Truyện:Sắc Màu Hôn Nhân - Chương 04

Sắc Màu Hôn Nhân
Trọn bộ 76 chương
Chương 04
Làm ⓒh_ế_т tiểu huyệt
0.00
(0 votes)


Chương (1-76)

Editor: Chang - Beta: Beo, Amouriel, Linh

Chu Liệt l_ⓘ_ế_𝖒 đôi môi mỏng ướt đẫm do dính nước 🅓·â·m. Khi Chu Liệt tách hai chân cô ra một lần nữa, côn thịt ⓝ●óⓝ●𝐠 ⓑ●ỏⓝ●ɢ cứng rắn 𝒸_ọ xá_† vào hai mép hoa của cô, xung quanh dính nước 𝐝·â·ɱ ư*ớ*т á*🌴.

Cuối cùng anh không còn khát nữa. Làm thế nào nó có thể lớn như vậy...Lực đạo cùng tốc độ va chạm vào trong tiểu huyệt đều chưa bao giờ thay đổi. Dường như đã bị người đàn ông bắt được.

Mà tiểu huyệt của người phụ nữ cũng bị 𝖑-❗-ế-Ⓜ️ đến khô."A Liệt... Ghế sofa... Đừng..."Cũng không phải ôm người phụ nữ từ trên sofa đứng lên, mà là ôm eo nhỏ nhắn của cô, nâng cặp 𝖒_ô_𝐧_ℊ tròn như tuyết trắng lên.

Anh thử để ba ngón tay chui vào đó, rất chặt chẽ. Toàn bộ nguyên côn thịt đi vào.

Nhưng Chu Liệt đã hết kiên nhẫn, côn thịt dưới háng sớm đã cứng rắn như sắt, rồi càng thêm sốt ruột. Nhưng gối có thể giặt được.

Giang Ninh xụi lơ ngồi trên ghế sofa."Ôm...""Aaaa...Hức hức... Quá sâu...Hức hức"

Vừa ⓛê-п đỉ𝖓-𝖍 xong, ngay cả đầu ngón tay cô cũng lười nhúc nhích."Vào... Phòng..."Tất cả những điểm mẫn cảm trên người Giang Ninh đều bị người đàn ông khống chế.

Cô mặc kệ dáng vẻ 𝐝.â.ⓜ đ.ãn.🌀 của mình bây giờ. Mười năm trước Chu Liệt không phải dáng vẻ người đàn ông cường tráng như ngày hôm nay."Chậm..."

Dù sao... Tư thế xấu hổ đến đâu cũng đã bị người đàn ông này nhìn qua rồi. Giang Ninh thích sự dịu dàng của anh."Chồng ơi..."

Lần này cũng không kém...Chu Liệt nhìn dáng vẻ mờ mịt rồi lại nhíu mày của cô, ánh mắt anh dịu dàng, trong lồng n*𝐠ự*ⓒ mềm nhũn. Lúc mọc một côn thịt lớn ra, thứ đó hoàn toàn không phù hợp với khí chất của anh.

Trong tiếng †h●ở ◗ố●𝐜 của mình, cô nghe thấy tiếng 🌜.ọ ×.á.† quần áo. Ghế sofa rất khó giặt.

Trong lòng Giang Ninh biết lần ⓛ●à●𝖒 †ì𝖓●♓ này sẽ không kết thúc đơn giản như vậy, bởi vì Chu Liệt đang 𝒸-ở-ı 🍳υầ-𝓃 áo. Tuy rằng thời gian đó Giang Ninh gần như đã ngất đi, Chu Liệt là người làm được tất cả những việc này. Trong tiếng †·h·ở 🅓·ố·𝒸 của mình, cô nghe thấy tiếng 𝒸-ọ 𝖝á-𝐭 quần áo.

Cô thậm chí có thể nghĩ đến kích thước côn thịt của Chu Liệt ở dưới đáy quần của anh. Mỗi lúc tiến vào, luôn có thể đâ.ⓜ đến chỗ sâu nhất tiểu huyệt của Giang NinhCôn thịt bị Giang Ninh ghét bỏ quá lớn, dính nước 🅓*â*𝐦, mở hai mép hoa ra, vô cùng mượt mà tiến vào bên trong tiểu huyệt của cô.

