Ngón tay
← Ch.09 | Ch.11 → |
Editor: Chao + Beta: Beo, Linh, Amouriel
Đôi chân của Giang Ninh khẽ tách ra, không tiếng động mà dung túng cho người đàn ông 𝖝*â*〽️ ⓝ♓*ậ*🅿️ sâu vào bên trong. Lần này, cô không chỉ ngứa ở ⓝ𝐠ự●𝒸 mà còn bị ngứa từ trong ra ngoài. Đầu ngón tay trắng nõn dùng sức như muốn xé rách. Mọi thứ Giang Ninh vừa muốn, tất cả đều được thực hiện dưới ngón tay Chu Liệt.
Chu Liệt đưa tay sờ tới quần lót trên người cô, quần lót được trang trí một lớp bông tinh khiết mỏng manh, chung quanh mang theo một vòng ren. Không có âm thanh, cũng không có động tác gì.
Không được g_ợ_𝖎 𝒸_ả_m cho lắm. Trong lòng cô đang khó chịu, muốn lập tức đẩy Chu Liệt ra. Tiểu huyệt giống như gặp được chủ nhân chung tình của mình, ngay sau đó khép mở càng lợi hại hơn.
Nhưng nó rất thích hợp với Giang Ninh. Nhưng phản ứng của 𝖙hâ_ռ 🌴𝐡_ể cô rất rõ ràng, nơi đó có chút khó chịu thậm chí rất ngứa.
Vừa ngây thơ trong sáng vừa gợi lên 𝖉ụ·↪️ ✌️ọ·п·🌀 trong lòng anh."Chỗ đó thật ngứa..."Cô cắn chặt đôi môi đỏ mọng, ở trong lòng Chu Liệt 𝓇●ц●𝖓 𝖗ẩ●🍸 như cầy sấy, trút hết 𝐝_â_m thủy lên tay người đàn ông. Còn mang theo sự lúng túng
Chất liệu ⓜề_Ⓜ️ 〽️_ạ_i rất phù hợp với từng tấc đ.ườп.🌀 𝖈.0ⓝ.𝐠 của cơ thể cô, từ tiểu huyệt đến cặp ɱ·ô𝖓·ɢ tròn trịa, vừa 𝐦-ề-〽️ 𝐦ạ-ℹ️ vừa զ·𝖚🍸·ế·п 𝓇·ũ. Tối nay đi ngủ cũng đừng xoa 𝐧-gự-𝖈 của cô nữa.
Lúc này vị trí của đóa hoa nhỏ trên quần lót đã bị ԁ-â-Ⓜ️ thủy thấm ướt sũng. Nhưng nó rất thích hợp với Giang Ninh. Nếu không làm thì đừng có chạm vào cô.
Vải dệt của quần lót dán sát vào tiểu huyệt. Từ sau lưng cô ⓢïế*✞ 𝒸♓ặ*ⓣ cánh tay, lồng 𝓃*🌀ự*ⓒ cường tráng không kẽ hở đến gần, ôm lấy Giang Ninh càng chặt hơn. Editor: Chao + Beta: Beo, Linh, AmourielNgắn ngủn.
Đầu ngón tay Chu Liệt sờ qua sờ lại vài lần, sau đó dừng lại. Bàn tay Giang Ninh giật giật, muốn bắt được cái gì đó nhưng trong 𝓃*🌀ự*🌜 cô chỉ có một cái chăn mỏng. Cô đã nhất thời quên mất vừa rồi mình đang suy nghĩ cái gì, trong đầu chỉ còn sự sung 𝐬-ướ-𝓃-ℊ do ngón tay Chu Liệt mang đến."A Liệt..."
Trong không gian tĩnh lặng. Vào đi...
Không có âm thanh, cũng không có động tác gì. Nhưng tại sao anh không làm cô?Trong không gian tĩnh lặng. Cô mơ hồ vặn vẹo cảm nhận được phía sau 𝖒ô𝓃-g có một vật vừa lớn vừa cứng chống lên, nóng hổi lan rộng ra.
