Ưm Đừng Mà
← Ch.38 | Ch.40 → |
Đến cuối cùng, Tưởng Uyển cũng không rõ, mình sao lại bị đè trên giường rồi.
Văn Tẫn ở đằng sau giữ chặt eo cô, ◗ươ●𝐧●🌀 ⓥậ●† thô to nhiều lần ❌â.ⓜ 𝖓.♓ậ.p vào trong.
Cô bị cắm đến mức 𝒸*ắ*ⓝ ɱô*i khóc nức nở, trước mặt đặt một chiếc di động, trên màn hình có một người da đen đang ôm eo người phụ nữ trắng nõn nà liên tục đâ·Ⓜ️ rút, tiếng гê_𝐧 r_ỉ cao vút của người phụ nữ vang lên bên tai.
Hình ảnh vừa 🅓â●𝐦 mĩ còn sắc tình.
Tưởng Uyển chịu không nổi nên duỗi tay định tắt di động, lại bị Văn Tẫn dùng sức đỉnh mạnh một cái, cả người 𝖗.ц.ռ ⓡẩ.𝐲 kịch liệt túm lấy ga trải giường, cổ họng phát ra từng tiếng rê_𝐧 𝖗_ỉ nỉ non.
Tiếng rên từ điện thoại trên đầu giường cũng phát ra hết đợt này đến đợt khác, cả phòng toàn là những âm thanh hỗn loạn tiếp nối nhau.
Sau lưng truyền đến cảm giác lạ, đầu lưỡi 𝖓●ó𝐧●g 𝖇●ỏ𝐧●🌀 của đối phương chậm rãi 𝖑*ıế*𝐦 từ dưới dọc theo eo lên đến sau cổ cô, ⓣ♓-â-n 𝖙♓-ể trở nên tê ngứa làm cho cô có hơi rùng mình.
Tưởng Uyển đưa mắt nhìn màn hình, phát hiện người da đen cũng đang 𝐥𝒾ế*〽️ cổ người phụ nữ.
Ⓓ*ươ*ⓝ*ⓖ ν*ậ*🌴 thô to lại tiến vào thêm lần nữa, lực đạo vừa mạnh mẽ vừa dứt khoát, cô bị cắm đến mức đạt cao trào, cổ họng toàn tiếng гê-ⓝ 𝖗-ỉ, cô lấy ga trải giường nhét vào trong miệng, lại bị đ_â_𝖒 chọc đến mức giật mình 𝐭_ⓗ_ở 𝒹ố_𝖈 khóc lóc kêu than.
Văn Tẫn dựa theo tình tiết trong chiếc di động, ♓-ô-𝓃 👢●❗●ế●m vai rồi lưng cô, mạnh mẽ va chạm sát nhập, còn học theo động tác của người da đen, giữ chặt tay cô ở sau lưng, vừa ⓒ·ắ·𝖒 v·à·🅾️ lại vừa đưa tay đánh vào 𝖒.ô𝐧.𝖌 cô.
Tưởng Uyển bị đánh vừa xấu hổ lại vừa thoải mái, nhịp thở đứt đoạn, "Văn Tẫn! "Văn Tẫn ưỡn hông, nặng nề ⓣ♓-ở 𝒹-ố-ⓒ, "Ừm?""Đừng đánh nữa! Chỗ đó! " Cả người Tưởng Uyển đỏ hồng, cô bị đ_â_ɱ đến mức giọng nói cũng thay đổi, khó khăn lắm mới nói hết được một câu, bầu ⓝ·ⓖ·ự·c lại bị Văn Tẫn bóp lấy.
Năm ngón tay của anh xoa nắn, rồi lại dùng tay ép chặt hai bầu 𝐧*🌀ự*𝒸 với nhau, lòng bàn tay v𝖚●ố●ⓣ 𝖛●𝖊 hai đầu vú.
Tưởng Uyển khóc mà như r_ê_𝓃 𝓇_ỉ.
Lực đạo cắm rút ở đằng sau mạnh như vậy, 🎋_♓_𝐨_á_ï 🌜_ả_m đánh thẳng vào đại não, cả người cô không kìm được mà rùng mình, một dòng ԁ*â*ɱ thủy phun ra.
Bên trong điện thoại, người phụ nữ trắng nõn kia cũng bị đ_â_𝖒 đạt đến cao trào, người da đen ⓡ_ú_t 𝓇_🅰️, dùng tay kéo dài giai đoạn 🌜_ự_𝐜 κ𝐡ο_á_1 này.
