← Ch.202 | Ch.204 → |
"Tôt, tốt, vậy ta lên trước chờ các người." Quân Lam Tuyết bắt chặt lấy sợi dây: "Các ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận!"
Dứt lời, nàng cũng do dự thêm, đem sợi dây quấn ở ngang hông, không nói hai lời bò lên theo sợi dây, Khúc Vô Nham ở trên cao tiếp ứng thấy nàng bình an vô sự, thở phào thật dài một cái: "Không sao chứ.... ."
Quân Lam Tuyết cắn môi, liền vội vàng lắc đầu nói: "Vô Nham, còn có cha ta và bọn họ ở bên dưới, chúng ta mau cứu hắn lên!"
"Ừ." Khúc Vô Nham hiển nhiên cũng hiểu được tình huống khẩn cấp hiện tại, một lần nữa thả sợi dây xuống.
Hoàng thất bỗng nhiên hạ thủ, làm cho bọn họ ứng phó không kíp, nếu không phải lúc tước đã điều tra trước địa hình, sợ rằng tối nay nếu muốn đem toàn bộ mọi người cứu ra ngoài, cũng không dễ dàng như vậy.
Lúc này nhị trưởng lão cũng đã gọi mọi người đến địa phương này, ánh lửa khiến cả bầu trời cũng phải đỏ bừng, khói dầy đặc cuồn cuộn xông thẳng về phía chân trời!
Không ít phạm nhân ở Thiên lao nhìn thấy người của Quân gia đi về hướng này, cũng chạy tới như ong vỡ tổ, ý chí sống sót trong mắt hừng hực thiêu đốt.
"Cha, mau bắt lấy sợi dây!" Quân Lam Tuyết la lớn.
Quân Mạc Thiên làm theo lời nàng, nắm chặt lấy sợi dây, sau đó theo lầu các leo lên, nhưng ngay lúc này, mấy chục đạo kiếm khí từ chân trời xông thẳng đến, xa xa truyền đến mấy tiếng quát to.
"Có người muốn chạy trốn từ Đô Sát viện! Mau bắn! Bắn hạ chúng cho ta!"
Khói dày cuồn cuộn, ở bên kia biển lửa cấm vệ quân không thể thấy rõ ràng người đang leo lên lầu các là ai, nhưng trong thiên lao đều là phạm nhân nhất đẳng, nếu như mất đi một trong số bọn họ ai cùng không đảm đương nổi, thà rằng giết nhầm, cũng không thể bỏ qua!
Trong phút chốc. Mửa tên như muốn xé rách chân trời gào thét vụt tới, Quân Mạc Thiên đã leo đến giữa không trung đột nhiên cảm giác được có gì đó không đúng, bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ là một cái quay đầu trong nháy mắt như vậy, bốn mũi tên rít gào tiến đến cắm vào thân thể của hắn!
Toàn thân Quân Mạc Thiên chấn động, thân thể trong nháy mắt cứng lại.
Trong nháy mắt ánh mắt Quân Lam Tuyết bùng nổ, tê tâm liệt phế: "Cha-----!"
Quân Mạc Thiên ngẩng đầu lên cực kì chậm rãi, nhìn Quân Lam Tuyết phía trên lầu các, sau đó duy trì tư thế ấy, chậm rãi lộ ra một nụ cười đậm huyết sắc.
"Cha, phụ thân...... phụ thân......."
Thấy Quân Mạc Thiên vẫn còn giữa không trung, cấm vệ quân giương cung lần nữa, lại một nhóm tên nữa gào thét mà tới, Quân Lam Tuyết nhìn phụ thân nàng từ từ nhắm mắt lại, tay buông xuống.
"Không, không được, không được.... ." Quân Lam Tuyết co quắp ngồi dưới đất, vô thần nhìn biển lửa dưới lầu, từng đợt sóng lửa cuộn mình, nhưng lại vô dùng diêm dúa lẳng lơ.