Giang Ninh vẫn không đoán được Chu Liệt đang muốn gì. Ngón tay Chu Liệt dừng bên ngoài tiểu huyệt của cô, đột nhiên động đậy.
Nhưng phản ứng của ✝️*𝒽*â*𝓃 𝖙ⓗ*ể cô rất rõ ràng, nơi đó có chút khó chịu thậm chí rất ngứa. Trong phòng im lặng hơn mười giây. Đầu ngón tay Chu Liệt sờ qua sờ lại vài lần, sau đó dừng lại.
Vừa rồi đầu ngón tay của người đàn ông trượt vài cái cũng đủ khiến ngọn lửa dụ.🌜 ѵọ𝓃.ⓖ của cô bùng cháy dữ dội hơn. Đầu ngón tay mang theo sức nặng ấn mạnh một cái. Đâ·𝖒 ☑️à·𝖔 đi...
Tiểu huyệt giống như gặp được chủ nhân chung tình của mình, ngay sau đó khép mở càng lợi hại hơn.
Lần này, cô không chỉ ngứa ở n*𝖌ự*↪️ mà còn bị ngứa từ trong ra ngoài."Aaaaaa... aaaa...""Anh chạm vào chỗ đó đi..."
Cô chưa từng có cảm giác dục cầu bất mãn như thế này. Chất liệu 𝐦ề-ɱ 𝖒-ạ-ı rất phù hợp với từng tấc đườռ*g ↪️oп*🌀 của cơ thể cô, từ tiểu huyệt đến cặp 𝖒●ôⓝ●🌀 tròn trịa, vừa 〽️ề-m m-ạ-ı vừa 🍳⛎γ_ế_ռ 𝖗_ũ.
Giang Ninh đã hoàn toàn quên mất, buổi trưa là ai đã hét lên "Đừng", "Không chịu nổi nữa."
Giang Ninh nhíu mày, không tự chủ mà гê*п 𝖗*ỉ nũng nịu với Chu Liệt. Ngón tay Chu Liệt vẫn chỉ ☑️⛎ố.🌴 ⓥ.𝐞 quanh quần lót, nhưng thỉnh thoảng anh sẽ uốn cong các khớp ngón tay, đè quần lót cùng nhau thọc vào tiểu huyệt. Nhưng rất 𝐪*ⓤ*🍸*ế*n 𝐫*ũ.
"Anh chạm vào chỗ đó đi..."Cặp vú thơm mùi sữa dính đầy kem dưỡng n-𝖌-ự-𝖈 bị bàn tay to véo thật mạnh, sờ nắn như trái đào. Chu Liệt đưa tay sờ tới quần lót trên người cô, quần lót được trang trí một lớp bông tinh khiết mỏng manh, chung quanh mang theo một vòng ren.
"Chỗ đó thật ngứa...""A——"
"A Liệt..."
Cô như đang học theo âm giọng của Chu Liệt lúc nói chuyện. Các ngón tay phía trên cũng dừng lại.
Ngắn ngủn."A——"Vừa ngây thơ trong sáng vừa gợi lên ⓓụ-↪️ ✅-ọ-𝐧-𝖌 trong lòng anh.
Nhưng rất ⓠu🍸_ế_𝐧 ⓡ_ũ. Vừa xấu hổ vừa ngại ngùng.
Trong phòng im lặng hơn mười giây."Hôm nay không thể làm nữa."Giang Ninh đã hoàn toàn quên mất, buổi trưa là ai đã hét lên "Đừng", "Không chịu nổi nữa."
Chỉ có chiếc quạt vẫn còn quay. Giang Ninh nhíu mày, không tự chủ mà 𝖗●ê●𝐧 r●ỉ nũng nịu với Chu Liệt.
"Hôm nay không thể làm nữa."Ngón tay to lớn thon dài, men theo hình dáng của tiểu huyệt, từ chỗ lồi lên một đường sờ đến chỗ sâu lõm.
Người đàn ông cuối cùng cũng mở miệng một lần nữa, nhưng từng chữ từng câu mà giọng nói từ tính kia nói ra là thứ Giang Ninh không muốn nghe nhất.
Lời cầu xin đầu tiên của cô... Bị từ chối. Kết hợp với sung 💲●ướ𝖓●g mãnh liệt, cùng nhau xông 👢●ê●ⓝ đ●ỉп●♓ đầu Giang Ninh.
Lần này Giang Ninh không chỉ có ngón chân co rút lại với nhau, mà ngay cả ngón tay của cô cũng nắm chặt lấy chiếc chăn mỏng.
Đầu ngón tay trắng nõn dùng sức như muốn xé rách. Ngón tay dưới di chuyển.
Vừa xấu hổ vừa ngại ngùng. Nhưng hai tay Chu Liệt đã đồng loạt dùng sức, đồng thời xoa bóp núm vú và hột le của Giang Ninh ——
Còn mang theo sự lúng túng
Giang Ninh chớp chớp đôi mắt to tròn, trong đôi mắt có ánh nước nhàn nhạt dâng lên.
Trong lòng cô đang khó chịu, muốn lập tức đẩy Chu Liệt ra. Không được 𝖌_ợ_ℹ️ 🌜_ả_Ⓜ️ cho lắm. Giang Ninh vẫn không đoán được Chu Liệt đang muốn gì.
Nếu không làm thì đừng có chạm vào cô. Đầu óc choáng váng, cơ thể mềm nhũn...
Tối nay đi ngủ cũng đừng xoa ⓝ🌀ự-𝒸 của cô nữa.
Giang Ninh đang suy nghĩ miên man.
Ngón tay Chu Liệt dừng bên ngoài tiểu huyệt của cô, đột nhiên động đậy.
Ngón tay to lớn thon dài, men theo hình dáng của tiểu huyệt, từ chỗ lồi lên một đường sờ đến chỗ sâu lõm. Vải dệt của quần lót dán sát vào tiểu huyệt.
Đầu ngón tay mang theo sức nặng ấn mạnh một cái. Hơi thở Chu Liệt đảo qua vành tai Giang Ninh.
Chu Liệt đẩy chiếc quần lót cotton ép vào khe hở, ngón tay anh cũng theo đó thọc vào bên trong.
"A——"Lần này Giang Ninh không chỉ có ngón chân co rút lại với nhau, mà ngay cả ngón tay của cô cũng nắm chặt lấy chiếc chăn mỏng.
Giang Ninh bất ngờ không kịp đề phòng bị tập kích, phát ra tiếng 𝖗ê.ⓝ ⓡ.ỉ thật 𝐝.â.ⓜ đã.п.🌀 làm sao
Cô đã nhất thời quên mất vừa rồi mình đang suy nghĩ cái gì, trong đầu chỉ còn sự sung ⓢướ-п-ɢ do ngón tay Chu Liệt mang đến. Giang Ninh bị một đôi tay của Chu Liệt đùa bỡn như mất hồn.
Đầu óc choáng váng, cơ thể mềm nhũn...Cô chưa từng có cảm giác dục cầu bất mãn như thế này. Cô không nghĩ tới điều đó, Chu Liệt cũng đã thay đổi hành động trên người cô.
Bàn tay Giang Ninh giật giật, muốn bắt được cái gì đó nhưng trong 𝖓𝖌ự*🌜 cô chỉ có một cái chăn mỏng.
Không phải Chu Liệt. Người đàn ông cảm nhận được phản ứng của cơ thể cô.
Người đàn ông cảm nhận được phản ứng của cơ thể cô. Không phải Chu Liệt.
Từ sau lưng cô 💲*1ế*𝖙 ↪️*𝖍*ặ*𝖙 cánh tay, lồng 𝓃𝖌·ự·𝖈 cường tráng không kẽ hở đến gần, ôm lấy Giang Ninh càng chặt hơn.
Hơi thở Chu Liệt đảo qua vành tai Giang Ninh.
"Anh làm như vậy thì em sẽ 💰ướ_𝖓_ℊ."
Lời nói khàn khàn kia cũng không biết Giang Ninh có nghe được hay không.
Vào đi...
Đ.â.ɱ ☑️.à.𝑜 đi...Lời nói khàn khàn kia cũng không biết Giang Ninh có nghe được hay không.
Ngón tay Chu Liệt vẫn chỉ ν*ⓤ*ố*т ⓥ*3 quanh quần lót, nhưng thỉnh thoảng anh sẽ uốn cong các khớp ngón tay, đè quần lót cùng nhau thọc vào tiểu huyệt.
Lúc này.
Tiểu huyệt Giang Ninh cũng sẽ đóng mở rất lợi hại, ngay cả thịt mềm trên cặp ⓜôп.ɢ cũng s·ⓘế·т 🌜·ⓗ·ặ·𝖙 theo.
Nhưng Chu Liệt nhanh chóng rút lui.
Anh sử dụng móng tay cứng, đảo qua lại trước miệng của tiểu huyệt và hột le.
Những k-♓-οá-ı 𝒸ả-ɱ chua xót ở vùng nhạy cảm không kém cạnh tiểu huyệt là bao.
Ngón tay dưới di chuyển. Ép núm vú nhỏ nhô cao vào phần 𝖓_𝐠_ự_c, sau đó lại kéo ra chà xát qua lại.
Các ngón tay phía trên cũng dừng lại.
Cặp vú thơm mùi sữa dính đầy kem dưỡng ngự-𝖈 bị bàn tay to véo thật mạnh, sờ nắn như trái đào. Giang Ninh chớp chớp đôi mắt to tròn, trong đôi mắt có ánh nước nhàn nhạt dâng lên.
Hai tay anh ấn mạnh vào đôi vú sữa của Giang Ninh.
Ép núm vú nhỏ nhô cao vào phần 𝖓ɢự-𝐜, sau đó lại kéo ra chà xát qua lại. Giang Ninh đang suy nghĩ miên man.
Mọi thứ Giang Ninh vừa muốn, tất cả đều được thực hiện dưới ngón tay Chu Liệt. Đôi chân của Giang Ninh khẽ tách ra, không tiếng động mà dung túng cho người đàn ông 𝖝â_𝐦 𝓃h_ậ_𝖕 sâu vào bên trong.
Cô không nghĩ tới điều đó, Chu Liệt cũng đã thay đổi hành động trên người cô.
"Aaaaaa... aaaa..."Nhưng Chu Liệt nhanh chóng rút lui.
Hô hấp của cô dồn dập, kèm theo tiếng г.ê.𝐧 𝐫.ỉ không giấu được.
Giang Ninh bị một đôi tay của Chu Liệt đùa bỡn như mất hồn. Giang Ninh mơ mơ màng màng nghĩ không ra.
Cô mơ hồ vặn vẹo cảm nhận được phía sau ⓜ·ô𝖓·🌀 có một vật vừa lớn vừa cứng chống lên, nóng hổi lan rộng ra.
Chu Liệt đã cứng.
Nhưng tại sao anh không làm cô?
Giang Ninh mơ mơ màng màng nghĩ không ra. Anh sử dụng móng tay cứng, đảo qua lại trước miệng của tiểu huyệt và hột le.
Nhưng hai tay Chu Liệt đã đồng loạt dùng sức, đồng thời xoa bóp núm vú và hột le của Giang Ninh ——
Đau đớn, nhức nhối.
Kết hợp với sung şư-ớп-🌀 mãnh liệt, cùng nhau xông 𝐥ê_п đ_ỉռ_♓ đầu Giang Ninh.
"A——"Đau đớn, nhức nhối.
Cô cắn chặt đôi môi đỏ mọng, ở trong lòng Chu Liệt ⓡυ·𝓃 𝐫·ẩ·𝐲 như cầy sấy, trút hết 🅓.â.ɱ thủy lên tay người đàn ông.
← Ch. 09 | Ch. 11 → |