Văn Tẫn cũng học theo, nhanh chóng 𝐫●ú●ⓣ г●𝒶, dùng ngón tay thon dài tiến vào thăm dò bên trong huyệt nhỏ ướ●🌴 á●✞ ấm nóng, ngoáy lộng một hồi thì sờ được một khối thịt mềm mịn, chưa được bao lâu, đã đùa nghịch chỗ đó đến nỗi Tưởng Uyên hét lên một tiếng chói tai rồi khóc ra tiếng, 𝖉·â·ⓜ thuỷ cũng ào ạt chảy ra.
Đầu ngón tay Văn Tẫn vẫn không ngừng đùa nghịch khối thịt mềm mịn kia.
Tưởng Uyển chịu không nổi khóc òa lên, "Văn Tẫn! Đừng! "Văn Tẫn cúi đầu cắn vào bờ 𝖒*ô𝐧*𝐠 𝖒_ề_〽️ m_ạ_ï của cô, đầu ngón tay hơi dùng sức, lại khuấy đảo bên trong lần nữa.
Tưởng Uyển chôn mặt trên tấm ga trải giường, cả mặt toàn là nước mắt còn 𝐭hâ.n 𝐭♓.ể thì r_ⓤ_ռ гẩ_🍸.
Lúc đạt đến 🌜ự.𝒸 🎋ⓗ🔴á.i một lần nữa, Văn Tẫn xoay người cô lại, cúi đầu ngậm Ⓜ️ú·𝖙 cửa huyệt ướt đẫm nước 🅓â·〽️ của cô, môi lưỡi hết cắn lại mú.𝖙 hai môi thịt, đầu lưỡi càng quét hết bên trong â·ⓜ 𝖍·ộ của cô.
Tưởng Uyển cắn ngón tay, hai đùi run bần bật, "Ưm! Đừng mà! "Ⓚ𝐡ⓞ*á*❗ 🌜*ả*𝐦 mãnh liệt như vậy, ngón tay bị cô cắn đến mức muốn chảy 〽️-á-ⓤ.
Cao trào qua đi, đầu óc cô chỉ còn là một mớ hỗn độn trống rỗng, trong miệng không ngừng thở phì phò.
Văn Tẫn lại tiếp tục đ-â-Ⓜ️ 𝖛-à-𝖔, cúi đầu 𝐡●ô●𝐧 lấy môi cô, rồi ♓ô_𝓃 dọc từ cổ xuống xương quai xanh của cô, đầu lưỡi linh hoạt, bắt đầu 𝐡ô.n lên ⓝ*🌀ự*🌜 cô, môi lưỡi phủ lên đầu vú, anh nhẹ nhàng dùng răng cắn.
Móng tay Tưởng Uyên bấu vào lưng anh, trong miệng toàn tiếng nức nở.
Văn Tẫn chế trụ eo cô, lại ưỡn hông tiếp tục ra vào, còn vươn tay chỉnh lại chiếc điện thoại không biết đã bị úp xuống từ khi nàoTưởng Uyển nghiêng đầu nhìn.
Trên màn hình di động, người da đen cũng cũng đang làm tư thế này.
Cô nhìn thời gian.
Mới được có nửa tiếng, vẫn còn một tiếng nữa.
Cô bị đâ·Ⓜ️ đến độ da đầu tê dại không thôi, đưa tay căn chỉnh, để trôi qua thêm nửa tiếng nữa.
Cô hy vọng Văn Tẫn mau mau làm xong, cô thật sự chịu hết nổi rồi.
Sau khi kết thúc, trên màn hình di động hiện cảnh hai tay người phụ nữ nắm lấy 𝐝ư.ơ.п.ⓖ ⓥ.ậ.𝐭 của đối phương, ⅼ𝒾ế-ɱ ⓜ_ú_† như được thử món ngon.
Văn Tẫn dừng lại, nhìn Tưởng Uyển, hơi thở nặng nề, "Em muốn 🦵ℹ️*ế*Ⓜ️ cho anh không?"Tưởng Uyển: "! ""Còn lâu!" Giọng cô khản đặc đáp trả.
Nhưng anh chàng đã rút d-ươ-ռ-ⓖ ✅-ậ-𝐭 ướt đẫm ra, đặt trên môi cô.
Giọng nói trầm thấp lại cực kỳ g-ợ-𝖎 𝐜-ả-𝖒.
"Tưởng Uyển.
""Ꮮ.ⓘ.ế.〽️ giống cô đó đi mà.
"Sắc mặt Tưởng Uyên đỏ như lá tía tô liếc nhìn di động, người phụ nữ trên màn hình vừa câu lưỡi đầy mị hoặc l.iế.〽️ láp 🅓_ươ_𝖓_𝐠 νậ_✞, vừa dùng tay xoa nắn bầu 𝖓·𝖌ự·𝖈 của chính mình.
Hình ảnh 𝐝â·ɱ đ·ã𝓃·🌀 đến cực điểm.
.
← Ch. 38 | Ch. 40 → |