Đến năm mới phải chia lìa ngắn ngủi
← Ch.10 | Ch.12 → |
Tứ a ca quan sát Sở Sở cũng cảm thấy ánh mắt của mình không tệ. Hôm kia sau khi đưa Sở Sở trở về, tự mình v chút kiểu dáng phân phó chế y phường trong phủ nhanh chóng làm xong. Ngày hôm nay phân phó người đi lấy, ngược lại đã làm xong hai bộ, lấy tới Tứ a ca lập tức liền thích bộ đỏ tươi này, da thịt Sở Sở trắng mịn như ngọc cùng tư thái yểu điệu thon dài, hợp với màu đỏ tươi sáng long lanh này, cả người giống như ngạo tuyết hàn mai đầu cành nở rộ, hết sức xinh đẹp. Sở Sở được Tứ a ca đỡ xuống đất, vừa mới đứng lên đã cảm thấy cặp chân giống như không phải là của mình, không có chút sức lực nào, thân thể mềm nhũn liền ngã vào trong ngực Tứ a ca. Tứ a ca nhẹ giọng nở nụ cười, tiến tới bên tai Sở Sở nói:
"Thị nhi phù khởi kiều vô lực, Thủy thị tân thừa ân trạch thì"
(Trường hận ca 長恨歌)
侍兒扶起嬌無力, 始是新承恩澤時
Dịch:
Con hầu nâng dậy, nàng yếu đuối (tưởng chừng như) không có sức để đứng lên nổi,
Đó là lúc nàng bắt đầu được thừa hưởng ân trạch của vua"
Sở Sở liếc hắn một cái nói:
"Ngài là con hầu sao?"
"Nếu là phục vụ Đông cách cách của chúng ta, Tứ gia ta làm con hầu cũng không sao."
Sau đó ôm Sở Sở đặt ở trước bàn gương, cầm lên lược ngọc chải tóc cho nàng. Chân tay vụng về mấy lần kéo đau Sở Sở, Sở Sở muốn tự mình làm, vị gia này chính là không muốn, còn nói năng hùng hồn:
"Ngày ngày chải tóc cho nàng dĩ nhiên sẽ thuần thục."
Sở Sở âm thầm thở dài, thầm nghĩ: 'vị trước mắt này thích ngâm ở khuê phòng mình, làm những chuyện đàn ông cảm thấy nhàm chán, rườm rà này, còn là Ung Chính trong lịch sử nghe nói tàn bạo hung ác lệ? Đây quả thật là một phiên bản của Trương Sưởng* mà, xem ra chính mình phải ngày ngày khấn vái cầu khẩn chính mình trở thành kẻ ngốc trước, vị gia này mới buông tha cái yêu thích này'
*Đại ý là 'vẽ mi cũng là lạc thú nơi khuê phòng'. Bắt nguồn từ điển cố 'Trương Sưởng họa mi'. Trương Sưởng là người thời Hán, làm quan tới chức Kinh Triệu Doãn dưới thời Hán Tuyên Đế, rất yêu thương vợ, ngày ngày đều vẽ mi cho vợ xong mới lên triều.
Tóm lại vị gia này làm không biết mệt mấy lần, không có vấn thành búi tóc, lại làm tóc Sở Sở bị giựt đứt không ít, Sở Sở chỉ đành phải mềm thanh dụ dỗ hắn buông tay. Tự mình vấn thành một búi tóc nhỏ trên đỉnh đầu, Tứ a ca cảm thấy khó coi, nói như trong lão đạo quán, Sở Sở không để ý tới hắn, chỉ nói đói bụng, Tứ a ca chỉ đành phải trước buông tha vấn đề búi tóc của nàng, cầm một áo choàng bằng lông hỏa hồ (hồ ly đỏ) bao lấy Sở Sở, ôm nàng đi dùng bữ
Lúc ăn cơm, Thập Tam nở nụ cười xấu xa, Sở Sở trợn mắt nhìn Tứ a ca hồi lâu, vị gia kia không bị ảnh hưởng không chút nào, nói sắp xếp của mình cho Sở Sở nghe. Sở Sở suy nghĩ một chút cảm thấy như vậy cũng tốt, dù sao a mã ngạch nương cũng đã lớn tuổi, công việc đang làm cực nhọc như vậy cũng không được, như vậy cùng mình ở nơi này, an dưỡng tuổi già không tồi, vừa đúng mình có thể hảo hảo thăm dò chung quanh đây, thuận tiện thiết kế làng du lịch trong lòng mình một chút.