Côn thịt màu đỏ tím, vừa to vừa dày. Bên trong tiểu huyệt chặt chẽ, vách thịt bên trong điên cuồng co rút lại, bám chặt vào côn thịt to lớn. Anh cúi người ôm lấy Giang Ninh.

Trên côn thịt nổi đầy gân xanh đáng sợ nối liền từ quy đầu đến thân cây, lan xuống hai túi trứng đầy đặn. Cặp vú đầy đặn, ở đầu ngón tay của anh bị chơi đùa qua lại.

Dù sao cũng là vợ chồng đã kết 𝖍ô●𝓃 mười năm."A...Hức hức... Đừng đi vào bên trong nữa..."Hai mắt Giang Ninh đỏ bừng, nước mắt sinh lý không ngừng chảy ra.

Dáng vẻ côn thịt của Chu Liệt đã ăn sâu trong cơ thể Giang Ninh, cũng khắc mãi ở trong lòng cô.

Nhưng lúc ban đầu...Dù sao... Tư thế xấu hổ đến đâu cũng đã bị người đàn ông này nhìn qua rồi.

Giang Ninh có hơi sợ hãi. Côn thịt màu đỏ tím, vừa to vừa dày.

Mười năm trước Chu Liệt không phải dáng vẻ người đàn ông cường tráng như ngày hôm nay. Ngón tay thô ráp kia, mỗi lần ⓥ-ц-ố-✞ 𝖛-3 toàn là tê dại ngứa ngáy. Nhưng giây tiếp theo.

Chu Liệt 25 tuổi, có sự trưởng thành của một người đàn ông, cũng có vẻ đẹp trai trẻ trung của một chàng trai. Anh thử để ba ngón tay chui vào đó, rất chặt chẽ.

Lúc mọc một côn thịt lớn ra, thứ đó hoàn toàn không phù hợp với khí chất của anh. Chu Liệt lⓘế●m đôi môi mỏng ướt đẫm do dính nước ⓓâ-〽️.

Làm thế nào nó có thể lớn như vậy...Vừa ⓛ●ê●ⓝ đỉ●𝖓●𝐡 xong, ngay cả đầu ngón tay cô cũng lười nhúc nhích.

Giang Ninh suy nghĩ chuyện này mười năm, nhưng cô vẫn không hiểu được. Chiếm hữu bá đạo mới là bản chất của người đàn ông này. Thế nhưng cũng chỉ nói ra một chữ.

Mà bây giờ, cô đã không còn muốn nghĩ nữa.

Khi Chu Liệt tách hai chân cô ra một lần nữa, côn thịt п·ó·n·𝖌 🅱️ỏп·𝖌 cứng rắn ⓒ-ọ 𝐱á-𝐭 vào hai mép hoa của cô, xung quanh dính nước 𝐝â_m ư_ớ_𝖙 á_t. Trong tiểu huyệt không chỉ bị chiếm hữu đầy đủ, mà tiểu huyệt còn bị 𝓃●𝖌♓❗●ề●𝖓 ⓝá●𝐭 đau rát nữa

Những gì cô đang nghĩ là...Những gì cô đang nghĩ là...Giang Ninh nhất thời nhịn không được, thịt mềm trắng như tuyết ở bắp đùi, không ngừng 𝓇·𝐮·n rẩ·𝓎.

"A Liệt... Ghế sofa... Đừng..."Được ♓●ô●п rất thoải mái.

"Vào... Phòng..."Sau khi côn thịt thật to kia tiến vào, mặc kệ Giang Ninh còn chưa thích ứng, tiểu huyệt đang lưu luyến sau cao trào, anh lập tức bắt đầu đ-â-𝖒 ✌️à-𝐨 rất nhanh.

"Ôm..."Dù sao cũng là vợ chồng đã kết 𝐡_ô_ռ mười năm.

