← Ch.07 | Ch.09 → |
Chu phu nhân nằm mơ cũng không nghĩ đến, hơn nửa tháng trước buộc con trai lớn xem mắt, con còn một mực từ chối, mới qua mấy ngày, chợt dẫn theo tiểu nha đầu về nhà, há mồm đã nói muốn kết hôn.
Phải nói Chu Tự Hoành thật rất hiểu Thái hậu nhà anh, ánh mắt Chu phu nhân nhìn Hựu An, không khác gì nhìn thấy Quan m Bồ Tát Cứu Khổ Cứu Nạn.
Chu phu nhân cũng hết cách! Đời này chỉ sinh hai đứa con trai, đừng thấy tính tình không giống nhau, nhưng một đứa so một đứa càng khó trị. Đứa lớn chỉ tập trung tinh thần làm lính, giống như trúng tà, đã 36 rồi, cũng không hề thấy bên cạnh xuất hiện cái bóng một cô gái nào. Có một đợt Chu phu nhân còn hoài nghi con lớn nhà mình có bệnh gì không tiện nói ra hay không, ngượng ngùng nói với bọn họ, sợ làm bị thương lòng tự ái của con trai. Chu phu nhân ở bên cạnh tra hỏi nửa ngày cũng không hỏi ra nguyên cớ.
Cuối cùng ước chừng Tự Hoành cảm thấy mẹ của mình cũng thật không dễ qua được, trực tiếp quẳng xuống một câu: "Mẹ, các hạng cơ năng trên thân thể con trai của mẹ rất bình thường, nhưng trước mắt còn chưa nghĩ đến kết hôn." Chu phu nhân cực kỳ tức giận hỏi tới "Vậy con tính khi nào thì nghĩ đến?" Đáp án Tự Hoành cho bà dĩ nhiên là: "Chờ tìm người thuận mắt sẽ nói tiếp."
Khi đó Chu phu nhân thở dài, căn bảnuyệt vọng, cá tính con lớn ưa bắt bẻ lại phiền toái, có thể để anh nhìn thuận mắt, Chu phu nhân hoài nghi có cô gái như vậy hay không.
Lại nói đến con thứ hai, nhắc tới Chu Tự Hàn, Chu phu nhân liền không nhịn được mà oán giận anh của bà. Anh của bà thành lập cái công ty giải trí truyền thông gì đó. Hai người kết hôn nhiều năm như vậy, cũng chưa sinh được một đứa con nào, bèn đem công ty cho Tự Hàn, hai người đó lại đi chu du các nước. Tính tình Tự Hàn vốn đào hoa, đâm đầu vào Làng Giải Trí thật là Như Cá Gặp Nước, không nhắc tới còn dễ chịu hơn. Các cô gái tụ tập bên cạnh kia, giống như đèn kéo quân, Chu phu nhân làm mẹ nhìn còn cực kỳ choáng váng.
Đáng tiếc nhiều cô gái như vậy cũng không có một người có thể lấy về nhà làm vợ, hỏi anh, Tự Hàn đã nói: "Chẳng phải còn có anh cả đó sao, chờ khi anh cả con kết hôn mới đến phiên con, bọn con phải theo đạo nghĩa anh em chứ."
Chu phu nhân thật muốn trợn trắng mắt, cũng không phải là cổ đại, đạo nghĩa anh em chó má gì. Nói trắng ra là, không muốn kết hôn nên tìm chút lý do mà thôi. Chu phu nhân buồn, bị hai đứa con trai này làm buồn đến nỗi tóc cũng bạc đi một nửa, nhìn thấy bạn bè bên cạnh ai cũng có cháu ẵm bồng, chỉ có bà và ông Chu, là cả ngày buồn vì chưa có con dâu.
Đã không còn nghĩ tới chuyện rầu này, Tự Hoành chợt mang về một cô. Thật như câu nói kia của Tự Hoành, chỉ cần Hựu An là nữ, Chu phu nhân cũng không nói nhiều mà cảm động đến rơi nước mắt, sao còn có thể nói gì chứ. Lại nói, cô gái nhỏ này thật linh động, Chu phu nhân càng nhìn càng thích, khiến Hựu An có chút ngượng ngùng.
Đồng chí Thủ trưởng tằng hắng một cái, nhắc nhở bạn già, nhìn Hựu An hiền lành nói: "Uống nước, ăn trái cây......" Hựu An có chút bức rức cầm ly trà, dưới ánh mắt giống như đèn pha của hai người khẽ cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm khay trà thủy tinh trên bàn, mặt cũng hồng đến gáy.
Chu Tự Hoành không khỏi cười nắm bả vai cô nói: "Ba mẹ, hai người cứ nhìn chằm chằm Hựu An như vậy, hù dọa cô ấy chạy mất, con sẽ không còn vợ đó."
Lúc này Chu phu nhân mới có chút cảm giác chân thật: "Hựu An à! Đừng ngại, đừng ngại, cứ xem đây như nhà con, về sau đều là người một nhà, cứ tự nhiên
Chu phu nhân suy nghĩ một chút, hỏi Tự Hoành: "Ngày mai mẹ đến nhà con xem thử, đồ đạt trong nhà cũng đã hai năm rồi! Để mẹ bảo công ty trang trí nội thất của dì Lưu con phái nhà thiết kết giỏi nhất đến, theo ý của Hựu An tân trang lại toàn bộ, còn lễ đính hôn, đãi tiệc rượu. Chúng ta sẽ đặt phòng tiệc sáu sao. A! Còn thông gia nữa, còn chưa gặp cha mẹ Hựu An, con nhanh chóng định ngày, chúng ta phải gặp mặt trước, cũng nghe một chút ý kiến của người ta."
Chu Tự Hoành liếc Hựu An một cái: "Mẹ, ngày nghỉ của con trong bộ đội có hạn, công việc của Hựu An cũng bận rộn, chúng ta làm đơn giản thôi." "Làm đơn giản? Không được!" Chu phu nhân cảm giác giọng mình hình như quá cao, đưa tay vỗ vỗ tay Hựu An nói: "Hựu An, nghe dì đi, kết hôn là chuyện lớn cả đời, không thể qua loa. Con yên tâm, sẽ không ảnh hưởng tới công việc của con. Ngày ngày dì đều ở nhà nhàn rỗi, chuyện tiệc cưới, sửa sang nhà cửa, dì sẽ giúp các con lo liệu. Con cứ chờ đến ngày kết hôn làm một cô dâu thật xinh đẹp là được."
Hựu An rất cảm động ngẩng đầu lên: "Dì à, con biết rõ ý tốt của dì, phong cách ở nhà Chu, chú, à, Tự Hoành con rất thích, cũng không cần sửa lại. Về phần tiệc cưới và áo cưới......" Chu phu nhân vội vàng nói: "Cái này cũng không thể miễn, con gái cả đời chỉ có một lần, về sau khi các con già rồi, đây cũng là thứ trân quý có thể nhớ lại."
Chu Tự Hoành nói: "Hựu An, em cũng đừng từ chối. Mẹ anh chờ cưới con dâu vào cửa, cũng đã chờ thật nhiều năm rồi. Nhà ai cưới con dâu, mẹ anh cũng đều để bụng, không dễ gì đến lượt con trai mình, không để cho bà làm nhiều thứ, không chừng mẹ anh sẽ khó mà chịu được."
Ngược lại, Chu phu nhân rất vui vẻ: "Con còn nói, người ta lớn bằng con, con cái cũng sắp vào cấp hai rồi, nhưng nhìn con xem......" Chu Tự Hoành nói: "Mẹ, mẹ không hiểu, đây là con chờ vợ con lớn lên đó chứ. Nếu con sớm kết hôn, sao có thể cưới cô dâu nhỏ xinh đẹp như vậy về nhà đây!"
"Cô dâu nhỏ?" Chu phu nhân liếc anh một cái, nhìn Hựu An gật đầu, đúng là cô dâu nhỏ. Nha đầu này nhìn giống như sinh viên Đại Học mới ra trường, lại xinh đẹp thanh tú, chỉ là sao nhìn có chút quen mắt.
Sau khi Chu Tự Hoành đưa Hựu An về nhà, lại quay trở lại bàn với mẹ anh về chuyện nhà Hựu An, Chu phu nhân mới chợt nói: "Mẹ đã nói sao nhìn cứ thấy quen mắt, thì ra là nha đầu bướng bỉnh đó. Trưởng thành rồi, cũng hơi khác khi đó."
Chu Tự Hoành cười thầm, trong lòng âm thầm nói, bây giờ còn bướng bỉnh hơn nhiều. Chỉ là tiểu nha đầu giả bộ thôi, biểu hiện nhã nhặn trước mặt ba mẹ anh.
Chu thủ trưởng nói: "Nói như vậy, cô bé cũng coi là nha đầu nhà lão Giang." Nghiêng đầu nói với Chu phu nhân: "Sáng mai bà tìm mẹ của Hựu An thương lượng một chút trước đi."
Chu Tự Hoành nói: "Khúc mắc của tiểu nha đầu cùng mẹ cô ấy nhiều năm cũng chưa tháo được, mới vừa rồi con nói đến Giang gia, cô ấy chết sống cũng không đi. Chuyện này con sẽ từ từ khuyên cô ấy."
Lòng của Chu phu nhân lập tức liền nghiêng về phía con dâu: "Bây giờ suy nghĩ một chút cũng không thể oán nha đầu này, ba con bé mới chết chưa được một năm, mẹ con bé liền tái giá, khi đó con bé mới là tiểu nha đầu mười lăm tuổi, aizzz!"
Chu Tự Hoành nói: "Mẹ, mẹ đừng nói chuyện mẹ cô ấy với cô ấy." Chu phu nhân liếc nhìn con trai, không khỏi cười nói: "Mẹ còn nói cả đời này con phải độc thân, không nghĩ tới sẽ cưới cô vợ nhỏ như vậy. Lớn hơn người ta nhiều như vậy, về sau phải dỗ dành người ta nhiều một chút, biết không."
Chu Tự Hoành nói: "Yên tâm đi! Con bảo đảm con sẽ giống như ba con đối với mẹ." Mặt Chu phu nhân đỏ lên: "Không nghiêm chỉnh gì hết."
Chu Tự Hoành chợt nhớ mới vừa rồi lúc đưa Hựu An trở về, nhìn cô lên lầu, lại có chút cảm giác không nở, không muốn tách ra. Thật đúng như câu nói kia, 'tình trường nhi nữ sẽ khiến anh hùng khí đoản', Chu Tự Hoành anh cũng không thể ngoại lệ.
Điện thoại di động kêu lên, anh nhìn lướt qua, là Giang Đông, nghe máy, đầu bên kia truyền đến giọng của Giang Đông: "Chu Tự Hoành, ra ngoài uống một chén, chỗ cũ."
Lúc Chu Tự Hoành đến, bên cạnh Giang Đông đã có một chai rỗng. Trong tay Giang Đông đang cầm một chai. Nơi này là sân bóng rỗ trong khu nhà, trước kia khi chưa tham gia lớp huấn luyện binh lính, cơ hồ ngày ngày hai người đều ở chỗ này chơi bóng rỗ. Hai năm trước tu sửa một chút, đã đổi bảng bóng, khung và giỏ bóng rỗ mới, mặt đất cũng không giống khi bọn họ còn bé.
Chu Tự Hoành co một chân ngồi dưới đất: "Nhóc Đông à, một mình uống rượu không hay đâu, tôi uống với cậu." Nói xong liền đoạt lấy cái chai trong tay anh, ừng ực uống hai ngụm rồi lau miệng: "Nhị Oa Đầu vẫn ngon nhất."
Giang Đông không nhìn anh, chỉ nhìn sân bóng rỗ trước mắt nói: "Còn nhớ tôi và cậu đã đánh ở đây mấy trận không?" Chu Tự Hoành cười: "Làm sao mà nhớ nổi." Giang Đông gật đầu một cái: "Đúng là đếm không xuể, nhưng lúc còn học cấp hai cậu còn nhớ rõ không?"
Chu Tự Hoành gật đầu một cái: "Lần cậu bị người ta đánh vỡ đầu?" Giang Đông nói: "Nhóm người đó từ phía tường thấp bên kia bao vây hai ta, tám người đánh hai."
Chu Tự Hoành nói: "Thật mẹ nó không phải đàn ông mà, tay còn chộp lấy bình rượu, thằng dẫn đầu thật ác độc, chụp được bình rượu, đánh lên đầu cậu làm máu ồ ồ chảy xuống, mặt đều là máu."
Giang Đông nói: "Cậu vừa thấy tôi bị đánh vỡ đầu, liền giống như điên, nhặt cây gậy lên đánh liên hồi......" Chu Tự Hoành nói: "Chuyện nhỏ thôi, hai ta bị vây vào giữa đánh một trận, nếu không nhờ lính trinh sát gác gần đó nghe động tĩnh chạy tới, không chừng mạng nhỏ của hai ta cũng không còn."
Giang Đông trầm mặc hồi lâu nói: "Khi đó tôi đã cho rằng, cậu là anh em cả đời của Giang Đông tôi." Chu Tự Hoành nói: "Tôi cũng vậy" Giang Đông chợt xoay người đánh ra một đấm, Chu Tự Hoành không phòng bị, bị một đấm của anh đánh lăn ra đất, không đợi anh đứng lên, đấm thứ hai của Giang Đông lại đến.
Chu Tự Hoành mắng một câu: "Giang Đông, con mẹ nó, cậu đánh thật......" Lăn một vòng bật đứng lên ngoan cường như cá chép: "Giang Đông cậu đừng đùa bỡn điên khùng nữa, nếu cậu lại ra tay, đừng trách tôi không khách khí." "Ai cần con mẹ cậu khách khí, đây là đánh cậu......" Một đấm lại đến, Chu Tự Hoành bị anh đánh trúng, nhưng cũng đạp anh một đạp, hai người vừa tách ra lại quấn lấy nhau, tay đấm chân đá, không ai nhường ai, một đòn so với một đòn càng hung ác.
Chu Tự Hoành nói: "Con mẹ nó, cậu điên à, không phải là vì Hựu An chứ. Cậu là gã khốn kiếp khó chịu, cậu ở bên cô ấy bao nhiêu năm, tự cậu tính đi. chín năm, chín năm, ngay cả làm anh trai cậu cũng không hiểu, còn có mặt mũi đùa bỡn điên khùng. Tôi mà là cậu, đã sớm mẹ nó chui vào trong đống phân mà chết đuối......"
Giang Đông đấm một đấm lên mặt anh: "Cậu biết cái gì, hồ ly chết tiệt, chỉ biết nhặt thứ có sẵn, trên đời nhiều phụ nữ như vậy, sao khi không lại nhớ thương Hựu An làm gì......"
Chu Tự Hoành giơ chân đạp anh ra, nằm trên mặt đất, giơ giơ tay: "Nhóc Đông à, tôi đầu hàng, tôi không còn hơi sức đùa bỡn điên khùng với cậu. Sáng mai còn phải cùng vợ tôi chụp hình cưới, mặt lại vừa tím vừa sưng, về nhà sẽ tưởng rằng tôi bị vợ tôi dọn dẹp, mặt mũi gì tôi cũng mất hết."
Giang Đông chán nản để quả đấm xuống, cũng nằm trên mặt đất, thật lâu sau mới nói một câu: "Tự Hoành, nhắc với cậu một câu, nếu cậu dám khiến Hựu An chịu chút uất ức nào, tôi sẽ không là anh em con mẹ gì với cậu nữa, tôi sẽ trực tiếp phế cậu."
