Nhị Tiểu thư phát bệnh
← Ch.023 | Ch.025 → |
Trong lòng mọi người đều căng thẳng, Tô Thanh lại càng mạnh mẽ xoay người chạy về phía phòng trong, miệng thương tâm gọi:
"Tuyết Nhi con ơi, con thật ra bị làm sao thế này? Con như vậy thì mẹ biết sống làm sao?"
Theo bức rèm được vén lên, chỉ thấy Vân Nhược Tuyết ở bên trong đang được mấy nha đầu dùng sức ôm lấy, giờ phút này nàng ta nào còn có dáng dấp của Nhị tiểu thư Tướng phủ nữa, mái tóc dài bình thường vẫn được búi lên cẩn thận giờ xõa xuống, chỉ thấy khuôn mặt vốn trắng hồng bây giờ trắng bệch dọa người, cặp mắt dịu dàng thừa hưởng từ Tô Thanh giờ phút này tràn đầy tia máu, hai mắt trừng trừng, chăm chăm nhìn Vân Thiên Mộng ở bên ngoài, ngón tay chỉ thẳng về phía Vân Thiên Mộng, trong miệng kêu to:
"Quỷ... quỷ... Á aaaaaaaaaaaaaaaaaaa."
Kêu xong, Vân Nhược Tuyết như bị sợ hãi lùi lại phía sau mấy bước, nhưng ngay sau đó nắm chặt mái tóc mình, toàn thân run rẩy chạy về phía giường, không ngừng gào thét không cho phép bất cứ ai lại gần.
Tô Thanh nước mắt đầy mặt nhìn về phía Vân Nhược Tuyết, ôm chầm lấy nàng, thương tâm kêu:
"Tuyết Nhi... Tuyết Nhi con ơi... Tỉnh lại đi... Con như vậy, mẹ cũng không muốn sống nữa... Con gái đáng thương của ta... Rốt cuộc là kẻ nào rắp tâm hại con thành thế này..."
Mọi người nhìn theo hướng Vân Nhược Tuyết chỉ, lại rối rít sợ hãi cúi đầu.
Vân Huyền Chi thấy con gái yêu đang yên ổn, qua một đêm lại biến thành bộ dạng này dù cho hắn có là Thừa Tướng của một nước, cũng phải ngây ngẩn một lúc lâu mới hoàn hồn được, hơn nữa sau khi chú ý tới hành động cử chỉ của Vân Nhược Tuyết, ngay lập tức Vân Huyền Chi cảm thấy một cỗ tức giận xông lên đầu, giận dữ lớn tiếng với đám nha đầu trong phòng:
"Các ngươi toàn là người chết cả à? Còn chưa cút ra ngoài xem đại phu đã tới chưa! Tình trạng của Nhị tiểu thư nếu kẻ nào để lộ ra nửa chứ, bổn tướng lấy mạng kẻ đó!"
Một lời nghiêm khắc vừa nói ra, tất cả nô tài ở đó đều rối rít cúi người hành lễ, sắc mặt cẩn thận đáp: "Dạ"
Ánh mắt Vân Huyền Chi ngay sau đó liền chuyển hướng sang Vân Thiên Mộng, thấy con gái lớn sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt tỉnh táo trong lòng không khỏi vang lên lời Tô Thanh nói mới rồi!
Bảo hắn đối với chuyện Vân Thiên Mộng bất ngờ thay đổi không hề có chút nghi ngờ nào, đây tuyệt đối là chuyện không thể.
Chẳng qua là, nếu thật sự đúng như lời Tô Thanh, Vân Thiên Mộng mang theo vật gì đó không sạch sẽ vào trong Tướng Phủ, Vân Huyền Chi vẫn có chút không tin.
Dù gì thì, khoảng thời gian qua, Vân Thiên Mộng vẫn như bình thường, trước sau luôn ở trong Khởi La Viên, không hề làm ra chuyện khác người nào.
Thế nhưng, Nhược Tuyết đang yên đang lành sao lại biến thành bộ dạng thế này, lại vừa vặn chỉ vào Vân Thiên Mộng nói nàng là quỷ.
Biến cố nhất thời, khiến cho Vân Huyền Chi chau mày lại, sâu trong đáy mắt nhìn về phía Vân Thiên Mộng tràn ngập sự dò xét phán đoán cùng sự sắc bén.
Vân Thiên Mộng lại để mặc Vân Huyền Chi đánh giá mình, ánh mắt cũng thu về từ trên người Vân Nhược Tuyết, nhàn nhạt quét một chút qua phía Liễu di nương.
