← Ch.045 | Ch.047 → |
Sát thủ áo đen cũng không nói lời nào, từng điểm từng điểm di động thân thể, từ từ hướng bọn họ đến gần.
Gần.
Bọn họ đang từng bước đến gần, quanh thân mang theo sát ý nồng đậm, đem xung quanh nhiễm thành một mảnh nghiêm trang.
Quân Lam Tuyết khẽ híp híp mắt, bản thân có đầu óc phân tích số liệu, theo thói quen thật nhanh tính toán ra một loạt khả năng.
Nếu như tốc độ của đối phương vượt qua cô và Vũ Thú Kình là 50%, như vậy, bọn họ rất có thể gặp phải nguy hiểm.
Nếu như tốc độ của đối phương vượt qua cô và Vũ Thú Kình là 30%, như vậy cùng bản lĩnh của cả hai người, mới có thể chạy trốn, thế nhưng chính là dưới tình huống, nhất định trọng thương.
Nếu như tốc độ của bọn họ vượt qua cô và Vũ Thú Kình là 10%, nghĩ tới toàn thân mà lui cũng không khó khăn.
Nhưng...... Cô đã biết được tốc độ của Vũ Thú Kình, muốn vượt qua anh ta, thiên hạ sợ rằng còn không có mấy người, cho nên, chỉ cần bọn họ phối hợp ăn ý, nhất định có thể an toàn rời đi.
Nghĩ tới đây, Quân Lam Tuyết nói khẽ với Vũ Thú Kình bên cạnh: "Anh trái tôi phải, anh tự mình đối phó với địch, không cần phải lo lắng tôi."
Vũ Thú Kình hơi kinh ngạc một chút, mặc dù biết cô có võ công, nhưng cũng không xác định cô có thể hay không ứng phó.
Đối phương cũng không cho hắn thêm thời gian suy tính, kiếm quang lóe lên, thẳng bức mà đến.
"Đến đây!" Quân Lam Tuyết hừ lạnh một tiếng, tay phải nhấc lên, một thanh chủy thủ đen bóng nắm tay trong.
Kiếm, thật nhanh tiến tới gần, Quân Lam Tuyết không còn kịp thấy kiếm quang rõ ràng trước mắt chợt lóe lên, một đạo máu rót trực tiếp phụt ra ra ngoài, Vũ Thú Kình so cô nhanh một bước, cô theo bản năng đưa tay chộp một cái, bóng dáng kia cũng đã bay vút đi ra ngoài, đầu ngón tay chỉ chạm tới một góc áo.
Lại ngẩng đầu, trong bụng cô đột nhiên run lên, mới vừa rồi tình thế cấp bách không có nhìn kỹ, hôm nay vừa nhìn, mới biết cái gì gọi là một bước giết một người.
So với cô, Vũ Thú Kình càng giống như là một sứ giả Tu La, trên người của anh ta nhiễm đỏ máu, không biết là anh ta, còn là người áo đen, kiếm nâng kiếm rơi phải có một mất, vậy mà ánh mắt của anh ta, thủy chung không có đổi qua, thậm chí ngay cả mắt cũng không từng nháy mắt qua.
Đan Kiếm chống đất, Vũ Thú Kình nghiêng nghiêng người, chống đỡ lấy sức nặng trên người, hình như cũng bị thương.
Có thể không bị thương sao? Lần trước tổn thương nặng như vậy vẫn chưa có hoàn toàn khỏe lại, hiện tại lại gặp phải phục kích, Quân Lam Tuyết một tay vịn anh ta: "Anh có khỏe không? Có nặng lắm không?"
Vũ Thú Kình ngẩng đầu, lau đi máu ở bên môi, hướng về phía cô lắc đầu.
Đúng lúc này, Quân Lam Tuyết cảm giác đột nhiên tim một hồi đau nhức kịch liệt, giống như là có cây kim cắm ở phía trên, vừa động liền đau thấu xương.
"Phốc ----" Đau nhức khó nhịn, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra ngoài, máu kia có màu tím đen quỷ dị!
Vũ Thú Kình mặt liền biến sắc, vội vàng bắt được tay Quân Lam Tuyết, dò hướng mạch nàng.
"Này, đây là chuyện gì xảy ra?" Giữ thật chặt lấy ngực, Quân Lam Tuyết cắn môi dưới, gian nan hỏi một câu.
Vũ Thú Kình từ từ ngẩng đầu lên, màu mắt tối đen như mực hướng về phía hắn, cặp mắt kia cho tới bây giờ chỉ mang theo lạnh lùng giờ phút này lại có chút khiếp sợ: "Cô là...... người của Ám môn?"
Quân Lam Tuyết không hiểu: "Cái gì là Ám môn?"
"Cô không biết Ám môn?" Ánh mắt Vũ Thú Kình phức tạp, nhìn cô tái nhợt mặt mờ mịt, thật lâu mới nói: "Ám môn, là một tổ chức sát thủ, nghe nói mỗi sát thủ khi tiến vào Ám môn cũng sẽ ăn vào một loại độc dược gọi là Phệ Tâm, phòng ngừa phản bội, mỗi tháng chỉ có thể dùng nửa viên thuốc giải, nếu không được ăn thuốc giải, ngũ tạng sẽ bị thối nát, thất khiếu thủng."
Nghe vậy, sắc mặt Quân Lam Tuyết từ từ trầm xuống, nhìn máu màu tím đen phun ở trên mặt đất.
"Anh nói là, tôi trúng độc Phệ Tâm?"
← Ch. 045 | Ch. 047 → |