Em sẽ hận tôi sao?
← Ch.312 | Ch.314 → |
Khó khăn lắm Mục Kính Sâm mới để cho bà Mục bình tĩnh trở lại.
"Mẹ!"
"Lão Nhị, tiếp tục như vậy không được, cô ta ở lại nơi này cũng kích động mẹ."
"Vậy con đưa cô ấy đi khỏi đây."
"Không được!" Bà Mục đẩy Mục Kính Sâm bên cạnh ra, hai tay cầm lấy chốt cửa phòng ngủ.
"Muốn đi, ly hôn rồi hãy đi."
Bà Mục đanh thép nói, Mục Kính Sâm muốn đối phó cho có lệ, bà Mục vẫn đứng ở trước cửa phòng.
"Đây là nhà nhà họ Mục, cô ta lấy lý do gì ở lại đây?"
"Mẹ, không phải trước kia mẹ rất thích Âm Âm sao?"
"Thích?" Bà Mục nhìn cậu con trai trước mặt chằm chằm.
"Anh trai cô ta hại anh trai con thành ra như vậy, nếu con nói mẹ phải thích cô ta, nhất định là mẹ không làm được. Có thể lúc con đưa cô ta về rồi nói hai người đã kết hôn, Kính Sâm, con sẽ nghe lời mẹ sao? Nếu như không cho cô ta bước qua cánh cửa này, ngày hôm nay con cũng không đến mức phải khổ sở như vậy phải không?"
Mục Kính Sâm không nói gì, bà Mục tiếp tục nói: "Chẳng lẽ con còn có thể đưa cô ta tới trước mộ ba con sao?"
"Kính Sâm, vậy con hãy chọn giữa mẹ và cô ta đi."
Người đàn ông ngẩng lên, ánh mắt rơi xuống gương mặt của bà Mục. Lúc này đây, sắc mặt bà Mục kiên định, không thể nào có khả năng thuyết phục bà.
Người giúp việc dè dặt lên lầu hai, thời gian không còn sớm, cơm canh đã hâm qua một lần, cho dù trong nhà có xảy ra chuyện lớn hơn đi chăng nữa thì cũng vẫn phải ăn. Bà ấy đi tới, thấy sắc mặt mấy người rất khó coi, người giúp việc thấp giọng hỏi: "Mục tiên sinh, cần ăn cơm ngay không?"
Bà Mục buông hai tay, quay người nói: "Bà canh phòng này cho tôi, không được để cho người bên trong đi ra."
"Mợ hai..."
"Ở đây không có ai là mợ hai!" Bà Mục tức giận tím mặt, khiến người giúp việc sợ đến nỗi rụt cổ một cái.
"Vâng, vâng."
"Ý mẹ vẫn vậy, nhất định cô ta phải đi, trước khi đi, nhất định phải để lại đơn ly hôn."
Người giúp việc nghe vậy không khỏi giật mình, xem ra lời bà Lăng nói đều là thật.
Phó Lưu Âm ngồi dưới đất, qua một hồi lâu, cô nghe phía bên ngoài có tiếng nói chuyện truyền đến.
"Bà đi xuống trước đi."
"Thế nhưng bà chủ dặn tôi canh ở đây."
"Có tôi ở đây, Phó Lưu Âm không đi được."
Hiển nhiên là người giúp việc bị thuyết phục, Mục Kính Sâm mở cửa phòng đi vào, người giúp việc cũng liền nhấc chân lên rời đi.
Trong phòng không bật đèn, tối đen như mực, thực ra lúc tiến vào, nhờ ánh sáng ngoài hành lang chiếu vào nên Mục Kính Sâm đã thấy Phó Lưu Âm ngồi dưới đất. Bàn tay anh lần tìm trên tường, bật đèn, ngọn đèn bao phủ trên đầu vai Phó Lưu Âm, Mục Kính Sâm bước qua cô, đặt bát đũa lên trên tủ đầu giường.
"Ăn cơm đi."
Phó Lưu Âm ngồi dưới đất không nhúc nhích, Mục Kính Sâm xoay người nhìn về phía cô.
"Ăn."
"Mục Kính Sâm, anh định làm gì?"
Người đàn ông đi tới phía sau cô, nhìn chằm chằm bóng lưng cô từ trên cao.
"Phó Lưu Âm, nếu như tôi cắt đứt một chân của em, em sẽ hận tôi sao?"
Hai tay Phó Lưu Âm ôm chặt lấy cơ thể mình, đôi vai run rẩy.
"Tại sao muốn đánh gãy chân của tôi?"
"Nếu như không có chân, có thể để cho chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau?"
Phó Lưu Âm cũng không quay đầu lại, chỉ là ngồi thẳng nửa người trên, giống như đọc một bài diễn văn với khoảng không.
"Anh nghĩ cắt đứt một chân của tôi, là có thể khiến mẹ không còn suy tính nữa sao?"
Chuyện này, sợ rằng là rất khó khăn?
Mục Kính Sâm đi tới trước mặt Phó Lưu Âm, anh ngồi xổm xuống, anh chẳng bao giờ cảm thấy luống cuống như vậy, dường như anh chẳng tìm được cách nào khác, rõ ràng là hai người đã đi vào một ngõ cụt, nhưng anh lại khăng khăng muốn mở ra một con đường.