Giọng nói Giang Ninh khàn khàn, âm thanh vẫn Ⓜ️ề*Ⓜ️ ⓜ*ạ*ï, đỏ mặt nhìn về phía Chu Liệt 𝓇*ê*𝓃 r*ỉ. Chu Liệt 25 tuổi, có sự trưởng thành của một người đàn ông, cũng có vẻ đẹp trai trẻ trung của một chàng trai.

Giống như đang làm nũng. Mà gân xanh nhô ra trên côn thịt còn kinh khủng hơn ...

Mỗi lần cô bị Chu Liệt giã phầm phập, nước 🅓â.ⓜ của cô chảy ròng ròng.

Từ tiểu huyệt đến khe 〽️*ôп*🌀, tất cả đều ướt đẫmKiên định thao túng. Một buổi sáng đều ở ngoài ruộng, tại sao anh không cảm thấy mệt mỏi chứ...

Khăn trải giường sẽ bị ướt từ chỗ cô. Vô số 🎋●♓●𝑜á●1 cả●Ⓜ️ tuôn trào từ vị trí trung tâm nhất đến tận tay chân, xương cốt. Mỗi tay nắm một bên vú sữa, lòng đầy thỏa mãn.

Sau khi làm xong phải cần thay khăn trải giường. Sự dịu dàng trước đó chỉ là mồi nhử.

Tuy rằng thời gian đó Giang Ninh gần như đã ngất đi, Chu Liệt là người làm được tất cả những việc này. Mũi chân trắng nõn, cuộn tròn, thoáng cái mở ra.

Nhưng hôm nay cô đang nằm sofa...Trên côn thịt nổi đầy gân xanh đáng sợ nối liền từ quy đầu đến thân cây, lan xuống hai túi trứng đầy đặn.

Ghế sofa bằng vải, rất khó giặt. Ngay khi cơ thể của anh vừa mềm đi một chút, thắt lưng thon gọn nhưng rắn chắc của người đàn ông đột nhiên chìm xuống. Hai tay Giang Ninh nắm lấy quần áo của người đàn ông, nghe thấy hơi thở nặng nề của anh như tỏa ra từ sức nóng của mặt trời.

Không thể để lại mùi khó chịu. Tốc độ thọc vào 𝖗ú.✞ 𝓇.🅰️ của Chu Liệt càng ngày càng thô bạo, giống như mưa bão điên cuồng rơi xuống.

Chu Liệt nhìn dáng vẻ mờ mịt rồi lại nhíu mày của cô, ánh mắt anh dịu dàng, trong lồng пg-ự-𝐜 mềm nhũn.

Anh cúi người ôm lấy Giang Ninh.

Cũng không phải ôm người phụ nữ từ trên sofa đứng lên, mà là ôm eo nhỏ nhắn của cô, nâng cặp 〽️_ôռ_ⓖ tròn như tuyết trắng lên. Đã 10 năm rồi.

Dưới 𝐦*ô*𝐧*ℊ cô nhét một cái gối trên ghế sô pha. Quy đầu to tròn, giống như cái máy nghiền áp cô.

Ghế sofa rất khó giặt. Giang Ninh càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ, tiểu huyệt cũng dùng sức ş❗ế-✝️ 🌜-𝒽ặ-𝖙, vách thịt bên trong ư.ớ.ⓣ á.🌴 quấn lấy côn thịt, bị nhanh chóng kéo ma sát.

Nhưng gối có thể giặt được. Giang Ninh vừa mới sững sờ.

"Ưm ưm..."Rồi nguyên cây lại 𝐫●ú●t ⓡ●ⓐ.

Giang Ninh bất mãn hừ hừ, khuôn mặt đỏ bừng yếu ớt. Ghế sofa bằng vải, rất khó giặt.

Chu Liệt 𝖍ô●п lên mặt cô, đầu lưỡi ư.ớ.𝖙 á.✞ 𝐥❗ế_ɱ khuôn mặt trắng nõn như đậu hũ của người phụ nữ. Dưới ⓜ-ô-𝐧-g cô nhét một cái gối trên ghế sô pha.

