khen ngợi đại ca, là thật hay không thật? Bọn họ nếu biết, Ngôn tướng quân bọn họ biết gian d*m đích muội của mình ở ngay trong xe thế này sẽ còn khen ngợi đại ca như vậy sao?"
Ngôn Lăng Nhi cắn chặt khớp hàm, hai mắt ngấn lệ đã không kìm nén nổi 🅓*ụ*c ✌️ọ*ⓝ*🌀, nàng không muốn phản ứng lại tên điên phía sau nhưng không thể coi nhẹ thứ gieo vạ gây rối trong cơ thể nàng của hắn.
Nghe thấy tiếng nói của tên điên phía sau, Ngôn Lăng Nhi quay đầu lại nhìn, cơ thể bị đại ca đ●â●ɱ tới lung lay, nàng 𝖙.♓.ở h.ổ.п ♓.ể.𝖓, khóc lóc, nhỏ giọng nói: "Bọn họ sẽ mắng đại ca, danh tiếng muôn đời của đại ca đúng là bị chôn vùi trong tay chính đại ca, cũng chẳng trách bọn họ được."
"Nhưng bọn họ cũng sẽ mắng muội."
Ngôn Thiếu Khanh làm tiểu nương tử đáng thương này, đứng dậy nắm lấy eo nàng, kéo ✝️𝖍●â●n ✞●♓●ể nằm sập của nàng về sau, cười 🌴h_ở 🌀_ấ_𝐩 nói: "Bọn họ cũng sẽ nói là tiểu quả phụ phóng đ. ãng nàng không chịu nổi cô đơn, tịch mịch chốn khuê phòng nên զ·υ·𝓎ế·ռ 𝖗·ũ đích huynh của mình, muội muội tốt, đại ca không muốn nổi danh, hiện tại cho người trong thiên hạ này nhìn xem, muội thuộc về đại ca, đại ca muốn nói cho người trong thiên hạ rằng chúng ta yêu nhau, ai cũng không thể chia tách chúng ta."
Ngôn Lăng Nhi quỳ gối trên giường, hai tay chống lên vải gấm, cong ⓜô●𝖓●ɢ lên mặc cho đại ca ở sau ra vào, hắn thúc vào trong cơ thể của nàng, hai vú của nàng lơ lửng lắc lư giữa không trung.
Nghe vậy, Ngôn Lăng Nhi quay đầu nhỏ giọng mắng: "Bản thân đại ca không muốn mặt mũi thì cũng đừng kéo ta ch. ết cùng, muốn làm thì đại ca *** đại ca làm nhanh một chút *** sắp đến nhà rồi *** ah ~~ đồ khắc tinh này, dù sao đại ca cũng phải để cho ta chút thời gian lau người chứ ~~ ah ~~"
Hắn nắm eo của nàng, h_⛎п_𝖌 ⓗăռ_🌀 thúc hạ thể vào bên trong nàng như muốn thúc bay hồn phách của nàng làm Ngôn Lăng Nhi không chịu nổi kêu ra tiếng, nàng vươn tay bắt lấy thành giường phía trước nhưng lại bị nam nhân phía sau kéo trở về.
Ngôn Lăng Nhi cũng chỉ có thể cong 𝖒-ô𝓃-🌀, cơ thể r*ⓤ*𝖓 г*ẩ*𝖞 bị đại ca ruột sau lưng làm lên cực lạc.
Muốn 𝐫ê*ռ 𝐫*ỉ lớn tiếng cũng bị tay đại ca sau lưng bịt mồm, Ngôn Lăng Nhi chỉ có thể ở trong cảnh giới cực lạc, nhỏ giọng 𝓇*ê*ռ 𝓇*ỉ giống như nức nở vì cực kỳ thống khổ.
Mà thống khổ này vốn là liều ⓧцâ-n ⓓ-ượ-ⓒ mạnh nhất đối với Ngôn Thiếu Khanh, huống hồ, tư thế ra vào từ phía sau này luôn luôn vô cùng dễ dàng làm hắn sung 𝖘ư●ớ●n●ɢ.
← Ch. 090 | Ch. 092 → |