Trong ngoài mông lung (1)
← Ch.095 | Ch.097 → |
Thời điểm Long Vân Thấm chuẩn bị xong tất thảy đi đến chính điện, văn võ bá quan đã xếp hàng ngũ chỉnh tề từ lâu.
Cầm đầu quan văn là Thừa tướng Tống Bồi Tiên, mà cầm đầu võ quan không ai khác chính là Tả Tây tướng quân, văn võ bá quan Nam Hoàng quốc từ đó trải ra thật dài, nhìn mãi cũng không thấy điểm cuối.
Long Thanh Dương đứng bên cạnh vị trí của nàng, nhận ra nàng đang nhìn chúng thần tử đến xuất thần thì không khỏi nhắc nhở: "Phụ hoàng đến!"
Long Vân Thấm quay đầu nhìn lại, quả nhiên đã thấy Long Hạo Thiên một thân long bào vàng kim xuất hiện trước mắt, bên cạnh hắn Tào công công một bước không rời. Long Hạo Thiên nhìn ba nhi tử của mình đã đến và nghiêm túc đứng đợi thì rất là vừa lòng.
"Hôm nay là đại tế mười năm một lần của Nam Hoàng quốc ta, quốc sư cùng Nhiếp Chính vương đã ở Bắc Minh điện chuẩn bị công việc hiến tế từ sớm, chúng ái khanh theo Tống Bồi Tiên cùng Tả Tây dẫn đầu, tam hoàng nhi một chốc sẽ đi theo trẫm đi qua."
Sau một tiếng hô khởi hành của Tào công công, Long Hạo Thiên ngồi trên long điệu mười sáu người nâng từ từ tiến tới Bắc Minh điện. Ba người Long Vân Thấm cũng không nhanh không chậm theo ở phía sau, bảo trì một khoảng cách nhất định.
Long Vân Thấm nhìn long đuổi cơ hồ che khuất hết tầm mắt của mọi người kia, nhìn những người nguyên lai là ngự tiền thị vệ thủ vệ hoàng cung cư nhiên phải chịu cảnh nâng kiệu, trong lòng không khỏi sinh ra một cỗ trào phúng, hoàng quyền quả thật có không ít hủ bại.
Mà có lẽ, cũng chỉ có nàng nhận ra Long Hạo Thiên là người thích triển lãm hoàng quyền, Ngọc Quỳnh điện kia của hắn không phải là một minh chứng tốt nhất sao.
Nàng nghiêng mặt nhìn hai người đi cạnh cùng mình, sắc mặt Long Thanh Dương tất cả như thường, trong ánh mắt cũng không có mảy may gợn sóng, phảng phất như tất cả diễn ra trước mắt hắn cũng chỉ là một loại hình thức bình thường. Nhưng Long Hách Tường lại hoàn toàn ngược lại, đáy mắt kia che giấu một loại thâm thúy khó nói nên lời. Long Vân Thấm đại khái đoán được, Long Hách Tường hẳn là đang nghĩ mình tài trí hơn người đây. Dù sao con nối dòng của đế vương không ít, nhưng duy chỉ có ba người họ được sắp xếp đi theo long đuổi, đến văn võ bá quan cũng phải đi sau họ hơn quá mười thước, hắn tự mình hư vinh là lẽ tất nhiên.
"Bắc Minh điện cách nơi này không xa, đi tiếp một đoạn liền đến."
Long Thanh Dương nghĩ Long Vân Thấm đã mệt, liền lập tức an ủi, kỳ thực hoàng cung này đối với hắn vô cùng quen thuộc, trong người còn có công phu hỗ trợ, cho dù là đi vài vòng khắp hoàng cung đều cảm thấy không sao, nhưng mà Long Vân Thấm có chút không giống với, nàng là nữ tử, hơn nữa xương cốt vốn không tốt như người bình thường.
Long Hách Tường vừa nghe đã có chút bất mãn, trầm giọng nói: "Đây là ưu ái của phụ hoàng." Lại còn dám nói mệt, đúng là đại nghịch bất đạo!
Dứt lời hắn lại nhìn về phía Long Vân Thấm, một câu thấm thía: "Lục muội cho dù không muốn kiên trì nhưng cũng đừng để văn võ bá quan phía sau chê cười, một đoạn đường như vậy cũng không thể duy trì thì sao có phong phạm của con nối dòng hoàng tộc chứ."