Giang Ninh thích sự dịu dàng của anh. Cô nức nở cầu xinMột người đàn ông thô bạo tốt nhất là làm việc chăm chỉ.

Được ♓_ô_n rất thoải mái.

Ngay khi cơ thể của anh vừa mềm đi một chút, thắt lưng thon gọn nhưng rắn chắc của người đàn ông đột nhiên chìm xuống.

Côn thịt bị Giang Ninh ghét bỏ quá lớn, dính nước d-â-𝐦, mở hai mép hoa ra, vô cùng mượt mà tiến vào bên trong tiểu huyệt của cô. Đã 10 năm rồi.

"A***"

Nhưng giây tiếp theo.

Bên trong tiểu huyệt chặt chẽ, vách thịt bên trong điên cuồng co rút lại, bám chặt vào côn thịt to lớn. Âm thanh bạch bạch không ngừng vang lên.

Giống như cái miệng nhỏ nhắn đang 𝐥*iế*Ⓜ️ Ⓜ️ú*ⓣ côn thịt. Cô mặc kệ dáng vẻ 𝖉·â·ⓜ đ·ãⓝ·𝐠 của mình bây giờ.

"Chậm..."Lần này cũng không kém...

Hai tay Giang Ninh nắm lấy quần áo của người đàn ông, nghe thấy hơi thở nặng nề của anh như tỏa ra từ sức nóng của mặt trời. Chu Liệt 𝒽_ô_n lên mặt cô, đầu lưỡi ư_ớ_t á_𝐭 🦵-❗ế-ⓜ khuôn mặt trắng nõn như đậu hũ của người phụ nữ.

Cô nức nở cầu xin

Thế nhưng cũng chỉ nói ra một chữ.

Sự dịu dàng trước đó chỉ là mồi nhử. Mỗi lần cô bị Chu Liệt giã phầm phập, nước 🅓â.ɱ của cô chảy ròng ròng. Trong lòng Giang Ninh biết lần 👢à*〽️ t*ìռ*♓ này sẽ không kết thúc đơn giản như vậy, bởi vì Chu Liệt đang ⓒở.ℹ️ զ.⛎ầ.п áo.

Chiếm hữu bá đạo mới là bản chất của người đàn ông này. Tại sao cô vẫn chưa thích ứng côn thịt của người đàn ông...

Sau khi côn thịt thật to kia tiến vào, mặc kệ Giang Ninh còn chưa thích ứng, tiểu huyệt đang lưu luyến sau cao trào, anh lập tức bắt đầu đ_â_ⓜ 𝖛à_⭕ rất nhanh.

Toàn bộ nguyên côn thịt đi vào.

Rồi nguyên cây lại 𝓇-ú-т r-🅰️. Cả người anh vùi đầu vào cổ Giang Ninh, đối diện với đư.ờ.𝐧.🌀 🌜.o.𝓃.🌀 duyên dáng thon dài kia, vừa gặm vừa cắn.

Một người đàn ông thô bạo tốt nhất là làm việc chăm chỉ.

Kiên định thao túng. Cô thậm chí có thể nghĩ đến kích thước côn thịt của Chu Liệt ở dưới đáy quần của anh.

Trên thực tế, côn thịt của Chu Liệt có thiên phú dị bẩm, cũng không cần bất kì kỹ năng nào khác. Chu Liệt li·ế·Ⓜ️ l𝒾·ế·𝐦 khóe mắt cô, 𝖍ô·ⓝ khắp nơi.

Mỗi lúc tiến vào, luôn có thể đ-â-ɱ đến chỗ sâu nhất tiểu huyệt của Giang NinhTừ tiểu huyệt đến khe 〽️●ô●𝖓●🌀, tất cả đều ướt đẫm

Quy đầu to tròn, giống như cái máy nghiền áp cô.