Vành mắt Phó Lưu Âm đỏ bừng, hai mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
"Mục Kính Sâm, thời điểm ba chết, thật sự tôi không biết, tôi cũng không anh trai tôi sẽ làm hại ông ấy, thực sự là tôi không hề biết gì cả."
"Tôi hiểu rõ."
"Anh hỏi tôi, nếu như anh cắt đứt chân tôi, tôi sẽ hận anh sao? Đương nhiên là tôi muốn hận, tôi không sai, Mục Kính Sâm, tôi không làm chuyện gì tội ác tày trời, mà trong lòng anh cũng biết rất rõ, vậy tại sao anh nhất định phải làm tổn thương tôi?"
Mục Kính Sâm cụp mắt, Phó Lưu Âm lại nhìn theo anh khong buông.
"Chúng ta hẳn là may mắn, anh luôn muốn có con, nếu như đứa bé này thực sự tới, anh sẽ hài lòng sao?"
Ánh mắt Mục Kính Sâm chợt lóe lên, Phó Lưu Âm không đợi anh mở miệng, nói thẳng luôn: "Không, có con, anh sẽ càng thêm dằn vặt. Tôi bị đuổi ra khỏi nhà họ Mục, vậy đứa trẻ thì sao? Để nó ở lại đây, nó chính là con của tôi, bác ruột của nó là Phó Kinh Sênh!"
Những lời này của Phó Lưu Âm, đâm thẳng vào trái tim Mục Kính Sâm, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thôi, nỗi đau khiến anh không kịp trở tay.
Mục Kính Sâm ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Lưu Âm.
"Còn em, có nghĩ tới chuyện rời khỏi đây sẽ sống như thế nào không?"
"Sao tôi có thể nghĩ tới điều đó được chứ?" Phó Lưu Âm hỏi ngược lại."Mọi chuyện đột nhiên xảy ra, giây trước tôi còn có ước mơ tương lai của mình, chỉ một phuát sau, cũng đã trở thành kẻ ai ai cũng muốn đuổi ra ngoài. Mục Kính Sâm, hóa ra có rất nhiều chuyện, anh cũng làm không được, thế nhưng tôi lại không thể trách anh, bởi vì nếu chuyện này xảy ra với tôi, khả năng là tôi cũng sẽ có phản ứng như anh thôi."
Phó Lưu Âm từ dưới đất đứng lên, ánh mắt nhìn ra cánh cửa phòng đóng chặt.
"Đừng giam giữ tôi, tùy mấy người nói như nào cũng được. Tôi sợ bị giam, ngoại trừ tôi tự khóa trái, tôi sẽ đóng cửa không ra ngoài, chứ không làm bất cứ chuyện gì cả."
Cô ngồi trên mặt đất một hồi lâu, chân tê dại, muốn hoạt động cũng không được.
Mục Kính Sâm cầm cánh tay của cô, Phó Lưu Âm dựa vào anh, anh dìu cô đến bên giường, Phó Lưu Âm ngồi xuống, Mục Kính Sâm đưa bát cơm trên tủ đầu giường cho cô.
"Tôi không muốn ăn."
Người đàn ông đặt bát cơm lại chỗ cũ, anh xoay người muốn đi.
Phó Lưu Âm gọi anh: "Anh đi đâu?"
"Không."
"Có đúng là ở nơi nào cũng được, chỉ cần không ở chung một phòng với tôi?"
Mục Kính Sâm nhìn xung quanh.
"Lát nữa em có thể thu dọn đồ, hãy mang theo ít tiền, còn có đồ trang sức tặng em, em đều có thể mang theo."
Trong lòng Phó Lưu Âm vốn đang căng lên như cung tên, bỗng nhiên đứt dây. Mũi tên bắn ngược trở lại như một vũ khí sắc bén nhất, xé toạc trái tim của cô ra, trong đôi mắt cô, những hình bóng thuộc về người đàn ông ấy, đã sớm vỡ nát.
Mục Kính Sâm mở cửa phòng đi ra ngoài, Phó Lưu Âm sụp xuống, nằm ở giường lớn, cô như bị rút hết sức lực. Sau khi vào nhà họ Mục, hình như cô càng ngày càng yếu đuối, vốn cho là nước mắt của cô đã sớm cạn kiệt trong hai năm bị Lăng Thận giam giữ, không ngờ Mục Kính Sâm mới là nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời cô. Không thoát ra được, không trốn ra được, chỉ có thể ngã nhào trong bụi gai, cả người bị gai đâm đau đớn, máu chảy đầm đìa.
Mục Kính Sâm đi xuống dưới lầu, vừa lúc người giúp việc từ bên ngoài tiến vào: "Cậu hai."
"Có chuyện gì sao?"
"Bên ngoài có người muốn gặp cậu, cô ấy nói cô ây là Tưởng phu nhân."
Tin tức truyền đi nhanh thật, Mục Kính Sâm đi lên phía trước hai bước, muộn như thế rồi mà Hứa Tình Thâm vẫn tới, nhất định là đi cùng Tưởng Viễn Chu. