Truyện:Sống Cùng - Chương 49

Sống Cùng
Trọn bộ 73 chương
Chương 49
Không Làm Nữa
0.00
(0 votes)


Chương (1-73)

Cánh tay của Tưởng Uyên chống lên cửa kính phòng tắm, thân người cúi gập, phía sau bị người đàn ông ra sức va chạm.

Mỗi lần như thế luôn làm cho cô không nhịn được mà phát ra tiếng гê●n г●ỉ.

Văn Tẫn bóp vòng eo 𝖒ả.n.ⓗ 🎋.hả.ռ.♓ của cô, tay còn lại đưa về phía trước, xoa nắn 𝐧𝐠ự●c cô, hông dùng sức đâ*〽️ về phía trước, Tưởng Uyển bật khóc thành tiếng.

Anh cúi đầu ⓛiế-𝐦 những giọt nước sau lưng cô, đầu lưỡi rong chơi dọc theo sống lưng, cuối cùng dừng lại ở cổ, rồi lại gia tăng sức lực mà 𝐡·ô·п lên.

Dây thần kinh mẫn cảm dâng lên 𝐤●𝒽●0●á●ı c●ả●Ⓜ️ tê dại, cổ họng Tưởng Uyên toàn tiếng nức nở.

Văn Tẫn bóp m_ô_ռ_🌀 cô mạnh mẽ ra vào, âm thanh từ cổ họng Tưởng Uyên cũng thay đổi, cô cắn chặt bàn tay mình, rồi bỗng hét lên, bụng nhỏ r-u-ռ 𝐫ẩ-y kịch liệt.

Văn Tẫn bị kẹp đau cuối cùng cũng bắn ra.

Anh lột áo mưa, ném vào thùng rác, xoay người Tưởng Uyên lại rồi ôm lấy cô, 𝒽ô.𝐧 𝐦ô.i cô.

Cả người Tưởng Uyển bủn rủn vô lực, cô bị đặt lên bồn rửa tay làm thêm lần nữa, vừa rồi là lần thứ hai.

Không nhớ rõ đã cao trào bao nhiêu lần, chỉ biết chân mềm nhũn đứng không nổi.

"Đừng làm nữa, ngày mai anh còn phải thi đấu! A! " Tưởng Uyển vừa mới dứt lời, Văn Tẫn đã cúi đầu ngậm lấy đầu nhũ của cô.

Anh ôm lấy т.𝒽â.ⓝ 𝐭.𝖍.ể cô, ngón tay thon dài dọc theo thân người cô mà 𝐯⛎ố.t ⓥ.e.

Tưởng Uyển khẽ ⓒắ_ⓝ ⓜ_ô_ℹ️, hơi thở yếu ớt, "Đừng l.ıế.Ⓜ️ nữa! ngứa lắm! "Từng đợt 🎋ⓗ*oá*ï cả*m đánh 𝐥*ê*п đ*ỉռ*♓ đầu, cô rất muốn bật khóc thật lớn.

Anh mở vòi hoa sen, lấy sữa tắm bôi lên †*𝒽â*𝖓 ✞*♓*ể cô, tách hai chân cô ra đặt lên vai, ngón tay chui vào trong huyệt nhỏ của cô.

ԁ.â.Ⓜ️ thuỷ chảy ra rất nhiều, anh lấy một chút bôi vào âm đế đang sưng tấy của cô, ngón tay cào nhẹ một cái.

Cả người Tưởng Uyển vặn vẹo, khóc nức nở thành tiếng.

Anh dùng hai ngón tay đâ·ɱ sâu vào bên trong, đùa nghịch điểm G, tần suất càng lúc càng nhanh, còn chưa đến một phút, Tưởng Uyên khóc thét lên rồi đạt đến cao trào, từng dòng ԁâ*𝖒 thuỷ không ngừng chảy tí tách ở bên ngoài cửa huyệt.

Hô hấp cô dồn dập, khóe mắt toàn là nước mắt, lúc được Văn Tẫn buông ra, cả người mềm oặt ngồi sụp xuống.

Văn Tẫn rửa sạch sẽ ◗-ươ-ռ-ℊ ѵ-ậ-𝖙 của mình, đặt quy đầu cạnh môi cô, giọng nói rất trầm, có hơi khàn:"Tưởng Uyển, 𝖑1ế·𝐦 một chút đi.

"Tưởng Uyển đưa mắt nhìn, 𝐝ư·ơռ·ℊ ⓥậ·𝖙 thô to màu đỏ tươi, cô khẽ há miệng, vươn đầu lưỡi ra 🦵_1_ế_ɱ.

Ánh mắt Văn Tẫn Ⓜ️-ê 𝐦-🔼-п, giữ chặt gáy cô còn hơi dùng sức mà ấn.

Tưởng Uyển 𝖑ıế-ɱ qua lỗ niệu đạo, lại nhẹ nhàng ngậm vào từng chút một.

Văn Tẫn thở ra từng tiếng thô nặng.

Tưởng Uyển ngẩng đầu nhìn anh một lúc, ánh mắt đối phương âm trầm, tất cả đều là ⓓ-ụ-𝐜 ✌️ọ-𝓃-ɢ.

Cô há miệng, ngậm lấy quy đầu cực lớn của anh, có phần thăm dò mà nuốt vào.

Văn Tẫn đã gấp đến chờ không nổi nên vội thẳng lưng, cắm phần còn lại thẳng vào trong.

Tưởng Uyển ráng hết sức nuốt vào, cảm thấy anh đang đ_â_ⓜ v_à_🅾️ trong, nức nở vỗ vào chân anh.

Văn Tẫn lui ra ngoài, chỉ chừa lại phần quy đầu ở trong miệng cô, anh sờ lên mặt cô, cực kỳ nghiêm túc nói, "Em vẫn chưa học được.

"Mặt Tưởng Uyển đỏ bừng.

Cô nhả 𝒹ư_ơⓝ_g vậ_🌴 ở trong miệng ra, hai tay cầm lấy nó, học tập trong phim từ từ ngậm vào, cố gắng nuốt cả cây vào trong.

Còn chưa kịp ngậm vào hết, Văn Tẫn đã giữ lấy gáy cô, đ●â●ⓜ 𝖛à●0 r-ú-𝖙 𝓇-🔼 ngay trong miệng cô.

Mỗi lần luôn cắm đến cổ họng của cô.

Tưởng Uyển bị đ●â●𝖒 đến mức buồn nôn, cô nức nở nghĩ thầm muốn bỏ trốn, nhưng gáy lại bị Văn Tẫn giữ chặt không động đậy được.

Mãi cho đến khi Văn Tẫn 🌴ⓗ·ở 𝖍·ổ·𝖓 ♓·ể·ռ bắn vào trong miệng, miệng Tưởng Uyên đã hoàn toàn tê liệt.

Cô rửa mặt xong thì tắm lại lần nữa.

Quay lại giường nằm xuống, lại bị Văn Tân đè lên.

Tưởng Uyển mệt mỏi đẩy anh ra, "Không làm nữa đâu, mệt lắm rồi.

"Văn Tẫn khó hiểu hỏi, "Em chỉ cần nằm im thôi, sao lại thấy mệt?"Tưởng Uyển: "! ".

Chương (1-73)