Vay nóng Homecredit

Truyện:Sếp, Dè Dặt Một Chút! - Chương 047

Sếp, Dè Dặt Một Chút!
Trọn bộ 288 chương
Chương 047
Khúc mắc (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-288)

Siêu sale Lazada


"Tôi bị trói ở trên ghế." Giọng của cô rất khàn và nhỏ, tựa như oan hồn thút thít không ngừng vang dội trong địa phủ vô cùng âm u, mỗi một âm tiết phát ra đều mang theo lạnh lẻo sâu tận xương tủy và tuyệt vọng sâu nhất đau nhất, "Tận mắt nhìn thấy mẹ của tôi, dùng dao, từng dao từng dao mà cắt lấy thịt trên người của bà. Tôi bị dọa sợ đến mức liều mạng khóc, dốc sức gọi bà, nhưng bà lại cười to giống như phát điên vậy, một dao, một dao, lại một dao..."

Đỉnh đầu như bị căng chặt, trái tim Hàn Dập Hạo bỗng thít lại, đau lòng đến tột đỉnh, anh không cách nào tưởng tượng được, người mẹ nào lại chọn cách thảm như vậy mà chết ở trước mặt con gái của mình, một đứa bé sáu tuổi tận mắt nhìn thấy mẹ mình từ từ biến thành một đống thịt vụn, cái loại khủng khiếp đó, cái loại sợ hãi đó là đau đớn tột cùng đến cỡ nào!

"Tòng Thiện, không muốn nói thì đừng nói." Anh xoa nhẹ gò má của cô, không đành lòng mở miệng ngăn lại nói.

Nhưng dường như Tòng Thiện lại không có nghe thấy, ánh mắt của cô mất đi tiêu điểm, sắc mặt trắng bệch, người như hầm băng, phảng phất lại thấy được cảnh năm đó, "Máu từ dưới chân của bà lan tràn đến dưới chân tôi, đậm như mực vậy, cả căn phòng đều nhuộm thành màu đỏ sậm, trước nay tôi chưa từng sợ hãi như vậy, tôi bật khóc lớn, nhưng mà âm nhạc trong phòng át đi tiếng kêu gào của tôi, người bên ngoài không nghe được, không ai đi vào cứu bà, tôi cũng không thể. Hàn Dập Hạo, anh có thể tưởng được không, tận mắt nhìn thấy mẹ của mình trở nên không còn hình dạng, máu thịt lẫn lộn, nhìn bà cắt 671 dao trên người mình."

"Đều đã qua." Anh ôm chặt cô, hết sức tự trách, hận mình tại sao lại muốn cô nói ra chuyện quá khứ, nếu như anh sớm biết chuyện cô đã từng trải qua, anh vĩnh viễn cũng sẽ không ép cô nhớ tới.

"Mặc dù về sau báo cáo khám nghiệm tử thi nói chỉ có 587 dao, nhưng mà tôi biết rõ đó không phải là con số chính xác, bởi vì 671 là số ngày bà biết người đàn ông kia đến ông ngoại tự sát, bà là muốn dùng cách đoạn tuyệt như vậy, không thể cứu rỗi như vậy để sám hối với ông ngoại trên thiên đường!" Nước mắt rơi như mưa, nhưng trên mặt cô lại không có chút bi thương, đó là vẻ mặt tái nhợt chết lặng, bi thương đến chết tâm, đó là trái tim bỗng trống rỗng, bị tuyệt vọng ăn mòn. Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.

Cả người anh cứng đờ, ông ngoại tự sát, mẹ tự mình hại mình, ông trời ơi, rốt cuộc đáy lòng của cô còn cất giấu bao nhiêu quá khứ bi thảm không cách nào tưởng tượng được vậy.

Đôi mắt của cô là ngôi sao sáng nhất, nhưng lòng của cô lại tối hơn cả bóng đêm, "Tất cả đều là lỗi của tôi, nếu như tôi thông minh một chút, có thể nhận ra được ngày đó mẹ khác thường, chẳng phải tham ăn như vậy, cũng sẽ không bị thuốc, cũng sẽ không bị bà trói ở trên ghế, cũng sẽ không nhìn thấy bà chết ở trước mặt của tôi nhưng lại không thể làm được gì."

