Đào Đào, em vẫn háo sắc như vậy
← Ch.090 | Ch.092 → |
Edit: Himee
"Thích giọng của anh đến vậy sao?"
Vân Đào mềm nhũn đỏ mặt, không hề có khí thế lên án Diệp Hào, "Anh luôn cố ý trêu đùa em!"
"Sao lại là trêu đùa? Đào Đào, em oan uổng anh quá." Diệp Hào thích ứng hoa huy*t của Vân Đào thít chặt khi 𝖑ê●n đỉ●n●ⓗ, hắn lại dùng sức đẩy vào trong cô, mỗi lần quy đầu vừa phá cửa tử cung liền lùi lại, không phải cố ý trêu đùa thì là cái gì.
"Em rõ ràng rất thích, hừ ưm~ ⓛ*ê*𝖓 đỉ*ռ*♓ chính là bằng chứng, không phải... sao?"
Vân Đào tức giận đến mức muốn đánh Diệp Hào, lại bị Diệp Hào chọc đến nỗi cơ thể gần như tan rã, "Anh còn kêu! Anh, ha a~a~anh~a~"
Mỗi khi Vân Đào muốn nói chuyện, Diệp Hào liền cố tình thọc mạnh một chút, khiến Vân Đào không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Cuối cùng, cô chỉ có thể nằm như cá ướp muối, vừa há miệng 𝐫_ê_𝐧 ⓡ_ỉ kêu gào, vừa xấu hổ đến mức muốn ngất đi.
Diệp Hào nhìn Vân Đào lâm vào trạng thái ⓓụ.𝖈 νọ.п.𝖌 không thể tự kiềm chế, nghe cô thoải mái 𝖗*ê*п 𝖗*ỉ, trong lòng ngứa ngáy.
Thật muốn cứ tiếp tục như vậy.
"Ha a~ha a~" Tốc độ Diệp Hào ** càng lúc càng nhanh, tiếng 𝐭ⓗ●ở dố●c ngày càng thô nặng dồn dập, "Đào Đào~ anh muốn, bắn... Hừ ưm~chúng ta, cùng nhau... ưm~ 👢_ê_𝐧 đ_ỉ_n_𝖍, được không?"
Vân Đào... Vân Đào hoàn toàn không nghe rõ, trong đầu cô ong ong, tất cả đều là âm thanh 𝐠·ợ·❗ ↪️ả·ɱ của Diệp Hào làm cho người ta muốn mang thai.
Những bông hoa nhỏ màu trắng vẫn còn đang bay, đúng lúc có một cánh bay vào miệng đang ♓*é 𝖒*ở của Vân Đào, rơi xuống đầu lưỡi hơi run của cô.
Trên đầu lưỡi hồng hồng Ⓜ️-ề-ⓜ ⓜ-ạ-i, điểm xuyết một cánh hoa trắng nho nhỏ, ⓚ_í𝒸_♓ 🌴𝒽_íⓒ_𝖍 mạnh mẽ đến thị giác, Diệp Hào nghênh đón một vạn điểm bạo kích.
"Hừ ưm~ư!" Diệp Hào nặng nề ⓗ-ô-𝐧 lên, đầu lưỡi đuổi theo cánh hoa trắng, dây dưa với đầu lưỡi Vân Đào.
Hắn 𝐡·ô·𝓃 một cách mãnh liệt, tạo ra những âm thanh nước bọt giữa môi lưỡi, tiếng hô.ռ mãnh liệt ◗â·〽️ đ·ã·𝐧·ⓖ trở thành chất xúc tác tình dục hoàn hảo nhất.
Diệp Hào và Vân Đào cùng nhau nghênh đón cao trào.
Sau cuộc â●𝖓 á●𝖎 mãnh liệt, tóc buộc đuôi ngựa của Diệp Hào hơi lỏng một chút, hắn phải cởi xuống rồi buộc lại lần nữa.
Vừa tháo dây buộc tóc ra, mái tóc dài mượt xõa xuống như thác nước, xõa tung sau lưng, một phần thì trượt qua đầu vai rủ xuống trước 𝖓●🌀●ự●🌜.
Tóc hắn đã dài hơn một chút, ngọn tóc che đầu v*, xõa xuống bụng.
đầu v* màu hồng nhạt ẩn hiện giữa mấy sợi tóc mỏng, Vân Đào nhìn thấy khiến khí huyết sôi trào.
A, đúng là muốn mạng mà!
Diệp Hào nhìn theo tầm mắt Vân Đào, nhìn về phía đầu v* của mình, hắn nhướng mày, "Đào Đào, em vẫn háo sắc như vậy."
"Không, em không phải, em không có!" Vân Đào liều 𝒸h●ế●t không thừa nhận.
Ngón tay Diệp Hào nhẹ nhàng cọ vào mũi Vân Đào, sau đó đưa ⓜ●á●𝐮 mũi đến trước mặt cô, "Ừ, em không phải, em không có."
Vân Đào: "..."
Hãy để tôi 𝐜-♓ế-t đi!
"Không sao, chỉ cần em muốn, anh sẽ cho em 🦵à●𝖒 𝖙ì●n●♓ bất cứ lúc nào."
Diệp Hào không buộc tóc nữa, hắn cầm lấy đầu ngón tay Vân Đào chạm vào đầu v* của mình, khoảnh khắc khi tiếp xúc, hắn cố ý kéo dài giọng ngâm nga.
"Ưm***"
Vân Đào: "..."
Vân Đào điên rồi. Đọc Full Tại
Cô thu hồi đuôi cá, biến trở về hình dạng con người, chống lên n.𝖌.ự.↪️ Diệp Hào, đẩy hắn ngã xuống, đ●è lê●ռ ռ●🌀ườ●𝒾 hắn.
Diệp Hào không hề ngạc nhiên chút nào, hắn cười đến nỗi không chịu nổi, cơ thể đều đang 𝓇_𝐮_n rẩ_γ nhẹ.
"Anh cười cái gì?"
Trong mắt Diệp Hào đều là ánh sáng, "Cười vì em quá đáng yêu, cô gái của anh."
Cô gái của anh...
Xưng hô cũ rích như vậy, Vân Đào nghe thấy trong lòng liền mềm nhũn.
Cô thật sự thích hắn.
Cô cúi xuống 𝐡ô_ռ 〽️_ô_𝒾 hắn, xương quai xanh của hắn, ⓗ_ô_𝐧 đầu v* của hắn, cô 𝖒ú*ⓣ dương v*t hắn, 𝐥ℹ️ế-〽️ dương v*t và túi trứng của hắn, cô đẩy dương v*t vào sâu trong họng, bắt chước 🌀ⓘ𝐚_𝐨 hợ_🅿️ mang lại cho hắn k·𝐡𝖔á·ı 𝒸ả·𝖒 tột cùng.
"Đào Đào, em... ha a~chậm một chút~" Diệp Hào 💲ư·ớ·n·ⓖ đến mức ý thức gần như rời khỏi cơ thể, không cần cố ý, bản thân cũng không nhịn được r·ê·п 𝓇·ỉ.
Vân Đào làm sao có thể theo ý hắn, cô nhả ra nuốt vào càng nhanh hơn, thậm chí còn không quên xoa bóp túi trứng của Diệp Hào để mang lại cho hắn hai tầng 𝖐♓𝐨●á●❗ ⓒ●ả●ɱ.
Diệp Hào không chịu nổi, chủ động di chuyển eo và hông phối hợp với Vân Đào, sau đó khoảng một trăm cái, giữ đầu Vân Đào, đẩy sâu vào trong cổ họng Vân Đào, bắn cho cô.
"A~" Thật 𝐬·ướ·𝐧·𝐠.
Diệp Hào nằm ngửa trên bãi cỏ, thể xác và tinh thần đều vô cùng sung 𝖘ư●ớ●ⓝ●ⓖ, lúc này hắn không khác gì cá ướp như Vân Đào lúc ⅼ.ê.ⓝ đỉ.n.♓ vừa nãy. Tóc dài hỗn độn, sợi tóc dính vào gò đẫm mồ hôi, chật vật nhưng lại 𝖉â*ⓜ đ*ãп*g, ánh mắt hắn nửa mở nửa híp, đuôi mắt còn phiếm hồng, giống như vừa mới khóc.
Một bộ dáng như bị chơi hỏng.
Vân Đào leo lên bên cạnh Diệp Hào, cho đến khi cô ở ngay phía trên Diệp Hào, nhìn bộ dáng Diệp Hào, cảm giác quẫn bách khi bị Diệp Hào kêu đến mức 🦵ê_𝖓 đ_ỉ𝖓_ⓗ mới tiêu tan một chút.
Cứ buông tha hắn như vậy sao? Không đời nào!
"Diệp Hào." Vân Đào gọi hắn, sau đó trong ánh mắt nghi hoặc của Diệp Hào, cắn đầu lưỡi của mình, 𝖍ô_𝖓 hắn lần nữa.
Ⓜá·ⓤ là chất kí𝒸*𝒽 𝖙*𝐡í*🌜*ⓗ của Diệp Hào.
Vị ngọt tanh đặc trưng của 〽️á-ц tấn công lý trí của Diệp Hào, hắn làm sâu thêm nụ h-ô-ⓝ này, cũng ôm Vân Đào ngồi dậy, hai tay chế trụ eo Vân Đào, nâng Vân Đào lên, sau đó nhắm thẳng vào dương v*t ấn người xuống.
dương v*t ↪️ắ-ɱ ✅à-0 đến tận cùng, đi thẳng vào cửa tử cung.
Vân Đào rất nhanh khắc sâu cảm giác thế nào là tự bê đá đập vào chân của mình.
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 91 ★彡
← Ch. 090 | Ch. 092 → |