Tiếp tục đụng mặt
← Ch.003 | Ch.005 → |
Cả ngày hôm đó tâm tình Long Vân Thấm không thể nào tốt lên được, trừ bỏ dùng thiện trong đầu nàng không cách nào yên tĩnh. Nhiếp Chính vương nàng tìm mọi cách tránh mặt kia thế nhưng sáng nay vô duyên đối mặt, còn có sáng nay hắn hiện ra tươi cười nhìn nàng.
Quả thực, cử chỉ điên rồ mà!
Nhiếp Chính vương như yêu nghiệt này cũng có lúc có vẻ mặt ôn nhu như thế? Nàng chẳng qua là kỳ lạ mà thôi!
Nàng hỏi qua Xuân Lan mới biết được, hai cung điện kì thực cách nhau khá xa, nhưng là Vân Tiêu điện là nơi bình thường Nhiếp Chính vương xử lí chính sự là cung điện nằm ở phía sau, nên ở Trọng Hoa cung nhìn sang liền có thể thấy. Còn địa phương chân chính thuộc về Nhiếp Chính vương quay về phía Bắc Ngọc Tuyền.
Sau khi mặt trời mọc hồi lâu nàng lại cố ý đi đến chỗ cửa sổ kia nhìn nhìn, quả nhiên khoảng cách không tính là gần, phải nói là hai cung điện cách nhau rất xa, ở giữa còn có một hoa viên cùng hồ lớn, thậm chí còn có rải rác nhiều cái kiến trúc khác nữa. Nàng quả nhiên là ma ám mới có thể nghĩ cánh hoa đào kia kéo dài đến trước mắt, nghĩ đưa tay ra liền có thể hái!
Lúc nàng xuất thần, bên cạnh Hạ Vũ cẩn cẩn dực dực hầu hạ, sáng nay nàng đã được Xuân Mai cảnh cáo một phen, không được ở trước mặt công chúa đem chuyện bé xé ra to, không cho nàng một lần nữa nói lung tung, bằng không sẽ tự gánh lấy hậu quả. Nàng suy nghĩ cả đêm cũng đã minh bạch một số chuyện, công chúa nguyên lai không giống với trước kia, sẽ không tùy ý để nàng hồ nháo, công chúa hiện thời chính là Công chúa.
Mặc dù nàng hiện thời chỉ là một cô nương mười bốn tuổi, nhưng đã ở trong cung sống nhiều năm như vậy, dù có là người vô đơn thuần cũng không thể không hiểu chuyện, nàng suy nghĩ rất nhiều, hiện tại làm việc đều không dám tùy ý.
Nửa ngày cân nhắc, Hạ Vũ cuối cùng cẩn thận mở mệng hỏi: "Công chúa, đã là thời gian nghỉ trưa, công chúa có muốn trước đi nghỉ?"
Long Vân Thấm nhìn một chút mặt trời chói trang ở trên cao, trong lòng bất chợt cảm thấy phiền muộn, nghĩ đến Ngọc Quỳnh điện của Long Hạo Thiên, chỗ kia rát ngọc mát lạnh, thật sự làm cho ngươi ta thoải mái. Trọng Hoa cung của nàng tuy rẳng xa hoa nhưng cũng không dám xa hoa đến mức độ này. Chỉ sợ đãi ngộ như vậy trong cung chỉ có Hoàng đế mới có thể hưởng thụ.
"Không cần, bản cung đến ngồi ở sạp trúc!"
Hạ Vũ nhìn nhìn sạp trúc lập tức hiểu được, công chúa đang cảm thấy oi bức: "Công chúa là đang cảm thấy nóng sao, không bằng người đi Lan Hương điện nghỉ ngơi? Bên kia tựa hẳn cạnh hồ lớn, không khí chắc chắn là thanh lương hơn rất nhiều."
Trước mắt Long Vân Thấm sáng ngời, phiền muộn trong lòng phút chốc tiêu tán, quả thật là một nơi tốt để đi a.
"Lan Hương điện?"
Hạ Vũ nghe vậy gật đầu, không dám nhiều lời thêm: "Công chúa trước kia ngày hè đều sẽ đến nghỉ ngơi ở nơi này."
Long Vân Thấm nghe vậy mới nhớ sáng nay Xuân Lan cũng có hỏi nàng có cản thấy oi bức hay không, nguyên lai là muốn hỏi nàng có đi đến Lan Hương điện này, hàng năm nàng đều đến đó sao? Ngẫm lại thì có vẻ giống như là một cái nơi nghỉ hè vô cùng tốt a. Nhưng là, Lan Hương điện là chỗ như thế nào đi?
