Hồng nhan họa thủy (1)
← Ch.057 | Ch.059 → |
Mọi người nghe thấy âm thanh, tất cả đều quay đầu xem xét nơi phát ra âm thanh. Chỉ thấy người đó mặc một thân áo bào màu vàng, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo chòng lông cáo màu trắng. Áo trắng tóc đen, quả là một công tử đẹp như ngọc. Hắn đi từ cửa lớn tới, theo bước đi của hắn, quần áo cũng phiêu phiêu, một màn đẹp như vậy quả thực là hình tượng phu quân lý tưởng của nhiều nữ tử.
Mộ Phi Chỉ ngồi ở trên ghế, nhìn chằm chằm vào người đang đi đến, hai mắt mị mị, Tần Huyền Qua!
"Hoài Nam vương, lần trước ngươi đoạt vương phi của bổn vương. Vậy khi nào thì ngươi định trả lại đây? Hay là ngươi định chiếm thành của riêng? Đường đường là Hoài Nam vương, cướp đoạt thê tử của người khác, hình như không tốt lắm đâu." Tần Huyền Qua đi thẳng tới trước mặt Mộ Phi Chỉ thì dừng lại, hắn vừa nói xong làm chấn kinh tất cả mọi người ngồi ở đó. Đám người tới tham gia tiệc mừng đều duỗi thẳng lỗ tai lên, chỉ sợ bỏ qua cái gì. Nam nhân xa lạ này nói cái gì? Hắn nói vương thượng của bọn họ cướp đoạt nữ nhân của người khác, chuyện gì đang xảy ra vậy?
"Tần Huyền Qua, nếu bổn vương nhớ không lầm, khi ở trận chiến tại Phong thành, chính tay ngươi đã bắn chết vương phi của ngươi. Bây giờ, ngươi lại đi lấy cái lý do này để làm rối loạn tiệc mừng. Bổn vương còn chưa truy cứu xem ngươi đang có ý đồ gì? "Từ trước đến nay Mộ Phi Chỉ nói chuyện cực kỳ lười biếng. Bây giờ Tần Huyền Qua đứng trước mặt hắn, hắn cũng không bao giờ coi trọng hắn ta.
Mộ Phi Chỉ vừa nói xong, trong đại sảnh lại một mảnh sôi trào, lại còn có chuyện như vậy, nam nhân xa lạ này lại bắn chết thê tử của mình? Một đám người dùng ánh mắt xem kịch vui nhìn Tần Huyền Qua.
"Nghe nói Vương hậu của ngươi hôm nay cũng tới đây, vì sao ta không thấy? Chẳng lẽ thấy ta ở trong này nên không dám thò đầu ra? Nếu bị người trong thiên hạ này biết, vương hậu của Hoài Nam vương đã từng là chính phi của Tần Huyền Qua ta, ngươi nói con dân của ngươi liệu có cười rụng răng hay không?" Tần Huyền Qua kéo cái ghế ngồi xuống ở trong hành lang. Bởi vì Phong Dự đã đưa Mộ Tê Hoàng vào trong phòng tân hôn, cho nên trên đại sảnh đường này rất trống, chỉ có một đống quần chúng ngồi.
"A" Bởi vì chuyện mà Tần Huyền Qua nói ra khiến cho có người kinh hô ra tiếng, trực tiếp liên hệ vương hậu và lời của Tần Huyền Qua. Ở đây không thiếu nhà phú quý có quyền thế, bọn họ hiểu biết rất nhiều. Vương hậu hiện giờ tuy có chút liên hệ sâu xa với Thanh Bình hậu, nhưng nàng cũng không phải xuất thân từ nhà giàu có ở Hoài Nam, thậm chí có thể nói, thân thế của vương hậu là một câu đố. Chẳng lẽ, quả thực giống như lời của nam nhân xa lạ kia, vương hậu của bọn họ là thê tử của nam nhân đó sao? Vậy vương thượng của bọn họ, đang có chuyện gì xảy ra vậy?