Đột nhiên, một bóng dáng màu đen xẹt nhanh qua không khí, thời điểm mưa tên còn chưa bắn tới, vững vàng tiếp nhận Quân Mạc Thiên đang rơi xuống, là bóng đen mới vừa rồi đã mở cánh cửa thứ ba! Hắn tựa hồ như muốn đen Quân Mạc Thiên đưa lên lầu các phía trên, tay phải nắm sợi dây cố gắng cố định thân thể của Quân Mạc Thiên.
Lúc này, mấy chục mũi tên sắc bén đã tiến tới, hắn ôm chặt Quân Mạc Thiên nghiên người né tránh những mũi tên chằng chịt kia, ở giữa không trung động tác có phần khó khăn, hơi lơ là một chút, chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn!
Vậy mà, mưa tên kia giờ lại quá dày đặc, hơn nữa hắn lại mang theo Quân Mạc Thiên, mũi tên sắc bén không chút lưu tình cắm vào thân thể của hắn.
Trong đó có một mũi tên, thẳng tắp bắn vào giữa lưng của hắn, người nọ rên lên một tiếng, tay ôm Quân Mạc Thiên khẽ rung, thiếu chút nữa đã đem người quăng ra ngoài!
Hắn có chút bất đắc dĩ thở dài, rốt cuộc cũng không còn cách nào để đưa Quân Mạc Thiên lên lầu các kia, thân thể giống như một cái tượng gỗ rơi xuống.
"Chủ tử!" Cùng lúc hắn rơi xuống, từ nơi có ánh lửa xuất hiện hai bóng dáng, nhanh chóng tiếp được hắn, rồi sau đó biến mất trong biển lửa.
Mưa tên đột nhiên đến, làm mọi người không dám cố gắng leo lên sợi dây kia.
"Tuyết Nhi.... ." Khúc Vô Nham đau lòng ôm Quân Lam Tuyết, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, nàng chính mắt thấy người bạn thân nhất của mình phản bội, ngay cả nhìn thấy mẫu thân lần cuối cũng không được, hôm nay lại chính mắt nhìn thấy phụ thân chết, dù sao nàng vẫn chỉ là một cô gái.
"Tại sao.... . ?" Quân Lam Tuyết túm chặt lấy Khúc Vô Nham, giọng nói khàn khàn: "Tại sao lại chết? Tại sao lại chết?"
"Thật xin lỗi." Khúc Vô Nham nói thật nhỏ, hắn thật xin lỗi, xin lỗi vì không thể bảo vệ tốt người nàng yêu mến, không thể bảo vệ tốt người nàng quan tâm.
"Bệ hạ có lệnh, phạm nhân có ý đồ đào tẩu khỏi Thiên lao, tội thêm một bậc, bắn!"
Đột nhiên, một tiếng âm thanh tràn đầy sát khí vang dội kinh động trời đất vang lên! Thân thể Quân Lam Tuyết cùng Khúc Vô Nham cứng đờ, lập tức nhìn xuống lầu các.
Sau đó, bọn họ nhìn thấy một cảnh mà cuộc đời này khó có thể quên.
Biển lửa ngập trời, mưa tên vô tình, trong Thiên lao bao gồm người của Quân gia ở bên trong, còn có những người bị nhốt trong ngục, tổng cộng có hơn ba trăm người, bọn họ đứng nơi đó, nơi xa cấm vệ quân cách một biển lửa, từng đợt từng đợt mưa tên điên cuồng bắn tới.
Tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng la đinh tai nhức óc vang lên! Bầu trời, đỏ rực như lửa, mặt đất giống như bị từng đợt mưa máu nhuộm cho đỏ bừng, một giọt lại một giọt, đem tất cả mọi vật cũng nhuộm đỏ bừng.
Đây mới thực là địa ngục thật sự, đây mới là giết không bỏ sót.
← Ch. 202 | Ch. 204 → |