Xuân Lan vừa đi đến ngoài điện liền nghe được cuộc đối thoại ở bên trong, nàng nhìn ra được sự chần chờ trong mắt Long Vân Thấm, liền nói: "Công chúa nếu người không muốn có người quấy rầy thì có thể yên tâm. Hôm qua nô tì nghe Tào công công nói qua, Hoàng thượng đã đem Lan Hương điện hội nhập với Trọng Hoa cung. Việc công chúa hàng năm đến đó nghỉ hè đã thành thói quen, vì biết công chúa thích nơi này, Hoàng thượng đã truyền ý chỉ không được quấy rầy công chúa nghỉ ngơi."
Xuân Lan quả thực là tinh ý a, không nghĩ nàng nhìn ra được sự chần chờ của nàng còn có giải thích hợp tình đúng ý như vậy, Xuân Lan nếu như đã thề là người của nàng, nàng tự nhiên sẽ không để lỡ mất!
Vì thế hiện tại Long Vân Thấm không hề cố kị đem mấy người Xuân lan cùng người của Trọng Hoa cung tiến đến Lan Hương điện.
Long Vân Thấm vừa đi vừa nhìn xem cảnh đẹp chốn hậu cung, nàng quả thực nhìn ra phong cảnh hậu cung đa dạng cảnh đẹp hoàn hảo vô hạn, này không phải là giả. Đơn giản như Ngự Hoa viên trong truyền thuyết kia, một đường nàng đi tới hai bên núi giả cùng hoa cỏ xen kẽ, xanh biếc ướt át, đều là loại quý báu hiếm gặp trên đời.
Hạ Vũ biết tâm tình Long Vân Thấm lúc này rất tốt, nhất thời lại không nhịn nổi trình võ mồm:
"Công chúa, Lan Hương điện cách Vân Tiêu điện rất gần nha!"
Nàng vừa dứt lời, tâm tình đang sung sướng của Long Vân Thấm đột nhien biến mất không dấu vết, trức tiếp đứng sứng lại trên đường, vẻ mặt nàng thâm trầm. Việc nàng dừng lại này làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy kì quái, trong lòng Xuân Lan âm thầm kêu không tốt, chẳng lẽ như vậy đã gợi lên chuyện thương tâm của công chúa điện hạ?
Hạ Vũ lập tức quỳ trên mặt đất dập đầu, mặt nàng trắng bệch một mảnh, "Công chúa tha mạng, công chúa tha mạng!" Nàng sao lại lắm miệng lần nữa nhắc tới Nhiếp Chính vương đây, công chúa từ khi tỉnh lại kỵ nhất chính là Nhiếp Chính vương a!
Long Vân Thấm đảo mắt nhìn một đám cung nhân lâm vào sợ hãi trước mặt, nàng thật sâu cảm nhận được hai chữ quyền thế, bởi vì thân phận công chúa của nàng nên mọi người đều e ngại nàng vô điều kiện. Liền bởi vì nàng không muốn nhắc tới Nhiếp Chính vương, cho nên bọn họ nói sai một chút liền quỳ xuống mặt đất dập đầu cầu xin tha thứ.
Quyền lực, hai chữ này ở cổ đại quả nhiên là lợi hại, nó có thể nắm giữ mạng sống của rất nhiều người nha. Phỏng chừng nàng chỉ cần nói một chứ, sẽ có người vì thế mà đoản mệnh.
Vân Tiêu điện nằm ở ngay chỗ rẽ, nàng đi thêm mấy chục bước nữa không sai biệt lắm có thể nhìn thấy nó, Lăng Triệt kia là ở chỗ này sao. Mà Lan Hương điện của nàng cư nhiên cùng Vân Tiêu điện cách nhau có một tỏa núi giả, cái này thật là đủ gần đi.
Hít một hơi thật sâu để cho bản thân mình bình tĩnh trở lại, liền như vậy rất gần thì có thể như thế nào, nàng là công chúa điện hạ, bản thân nàng muốn đến nơi nghỉ hè là đương nhiên, chẳng lẽ nàng phải sợ một cái Nhiếp Chính vương sao.
"Đi tiếp dẫn đường!"
Hạ Vũ vui mừng đến phát khóc, chạy nhanh lên phía trước dẫn đường, mà Xuânânn vẫn đứng bên người Long Vân Thấm như cũ, cùng bước chân Long Vân Thấm tiến lên phía trước, dần dần tới gần Vân Tiêu điện.