"Đây không phải là lỗi của cô." Giọng anh khàn khàn mang theo đau xót, thấy cô đau lòng, cô càng đau lòng lại càng tự trách mình, "Khi đó cô chỉ là đứa trẻ, bất kể nguyên nhân gì, một người mẹ cũng không nên làm ra chuyện như vậy."

"Tôi sẽ nói cho anh biết nguyên nhân." Cô nhìn anh, đáy mắt ảm đạm như tro tàn, "Bởi vì, mẹ của tôi hận tôi. Nếu như không có tôi, bà sẽ không gả cho người đàn ông kia, càng sẽ không bị ông ta từng bước một nuốt trọn Thẩm thị, cuối cùng ép ông ngoại nhảy từ tầng 36 xuống."

"Cô nói cái gì?" Anh đã không cách nào hình dung đáy lòng chấn động.

"Người đàn ông kia là bố của tôi." Lời của cô giống như một quả boom nặng ký, trong nháy mắt làm đảo ngược trời đất, không sao không ánh sáng, "Ông ta là một kẻ ty tiện bỉ ổi làm người ta ghê tởm nhất bẩn thiểu nhất trên đời này, thế nhưng ông ta lại là bố ruột của tôi. Ông ta trăm phương ngàn kế tiếp cận mẹ của tôi, mục đích cũng chỉ là bước vào tập đoàn Thẩm thị khổng lồ. Ông ta lợi dụng sự ra đời của tôi, chuyển sự chú ý của ông ngoại, lại tiếp tục dùng mọi thủ đoạn đen tối, từng bước từng bước một thâu tóm cổ phần của ông ngoại. Đợi đến khi ông ngoại phát hiện ra thì Thẩm thị cũng sớm đã bị ông ta bỏ vào túi."

"Xét cho cùng, tôi vốn không nên ra đời, bởi vì tôi, ông ngoại, mẹ lần lượt chết đi, Thẩm thị phá sản, cả nhà cậu cũng mất đi cuộc sống an nhàn sung sướng." Cảm giác áy náy dồn nén tích tụ nhiều năm giờ phút này bùng phát ầm ầm như lũ quét, khiến cô trong khoảnh khác mất đi tất cả sức lực, yếu đuối ở trong ngực của anh, giống như búp bê vải rách không có sự sống, "Tôi, mới là căn nguyên của tất cả bất hạnh."

"Không liên quan gì đến cô." Anh nắm chặt vai của cô, nhìn vào khuôn mặt không có tức giận của cô, nỗi đau xót lan tràn từ buồng tim tới toàn thân, cô gái trước mắt này chính nghĩa lẫm liệt, kiên cường và dũng cảm, thế nhưng một mình lại gánh lấy quá nhiều khó khăn và đau khổ, anh thật muốn gánh lấy thay cô, "Thật sự là cô không có làm sai cái gì, đừng có lúc nào cũng đem sai lầm của người khác gánh ở trên người của mình."

"Nhưng đó không phải là người khác, là bố đẻ của tôi." Cô đột nhiên cảm giác được mệt mỏi, bất kể cô liều mạng muốn bù đắp cho cậu thế nào, hoặc là bù đắp cho Thẩm gia sớm đã không tồn tại, phần cảm giác áy náy này lại không giảm chút nào, lại thêm vì năm tháng tăng dần, khiến cô càng cảm thấy dòng máu dơ dáy bẩn thiểu của người nọ đang chảy trong người của mình.

"Loại người này không xứng để được gọi là bố, càng không đáng để cô gánh chịu tội của ông ta." Đôi mắt sâu thăm thúy của anh gợn sóng cuồn cuộn giống như biển rộng, anh chưa bao giờ biết, mình lại vì một người phụ nữ mà đau lòng đến vậy, càng không biết, nhìn thấy cô rơi nước mắt, nội tâm còn đau đớn hơn đạn xuyên tim, "Thẩm Tòng Thiện, cô là người phụ nữ cố chấp nhất, ngu xuẩn nhất, ẩn nhẫn nhất, kiên cường nhất và thiện lương nhất mà tôi từng gặp, trước đây tôi chỉ cho rằng cô không biết trời cao đất dầy, bây giờ tôi mới hiểu được mình sai thái quá đến cỡ nào. Không có ai sau khi đã trải qua tất cả mọi thứ như cô đã từng trải qua, mà vẫn còn có thể làm được tốt như cô. Cô không phải là căn nguyên của sự bất hạnh, cô là một người cảnh sát tốt, cô làm nhiều chuyện tốt như vậy, cứu mạng nhiều người như vậy, lý nên nhận được đối đãi tốt hơn. Nếu như cô không biết chăm sóc mình thật tốt, tôi sẽ chăm sóc cô, nếu như cô không biết tự bảo vệ mình thật tốt, tôi sẽ bảo vệ cô, nếu như ai lại tiếp tục làm tổn thương cô, tôi lấy danh nghĩa thế hệ nhiều đời của Hàn gia xin thề, chắc chắn sẽ để cho người đó trả lại gấp trăm lần!" Truyện được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.

Vậy mà, khi anh cúi đầu nhìn xuống, người trong lòng lại bởi vì khóc mệt, dần dần ngủ thiếp đi.

Đêm đó, Hàn Dập Hạo tìm đến Arsfat, đi thẳng vào vấn đề nói: "Thưa ngài, ngày mai tôi và Tòng Thiện sẽ rời đi."

Sắc mặt Arsfat bình tĩnh nói: "Hàn tiên sinh, nếu như anh khăng khăng rời đi, tôi nhất định sẽ không ngăn cản, nhưng Thẩm tiểu thư, tôi còn muốn mời cô ấy nán lại thêm một thời gian."

"Người ngay thẳng không nói chuyện mập mờ, tôi biết rõ ngài coi trọng Thẩm Tòng Thiện, tôi cũng vậy." Hàn Dập Hạo không vòng vo, "Nói thật, tôi và Tòng Thiện chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, không phải là bạn bè trai gái, cho nên chúng ta có thể cạnh tranh công bằng."

"Hàn tiên sinh dựa vào cái gì cho rằng tôi sẽ đáp ứng?" Arsfat lạnh lùng cười một tiếng, cạnh tranh công bằng ư? Chỉ cần Thẩm Tòng Thiện tiếp tục ở lại đây, thì Hàn Dập Hạo vĩnh viễn không có phần thắng.

"Ngài không ngại hãy nghe tôi nói điều kiện, rồi ra quyết định." Cánh môi Hàn Dập Hạo nhếch lên độ cong tự tin, anh vốn vô cùng tuấn tú càng lộ ra vẻ mê người, "Tôi biết trước mắt tộc Raim gặp phải thế đứng đội hình, tuy nói quân vũ trang phản chính phủ và các ngài là xuất từ cùng huyết mạch, nhưng từ mọi phương diện mà nói, bọn họ cũng lạc hậu hơn quân chính phủ. Ai hơn ai kém, với sự thông minh của ngài, không thể không phân biệt được. Thôn Raim rất đẹp, tin rằng ngày cũng không muốn để cho chiến tranh hủy diệt cô ấy, mưu cầu của ngài, bất quá cũng chỉ là một chỗ dựa ở trong thời loạn thế để được sinh tồn."

"Anh cứ nói tiếp." Vẻ mặt của Arsfat trở nên nghiêm túc, mặc dù anh không biết người đàn ông trước mắt này là làm sao biết được những chuyện này, nhưng mỗi câu nói của anh ta, chữ chữ đều đánh vào mặt tư tưởng.

"Điều kiện của tôi chính là, tôi đứng giữa giúp ngài đáp cầu dắt mối, để quân chính phủ bảo đảm an toàn của tộc Raim. Đồng thời, lấy tên cá nhân tôi, trợ giúp tộc Raim năm năm bao gồm thức ăn, thuốc men, nước uống kể cả vật tư sinh hoạt."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-288)