Liễu Hàm Ngọc suy nghĩ một chút, trong mắt mang theo chút xót xa đi tới bên người Vân Huyền Chi, nhỏ nhẹ trấn an:
"Lão gia, thần trí của Nhị tiểu thư đã có chút không ổn định, cứ thấy người liền hồ ngôn loạn ngữ rồi, việc này e là không liên quan đến chuyện quỷ thần. Lại nói, Nhị tiểu thư mấy ngày nay đều ở trong phòng mình, muốn trừng phạt cũng là phạt đám nha đầu, bà tử không hầu hạ chu đáo..."
Đáng tiếc, Liễu Hàm Ngọc còn chưa hết lời, Tô Thanh đã liền vọt tới bên người nàng, tay giơ lên cho Liễu Hàm Ngọc một bạt tai, ngay sau đó trừng hai mắt mắng:
"Liễu Hàm Ngọc, con tiện nhân, cái gì gọi là Nhị tiểu thư thần trí không ổn định? Chuyện của Nhị tiểu thư cũng là chuyện ngươi có thể thêu dệt? Ngươi ỷ vào ai vậy?"
Cảnh cáo xong Liễu Hàm Ngọc, ngay lập tức Tô Thanh thu lại bộ dạng hung hãn vừa nãy, một bộ tiểu nữ nhân bị thương tổn nhào vào trong ngực Vân Huyền Chi, khóc lớn:
"Lão gia, nô tỳ đi theo bên cạnh người đã nhiều năm như vậy, trong nhà chưa từng xảy ra chuyện này? Nhưng kể từ khi Liễu di nương quản lý, người xem xem mẹ con nô tỳ mấy ngày đã trải qua những gì rồi? Cả ngày không gặp được người, ngay cả Tuyết Nhi bệnh lâu như vậy cũng mới phát hiện! Người nói đi, nếu không phải trên người nàng mang theo xúi quẩy, Tuyết Nhi của nô tỳ vì cớ gì lại như thế được?"
Nói xong, Tô Thanh liền ngả vào trong ngực Vân Huyền Chi, hai vai không ngừng run rẩy, Vân Huyền CHi vừa thấy trong lòng liền mềm nhũn, nâng một tay khẽ vuốt sau lưng nàng, yên lặng trấn an.
Liễu Hàm Ngọc vô duyên vô cớ bị đánh một cái tát, lại thấy lúc này Vân Huyền Chi cùng Tô Thanh ôm ấp một bộ tình sâu nghĩa nặng, trong lòng càng căm tức, trong cặp mắt hơn cụp xuống dần dần hiện lên nét oán hận.
Vân Thiên Mộng xem xong trò khôi hài trước mặt, im lặng đi tới bên cạnh Liễu Hàm Ngọc, nói một câu mà chỉ có hai người nghe được:
"Di nương khổ rồi."
Nhưng ngay sau đó liền thấy nàng ngẩng đầu lên, giọng điệu bình thản cất lời:
"Phụ thân, con thông cảm Tô di nương vì chuyện của Nhị muội mà lo lắng vô cùng, nhưng Liễu di nương cũng không làm sai cái gì, chỉ hi vọng Tô di nương từ nay về sau hành động nhớ chú ý chừng mực, chớ mượn danh Nhị muội mà nổi giận lung tung."
Nghe xong lời này thân mình của Vân Huyền Chi và Tô Thanh đồng thời cứng đờ.
Vân Huyền Chi không khỏi nhìn về phía Liễu Hàm Ngọc, chỉ thấy nàng sau khi bị Tô Thanh đánh không hề cãi lộn, chỉ lẳng lặng đứng một bên, tuy là cúi đầu những vẫn có thể thấy được dấu tay đỏ rát trên gương mặt trắng như tuyết.
Nhớ tới hôm nay Liễu Hàm Ngọc còn chu đáo tìm đến mấy thiếu nữ xuất thân trong sạch, xét về cả dung mạo lẫn khí chất đều thượng thừa cho mình, trong lòng Vân Huyền Chi liền tràn đầy thương yêu với Liễu Hàm Ngọc, dần dần thả tay đang ôm Tô Thanh, có chút áy náy mở miệng:
"Ngọc Nhi không sao chứ?"
Liễu Hàm Ngọc thấy Vân Thiên Mộng thay mình ra mặt, không khỏi thầm biết ơn trong lòng, lại nghe thấy ý quan tâm của Vân Huyền Chi, nhất thời hồng hai vành mắt, thấp giọng trả lời:
"Nô tỳ không sao, lão gia vào xem Nhị tiểu thư một chút đi! Trước mắt quan trọng nhất là Nhị tiểu thư, chỉ hi vọng không có gì nghiêm trọng."
