← Ch.20 | Ch.22 → |
Thường Lộ Bân lần nữa ra mở cửa với khuôn mặt còn đỏ hơn mới vừa rồi, vẫn nằng nặc không cho Trần Hiểu Sắt vào nhà. Trần Hiểu Sắt thì cương quyết phải vào cho bằng được, hai người giằng co rất lâu không ai nhường ai. Cuối cùng Trần Hiểu Sắt phải xuống nước làm nũng nói: "Bân Bân à, cho mình vào xem một chút đi mà, mình năn nỉ cậu đó...."
Sau đó Trần Hiểu Sắt rất thuận lợi vào cửa.
Quả nhiên trong máy vi tính đang phát đoạn phim AV của Maria, trong thùng rác bên cạnh có cả đống giấy vệ sinh. Trần Hiểu Sắt dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Thường Lộ Bân nói: "Mình đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, nên kiếm cho mình một cô bạn gái đi, đâu thể cứ mãi dùng cách giải quyết cũ rích này hoài chứ?"
Thường Lộ Bân gãi gãi đầu, thở hồng hộc nói: "Không cần cậu quan tâm."
Trần Hiểu Sắt nói: "Chú đã nhờ mình trông coi cậu, cho nên mình sẽ không trơ mắt nhìn cậu suốt ngày cứ tự lái máy bay, thậm chí trong lương lai còn sẽ trở thành gay được chứ?
Thường Lộ Bân đi tới dùng một tay đè Trần Hiểu Sắt xuống giường, giữ chặt tay không cho cô nhúc nhích nói: "Còn nói năng bậy bạ nữa thì đừng trách mình lột sạch cậu ngay tại chỗ này."
Thời gian này Trần Hiểu Sắt bị trai đè hơi bị nhiều, vì vậy mà tâm lý cũng đã miễn dịch với sự ngược đãi, cộng thêm sức lực của Thường Lộ Bân kém xa Liên Hạo Đông nên cô đã thuận lợi co chân đá cho anh chàng một phát: "Cậu dám? Coi chừng bà đây cắt 'của quý' của cậu đấy!"
Thường Lộ Bân bị cô đá ngã lăn cù sang một bên. Trần Hiểu Sắt ngồi dậy lao đến chỗ máy vi tính, tắt những hình ảnh không mấy trong sáng kia đi. Thường Lộ Bân nghiêng người sang hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
Trần Hiểu Sắt nói: "Đây là phim mới nhất hả? Copy cho mình một bản mang về nghiên cứu nhé."
Thường Lộ Bân nói: "Mang về chi mất công. Cùng nhau xem không được à." Anh cười gian tà nói.
Trần Hiểu Sắt lập tức xù lông: "Cút ngay, bổn cô nương đây không có hứng thú cùng xem với cậu."
Trần Hiểu Sắt ngồi lướt máy một hồi mà đổ mồ hôi hột, thằng nhóc này cả gan tải về cả chục bộ! Cô xem tới xem lui cũng không biết phần nào hay, vì vậy quay sang hỏi Thường Lộ Bân: "Phần nào hay vậy? Đề cử cho mình bài bộ coi, nhanh đi."
Thường Lộ Bân đang nhìn Trần Hiểu Sắt đến hồn vía bay tận đâu đâu, tâm tư đang hỗn loạn thì bị tiếng quát của cô làm giật mình, sau đó đứng dậy đi tới chọn một thể loại cho cô, vừa chọn vừa nói: "Cậu thích xem thể loại nào?"
"Kiếm anh chàng nào có tướng tá tốt một chút, mặt mũi cũng phải đẹp trai nữa."
"Vậy thì không có." Thường Lộ Bân lắc đầu nói.
Trần Hiểu Sắt nóng nảy nói: "Có phải cậu bị biến thái không? Xấu cỡ này mà cậu cũng xem được à?"
Thường Lộ Bân thẳng thắn còn hơn cả Trần Hiểu Sắt, bắc bẻ lại nói: "Vóc người mấy cô gái đó đẹp là được rồi, quan tâm mấy thằng diễn viên nam có đẹp không để làm gì chứ, mình đâu phải là GAY."
Ờ, đúng ha! Nếu xu hướng giới tính bình thường thì góc nhìn của nam và nữ sẽ khác nhau, cậu ấy thích xem gái đẹp, còn mình chỉ thích ngắm trai chiến. Phải rồi! Điều này oàn toàn chính xác!
Trần Hiểu Sắt chỉ vào một đoạn video hỏi, "Cái này hay không?"
Thường Lộ Bân nói: "Làm sao mình nhớ được chứ? Cậu tự mở xem thử đi rồi biết."
Trần Hiểu Sắt mắng: "Quên đi! Mình sẽ không bị mắc bẫy của cậu đâu, để mình lựa rồi copy mang về tự xem."
Thường Lộ Bân cười ha hả nói: "Có gì khác nhau đâu chứ? Xem những thứ này cũng để giết thời gian mà thôi, cậu cứ chọn đại vài bộ là được rồi."
Trần Hiểu Sắt nhìn USB vẫn còn dư dung lượng, sau đó cẩn thận copy lại từng phần. Trước khi đi cô còn đá lên người Thường Lộ Bân một phát nói: "Mình đã mua lại cái áo đền cho cậu rồi, đây là hóa đơn, cậu không được giận nữa đấy."
Thường Lộ Bân từ trên giường ngồi bật dậy như cá chép vẫy chết hỏi, "Có phải cậu uống say quá tự mình ném đi mà không biết không?"
Số lần Trần Hiểu Sắt nói dối chỉ đếm trên đầu ngón tay, cho nên trong lòng vô cùng rối loạn lẫn khó chịu đáp: "Có lẽ vậy, đêm đó mình uống hơi nhiều."
Thường Lộ Bân tắt máy vi tính nói với cô: "Đi ăn nhé? Mình cũng không còn hứng để xem tiếp."
Thế là Trần Hiểu Sắt đã trúng mánh một chầu thật hoành tráng.
Thường Lộ Bân cũng nhân cơ hội này hỏi thăm anh chàng bộ đội kia đến tìm cô từ lúc nào, luôn cả việc tại sao hôm đó lại ở nhà cô. Trần Hiểu Sắt sợ cậu ta lại hỏi thêm nhiều vấn đề phức tạp khác, bèn phải tiếp tục nói dối: "Lần đó mình có đánh rơi tài liệu ở bệnh viện, anh ta bận suốt không có thời gian mang trả lại cho mình, hôm nay phải trở về đơn vị nên tiện đường tới trả lại cho mình."
Thường Lộ Bân lẩm nhẩm lại cái tên của người nọ: "Liên Hạo Đông, hải quân lục chiến quân đội."
Trần Hiểu Sắt hỏi: "Cậu có quen à?"
Thường Lộ Bân nói: "Không quen!" Người đó vừa nhìn đã biết ngay là thành phần không đàng hoàng, sau này đừng cho anh ta đến nhà nữa. Cậu con gái một thân một mình, lỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao đây?"
Trần Hiểu Sắt nghiêm túc gật đầu nói: "Ừ, biết rồi, người đó đúng thật là không đàng hoàng chút nào cả."
Sau khi Liên Hạo Đông rời khỏi nhà Trần Hiểu Sắt thì anh đi thẳng tới Hương Sơn. Trời vừa tờ mờ sáng, bà Vương Ngọc Lam đã sầm mặt ngồi đợi thằng con mình về để trút giận.
Người đầu tiên nhìn thấy anh chính là Miêu Miêu bé bỏng, cô bé nhảy xuống khỏi ghế sofa sau đó lao ra cửa chạy về phía Liên Hạo Đông gọi, "Chú, chú về rồi."
Liên Hạo Đông nhấc bỏng cô bé đặt lên vai mình vừa đi vừa nói: "Sao hôm nay không đi nhà trẻ hả?"
Miêu Miêu đáp: "Bà nội nói hôm nay chú sẽ đi, nếu khi chú đi mà chú không thấy Miêu Miêu thì chú sẽ nhớ Miêu Miêu lắm, cho nên hôm nay Miêu Miêu mới không có đi học."
"Ôi trời! Tiểu Miêu đúng là tri kỉ của chú đó! Đến đây hôn chú một cái coi nào." Liên Hạo Đông thả cô bé xuống đặt ngồi vào lòng mình.
Miêu Miêu đáng yêu không hôn má anh mà chuyển sang hôn lên môi một cái thật kêu khiến Liên Hạo Đông sững sờ ngớ ra. Anh đã sống đến từng tuổi này mới bị một cô bé con hôn môi, sao có thể chịu nổi một đòn này đây? Nhớ ngày xa xưa đó, nụ hôn đầu tiên của anh đã bị một cô bé vừa mới ba tuổi cướp đi vào năm anh tám tuổi. Cô nhóc kia ư? Phải, chính là người có nốt rùi son ở giữa đầu lông mày!
Nhưng năm nay mình đã 31 tuổi, già quắc già queo rồi vậy mà vẫn còn bị...?
Haizz! Tuổi già không chịu nổi thử thách chính là đây!
Anh nghiêm túc giáo huấn: "Từ nay về sau ngoài chú, ông nội và ba ra, nếu có người nào khác bảo cháu hôn họ, cháu không được hôn có biết chưa?"
Tiểu Miêu gật đầu nói: "Dạ! Biết rồi ạ."
Vào đến phòng khách, Liên Hạo Đông bế cô bé Miêu ngồi sang sofa. Sắc mặt bà Vương Ngọc Lam âm u không khác gì mây đen, tuy Miêu Miêu còn nhỏ nhưng cô bé vô cùng nhạy bén, thấy bà nội mình không được vui bèn nói với Liên Hạo Đông ở đây không có gì vui hết, sau đó tự viện cớ bảo muốn đi luyện đàn, nói xong cũng bỏ chạy luôn.
Vương Ngọc Lam lên tiếng hỏi trước: "Tối qua con đi đâu?"
Liên Hạo Đông cởi mũ xuống rồi mở bung khuy áo nói: "Con đi ăn với đám bạn cũ."
"Mẹ muốn hỏi tối qua sau khi ăn uống với bạn xong con đã đi đâu?"
Liên Hạo Đông lại đáp: "Lúc về thì đã muộn nên con ngủ lại quân đội."
"Nói bậy, mẹ và ông Lữ chờ con ở quân đội đến tận khuya mà vẫn không thấy con về."
Dưới sự cương quyết ép hỏi của mẹ Liên Hạo Đông cảm thấy không vui nhưng cũng không lên tiếng. Lúc này Vương Ngọc Lam lại nói: "Sáng hôm qua trước khi ra khỏi nhà mẹ đã nói với con là tối chú Trương và Thiếu Vân sẽ đến nhà chúng ta chơi, vậy mà con vẫn để lời mẹ nói ngoài tai chẳng cần quan tâm. Để mọi người đợi con suốt cả buổi tối, gọi điện thoại cho con cũng tắt máy, Tiểu Vương vì sợ con mà hỏi gì cũng không dám hé môi, con không cảm thấy mình rất quá đáng sao?"
Liên Hạo Đông bình tĩnh đáp: "Mẹ! Chuyện tình cảm của con con sẽ tự mình quyết định, Trương Thiếu Vân không thích hợp với con."
Mẹ già lại nói: "Con chưa gặp người ta sao biết người ta không hợp chứ? Bất luận là về hoàn cảnh gia đình hay dung mạo lẫn học thức, con bé có điểm nào không xứng với con?"
Liên Hạo Đông nhìn thẳng vào mắt mẹ mình nói: "Mẹ! Mẫu con gái nào thích hợp với con, chỉ có bản thân con mới là người hiểu rõ, tốt hơn hết mẹ đừng bận tâm về chuyện tình cảm của con nữa!"
Sự thật là tối qua không phải do Trương Diệu tự đến, mà là do bà chủ động mời họ tới. Hồi bà còn trẻ, Trương Thiếu Vân có đi theo mẹ mình đến chơi, qua đó bà cũng coi như có gặp con bé vài lần. Trương Thiếu Vân bây giờ đã trưởng thành xinh xắn hơn thuở nhỏ rất nhiều, ăn nói rất khéo léo ngọt ngào, mở miệng là tiếng trước dì ơi tiếng sau dì à, làm bà thấy vô cùng mát lòng mát dạ.
Trương Thiếu Vân còn ra tay rất rộng rãi, tặng cho bà một chiếc khăn quàng cổ hiệu LV sản xuất số lượng có hạn và đôi hoa tai của nhà thiết kế Daniel nổi tiếng hàng đầu thế giới về lĩnh vực trang sức. Thật ra đối với Vương Ngọc Lam mà nói thì bà không để tâm lắm tới những món quà này, điều khiến bà thích ở Trương Thiếu Vân đó là tuy con bé còn trẻ nhưng rất giỏi về mặc xã giao, trong tương lai chắc chắn sẽ giúp không ít cho đứa con trai thứ hai này của bà.
Qua vài lần trò chuyện, bà nhận thấy rằng: Cô gái này tuy sống ở nước ngoài nhiều năm nhưng tư cách được giáo dục rất tốt, ưu tú về mọi mặt, cưới người con dâu thế này sẽ không làm mất danh tiếng của gia đình bà, vì vậy quyết định tác hợp cho Trương Thiếu Vân và Liên Hạo Đông.
Khi còn bé Trương Thiếu Vân cũng chẳng mấy ưa gì Liên Hạo Đông, thậm chí có thể nói là rất ghét. Nhưng từ lần trước sau khi cô gặp được Liên Hạo Đông của bây giờ thì cô đã thay đổi quan điểm không còn ghét anh nữa, ngược lại phải nói là đã động lòng. Chắn hẳn rằng mỗi người trong chúng ta ai cũng đã từng trải qua cái cảm giác này, đã từng ghét một người từ rất lâu, mỗi lần gặp người đó đều cảm thấy rất phiền hà, nhưng rồi có một ngày người ấy lại bổng chốc trở thành một người đẹp trai lịch lãm, chững chạc phong độ thì tất nhiên thái độ của chúng ta dành cho người đó sẽ thay đổi khác với trước kia một cách không ngờ. Cũng chính vì thế mà khoảnh khắc gặp lại khi ấy Trương Thiếu Vân biết mình đã động lòng với Liên Hạo Đông. Cho nên dù Vương Ngọc Lam có nói thế nào đi nữa, Trương Thiếu Vân cũng sẽ ngoan ngoan nghe lời mà đến, nhưng suy nghĩ lại nếu cứ thế mà tới một mình thì sẽ không hay lắm, thế là kéo thêm chú hai Trương Diệu của mình đi cùng.
Trương Diệu là người lão luyện sỏi đời sao lại không nhận ra mấy trò vờ vịt bịp bợm này, nhưng cũng xách theo bộ cờ tướng lằm bằng đá ngọc của mình vừa được tặng theo lấy cớ để đến nhà họ Liên. Dù cho đến lúc đó nếu có bị thằng nhóc Liên Hạo Đông kia cho leo cây, ông cũng còn giữ được chút mặt mũi.
Quả đúng như ông dự đoán, Liên Hạo Đông thật sự biến mất biệt vô âm tích. Vương Ngọc Lam gọi điện mấy lần cũng không được, gọi cho Tiểu Vương thì Tiểu Vương cứ ấp a ấp úng không dám nói khiến Vương Ngọc Lam tức giận hận đến mức đuổi thẳng tên tiểu tử thúi kia về căn cứ. Vương Ngọc Lam bị mất mặt đứng ngồi không yên suốt cả buổi tối, bởi vì cảm thấy xấu hổ với hai vị khách mời.
Cũng may Trương Thiếu Vân không tỏ ra phiền lòng, ngược lại còn luôn cố gắng trò chuyện vui vể để xóa tan bầu không khí lúng túng.
Sau khi tiễn khách về xong, bà Vương Ngọc Lam không nghe lời khuyên của chồng mà bảo ông Lữ tài xế đưa bà tới quân đội để xem thằng con trai bà có đó không? Bà tới đó đợi hơn cả tiếng đồng hồ cũng chẳng thấy mặt mũi nó đâu, cuối cùng tức giận hầm hầm quay trở về Hương Sơn.
Vương Ngọc Lam nói: "Ngồi xuống cho mẹ! Mẹ có chuyện muốn hỏi con."
Liên Hạo Đông buộc phải ngồi xuống lần nữa.
"Có phải đêm qua con lại đi với mấy loại gái chẳng ra gì kia nữa rồi phải không?" Vương Ngọc Lam đi thẳng vào vấn đề.
Liên Hạo Đông ngẩng đầu lên nói: "Đúng là có đi với một cô gái, nhưng không phải hạng chẳng ra gì như mẹ nói."
Vương Ngọc Lam thở dài, không ngờ bà đã đoán đúng, không biết cô gái đó là con cái nhà ai đây. Nếu nó không ưng Trương Thiếu Vân cũng không sao. Chỉ cần gia đình cô gái đó có điều kiện và hoàn cảnh tốt thì đưa về cho bà xem mắt cũng được, nghĩ vậy bà lại hỏi: "Cô ta làm nghề gì?"
Liên Hạo Đông nói: "Mẹ, đây là chuyện riêng của con, xin mẹ đừng quan tâm nữa có được hay không?"
Vương Ngọc Lam nổi nóng đặt ly trà xuống nói: "Mẹ tuyệt đối sẽ không để chuyện hôn nhân của con dẫm vào vết xe đổ của anh con đâu, mặc kệ cô gái đó là ai cũng phải qua nổi cửa của mẹ mới được, nếu không mẹ sẽ không bao giờ thừa nhận đứa con dâu này."
Liên Hạo Đông cảm thấy cần phải nói rõ với mẹ mình về vấn đề này, vì vậy đứng lên muốn biểu đạt ý kiến: "Mẹ! Anh cả không có sai."
Vương Ngọc Lam không có nhượng bộ đang tính nói thêm, Liên Hạo Đông lại sợ cứ nói qua nói lại tình hình chỉ càng thêm căng thẳng hơn, vì vậy đổi đề tài: "Mẹ, con sắp phải về căn cứ rồi, bây giờ con chỉ muốn ăn canh sườn hầm củ sen mẹ nấu thôi."
Chỉ một câu nói ấy đã lập tức làm mềm lòng bà Vương Ngọc Lam. Đứa con trai này vừa cứng đầu cứng cổ, lại còn hay tự làm theo ý mình, nhưng dù nó có gây ra lỗi lầm gì đi chăng nữa thì cũng là con của bà đứt ruột đẻ ra sao bà không thương nó được chứ, chỉ một câu nói muốn ăn canh của mẹ làm đã khiến bà tan biến ngay cơn giận. Cuối cùng bà cũng phải chịu thua, đứa con trai này của bà cũng không phải nghỗ nghịch bất trị. Tạm thời gác lại chuyện không vui đêm qua đứng dậy bảo tài xế chở mình và người giúp việc đi siêu thị mua nguyên liệu.
Liên Hạo Đông tắm rửa sạch sẽ xong thoải mái ăn một bát canh sườn hầm củ sen thơm ngon, sau đó quay về Hải Tư xử lý chút công việc, xong xuôi hết thảy mới về lại thành phố Q.
← Ch. 20 | Ch. 22 → |