Chu Tự Hoành ngồi dậy cầm lấy bình rượu giơ lên, vô cùng nghiêm túc nói: "Nhóc Đông à, hôm nay, ở nơi này, Chu Tự Hoành tôi trịnh trọng cam đoan với cậu, chỉ cần tôi còn sống một ngày, tôi liền thương yêu Hựu An một ngày." Nói xong, chợt nở nụ cười: "Lại nói, cô ấy là vợ tôi, không cần cậu dạy tôi, tôi tự biết nên thương yêu vợ mình thế nào."
Hựu An đợi trong nhà, nhìn thấy gương mặt bầm tím không khỏi sợ hết hồn, đưa tay đụng một cái: "Sao lại thế này?" Chu Tự Hoành bắt được tay nhỏ bé của cô kéo lên khóe môi hôn một cái, mặt Hựu An đỏ lên hất anh ra.
Chu Tự Hoành rất tự tin mà nói: "Yên tâm, chồng em dùưng mặt sưng mũi vẫn anh tuấn bất phàm như cũ." Hựu An bĩu môi: "Tự cao!" Chu Tự Hoành mở cửa xe, vỗ vỗ đầu nhỏ của Hựu An: "Vợ lên xe đi! Mẹ chồng em nửa đêm hưng phấn liền hẹn với Studio, vừa hay hôm nay là thứ bảy, bảo hai chúng ta đi chụp hình cưới."
Hựu An sửng sốt, chỉ vào mặt của anh cười đến ngửa tới ngửa lui: "Chú như vậy mà chụp hình cưới, không phải là làm khó thợ trang điểm người ta sao?" Chu Tự Hoành kéo cô nhét vào chỗ ngồi, lên xe khởi động, lấy bữa ăn sáng từ phía đặt trên đầu gối cô: "Ăn điểm tâm của em đi! Thật không biết trước kia sống thế nào, có phải ngày ngày đều không ăn bữa sáng hay không."
Hựu An mở cặp lồng cơm ra, một mùi thơm ngát của canh xương bốc lên, bên trong từng viên từng viên hoành thánh tròn phúng phính, rất đáng yêu, bên trong hộp cơm còn có một túi giữ tươi nhỏ, để một ít rau thơm cắt nhỏ.
Chu Tự Hoành giải thích: "Không biết em có ăn rau thơm hay không, nên để một bên." Hựu An múc một viên hoành thánh tròn to để vào miệng, hàm hồ nói một câu: "Thật là thơm! Tôi không ăn rau thơm, cũng không ăn Hồi Hương và rau cần, tóm lại món ăn có mùi vị cổ quái, tôi đều không ăn."
Chu Tự Hoành với tay bóp quai hàm phồng lên của cô nói: "Thật là một nha đầu khó nuôi, anh thật hoài nghi sao em có thể lớn được."
Hựu An húp một hớp canh, thỏa mãn than một tiếng nói: "Trước kia ba tôi hiểu tôi nhất, lúc đi học, suốt năm ngày trong tuần, bữa ăn sáng nào cũng không hề trùng nhau. Buổi trưa cũng không để tôi ăn ở căn tin, nói căn tin không sạch sẽ, không có dinh dưỡng. Buổi trưa mỗi ngày đều đạp xe đạp đưa cơm đến trường học cho tôi, hai món mặn, một một canh, dù mưa hay gió, các bạn học đều rất hâm mộ tôi!"
Chu Tự Hoành không khỏi cười khẽ: "Ba em rất cưng chiều em." Mặt Hựu An tối sầm lại: "Sau đó ông ngã bệnh, tôi cũng không biết, ông còn kiên trì đưa cơm cho tôi. Ngày ông ngã ngoài cửa lớn trường học, là bảo vệ trường học phát hiện kêu xe cứu thương. Tôi theo xe cứu thương đưa ba tôi đi bệnh viện, lúc ấy nhìn ba tôi nằm đó, mắt không mở ra, tôi thiếu chút nữa bị hù chết. Đến bệnh viện mới biết là ung thư gan thời kỳ cuối, ông đã sớm biết, nhưng vẫn không nói cho chúng tôi. Bác sĩ nói chúng tôi thật sơ ý, bệnh này rất đau, bệnh nhân khẳng định thường uống thuốc giảm đau, nhưng chúng tôi vẫn không phát hiện. Sau đó tôi mới nhớ nhiều lần nhìn thấy ông ngồi trong phòng bếp, nói là tìm cái gì, thật ra là đau. Lúc ấy tôi cũng hận mình muốn chết, sao lại sơ ý như vậy, không phát hiện ba khác thường. So với tình thương của ba, tôi thật bất hiếu."