Mà Tô Thanh trong ngực Vân Huyền Chi đã sớm ngẩng đầu lên, chỉ thấy hai tròng mắt ả tràn ngập sự ngoan độc từng đợt từng đợt bắn về phía Vân Thiên Mộng cùng Liễu Hàm Ngọc, đang định mở miệng, phía ngoài đã truyền đến một trận ồn ào, không lâu sau liền thấy một đại phu già được ma ma dẫn vào.
Thấy lão đại phu kia còn muốn hành lễ, Vân Huyền Chi đang gấp gáp cũng xua xua tay để hắn chạy vào chẩn bệnh, mà đám nha hoàn trong phòng cũng đã buông xuống màn giường, chờ đại phu chẩn bệnh.
"Đại phu, thế nào?" Hai tay Tô Thanh quấn chặt khăn lụa, trên mặt lo lắng như muốn ngất xỉu, lời nói ra khỏi miệng có chút run run.
"Tướng gia, bệnh này của tiểu thư, thảo dân không có cách nào trị được!" Đại phu nọ nhìn qua người ở trong phòng, cuối cùng đưa ánh mặt đặt trên người Vân Huyền Chi, sợ hãi mở miệng.
Vân Huyền Chi thấy đại phu nhíu mày, dáng vẻ xem như là có lời khó nói, liền cất cao giọng, nói:
"Lưu lại Tô di nương, Liễu di nương cùng với Đại tiểu thư, những người khác đều lui ra ngoài!"
Mọi người nhanh chóng nghe lệnh ra khỏi phòng, Vân Huyền Chi bây giờ mới nhìn chằm chằm đại phu kia, nghiêm túc mở miệng:
"Rốt cục là chuyện gì xảy ra?"
Đại phu kia trầm ngâm hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng:
"Bẩm Tướng gia, bệnh này của tiểu thư theo tiểu dân thấy, chỉ e là bị quỷ thần hù dọa rồi. Tiểu nhân vừa rồi bắt mạch cho tiểu thư, phát hiện tiểu thư hoàn toàn bình thường, những từ phía trong màn truyền ra những tiếng kêu gần như điên cuồng của tiểu thư như vậy, tiểu nhân suy đoán, bệnh này chỉ sợ không phải dùng y có thể chữa được."
Nghe đại phu nói như vậy, hai chân Tô Thanh lập tức mềm nhũn, nếu không phải có Vân Huyền Chi ở bên cạnh đỡ lấy, sợ rằng lúc này nàng đã mất hết tư thái trước mặt người ngoài mà Vân Huyền Chi mặc dù nhìn như trấn định, ánh mắt dơi dao động kia đã tiết lộ cảm xúc của hắn lúc này.
Liễu di nương ngay lập tức bị lời của đại phu hù dọa trắng bệch mặt mày, mặc dù chuyện này không có liên quan tới nàng, nhưng dựa theo tình thế vừa rồi, trận cháy này chắc chắn sẽ đốt tới người Đại tiểu thư, nếu Đại tiểu thư mà ngã, vậy thì mình chẳng phải là...
Nghĩ như thế, ánh mắt cầu cứu của Liễu Hàm Ngọc hướng về phía Vân Thiên Mộng, lại thấy nàng vô cùng thong dong trấn định, trong cặp mắt nhìn về phía Tô Thanh lại càng lô ra nét châm biếm, điều này làm cho nhưng suy nghĩ Liễu Hàm Ngọc ngay lập tức tập hợp lại, trong nháy mắt nghĩ tới những phương diện khác, trong lòng đang căng thẳng bất an vì thế mà cũng thả lỏng.
"Vậy theo ý của đại phu, chúng ta nên chữa trị cho Nhị muội như thế nào?"
Thấy lúc này mọi người trong phòng còn đang khóc lóc, ngu ngu ngơ ngơ, ánh mắt Vân Thiên Mộng lại vẫn đặt trên người lão đại phu vẫn đang cúi đầu kia.
Lão đại phu ở giữa trận khóc nháo ồn ào đột nhiên nghe được một giọng nói lạnh lùng, tim vốn đang đập nhanh vì căng thẳng nhất thời chậm một nhịp, chỉ cảm thấy trong cơ thể dâng lên một luồng cảm giác khiến hắn lạnh người.
← Ch. 023 | Ch. 025 → |