Bởi vì sắp đến năm mới, trong phủ còn có thật nhiều chuyện vặt cần Tứ a ca tự mình xử lý, trong triều ngược lại không có chuyện gì rồi. Tứ a ca dặn dò Sở Sở đừng làm mình mệt mỏi, gia giao phó xong chuyện trong phủ, chừng một hai ngày liền dời đi qua ở. Sở Sở cảm giác đầu đầy hắc tuyến, vị gia này sau khi cùng mình âm dương điều hòa, quả thật dính người hơn bà mẹ già rồi.
Thầm nghĩ 'vị gia này nếu cứ cùng mình ở một chỗ cũng không quá hay, thời gian ngắn thì thôi, nếu là thời gian dài những oán nữ bị bỏ lại trong phủ đã lâu của hắn sẽ đến cửa phát tác, cũng rất phiền toái, đến lúc đó mình bị xúi quẩy. ' Uyển chuyển nói ý của mình với Tứ a ca, Tứ a ca rất chủ nghĩa sô-vanh (hàm ý một nhiệt huyết mù quáng đối với Tổ quốc hay một hội nhóm của mình, theo mình trong đoạn này ý là quá mức ngạo mạn, gia trưởng) mà nói:
"Nữ nhân trong phủ cũng không có ai có lá gan đó."
Sở Sở trợn mắt một cái, trong lòng nói đây không phải là do ta cầu, đến lúc đó chỉ núp ở phía sau hắn, để cho hắn tự xử lý đi.
Thập Tam cũng lắc đầu than nhẹ, vì chị dâu lớn nhỏ trong phủ Tứ ca mà thở dài, vốn là một tháng còn có thể đổi phiên được một hai lần ân sủng. Điều này cũng tốt, rời khỏi người tinh quái như Sở Sở, đoán chừng về sau gặp Tứ ca cũng khó khăn. Chính mình cũng là đàn ông thứ thiệt, cũng có thể coi như duyệt hết xuân sắc, phải nói chuyện trong phòng, quả thật cùng bề ngoài không có quan hệ gì. Triệu Giai thị của mình ôn thuận xinh đẹp rất được mình yêu thích, nhưng buổi tối mình ngủ lại nhiều nhất lại là phòng hai "ngựa gầy" Dương Châu mà Thái Tử đưa đến, thân thể kia mềm mại giống như nước mùa xuân ở Giang Nam, làm say lòng người, nhìn giống như nha đầu Sở Sở kia. Nhưng là tính tình ngược lại vô cùng dí dỏm làm người vui vẻ, vốn nhìn còn có chút non nớt, nhưng cả đêm giống như tây phủ hải đường* đang đón gió xuân ấm áp ở trong vườn nhà mình, sâu kín nở rộ, hoa hồng nhị trắng độc lĩnh phong tao.
*Tây phủ hải đường: hoa hải đường toàn là cực phẩm, hoa đa phần không có mùi, chỉ có tây phủ hải đường tỏa ra hương thơm ngào ngạt, khi hoa chưa nở, nụ hoa đỏ tươi, nhiều điểm giống như yên chi, sau khi hoa nở dần có màu hồng phấn, nhị hoa giống như ánh bình minh
Lúc này Sở Sở đã trở nên bách mị thiên kiều, Thập Tam không khỏi hâm mộ Tứ ca, thử nghĩ 'nếu như mình gặp được Sở Sở trước có phải hay không mình cũng có thể được nha đầu kia ưu ái. Nhưng dù thế nào mình vẫn chậm một bước, ai...dù sao nha đầu này cũng không để cho người khác tiện nghi, đặt ở bên cạnh Tứ a ca, mình cũng có thể thường thường nhìn thấy, thỉnh thoảng cãi vã cùng nàng cũng không tệ lắm. ' Nghĩ đến chỗ này, thấy Tứ ca rốt cuộc dặn dò người dưới đã xong lại vẫn lưu luyến cầm tay Sở Sở đặt ở bên môi mình, hôn một cái lại nhỏ giọng ở bên tai nha đầu nói câu gì mới lên ngựa giơ roi đi, Thập Tam nháy mắt với Sở Sở, nói:
"Sau này lại tìm cô chơi", thân hình lưu loát lên ngựa đuổi theo Tứ a ca.