Hắn là người xứng đáng nhất rồi, nhưng tại sao phụ hoàng lại cho phép tới ba người đi cùng đây? Trong lòng Long Hách Tường không ngừng suy nghĩ.
Long Vân Thấm chỉ nghe mà không trả lời, chắc chỉ có một mình Long Hách Tường mới có thể cho rằng đây là vinh dự của bản thân, nếu có thể, nàng tình nguyện chính mình không phải tham dự loại sự kiện này, bị nhiều người vây xem như vậy, khác nào hầu tử đang biểu diễn đâu. Chỉ là cho dù bắt buộc phải làm hầu tử, nàng cũng sẽ làm một hầu tử cao ngạo không cúi đầu...
Thời điểm long đuổi dừng lại, bọn họ cũng nhất tề bất động, tất cả mọi người đều bảo trì tư thế khom nửa người nghênh đón đế vương.
Chờ Tào công công lại hô một tiếng, thế này mới xem như kết thúc.
Long Vân Thấm nhận ra được hai sứ giả đứng ở hai bên, gần nhất với vương tôn quý tộc Nam Hoàng quốc, tất nhiên phi tần hậu cung cùng công chúa dòng dõi không có chỗ đứng ở đây. Đại tế mười năm của Nam Hoàng quốc, các nàng đều không thể đứng tại nơi này, mà Long Mộ Hi đã xuất giá gả ra ngoài lại càng không có tư cách.
Không phải hứng chịu loại ánh mắt chà xát hận thù của ai đó, tâm tình của Long Vân Thấm nháy mắt tốt lên vài phần, nàng còn cứ nghĩ sẽ phải đụng mặt Long Mộ Hi ở đây cơ chứ.
Đài hiến tế trước Bắc Minh điện được dùng mười sau cây lê thụ làm trụ, mỗi trụ đều là nhất phẩm, muốn bước lên bàn tế phải đi qua mười tám bậc thang, Long Hạo Thiên lúc này vừa bước lên bậc thang thứ ba thì xoay người, liếc mắt một cái liền trông thấy quần thần bên dưới, loại tư thái quan sát này khiến hắn thập phần hài lòng.
Mà bên kia Phong Hạ cùng Thượng Quan Phược Vân vừa đến bậc thềm liền dừng bước, bọn họ không có tư cách đứng cạnh bàn tế.
Long Hạo Thiên xoay người nói với Dịch Tương chờ ở đó từ sớm: "Quốc sư, đã đến giờ lành rồi chứ?"
Dịch Tương hơi hơi híp mắt, rồi đột nhiên mở ra, hào quang trong ánh mắt phút chốc tránh qua vạn trượng, sau đó tất cả quy về bình tĩnh, hắn chỉ nhàn nhạt nói: "Có thể bắt đầu."
Dứt lời hắn liền phất phất ống tay áo, bước chân lên bậc thang cao nhất, người đứng ở nơi này, vĩnh viễn chỉ có thể là đại tư tế, cũng là quốc sư hắn.
Dịch Tương bắt đầu công cuộc chuẩn bị nghi thức hiến tế của mình, Long Vân Thấm lúc này đứng ở phía dưới, cùng đám người Thượng Quan Phược Vân mặt đối mặt có chút dở khóc dở cười. Đây là tình huống gì, cư nhiên phải giữ nguyên tư thế đứng lâu như vậy, nàng chưa bao giờ nghe công việc trước hiến tế kéo dài tận nửa canh giờ a.
Rốt cục Dịch Tương một lần nữa xuống dưới, mời đế vương cùng Nhiếp Chính vương đi lên, bắt đầu hiến tế.
"Trời cao bảo hộ Nam Hoàng, từ buổi đầu khai quốc đến nay...."
Long Vân Thấm không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn, trên đài cao kia, chỉ có thể nhìn thấy một chút cảnh tượng, vừa đúng thoáng nhìn thấy một góc y phục của Lăng Triệt, hôm nay hắn mặc y phục màu tím, trên trường bào thêu kim long năm móng, cả người tản ra một cỗ uy nghiêm đẹp đẽ mà quý giá.