Dưới góc tường, Long Vân Thấm không ngoài ý muốn nhìn thấy hoa đào tràn ra ngoài đầu tường, hoa đào quả thực nở rộ rậm rạp sức sống tràn đầy. Hoa đào khí chất nhàn nhạt, cùng với khí chất của vị Nhiếp Chính vương kia cực kì không tương xứng, Lăng Triệt, cùng hắn xứng đôi chỉ có thể là mẫu đơn, phú quý đường hoàng, , đẹp đẽ cùng ngàn vạn quý giá. (Ta không thích nam chủ hợp với mẫu đơn gì gì đó đâu a).
Hoa đào, thật sự là....
Trong lòng cười thầm, Long Vân Thấm tùy tay hái được một cành hoa, cầm trên tay thưởng thức đi đến Lan Hương điện.
Một khắc sau nàng liền ngồi ở bên trong Lan Hương điện. Quả thực là cảm giác không giống nhau, nơi này thanh lương hơn nhiều. Bên trong cũng là được khảm rất nhiều ấm ngọc, khó trách nàng trước kia chỉ muốn đến đây nghỉ hè, Long Hạo Thiên đối với nàng nhưng là sủng ái quá rõ ràng a. Nàng tự nhiên sẽ không khách khí, phải cố gắng hưởng thụ mới đúng!
Nàng đã thừa nhận cái cục diện rối rắm của Long Vân Thấm trước kia để lại, vậy nàng cũng nên hưởng thụ những gì mình nên được a.
"Xuân Lan, làm cho bữa tối mang đến Lan Hương điện." Long Vân Thấm thoải mái nằm ở trên giường lớn mềm mại, phân phó đi xuống. Nơi này thật dễ chịu a, nàng có lẽ phải đến nhiều hơn một chút.
Xuân Lan lập tức lĩnh mệnh lui xuống, bắt đầu cho người chuẩn bị công việc, Long Vân Thấm đứng dậy đi ra bên ngoài, dưới mái hiên cong cong nhìn ngắm phong cảnh.
Nơi này sở dĩ được đặt tên là Lan Hương điện, là vì ngoài điện gieo trồng rất nhiều hoa lan, hơn nữa hàng năm nơi đây hoa lan đều nở rỗ vô cùng tươi đẹp. Hương thơm của hoa lan ẩn ẩn thấm vào da thịt, quả thật dễ làm cho con người ra say mê.
Nàng khó có lúc được thả lỏng đề phòng, để cho mình thưởng thức cảm giác thoải mái này một cách triệt để, u lan, thật không sai.
"Công chúa, bữa tối đã chuẩn bị tốt."
"Ân."
Một bữa cơm yên tĩnh, Long Vân Thấm ở Lan Hương điện ngồi một chút liền cảm giác nhiệt độ không khí có chút giảm xuống, liền sai người chuẩn bị trở về. Đêm dài cẩn trọng, hiện tại bất quá mới là đầu hạ còn chưa phải thời điểm thích hợp qua đêm tại Lan Hương điện. (Lạnh quá dễ cảm ấy nhỉ).
Một đám người bao quanh lấy Long Vâm Thấm hướng đường Trọng Hoa cung trở về.
Đến chỗ rẽ, lại cùng Nhiếp Chính vương không hẹm mà gặp.
Lăng Triệt cử lí sự vụ đã cả một ngày, cơ hồ ngay cả ngọ thiện cũng không có dùng qua. Màn đêm buông xuống, hắn đang chuẩn bị trở về Ngọc Tuyền, lại ở bên ngoài truyền đến một trận hương hoa Lan, không tự chủ được bước chân mà dừng lại.
"Vương gia?"
Lăng Triệt ý bảo chớ có lên tiếng, chỉ chốc lát sau nguồn gốc hương hoa kia càng ngày càng đến gần, thấy rõ chính chủ kia được đám người cẩn thận vây quanh ở giữa, trên tay nàng còn cầm một cành hoa đào không ngừng phi vũ, (nôm na là đùa nghịch vung vẩy đóa!), Long Vân Thấm! Lăng Triệt bỗng nhiên cảm thấy thật có ý tứ.
Nhưng là Long Vân Thấm cảm giác thật là bất lương a, nàng như thế nào xui xẻ như vậy, cùng hắn đụng mặt ở đây. Tại sao hắn giờ này mới từ Vân Tiêu điện đi ra. Tình báo quả thật rất không đáng tin!
← Ch. 003 | Ch. 005 → |