Chu Tự Hoành với tay sờ đầu của cô nhỏ giọng nói: "Không thể trách em, là ba em phí hết tâm tư giấu diếm em, sợ em thương tâm, sợ em khổ sở."
Hựu An gật đầu một cái: "Ba tôi cứ như vậy mà đi, ở bệnh viện mới một tháng liền đi, đêm hôm đó, ông nói với tôi: An An, An An, bụng ba thấy nóng, con đi xuống mua cho ba kem ba thường ăn được không? Tôi nói được, xoay người đi xuống lầu mua, lúc nửa đêm siêu thị bệnh viện đã đóng cửa, tôi liền ra ngoài bệnh viện mua. Chạy hai con đường mới mua về được, trời tháng tư, tôi chạy mà một đầu mồ hôi, ba đau lòng không chịu được, đưa tay lau mồ hôi cho tôi, nói: An An con phải sống thật tốt, con nhất định phải sống thật tốt, sau đó liền nhắm mắt. Tháng tư ba tôi qua đời, tháng mười mẹ tôi liền cải giá, vẫn chưa tới nửa năm."
Chu Tự Hoành trầm mặc hồi lâu nói: "Hựu An, em có từng nghĩ, có lẽ mẹ em có nỗi khổ tâm không?" "Nỗi khổ tâm gì, chính là thay lòng, không, phải nói căn bản bà cũng không yêu ba tôi, bà thích cha của Giang Đông, cái loại ánh mắt bà nhìn cha Giang Đông... , chưa bao giờ xuất hiện trên người ba tôi. Ba tôi chết rồi, bà bảo tôi gọi một người đàn ông khác là ba, điều này sao có thể, đời này tôi chỉ có một người cha, dù ông đã chết, cũng như cũ chỉ có một."
Chu Tự Hoành không khỏi âm thầm thở dài, dù nói thế nào, thật đúng là không thể chỉ trách tiểu nha đầu, mẹ cô phải chịu trách nhiệm tương đối lớn. Chỉ là chuyện của bề trên, người trẻ tuổi bọn họ không có lập trường đi chất vấn phê bình. Chu Tự Hoành cảm thấy, nha đầu này thật sự khiến người không thể không thương, anh rất thông cảm với ba cô, không chịu được nhìn thấy cô thương tâm khổ sở, khuôn mặt nhỏ nhắn này của cô thích hợp nhất chính là cười, cô cười lên đẹp biết bao.
"Vợ à, em nói coi, anh sưng mặt sưng mũi như vậy, chụp ảnh cưới, người khác có thể cho là vợ anh dọn dẹp, sau đó về nhà len lén cười nhạo anh cưới phải con cọp cái hay không."
Nửa ngày Hựu An mới tỉnh táo lại, người đàn ông này vòng vèo nói cô là cọp cái. Hựu An duỗi đầu ngón tay ra, xấu bụng chọc chọc trên gò má tím b của anh, Chu Tự Hoành rên một tiếng.
Hựu An nói: "Không phải chú không biết đau sao? Hô cái gì?" Chu Tự Hoành không khỏi nói: "Chồng em rõ rõ ràng ràng là người, không phải tử thi, sao lại không biết đau."
Hựu An đột nhiên nhớ lại lời Triệu Thiến đã nói: "Y tá lần trước quên chích thuốc tê cho chú, chú còn nhớ không?" Chu Tự Hoành hừ một tiếng: "Đốt thành tro anh vẫn nhớ." Hựu An hì hì cười một tiếng: "Cô ấy nói không chích thuốc tê mà khâu vết thương chú cũng không kêu đau, là biến thái trong biến thái, bảo tôi cẩn thận một chút."