Hai mắt Mộ Phi Chỉ chớp lóe lên sự thông minh lanh lợi, hắn miễn cưỡng ngồi ở chỗ kia, động tác rất tùy ý, cầm lấy một ly trà khẽ nhấp một ngụm, sau đó mới chậm rãi hừ lạnh một tiếng: "Ngươi mà cũng xứng đánh đồng với nữ nhân của ta?"
Vốn Tần Huyền Qua là người có thể nhẫn nhịn khi bị người khác coi thường. Cho nên lúc này tuy bị Mộ Phi Chỉ đối xử lạnh lùng, nhưng mặt vẫn tươi cười trả lời: "Ngươi đã không sợ, vậy thì bảo Vương Hậu ra gặp ta, để xóa bỏ hiểu lầm này."
"Phu quân, có người gọi ta sao?" Mộ Phi Chỉ chưa kịp mở miệng, bóng dáng Thẩm Hành Vu đã đi từ hậu viện ra. Hôm này nàng mặc một bộ cung bào màu tím, váy thêu hoa lan kéo dài trên mặt đất, chất vải là tốt nhất, cho nên lúc nàng đi lại, làn váy lay động theo, mỗi bước sinh hoa. Đồ trang sức của nàng không phức tạp, chỉ sử dụng một cây trâm bạch ngọc đơn giản để vãn tóc lên, mái tóc thật dài làm nổi bật khuôn mặt tinh xảo trẵng nõn của nàng, giữa hai hàng lông mà điểm một nốt chu sa, càng tăng thêm vẻ mị hoặc. Nàng trong ánh mắt muốn giết người của Tần Huyền Qua, bước từng bước một đi đến bên người Mộ Phi Chỉ, giọng nói mềm mại, nàng túm tay áo của Mộ Phi Chỉ, thuận thế bị Mộ Phi Chỉ ôm ấp, liền ngồi vào trong ngực hắn.
"Phu quân, mới vừa rồi các ngươi đang nói về ta sao?" Thẩm Hành Vu xác định tâm trạng, giọng nói trở lên mềm mại, muốn có bao nhiều mềm mại thì có bấy nhiêu mềm mại. Nàng nằm ở trên người Mộ Phi Chỉ, giống như một con mèo lười biếng, vô cùng phù hợp với khí thế của Mộ Phi Chỉ.
"Uhm, " Mộ Phi Chỉ ừ một tiếng, không thể hiện rõ cảm xúc.
Thẩm Hành Vu quay đầu, tầm mắt gắt gao cố định trên người Tần Huyền Qua. Lúc ánh mắt hai người chạm vào nhau, trong lòng Tần Huyền Qua đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, tuy hắn lại không muốn thừa nhận điểm ấy. Nữ nhân trước mặt này, tuy có khuôn mặt rất giống Thái Tử Phi của mình, nhưng từ cách nói chuyện đến cách ăn mặc quả thực lại khác nhau hoàn toàn. Trước kia, khi Thẩm Hành Vu còn ở phủ thái tử, mỗi ngày đều ăn mặc trang điểm rất xinh đẹp, chỉ hận không thể mang hết tất cả đồ trang sức lên trên đầu. Mà nữ nhân trước mắt này, ăn mặc cực kỳ thanh nhã, hơn nữa trên đầu căn bản không mang nhiều trang sức như vậy. Còn một điểm nữa là cách nói chuyện, Thẩm Hành Vu lúc ở phủ thái tử rất hay gây phiền phức cho người khác, mỗi khi nói chuyện đều lấy quyền thế áp người, tính tình hung hãn ương ngạnh khác hoàn toàn với người trước mắt này.
Trong lúc Tần Huyền Qua suy nghĩ, dưới đáy lòng Thẩm Hành Vu cười lạnh một tiếng, nàng từ trong lòng Mộ Phi Chỉ đứng lên, bước từng bước một đi về phía Tần Huyền Qua, trong mắt mang theo lãnh khí. Tất cả mọi người nghi hoặc ngồi ở đằng kia, xem vương hậu nương nương muốn nói cái gì.
