← Ch.061 | Ch.063 → |
Tưởng Tố Tố đưa chân ra ngáng chân, Tưởng Nguyễn làm như không hề phát hiện đứng dậy, nhưng trong lúc lơ đãng nàng khẽ nghiêng người, đi qua Tưởng Tố Tố, dáng vẻ tựa như vô tình 'va' phải Tưởng Lệ, Tưởng Lệ không tránh kịp, ngã về phía trước mấy bước, vừa vặn đụng vào Tưởng Tố Tố, Tưởng Tố Tố không hề phòng bị, lập tức té xuống nước.
Đúng lúc này Tưởng Nguyễn hét lên một tiếng, kéo Tưởng Lệ sắp ngã xuống cùng Tưởng Tố Tố lại, chỉ nghe một tiếng 'ÙM!!!' vang lên, Tưởng Tố Tố đã không thấy tăm hơi.
Tưởng Nguyễn nói với Tưởng Lệ còn chưa tỉnh hồn."Tam muội, muội không sao chứ?"
Tưởng Lệ lắc đầu."Vừa rồi sao ta lại bị té?" Trên thuyền nhiều người, nàng lại đứng quay lưng với Tưởng Nguyễn, tất nhiên không biết ai đụng vào mình. Tưởng Nguyễn lắc đầu, đột nhiên nhớ tới một chuyện, lớn tiếng nói."Không tốt, nhị muội rơi xuống sông rồi!"
Nàng vừa hét lên như vậy, mọi người lập tức nhìn xuống sông, trong mặt sông gợn sóng, một người đang nửa chìm nửa nổi dưới đó, người này chính là Tưởng Tố Tố. Lúc này Tưởng Tố Tố chìm trong nước, mũi không ngừng bị nước tràn vào, bất chấp hình tượng hét lớn."Cứu mạng!"
Trên thuyền Thanh Tùng có không ít công tử biết bơi, thấy mỹ nhân gặp nạn, đều nhao nhao muốn nhảy xuống. Nhưng nếu cứu Tưởng Tố Tố lên, thì cũng chẳng khác nào hủy đi trong sạch của Tưởng Tố Tố, sau này Tưởng Tố Tố nhất định phải gả cho người đó. Nhưng nay địa vị của Tưởng thượng thư trong triều như mặt trời ban trưa, nhà mẹ của Hạ Nghiên lại phát triển không ngừng, nếu thân phận không xứng, Tưởng thượng thư không muốn con gái chịu thiệt, nói không chừng sẽ xong đời.
Nghĩ như vậy, các công tử có tâm tư đều chỉ có thể đứng trên thuyền nhìn xuống.
Nhưng Tưởng Tố Tố là ai, đệ nhất tài nữ trong kinh thành, từ bảy tuổi đã là đệ nhất mỹ nhân trong kinh thành, tất nhiên có nam tử môn đăng hộ đối cảm mến, thấy mỹ nhân sắp trụ hết nỗi, lập tức muốn xông tới làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Nhưng đúng lúc này, chỉ nghe 'ÙM' một tiếng, bên kia bờ có người đột nhiên nhảy xuống nước, người này bơi rất giỏi, nhanh chóng bơi tới chỗ Tưởng Tố Tố, một tay ôm lấy Tưởng Tố Tố, một tay bơi tới thuyền.
Tưởng Nguyễn cùng mọi người kéo Tưởng Tố Tố lên, Tưởng Tố Tố giãy giụa trong nước một hồi, đã có chút mơ màng, tiếp đó, mọi người nhìn về phía người cứu Tưởng Tố Tố.
Đó là một nam nhân trẻ chừng mười bảy mười tám tuổi, da ngăm đen, mặt mũi coi như đàng hoàng, chỉ là đôi mắt rất khôn khéo.
Tưởng Nguyễn cản ở bên cạnh Tưởng Tố Tố, ôn hòa nói."Vị công tử này, đa tạ ngươi đã cứu Tưởng tiểu thư một mạng, hôm nay sau khi trở về Tưởng gia sẽ đưa lễ vật đa tạ tới."
Người nam nhân kia có vẻ rất nôn nóng."Ta cần lễ vật đa tạ làm gì, mau nhìn xem nàng ấy có sao không?" Nói xong liền muốn tiến lên.
Động tác này của hắn, khiến cho mọi người suy đoán không dứt. Nhất thời tất cả mọi người đều nhìn người nam nhân này, trên thuyền Thanh Tùng có người không kiềm chế được, nói."Ngươi là ai?"
Tưởng Nguyễn nhíu mày, ngăn trước mặt Tưởng Tố Tố lần nữa, nghiêm mặt nói." ân cứu mạng của công tử Tưởng gia ghi nhớ trong lòng, nhưng Tưởng tiểu thư là cô nương chưa gả, công tử đến gần như vậy là phá vỡ lễ nghi."
Nàng toàn tâm toàn ý lo nghĩ cho Tưởng Tố Tố, suy nghĩ chu toàn, lời nói thiện ý, nhất thời mọi người xung đều gật đầu nói 'phải'.
Nam nhân da ngăm lại gấp gáp."Ta với nàng ấy là lưỡng tình tương duyệt (song phương đều có tình cảm với nhau), nói gì gần gũi, ngày sau ta nhất định sẽ cưới nàng ấy."
Tưởng Nguyễn cười thản nhiên, lạnh lùng nói."Công tử nói những lời này, ta kính công tử dám làm việc nghĩa, nhưng việc làm này khiến ta thấy khinh thường. Tưởng tiểu thư giữ mình trong sạch, tài nghệ lại xuất chúng, nói khó nghe một chút, công tử chẳng thể nào xứng đôi. Phải biết, con gái Tưởng phủ, không phải ai cũng có thể lấy về nhà được!"
Nàng không hề sợ nam nhân cường tráng này, thật ra thì lời nói của tên nam nhân da ngăm này, không có ai tin cả. Tưởng Tố Tố mắt cao hơn đầu, về công về tư, cũng không thể nhìn trúng tên mãn phu này.
Tưởng Tố Tố được đặt nằm dưới đất, nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào, không biết chuyện gì đang diễn ra.
Nam nhân da đen hình như đã bị chọc tức, giận dữ móc từ bên hông ra một chiếc khăn thêu, tung lên trước mặt mọi người."Không tin thì tự nhìn xem, đây là khăn tay nàng tặng cho ta, Chu Đại ta lăn lộn ở kinh thành nhiều năm như vậy, không bao giờ nói dối!"
Chiếc khăn rơi xuống trước mặt mọi người, trên khăn có thêu hoa U Lan, còn có mùi thơm sâu kín, góc trái dưới cùng có thêm một chữ 'Tố'.
Nha hoàn của Tưởng Tố Tố kinh ngạc, há miệng, liếc nhìn Tinh Đình một cái, cả hai đều thấy được sự sợ hãi trong mắt đối phương.
Tất cả mọi người đều trầm mặc, tuy nói thấy thế nào Tưởng Tố Tố cũng không thể lui tới với tên Chu Đại này, nhưng mỹ nhân khó tránh khỏi những lúc sai lầm, cộng thêm bây giờ Tưởng Tố Tố còn quá nhỏ, có thể bị người khác dụ dỗ cũng nên. Đứng trước chứng cứ, mọi người đều dần dao động.
Tưởng Nguyễn cả giận nói."Một tấm khăn thì có thể chứng minh cái gì? Nói không chừng là do ngươi trộm khăn tay của Tưởng tiểu thư."
Hồ Điệp không ngờ Tưởng Nguyễn sẽ nói thay cho Tưởng Tố Tố, lúc này lại không quan tâm được nhiều, lập tức nói theo Tưởng Nguyễn."Đúng vậy, khăn tay tiểu thư của chúng ta mất mấy ngày trước, cứ tìm không thấy, thì ra là bị ngươi trộm!"
Chu Đại kia thấy vậy thì mặt đỏ bừng lên, nổi giận đùng đùng nói."Nàng là một tiểu thư nhà quan, ta chỉ là một thường dân, sao có thể trộm được khăn tay của nàng? Chẳng lẽ tiểu thư nhà quan đứng trên đường phố đông người, chờ khăn tay của mình bị người ta trộm đi sao?"
Tưởng Nguyễn mỉm cười, tên Chu Đại này, quả nhiên không làm nàng thất vọng, năng lực ứng biến rất tốt. Tiếc thay cho Hạ Nghiên, phí tâm tư tìm người này, cuối cùng lại là đối phó con của mình, không biết khi tin tức truyền về Tưởng phủ, nét mặt của Hạ Nghiên sẽ như thế nào.
Chu Đại tiếp tục nói."Nếu các ngươi không tin, thì coi bên hông của nàng ấy, nhất định sẽ thấy một miếng ngọc màu xanh, đó là bảo bối gia truyền của nhà ta, ta đưa nàng làm tín vật."
Tinh Đình nghe vậy thở phào nhẹ nhõm."Tiểu thư nhà ta không có miếng ngọc xanh gì cả, ngươi nói bậy nói bạ."
Nãy giờ Dung Nhã Quận chúa vẫn im lặng đứng xem đảo mắt, đi tới bên cạnh Tưởng Tố Tố, nét mặt ân cần."Hay để ta tìm thử, sự trong sạch của Tưởng tiểu thư, khiến tên ác tặc muốn bôi nhọ danh tiếng của Tưởng tiểu thư này không còn gì để nói."
Hồ Điệp không kịp ngăn cản đã thấy Dung Nhã Quận chúa mò bên hông Tưởng Tố Tố. Tưởng Nguyễn khẽ nhếch đôi mắt quyến rũ, trong mắt lóe lên vẻ nghiền ngẫm, Dung Nhã Quận chúa này thế mà lại xen vào, nhưng cũng tốt, có thể giúp nàng bớt đi một chuyện.
Tất cả mọi người tò mò nhìn Dung Nhã Quận chúa, Hồ Điệp siết chặt tay. Lúc sau, Dung Nhã Quận chúa ngẩng đầu lên, thần sắc có chút kỳ lạ.
Nàng nâng tay lên, chỗ đầu ngón tay trắng nõn như ngọc, đang lắc lắc một miếng ngọc màu xanh.
Mọi người im lặng, ánh mắt nhìn Tưởng Tố Tố, lập tức trở nên sâu xa.
Tưởng Nguyễn cúi thấp đầu, xem ra, bất luận qua bao lâu, thế đạo trước sau vẫn vậy, lời đồn đãi cùng nghi ngờ, ác ý cùng giễu cợt. Nhưng hôm nay, người nếm trải mùi vị này, là Tưởng Tố Tố.
← Ch. 061 | Ch. 063 → |