Chu Tự Hoành chau chau mày: "Cẩn thận cái gì, cô ấy mới phải cẩn thận. Qua loa đại ý, tương lai ai mà cưới cô ấy người đó sẽ gặp xui xẻo, không chừng ngày nào đó sẽ đem thạch tín làm thành muối để trong thức ăn, ông xã bị độc chết, cũng không biết tại sao mà chết."
Hựu An ha ha ha cười lên, ai nói người lớn tuổi không ngây thơ, vào lúc này Chu Tự Hoành nhìn cũng giống những nam sinh tính toán chi li.
Chu Tự Hoành thấy tâm tình cô chuyển tốt, mới nói: "Chúng ta kết hôn, mẹ em và Giang gia......" Hựu An chu miệng nhỏ giọng nói: "Không cho bọn họ đến khẳng định là không được, đúng không?" Chu Tự Hoành nhìn cô không lên tiếng.
Hựu An nói: "Vậy thì nghe theo sắp xếp của dì đi." "Dì? Hai ngày nữa bà sẽ là mẹ em." Mặt Hựu An đỏ lên, lầm bầm một câu: "Bây giờ còn chưa phải." Chu Tự Hoành bất giác mỉm cười.
Studio là do nửa đêm Chu phu nhân hẹn được, hôm nay là cao điểm của mùa cưới, những Studio tốt, khách đều có lịch hẹn đến hai tháng sau, Chu Tự Hoành cùng Hựu An là dựa vào quan hệ thân thiết mà chen vào.
Mấy năm nay Hựu An rất ít chụp hình, trước kia ba cô lại là người rất thích chụp ảnh, chỉ là khi đó trong nhà không có tiền, thiết bị cũng đơn sơ. Cha của cô mượn máy chụp hình, không có việc gì liền hướng về phía cô mà chụp rắc rắc. Trước lúc tốt nghiệp cấp hai, hình của Hựu An đều tính bằng rương. Sau này chỉ cần cô nhìn ống kính sẽ nhớ tới ba cô, vì vậy trừ chụp hình thẻ làm giấy tờ, cô tuyệt sẽ không chụp hình
Nhưng đến nơi này, đột nhiên cô cũng muốn chụp một chút. Hựu An cảm thấy, có lẽ ở nơi u minh ba cô vẫn còn che chở cho cô. Tình yêu nở hoa sáu năm cùng Trần Lỗi cũng không kết quả, thì ra anh ta không phải là chân mệnh thiên tử của cô, không phải là người cô có thể cùng sống cả đời. Mà từ lúc gặp Chu Tự Hoành đến khi kết hôn, mặc dù thời gian ngắn ngủi, lại mang cho Hựu An nhiều yên ổn hơn sáu năm qua.
Chu Tự Hoành và Trần Lỗi là hai người đàn ông hoàn toàn khác nhau. Ước chừng bởi vì trẻ tuổi, Trần Lỗi xuất sắc lại không chịu thua kém ai. Sau này Hựu An suy nghĩ lại một chút, thấy có lẽ Trần Lỗi cùng Chu Na ở chung một chỗ, thích hợp nhiều hơn so với bản thân. Chu Na có thể bao dung Trần Lỗi, mà cô vĩnh viễn sẽ không có tấm lòng rộng rãi bao dung người khác.
Chu Tự Hoành cũng là người đàn ông thành thục. Hựu An cảm thấy, rất nhiều ý nghĩ cho dù mình không nói, anh cũng sẽ hiểu rõ. Có mấy lời anh nói ra, cô cũng có thể hiểu, mặc dù là cười giỡn, nhưng Hựu An cảm thấy rất thật. Trên người Chu Tự Hoành có gì đó giống ba cô, cô có thể rất yên tâm đem mình giao cho anh, cổ quái nhận định anh sẽ không thương tổn cô. Trên người Chu Tự Hoành có một loại năng lực khiến cô tin phục, kiên định mà kéo dài.
