← Ch.056 | Ch.058 → |
Editor: Himee
Cọ chắc chắn sẽ không cho cọ, Vân Đào lựa chọn tiếp tục dùng tay, nhưng lần này làm thế nào cũng không có cách khiến Kỷ Hàm bắn ra.
Kỷ Hàm trông khó chịu đến mức sắp khóc.
Cậu còn sợ, "Nó sẽ không hỏng chứ? Trong sách nói đàn ông nhịn lâu sẽ có vấn đề."
Vân Đào: "..."
Cô buông dương v*t của Kỷ Hàm ra, đứng dậy chủ động cởi quần, cô không dám nhìn Kỷ Hàm, "Đã nói rồi đấy, không được đi vào."
Vừa dứt lời, Vân Đào liền hoa mắt, cơ thể bị Kỷ Hàm ôm đè xuống bãi cỏ.
Lưu loát như vậy... chẳng lẽ bộ dạng vừa nãy của Kỷ Hàm không phải là giả bộ đấy chứ?
Nhưng nghẹn không bắn thật sự có thể giả bộ ra sao?
Lần này Vân Đào thật sự hiểu lầm Kỷ Hàm, Vân Đào đồng ý cho hắn cọ, đừng nói nằm trên cỏ có thể lưu loát nhảy lên, cho dù đang nằm trong mộ cậu cũng có thể lập tức nhảy ra ngoài.
Đừng xem thường những người trẻ tuổi.
Lúc tận thế đến Kỷ Hàm mới mười bốn tuổi, gia giáo tương đối nghiêm, cậu còn chưa bao giờ xem phim. Sau tận thế, cậu càng không có cơ hội đi tìm hiểu, vì thế cậu đặc biệt tò mò về phần thân dưới của phụ nữ trông như thế nào.
Cậu không vội cọ mà tách hai chân Vân Đào ra, cúi đầu nhìn, liếc mắt một cái liền nhìn thấy nốt ruồi nho nhỏ hồng hồng trên môi âm hộ Vân Đào.
"Vân Đào, sao chỗ này của chị lại có nốt ruồi?"
Quyển sách 18+ kia Kỷ Hàm đã xem đi xem lại rất nhiều lần, những miêu tả về tình ái trong đó cậu thuộc như lòng bàn tay, vì thế hiện giờ nhìn thấy nốt ruồi đỏ của Vân Đào, phản ứng đầu tiên của cậu chính là hôn nó.
"Kỷ Hàm!" Vân Đào kinh hô trốn về phía sau, tránh sự mút mát của Kỷ Hàm, "Cậu đừng được voi đòi tiên!"
"Được rồi." Kỷ Hàm rất thất vọng, cậu tách môi âm hộ ra, nhìn thấy âm hộ hồng hồng, nhất thời sửng sốt trong giây lát.
Đây chính là chỗ bí ẩn nhất của phụ nữ sao? Là tiên cảnh có thể khiến đàn ông sướng đến dục tiên dục tử sao? Đây chính là tiểu Vân Đào mà cậu ngày nhớ đêm mong sao?
dương v*t trướng càng lớn, cậu hừ hừ, vội vàng cho dương v*t dán lên.
"Ư ưm~!"
Khoảnh khắc cứng rắn và mềm mại chạm vào nhau, Kỷ Hàm chỉ cảm giác một cỗ tê dại từ xương cụt trong nháy mắt vọt lên não, cả người cậu không nhịn được run rẩy, sau đó bắt đầu tê dại, mỗi một tấc da thịt, mỗi một lỗ chân lông đều kêu gào thoải mái.
Sướng quá. Hắn không dám tưởng tượng nếu cắm vào sẽ sướng đến cỡ nào.
Nhưng bây giờ không được, Vân Đào sẽ tức giận, Vân Đào mà tức giận thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Sắp tới sinh nhật mười tám tuổi rồi, Kỷ Hàm, mày phải nhịn xuống!
Kỷ Hàm bắt đầu co rúm, người thiếu niên hoàn toàn không kiềm chế được dục vọng của mình, ngay từ đầu đã mưa rền gió dữ.
Các gân xanh tím nhô trên dương v*t ma sát môi âm hộ, quy đầu chọc vào âm hộ vừa nhanh vừa mạnh... Có lẽ vì dị năng của cậu là hệ hỏa nên dương v*t của cậu rất nóng, âm hộ và hột le vốn đã mẫn cảm, chỉ cần chạm vào thôi cũng đã khơi dậy rất nhiều khoái cảm, huống chi còn bị cậu ma xát mãnh liệt như này.
"A~ha a~Kỷ Hàm, cậu chậm một chút~"
Vân Đào không muốn, nhưng Vân Đào làm không được, tiếng rên rỉ sau cao hơn tiếng rên rỉ trước, hết đợt này đến đợt khác, cô hoàn toàn không thể kiểm soát được. Bị em trai nhỏ hơn mình bốn tuổi cọ xát thành bộ dạng này, thật sự khiến cô rất xấu hổ.
Kỷ Hàm nghe Vân Đào rên rỉ, ngược lại càng làm nhanh hơn, "Vân Đào, em, em không thể chậm lại..."
Chẳng những không thể chậm lại, cậu còn cảm thấy khó chịu, tựa như chỉ cọ xát bên ngoài như thế này không thể thỏa mãn được cậu em của mình, cậu rất muốn cắm vào.
"Em, vẫn rất khó chịu...." Kỷ Hàm hừ hừ, lại mang theo tiếng run, "Chị ơi giúp em, chị."
Vân Đào thật sự sắp phát điên rồi. Đọc Full Tại
Cô khép hai chân lại, kẹp chặt dương v*t của Kỷ Hàm, "Thế này, có được không?"
dương v*t của Kỷ Hàm bị bao bọc giữa chân và âm hộ của Vân Đào, cảm giác mềm mại bao bọc khiến cậu hít một hơi khí lạnh, cậu không rảnh trả lời Vân Đào, ôm chân Vân Đào bắt đầu điên cuồng đưa đẩy.
Tiếng thở dốc nặng nề và tiếng rên rỉ lay động trên mặt hồ tĩnh lặng, chui vào trong rừng cây yên tĩnh, thật lâu thật lâu.
"Ách a~" Kỷ Hàm gầm nhẹ bắn ra, tinh dịch nóng hổi tưới lên hột le và môi âm hộ của Vân Đào, làm Vân Đào run rẩy theo sau đó cao trào.
Kỷ Hàm ôm Vân Đào, chờ hơi thở hai người ổn định lại mới buông ra, cậu ngượng ngùng nhìn cô, "Vân Đào, lần sau em thấy khó chịu, chị có thể giúp em tiếp được không?"
"Không được!" âm hộ và đùi của Vân Đào đau rát, đây là cô còn có dị năng hệ ánh sáng, nếu không có cô tin mình sẽ bị Kỷ Hàm mài cho rách da.
"Nhưng rõ ràng chị cũng rất thoải mái mà." Kỷ Hàm không ngừng cố gắng.
"Không muốn chính là không muốn!" Vân Đào đi đến suối rửa sạch vùng kín, mặc quần vào, "Bớt đọc sách 18+ đi, sẽ không khó chịu nữa."
Nói nhảm, Kỷ Hàm ở trong lòng thầm bổ sung, rõ ràng là thấy cô nên mới khó chịu.
Cậu buồn bực không nói lời nào, nhưng trong lòng lại đang đọc bảng cửu chương, Vân Đào mềm lòng, đến lúc đó cô nhất định sẽ giúp mình, đúng, chính là như vậy.
Kỷ Hàm hài lòng trở lại nơi cắm trại với Vân Đào, mới vừa vào xe đã bị Kỷ Thâm hung tợn trừng mắt.
Bởi vì ở trong xe, Kỷ Thâm không có đội mũ lên, cũng không đeo khẩu trang, lộ ra khuôn mặt giống Kỷ Hàm như đúc. Nhưng lúc này, làn da vốn luôn trắng như ngọc của cậu lại đỏ đến mức như có thể nhỏ ra máu, ngay cả trong mắt cũng nổi lên tơ máu.
Kỷ Hàm trong lòng biết rõ, cậu quét mắt đảo qua lều nhỏ dưới háng Kỷ Thâm, cười nói, "Vân Đào giúp em bắn."
Bọn họ là song sinh trong cùng một trứng, cảm ứng liên kết giữa các cặp sinh đôi tương đối mãnh liệt. Sau khi mỗi người thức tỉnh dị năng thì nó càng trở nên mạnh mẽ hơn, đến nỗi ngay cả khi ngón tay bị kim đâm một chút thôi, người còn lại cũng sẽ cảm thấy đau như vậy.
Vân Đào giúp an ủi, sau đó lại dùng chân, cơ thể Kỷ Hàm phản ứng rất dữ dội, anh trai sinh đôi Kỷ Thâm ít nhất cảm ứng được sáu bảy phần, chứ đừng nói đến mười phần.
Mặt Kỷ Thâm càng đỏ hơn, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
"Kỷ Thâm, anh mặc chiếc áo đó vào, em sẽ chỉ anh cách nhờ Vân Đào giúp đỡ."
"Không cần." Kỷ Thâm lạnh lùng nói ra lượng từ vựng ngày hôm nay rồi đi vào phòng tắm.
"Không muốn thì thôi."
Chiếc áo Kỷ Hàm nói chính là chiếc áo hoodies màu xám đậm mà Kỷ Thâm cho Vân Đào mượn lúc trước.
Áo hoodies dính đầy máu khi Vân Đào giết Nhiếp Sở, Vân Đào định mua chiếc mới để đền cho Kỷ Thâm, nhưng cô nghĩ dù sao cũng là mượn của người ta, đổi hay không là chuyện của mình, còn muốn hay không là chuyện của Kỷ Thâm, vì thế Vân Đào dốc toàn bộ sức lực giặt sạch chiếc áo. Vì muốn luyện tập dị năng hệ gió mới lên cấp bốn, nên cô đã dùng dị năng thổi khô từ đầu đến cuối.
Vì vậy, chiếc áo hoodies này dính đầy mùi dị năng của Vân Đào, sau khi trả lại cho Kỷ Thâm, Kỷ Thâm không nỡ mặc, vẫn để nó ở đầu giường.
Kỷ Hàm nhìn thấy, đầu tiên là cảm thấy khinh thường đối với hành vi ôm quần áo đi ngủ của Kỷ Thâm, còn mắng Kỷ Thâm thật biến thái, sau đó lại cười hì hì từ giường trên thò đầu xuống hỏi Kỷ Thâm có thể cho cậu mượn mặc không...
Đúng là không biết ai mới là biến thái.
Kỷ Thâm đương nhiên từ chối, sau đó Kỷ Hàm tỏ vẻ Kỷ Thâm đã mất đi đứa em trai đáng yêu này.
Đối với việc này, Kỷ Thâm chỉ trả lời Kỷ Hàm một chữ: Cút.
٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥٩(๑> ₃ <)۶♥
ミ★ hết chương 57 ★彡
← Ch. 056 | Ch. 058 → |