"Aaaa...Hức hức... Quá sâu...Hức hức"

Trong tiểu huyệt không chỉ bị chiếm hữu đầy đủ, mà tiểu huyệt còn bị ռⓖ𝒽ı-ề-𝖓 пá-𝖙 đau rát nữa

Vô số k.♓.oá.❗ 𝐜.ả.Ⓜ️ tuôn trào từ vị trí trung tâm nhất đến tận tay chân, xương cốt. Mà hai tay của anh, sớm đã đi vào dưới lớp áo.

Mà gân xanh nhô ra trên côn thịt còn kinh khủng hơn ...Nhưng hôm nay cô đang nằm sofa...

"A... Chậm lại... Aaaaaa..."

"A Liệt... Đừng... Em không... Không được..."

"Chồng ơi..."Không thể để lại mùi khó chịu.

Giang Ninh nhất thời nhịn không được, thịt mềm trắng như tuyết ở bắp đùi, không ngừng 𝐫𝐮·n 𝖗ẩ·𝓎.

Mũi chân trắng nõn, cuộn tròn, thoáng cái mở ra.

Ngay cả cô cũng không biết, phản ứng của cơ thể sao lại dữ dội như vậy...Cuối cùng anh không còn khát nữa.

Đã 10 năm rồi. Mà bây giờ, cô đã không còn muốn nghĩ nữa.

Tại sao cô vẫn chưa thích ứng côn thịt của người đàn ông...

Đã 10 năm rồi.

Tại sao người đàn ông này vẫn chưa đủ...

"A...Hức hức... Đừng đi vào bên trong nữa..."

Hai mắt Giang Ninh đỏ bừng, nước mắt sinh lý không ngừng chảy ra. Editor: Chang - Beta: Beo, Amouriel, LinhGiang Ninh suy nghĩ chuyện này mười năm, nhưng cô vẫn không hiểu được.

Chu Liệt 𝐥𝒾ế*m 𝐥❗·ế·ⓜ khóe mắt cô, h●ô●𝖓 khắp nơi.

Cả người anh vùi đầu vào cổ Giang Ninh, đối diện với đ●ư●ờ𝓃●🌀 c●𝐨ռ●🌀 duyên dáng thon dài kia, vừa gặm vừa cắn.

Mà hai tay của anh, sớm đã đi vào dưới lớp áo."A Liệt... Đừng... Em không... Không được..."

Mỗi tay nắm một bên vú sữa, lòng đầy thỏa mãn. Nhưng Chu Liệt đã hết kiên nhẫn, côn thịt dưới háng sớm đã cứng rắn như sắt, rồi càng thêm sốt ruột.

Cặp vú đầy đặn, ở đầu ngón tay của anh bị chơi đùa qua lại.

Ngón tay thô ráp kia, mỗi lần ✔️⛎ố_🌴 ☑️_3 toàn là tê dại ngứa ngáy. Đỏ... Chắc là...

Tất cả những điểm mẫn cảm trên người Giang Ninh đều bị người đàn ông khống chế.

Lực đạo cùng tốc độ va chạm vào trong tiểu huyệt đều chưa bao giờ thay đổi. Nhưng lúc ban đầu...

Một buổi sáng đều ở ngoài ruộng, tại sao anh không cảm thấy mệt mỏi chứ...

Giang Ninh vừa mới sững sờ.

Dường như đã bị người đàn ông bắt được.

Tốc độ thọc vào гú●🌴 𝐫●ⓐ của Chu Liệt càng ngày càng thô bạo, giống như mưa bão điên cuồng rơi xuống.

Âm thanh bạch bạch không ngừng vang lên.

Đỏ... Chắc là..."A... Chậm lại... Aaaaaa..."

Cái mô*п*𝖌 nhô cao được kê bởi một cái gối chắc bị đ*â*ⓜ đến đỏ bừng lên.

Giang Ninh càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ, tiểu huyệt cũng dùng sức 𝐬𝖎ế●𝐭 𝐜𝒽ặ●✞, vách thịt bên trong ư.ớ.ⓣ á.𝐭 quấn lấy côn thịt, bị nhanh chóng kéo ma sát. Giống như đang làm nũng.

"A... Anh... Lại... Lại....."

Chương (1-76)