Ngay từ đầu cô chỉ giận dỗi cười giỡn cộng thêm ý tưởng ngây thơ, sau khi cô phủ thêm áo cưới, toàn bộ việc đó đều rửa sạch hoàn toàn. Áo cưới trắng như tuyết như mang sức mạnh thần thánh, khiến lần đầu tiên Hựu An bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ kỹ về hôn nhân với Chu Tự Hoành.
Hựu An rất khẳng định, không có chút miễn cưỡng nào, cô muốn vì người đàn ông bên ngoài kia mà phủ thêm áo cưới. Cô cơ hồ có thể cảm thấy, cảm giác đó như ánh sáng hạnh phúc như có như không bao phủ cả người cô.
Thợ trang điểm đem lụa trắng giắt hoàn hảo sau ót cô, soi gương quan sát một hồi lâu mới trêu ghẹo nói: "Thật là một cô dâu xinh đẹp, tôi mà là chú rễ ở ngoài kia, lát nữa cũng sẽ vô cùng vui vẻ."
Mặt Hựu An hơi đỏ lên, nhìn bóng dáng mình trong gương không khỏi mất hồn. Cô gái trong gương hai gò má ửng hồng, ánh mắt sáng trong; bộ áo cưới hở ngực bằng gấm trắng, tôn lên vẻ mỹ lệ thanh xuân của cô; làn váy thật dài sau lưng kéo thành hình đuôi cá, hai bên viền nhiều voan; khăn voan trắng như tuyết dùng trân châu ghim lên búi tóc sau đầu; khuyên tai trân châu trắng ngà cùng dây chuyền ngc trai lóng lánh trên cổ, làm nổi bật đường cong đẹp đẽ nơi cổ tuyết trắng thon dài của cô; nhìn qua vừa tao nhã vừa xinh đẹp.
Thợ trang điểm đem làn váy sau lưng cô sửa sang xong, cười nói: "Cô dâu mới đã chuẩn bị xong chưa?" Hựu An sửng sốt: "Chuẩn bị cái gì?" Thợ trang điểm cười cười, roẹt một tiếng kéo màn vải phía sau ra, Hựu An theo bản năng xoay người lại, cứ như vậy thẳng tắp lọt vào trong ánh mắt kinh ngạc của Chu Tự Hoành.
Chu Tự Hoành biết dáng dấp nha đầu này không tệ, nhưng cô mặc áo cưới vào, càng có một loại xinh đẹp động lòng người, một loại xinh đẹp thanh thuần tinh khiết.
Chu Tự Hoành không khỏi nhớ tới chuyện cổ tích Nàng tiên cá được đọc khi còn bé, cô dâu nhỏ của anh có thể xem như công chúa tiên cá. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp là nụ cười ngượng ngùng, làm Chu Tự Hoành chợt có loại kích động muốn đem cô giấu đi, đây là cô dâu nhỏ của một mình Chu Tự Hoành anh.
Anh đứng lên đi về phía cô, vươn tay: "Vợ à, em thật xinh đẹp." Thợ trang điểm bên cạnh không khỏi nở nụ cười: "Trừ bầm tím trên mặt, chú rễ cũng không kém."
Lời này của Thợ trang điểm cũng không là lời khách sáo xã giao, Chu Tự Hoành đích xác rất đẹp trai. Đây là lần đầu tiên Hựu An thấy anh mặc thứ khác ngoài quân trang, bộ veston màu đen mặc trên người anh, càng lộ ra anh tuấn bất phàm, ẩn giấu chút nhuệ khí quân nhân, lại nhiều hơn một phần trí thức nho nhã. Người đàn ông này đẹp trai khiến người người oán trách.
Hựu An nhẹ nhàng để tay lên tay anh, rất chậm, rất nhẹ, giống như một nghi thức thần thánh. Khi tay nhỏ bé của cô đặt trong lòng bàn tay Chu Tự Hoành thì Chu Tự Hoành nắm thật chặt.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |