Dạ tiệc (2)
← Ch.040 | Ch.042 → |
Đột nhiên xuất hiện đứa bé gọi mình là mẹ, Tòng Thiện cả kinh thiếu chút nữa làm lật đổ đồ ăn trên bàn.
Đứa bé trước mắt này khoảng chừng ba tuổi, có mái tóc xoăn đen dài, lông mi cong dày giống như búp bê, đôi mắt to, đôi môi nhỏ, màu da hơi sáng, đôi mắt màu xanh tím lóng lánh tuyệt đẹp giống như đá quý.
Cô bé mặc một chiếc váy nhỏ in hoa, trên cổ và cổ tay đeo rất nhiều lục lạc nhỏ xinh, cô bé hơi nghiêng đầu một chút, phát ra tiếng kêu leng keng.
Đây là người con lai Châu Phi xinh đẹp nhất mà Tòng Thiện đã gặp, cực kỳ giống những thiên thần nhỏ cầm đàn hạc được khắc trên giáo đường, Tòng Thiện chỉ liếc mắt một cái, đáy lòng đã yêu thích cô bé.
Tuy nhiên, xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng cũng không thể tùy tiện nhận mẹ bậy như vậy.
"Tiểu thiên sứ, dì không phải là mẹ của cháu nha." Tòng Thiện cất giọng mềm mại, nhỏ nhẹ cười nói.
Cũng không biết đứa nhỏ này có nghe hiểu được tiếng Anh hay không, nó đột nhiên mỉm cười với Tòng Thiện, trong nháy mắt Tòng Thiện liền cảm thấy trước mắt hoa tươi nở rộ, đàn chim trỗi dây, giật mình đến nỗi trong thoáng chốc cô quên mất phản ứng, và đứa nhỏ cứ như vậy mà rút vào trong lòng cô, càng gọi lớn tiếng hơn: "Mẹ!"
"Người bạn nhỏ." Bị đứa nhỏ ôm chặt, Tòng Thiện có chút luống cuống, cô quay đầu nhìn về phía Arsfat, vừa nhìn thì đã biết đứa nhỏ này có quan hệ máu mủ với ai, anh ta còn không mau bảo người dẫn đứa nhỏ này đi.
Lúc này, một người phụ nữ da đen trung niên vội vàng chạy tới, sốt ruột lẩm bẩm gì đó, muốn bế cô bé ra khỏi trong lòng của Tòng Thiện, nhưng đứa nhỏ làm sao cũng không chịu buông tay, vừa kêu mẹ vừa le hét bật khóc.
"Dunham Linda, tới đây." Rốt cuộc Arsfat cũng lên tiếng gọi con gái, nhưng đứa nhỏ lại không để ý tới ba mình, chỉ cố chấp mà ôm lấy Tòng Thiện.
Tầm mắt mọi người đều rơi vào trên người Tòng Thiện, vẻ mặt cô vô tội nhìn về phía Hàn Dập Hạo, người sau vẻ mặt cũng tối sầm.
"Ngài tù trưởng, xin hỏi đây là ý gì?" Giọng điệu của Hàn Dập Hạo có chút không hài lòng, chẳng hiểu tại sao xuất hiện đứa bé ôm lấy Tòng Thiện gọi mẹ, đây là đang trình diễn gì thế?
"Ôm con bé đi!" Giọng nói trở nên nghiêm khắc, Arsfat ra lệnh cho vú già.
Người phụ nữ trung niên không dám không nghe theo, dùng sức tách tay nhỏ bé của đứa nhỏ ra, đứa nhỏ vừa làm náo lại vừa đạp, khóc đến rất là thê lương.
Tòng Thiện không đành lòng, cô nhịn không được chặn lại nói: "Đợi một chút."
Cô đón lấy đứa nhỏ từ trong tay người tôi tớ, ôm vào trong lòng, nhẹ giọng dụ dỗ nói: "Bảo bối, đừng khóc."
Đứa nhỏ lập tức ngừng khóc, hai mắt mở to đáng thương mà nhìn cô, ôm cổ của cô, thút thít nói: "Mẹ, đừng đi."
Nơi nào đó của trái tim bỗng mềm nhũn, Tòng Thiện ôm lấy đứa nhỏ, nói với Arsfat: "Ngài tù trưởng, nếu như không ngại, để đứa nhỏ này ở lại đây đi."
Nghe vậy, Hàn Dập Hạo lườm cô, cô gái này lại lan tràn tình yêu gì đây.
Arsfat nhìn cô, đôi mắt màu xanh tím sâu trầm lắng như biển rộng, giấu đi tất cả cảm xúc.
"Dunham Linda, đến đây với chú." Angus không muốn cháu gái quấy rầy Tòng Thiện, cũng đi ra khỏi chỗ ngồi, muốn ôm cô cháu gái bảo bối thân thiết nhất của anh đi.
"Không." Cô bé lại chun mũi, rất không nể mặt mà từ chối thẳng.
"Dunham Linda, không thể không có quy tắc như vậy." Arsfat mở miệng quát lớn.
Cô bé nghe vậy lại xụ mặt xuống, Tòng Thiện thấy nó lại sắp khóc, vội vàng dụ dỗ nói: "Không sao, để con bé ở lại cùng với tôi đi."
"Thật xin lỗi." Thật ra thì Angus còn có chút ấn tượng với Tòng Thiện, ở dưới ánh trăng mờ anh nhớ rõ cô đã cho anh uống nước, vì vậy đối với ân nhân cứu mạng này rất là tôn kính, anh thấy làm thế nào Dunham Linda cũng không chịu đi, không thể làm gì khác hơn là nói xin lỗi.
Cô bé hiển nhiên có thể nghe hiểu tiếng Anh, nó vừa nghe được Tòng Thiện nói như vậy, lập tức mặt mày hớn hở, giọt nước mắt đọng trên khuôn mặt nho nhỏ vẫn còn chưa khô đã vui vẻ kêu lên: "Mẹ."
"Người bạn nhỏ, phải gọi là dì, không phải mẹ." Tòng Thiện từng bước dụ dỗ.
"Mẹ." Đứa nhỏ cố chấp gọi.
Trên trán Tòng Thiện hiện đầy vết đen, Angus cũng là vô cùng lúng túng, anh thiện ý mà nói với cô bé: "Dunham Linda, dì này là vị khách tôn quý của tộc Raim chúng ta, không phải là mẹ của cháu, không thể tùy tiện gọi bậy như vậy."
"Mẹ chính là mẹ." Ôm chặt Tòng Thiện, cô bé bướng bỉnh như con bê con.
"Dunham Linda!" Arsfat trầm giọng, gầm nhẹ nói.
Cô bé lại càng ôm Tòng Thiện chặt hơn, chỉ sợ người ta "chia rẽ" bọn họ.
"Không sao, lời trẻ con không nên để ý, cô bé cũng không biết mình đang nói cái gì." Không muốn Arsfat trách mắng đứa nhỏ, tình thương của mẹ lan tràn, Tòng Thiện vội vàng dàn xếp nói.
Cứ như vậy, ở sự cố chấp của cô bé và Tòng Thiện, cuối cùng Arsfat cũng đồng ý cho con gái ở lại bên cạnh của Tòng Thiện.
Cả buổi tối, cô bé đều chỉ biết gọi Tòng Thiện là mẹ, Tòng Thiện giải thích đến miệng đắng lưỡi khô, lại không có chút hiệu quả, hết cách cô chỉ có thể đón nhận "con gái" vô duyên vô cớ này.
Nhìn thấy một lớn một nhỏ ở đó quơ tay múa chân, một người cao hứng bừng bừng, một người vẻ mặt bất đắc dĩ, đôi mắt thoáng qua ý cười của Arsfat bị lông mi dài che lại, ngay cả Hàn Dập Hạo cũng cảm thấy hình ảnh này thực sự có chút tức cười.
Rất nhanh, một nhóm nam nữ ùa đến phần đất trống bên cạnh đống lửa, trên thân trần của mấy người đàn ông bôi hoa văn trắng đen xen kẽ nhau, thân dưới dùng da thú quấn thành váy áo, trên đầu cắm đủ loại lông vũ đầy màu sắc, các cô gái mặc trang phục dân tộc cổ điển, trên cổ tay và cổ chân đeo rất nhiều chuỗi trang sức vàng, xương thú và lục lạc nhỏ, đi kèm với tiết tấu sôi nổi của nhạc cụ, nhảy vũ điệu Châu Phi độc đáo.
Vũ điệu Châu Phi cùng mọi người cũng nhiệt tình dâng trào, hai chân trần của bọn họ giẫm ở trên đống lửa đỏ trên mặt đất, nhìn từ đằng xa, giống như đang nhảy múa trên ngọn lửa, vui vẻ và sống động, đánh thẳng vào thị giác người ta đến cực độ.
Tòng Thiện không tự chủ được bị màn trình diễn tràn đầy sức ép này thu hút, món ngon rượu ngon như nước được bày đầy trên bàn, đây là lần đầu tiên Tòng Thiện được ăn thức ăn Châu Phi chính tông, mặc dù dùng tay ăn có chút khó coi, nhưng cô không thể không thừa nhận, điệu múa sinh thái này kết hợp với các món ăn hương vị đặc sắc, quả thực làm cho tâm tình người ta vô cùng tốt.
Mặc dù bộ lạc Châu Phi có chế độ cấp bậc, nhưng ở bữa tiệc hoan lạc này, thường thường đều là quân dân cùng vui.
Phần thịt nướng hảo hạng được bưng cho các quý tộc, còn dư lại đều phân cho bình dân khác, mọi người ăn uống no đủ từ từ gia nhập vào hàng ngũ nhảy múa, đánh nhịp, hát lên bài hát to rõ và vui vẻ.
Tòng Thiện nhìn vào dòng người càng lúc càng nhiều, bị sự vui vẻ của bọn họ lây nhiễm, mãi đến khi Angus bưng ly rượu đi tới, mới lưu luyến thu lại tầm mắt.
← Ch. 040 | Ch. 042 → |