Không giống Long Hạo Thiên tỏ ra uy nghiêm cứng ngắc, Lăng Triệt tự thân hắn chính là như vậy, cả người đều làm cho người ta có cảm giác không thể không thuần phục.
Có thể nàng nhìn có chút lâu, đột nhiên nghe được một tiếng hừ nhẹ, tuy rằng rất nhẹ nhưng lại vô cùng rõ ràng. Long Vân Thấm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy khóe miệng Thương Quan Phược Vân hơi hơi giơ lên, ở lúc mọi người không để ý giơ tay lên làm một cái tư thế, ngay lập tức làm cho sắc mặt nàng đen kịt, hắn là đang nói nàng ngốc sao?
"Kế tiếp mời ba vị điện hạ lên đài, hoàn thành nghi thức đầu tiên của buổi hiến tế hôm nay."
Trong lòng Long Vân Thấm không khỏi lẩm bẩm, nàng đột nhiên có loại dự cảm bất an không nói nên lời, giọng nói của Dịch Tương hôm nay quá mức quỷ dị, phảng phất làm cho tâm can nàng lâm vào một mảnh lốc xoáy không tìm thấy đường ra.
Nhưng không đợi nàng nghĩ nhiều, Long Hách Tường cùng Long Thanh Dương đã đi trước một bước, nàng chỉ có thể kiên trì theo sau, mười tám bậc thang, mỗi bậc thang lại làm cho lòng nàng nặng trịch hơn một chút. Thời gian trôi qua chậm như hàng thế kỉ, nàng rốt cục thấy được bầu trời bên ngoài, ba người đã đi lên đài.
Dịch Tương đứng ở một bên, chỉ vào ba cái đệm mềm màu vàng nói: "Thỉnh ba vị điện hạ nhập tòa."
Ba người cùng nhau liếc mắt một cái, đối với huyện này đều bảo trì trầm mặc, nghi thức hiến tế mà lại ngồi xuống thì là hình thức cái gì?
"Còn thất thần làm cái gì, lời quốc sư nói các ngươi không nghe sao." Long Hạo Thiên một tiếng đè thấp cổ họng nói, bất mãn với sự chần chờ của ba người.
Long Vân Thấm chậm rãi ngồi xuống, nàng lựa chọn miếng đệm gần bản thân mình nhất, chỉ là nàng vừa chạm người vào miếng đệm thì thằng nhãi Dịch Tương đột nhiên lên tiếng: "Công chúa điện hạ, mời ngồi ở vị trí phía Đông, nhị hoàng tử phía Tây và Tam hoàng tử ở vị trí phía Nam."
Ba người chỉ có thể dựa theo lời của quốc sư mà làm theo, vừa ngồi vào chỗ của mình, Dịch Tương liền theo trên bàn lấy ra mười tám cái đĩa, dần dần xếp ở xung quanh người họ, thuận theo chiều quay của kim đồng hồ mà xếp từ Nam đến Bắc.
Tiếp theo, hắn lấy một cái tráp từ bàn hiến tế xuống, mở ra. Long Vân Thấm ở gần Dịch Tương nhất, rõ ràng nhìn thấy trong đó có mười tám đồng tiền khắc hoa mai, đến khi Dịch Tương bỏ toàn bộ chúng vào trong đĩa, nàng đột nhiên nheo mắt.
Nàng chính là đang nghĩ đến lần đó Dịch Tương giúp nàng gieo quẻ, cũng là đồng tiền này, cảm giác phập phồng này gây cho nàng sự đè nén không nhẹ.
Lại nhìn tình huống hôm nay, nàng liền cảm thấy bản thân có chút thở không nổi, một loại cảm giác vô cùng vô cùng không thoải mái xâm lấn lòng nàng, làm cho nàng có ý nghĩ phải rời khỏi.
Lăng Triệt vẫn đứng đối diện Long Vân Thấm, tự nhiên chú ý tới trạng thái của nàng, hơn nữa hắn để ý thấy sắc mặt nàng càng ngày càng trắng bệch, tựa hồ có gì đó không thích hợp. Hắn tiến lên trước vài bước, dừng lại nói: "Quốc sư vậy là đang làm cái gì?"
← Ch. 095 | Ch. 097 → |