Đợi một đội nhân mã này biến mất ở trong bóng đêm mịt mờ, Sở Sở mới xoay người lại tiếp tục đi nằm vì eo của mình vẫn còn đau nhức.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, phu thê Đông lão hán cùng Đại Nữu Nhị Nữu đã đến. Sở Sở sai Đại Nữu Nhị Nữu ở lại giúp an trí một tay, mình thì muốn đi ra dạo một chút.
Ngạc Kỳ Thái đâu dám để cho vị cô nãi nãi này đi ra ngoài một mình, Tứ gia mà biết thì dùng hèo đánh chết, vì vậy lén lút phân công với Điền Văn Viễn. Ngạc Kỳ Thái đi theo vị này ra ngoài, Điền Văn Viễn lưu lại dọn dẹp, Sở Sở cũng tùy ý, thầm nghĩ có một người dẫn đường cũng tiện hơn, cộng thêm một nhóm tùy tùng mười mấy người từ cửa hông thôn trang đi ra ngoài.
Ra khỏi cửa hông, Sở Sở nhìn bốn phía, thấy vùng này không coi là hoang vu, đập vào mắt cũng không phải đều là đất hoang mịt mờ, có thật nhiều cây cối không biết tên thưa thớt cũng có thể miễn cưỡng thành hàng, nếu đi qua mùa đông cũng rất sum xuê. Cách đó không xa li nhỏ mơ hồ, theo như Sở Sở liếc mắt đoán chừng cách chỗ mình đứng khoảng năm cây số, hỏi Ngạc Kỳ Thái thì được biết núi đó tên là núi Trúc Can, một sườn núi nhỏ cũng coi như trong vòng phạm vi của thôn trang.
Sở Sở gật đầu một cái thầm nghĩ, ôn tuyền này đại khái liên quan tới núi nhỏ này. Vui vẻ đi chung quanh xem một chút, đi dạo đến khi trời sắp tối Sở Sở mới hài lòng trở lại thôn trang. Đến cửa Dung Nguyệt cư, Sở Sở suýt nữa cho là mình đi nhầm nơi, cửa sơn đỏ mở rộng, mỗi cánh cửa cũng được lau đến khi sáng bóng, hai bên thắp lên hai ngọn đèn đỏ sáng ngời, mặc dù có bức tường cản trở nhưng vẫn mơ hồ nhìn thấy đèn đuốc trong trang sáng trưng. Hai gã sai vặt giữ cửa đứng trên bậc thang cung kính, nhìn thấy Sở Sở đến đều vội vàng khom người nói:
"Cách cách cát tường"
Sở Sở bước vào trong viện, thấy so với buổi sáng đã biến hóa long trời lở đất, khắp nơi chỉnh tề sạch sẽ, mỗi ba bốn bước liền treo một chiếc đèn đỏ, ở giữa tiền viện đặt một dãy bồn cây cảnh lớn chịu rét, trung viện đã dời tới vài cây bạch mai nở rộ, đều đặt ở trong chậu thanh hoa, đặt ở trước cửa tất cả các phòng. Phòng ngày hôm qua mình ngâm ôn tuyền nhìn từ bên ngoài vào đều thay đổi một chút dáng vẻ, màn cửa sổ cùng cửa bên trong cũng đổi thành sa lụa màu hồng mềm nhẹ như khói, trông ngọn đèn có vẻ mộng ảo lại mê ly.
Trong viện đứng bốn tiểu nha đầu khoảng mười một mười hai vây quanh một bà tử, bà tử cử chỉ cao nhã hành lễ với Sở Sở. Trong lòng Ngạc Kỳ Thái thầm cả kinh, vị lão tổ tông này sao lại bị chủ tử phái tới rồi, bà tử trước mắt này cũng không phải là một loại nô tỳ để sai bảo. Vốn là bà vú của Tứ gia -Tô thị, là người có địa vị cao trước sau như một ở trong phủ, ngay cả phúc tấn thấy cũng không dám chậm trễ, cung kính gọi một tiếng Tô ma ma, đã sớm cung dưỡng ở trong phủ, không cần làm gì rồi, cũng là nhân vật có thủ đoạn khôn khéo rất được việc. Lúc Tứ gia mới lập phủ do Tô ma ma quản lý nên trong phủ rất nhanh liền ngay ngắn trật tự. Ở trong lòng Tứ gia giống như nửa ngạch nương, người như vậy bị vị gia kia chuyển ra phục vụ vị Đông cách cách này, có thể thấy được địa vị vị Đông cách cách này ở trong lòng Tứ gia cao bao nhiêu. Mỉm cười vội vàng nói với Sở Sở:
"Vị này là nhũ mẫu của gia - Tô ma ma"
Sở Sở đã sớm phát hiện bà tử này không phải người thường, ung dung bình tĩnh, khi giơ tay nhấc chân cũng có thể thấy phong cách quý phái, nghe Ngạc Kỳ Thái giải thích mới bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là vị này là nhũ mẫu Tứ gia. Nhớ lại đã từng xem qua một bài viết giới thiệu chuyện trong cung nhà Thanh cũng có nói qua, hoàng tử vừa sanh ra sẽ bị tách khỏi mẹ ruột của mình để bà vú chăm sóc, cho nên từ một khía cạnh khác mà nói, nhũ mẫu mới là mẫu thân chân chính của các hoàng tử, cho nên thân phận, địa vì những ma ma này rất siêu nhiên, người bình thường không đắc tội nổi.
Sở Sở cũng không phải người ngu ngốc, dĩ nhiên hiểu dụ dỗ làm cho ma ma trước mắt này theo mình, đối với mình đó là có lợi không có hại, nghĩ đến chỗ này, vội vàng nâng đôi tay Tô ma ma, cười sáng lạn một tiếng nói:
"Tô ma ma, ngài cũng đừng hành lễ với vãn bối tiểu nha đầu con, ngài nếu thích con liền kêu con một tiếng Đông nha đầu là được."
Tô ma ma nhìn theo ánh đèn hơi quan sát nha đầu trước mắt một vòng. 'Mình vốn cho là dạng cửu thiên tiên nữ hạ phàm nên mới mê hoặc được vị gia trong trẻo lạnh lùng cố chấp kia. Mình chăm sóc gia từ nhỏ đến lớn quả thật đúng là không nhìn ra một mầm mống si tình. Nhưng ngày hôm qua trở về phủ thì rất cao hứng, thỏa mãn vui sướng, sai mình cũng ước gì lập tức đến nhìn xem cô gái này, còn dặn dò mình sang đây chăm sóc, hẳn là rất xinh đẹp. Hôm nay vừa nhìn người được nhắc tới, mặt mày cũng vô cùng bình thường nhưng khí khái toàn thân cùng dáng vẻ hào phóng quả thật rất bất phàm, hơn nữa nha đầu này cười một tiếng, trong nháy mắt liền sinh động dí dỏm, vừa có sự đáng yêu của thiếu nữ vừa có sự quyến rũ của phụ nữ, không trách được lệnh gia không bỏ được, mình đại khái có nhãn duyên cùng nha đầu này, lần đầu tiên thấy, liền thấy rất thích. Giữa ban ngày đã thấy qua a mã ngạch nương nha đầu, là một đôi phu thê cực kỳ thành thật bổn phận, thấy thế nào cũng không sủa bậy với nha đầu trước mắt, nghe nói là nhặt được, đoán chừng cũng là có lai lịch đi. '
Tô ma ma không dấu vết quan sát Sở Sở một vòng, thầm nói 'trên người nha đầu này mặc dù mặc áo choàng thật dầy, vẫn có thể nhìn ra ngực cao vút cùng xương hông cũng không tính nhỏ hẹp, nhìn ra là một người có khả năng sinh đẻ tốt, có thể sang năm mình được ôm tiểu a ca khỏe mạnh thì sao, mình phải cố gắng điều dưỡng cho nha đầu này mới được. '
Nghĩ xong tự mình đỡ Sở Sở đi vào đang nhà, đến bên trong nhà hầu hạ cởi áo choàng, sai người mang nước ấm tự mình rửa tay cho Sở Sở. Sở Sở sao chịu được hầu hạ chu đáo như vậy huống chi là trưởng bối lớn hơn rất nhiều tuổi so với mình, vội vàng từ chối, nói bà ngồi ghế tròn ở một bên, mình đơn giản rửa tay rửa mặt sạch sẽ. Ngồi ở bên kháng Tô ma ma nhỏ giọng phân phó một tiểu nha đầu mấy câu, nha đầu kia vâng một tiếng đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau mang vào một hộp gỗ tinh xảo đặt ở trên bàn kháng. Tô ma ma lấy ra một chìa khóa nhỏ, mở khóa vàng ra, giở nắp hộp, Sở Sở tò mò tiến lên trước nhìn, nguyên lai lài gương cổ đại các cô gái hay dùng, nắp bên trong khảm kính thủy ngân khéo léo, phía dưới có ba tầng ngăn kéo nhỏ.
Tô ma ma mở tầng thứ nhất ra, là phấn bột nước, Tô ma ma từ trong đó lấy ra một hộp nhỏ bằng bạc mở ra, là một hộp kem trong suốt, có một cỗ hương hoa mai mát mẻ. Tô ma ma dùng ngón tay dính chút, tỉ mỉ bôi lên mặt Sở Sở, Sở Sở giờ mới hiểu được đây đại khái chính là kem dưỡng ở cổ đại, cũng không có cảm giác dính dính, rất nhẹ nhàng khoan khoái, Tô ma ma nhìn nàng chốc lát cười nói:
"Không trách được a ca trong chốc lát lại nhớ thương, nha đầu con thật là không biết chăm sóc mình, da thủy nộn khó có được như vậy cũng không biết hảo hảo bảo dưỡng."
Sở Sở le lưỡi làm mặt quỷ nói:
"Dù sao về sau có ma ma thay con quan tâm mà!"
Tô ma ma lắc đầu bật cười nói:
"Cũng không phải bà già ta đây sốt ruột, là gia quan tâm mới đúng. Đây là gia được ban thưởng, trước hết để cho cách cách xài đỡ, chờ tìm thứ tốt hơn."
Sở Sở lắc đầu nói cái này rất tốt rồi, đưa tay mở ra ngăn kéo thứ hai, tràn đầy cây trâm, đồ trang sức khuyên tai, những vật phẩm vô cùng tinh xảo xinh đẹp, ánh sáng lung linh, ngăn kéo thứ ba hẳn là một miếng ngọc chất cửu liên hoàn, cầm trong tay kêu leng keng, dù Sở Sở không hiểu ngọc này là ngọc gì cũng hiểu được hẳn là đồ tốt.
Thầm nghĩ 'cái gì trong hộp này cũng đáng tiền a, nếu có thể mang về hiện đại đoán chừng mình lập tức sẽ trở thành giai cấp tư sản rồi. Đáng tiếc ở chỗ này cũng không thể cầm, để cho nàng đeo ở trên người, nàng cũng không muốn, rất phiền toái' mỉm cười hứng thú đậy nắp lại, giao cho Đại Nữu đứng bên cạnh bảo quản, ngẩng đầu nhìn Tô ma ma đáng thương mà nói:
"Ma ma, con đói bụng, chúng ta ăn cơm đi!"
Tô ma ma xì cười một tiếng, sờ sờ đầu của nàng nói:
"Được, ma ma truyền lệnh cho con."
Vừa nói vừa phân phó nữ tỳ chờ đợi bên ngoài một tiếng, chỉ chốc lát sau hai tiểu nha đầu liền đem bốn đĩa thức ăn vô cùng tinh xảo và một chén cơm tẻ, một chén canh đặt ở trên bàn, Sở Sở nhìn Tô ma ma đứng ở bên cạnh mình, mỉm cười hỏi:
"Ngạch nương a mã con sao không thấy?"
Tô ma ma rất nghiêm túc nói:
"Trong phủ này mặc dù không so được trong cung nhưng dù sao cũng có quy củ của hoàng gia. Con nếu đi theo gia, có vào hay không vào phủ thành chủ tử cũng đã thành người trong hoàng gia. Người nào thấy con cũng phải cung kính không được có chút chậm trễ, coi như là a mã ngạch nương ruột cũng như thế, cách cách nếu muốn để cho phụ mẫu mình tự tại tùy ý chút thì không nên ở chung một chỗ mới thỏa đáng."
Sở Sở âm thầm than thở, thầm nghĩ: 'thời phong kiến này đơn giản chỉ cần đem người cũng tìm ra ba bảy loại. Chẳng lẽ sau này mình thấy a mã ngạch nương, ngược lại còn phải chịu hai người bọn họ hành lễ hay sao?'
← Ch. 10 | Ch. 12 → |