"Vị công tử này, nghe lời nói vừa rồi của phu quân, hình như vương phi của ngươi chết ở trong trận chiến tại Phong thành, người đã ra đi mất nửa năm, ngươi mới đi tìm, hình như chuyện này có chút buồn cười!" Thẩm Hành Vu ngữ điệu mềm mại, nhưng mà lời này khiến người nghe lại cảm thấy có chút gì đó.
"Vương hậu nương nương nói rất đúng a, người đã mất nửa năm mới đến tìm, lại còn chọn thời điểm như hôm nay, người này thuần túy là tới kiếm chuyện!"
" Tuyệt đối là đang bới móc!"
"..."
Trong khoảng thời gian ngắn, đám người quần chúng lại bắt đầu phát huy sức tưởng tượng của bọn họ, chỉ trò về phía Tần Huyền Qua.
Ánh mắt Tần Huyền Qua mang theo hờn giận, hơi lơ đãng nhìn thoáng qua về phía một người trên bàn tiệc.
Ngay khi Tần Huyền Qua trầm mặc không nói, nhìn thấy một bóng dáng màu hồng đi từ phía sau ra, nhìn kỹ thì thấy đây chính là Phong Dự vừa hộ tống tân nương về phòng đã quay trở lại. Hắn cũng không để ý đến Mộ Phi Chỉ, thẳng tắp đi đến bên người Tần Huyền Qua, phất tay với hai tên thuộc hạ phía sau lưng: "Tiễn khách."
Hai người kia nghe được mệnh lệnh của Phong Dự, lập tức nện bước đi đến bên người Tần Huyền Qua, tính toán muốn đánh người bắt đưa ra ngoài, Thẩm Hành Vu nhìn biện pháp đơn giản thô bạo này, trong lòng dựng thẳng cái ngón tay cái tán thưởng Phong Dự, biện pháp này tốt, không cần phải uổng phí võ mồm.
Vừa rồi Tần Huyền Qua bị Thẩm bắt bẻ nên không biết nói thêm cái gì, hơn nữa mục đích hôm nay của hắn đã đạt được. Hôm này hắn tới, dựa theo cách nói người nọ, mục đích là chôn một ít nghi vấn vào trong lòng các đại thần, vương hậu Hoài Nam là người của Hoài Bắc, thậm chí lại còn có chút dính dáng đến hoàng thất Hoài Bắc, cứ như vậy, từ nay về sau bọn hắn có thể làm việc thuận tiện hơn. Tần Huyền Qua nghĩ như vậy, không phản kháng, chỉ tránh thoát sự đụng chạm của mấy tráng hán kia, tự mình anh tuấn tiêu sai đi ra ngoài.
Thấy Tần Huyền Qua đã đi, lúc này Phong Dự mới đi tới bên người Mộ Phi Chỉ, giọng nói lạnh lùng: "Đi uống rượu." Trong ngôn ngữ dường như cũng không có chút cố kỵ về vấn đề trên dưới, giọng nói tự nhiên giống như anh em nói chuyện với nhau.
Mộ Phi Chỉ ngẩng đầu, nhìn thoáng qua nữ nhân nhà mình, lúc này mới lắc đầu với Phong Dự: "Ta phải quay về xử lý chuyện nhà, việc uống rượu này để lần sau." Nói xong liền khoan thai đứng dậy, ôm Thẩm Hành Vu đi ra ngoài.
Lông mày Phong Dự giật giật, sau đó mặt không chút thay đổi xoay người đi ra tiệc rượu.
......
Từ phủ tướng quân trở về, hai người ngồi ngự liễn (kiệu vua) quay về cung. Lúc vừa ngồi vào trong, Thẩm Hành Vu biết bình dấm chua của nam nhân bên người xem ra lại đánh nghiêng. Nhìn thấy toàn thân hắn tản ra khí lạnh, lại liên tưởng đên vẻ mặt phải về cung xử lý chuyện nhà vừa nãy của hắn, Thẩm Hành Vu cực kì lo lắng cho chính mình.
"Ngồi xa như vậy làm cái gì? Tới gần đây một chút." Vốn Thẩm Hành Vu muốn vén rèm lên để nhìn phong cảnh bên ngoài, tiện thể hít thở không khí một chút, bởi vì Mộ Phi Chỉ phát ra khí tràng quá lớn. Nhưng mông nàng vừa mới nhích ra một chút, Mộ PhiChỉ liền đập bể ý đồ của nàng. Nàng nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Mộ Phi Chỉ.
Mộ Phi chỉ vỗ chân của mình, mặt không chút thay đổi nói: "Ngồi ở đây."
Khóe miệng Thẩm Hành Vu khẽ run rẩy, đấu tranh vùng vẫy mãi cũng vẫn phải ngồi, loại thời điểm này, nàng không muốn trêu chọc Mộ Phi Chỉ. Nàng nâng váy di chuyển đến bên người Mộ Phi Chỉ, bỗng nhiên hai tay ôm chặt eo của hắn, vùi đầu vào trong lòng hắn, lẩm bẩm một câu: "Phu quân, chàng lại ghen tị?"
"Nàng nói cái gì? Uhm?" Giọng nói của Mộ Phi Chỉ chợt đề cao nên môt nấc, hắn đẩy đầu của Thẩm Hành Vu ra, nắm cằm của nàng, ánh mắt hung tợn hỏi.
"Vậy chàng đang giận ta?" Thẩm Hành Vu vô tội mở hai mắt thật to, tìm một tư thế thoải mái ôm hắn, rầu rĩ nói.
Một tay Mộ Phi Chỉ ôm lấy nàng, một tay nâng trán, trời đất, chính hắn cũng không biết mình đang tức giận cái gì, chẳng qua mỗi lần thấy Tần Huyền Qua kia chỉ muốn xé hắn ta thành hai nửa.
"Về sau không cho phép nàng gặp hắn." Yên lặng rất lâu sau, Mộ Phi Chỉ mới nhàn nhạt mở miệng, hắn ôm chặt Thẩm Hành Vu, ở trong lòng cũng như vậy, hắn muốn chiếm lấy Thẩm Hành Vu, tuyệt đối không để cho nam nhân khác tiếp cận nửa phần.
"Hôm nay, lúc ở phía hậu đường nghe thấy những lời này, khi đó vốn ta nghĩ muốn dịch dung. Nhưng quay đầu suy nghĩ kỹ lại, rất nhiều gia quyến đại thần đều gặp qua ta, nếu ta dịch dung, ngược lại dễ để người ta nói huyên thuyên. Cho nên vẫn cứ đi ra trực tiếp." Thẩm Hành Vu bắt lấy quần áo của Mộ Phi Chỉ, nói từng chuyện với hắn: "Ta không nghĩ rằng hắn ta sẽ đến, lại còn mang theo vấn đề như vậy."
"Nhưng chuyện trùng hợp này cũng chứng minh, hôm nay hắn làm thế cũng không phải nhất thời nghĩ tới. Chắc chắn sau lưng đang mưu tính chuyện gì." Mộ Phi Chỉ nhớ tới một màn vừa rồi ở đại sảnh đường, ánh mắt tối sầm lại.
"Vậy, mặt sau?" Thẩm Hành Vu chỉ chỉ phía sau ngự liễn, ý bảo có thể có người theo dõi hay không.
"Yên tâm." Mộ Phi Chỉ ôm nàng, hôn một ngụm vào môi của nàng, lúc này mới cười nói: "Hắc Ưng sẽ tìm người giải quyết."
← Ch. 057 | Ch. 059 → |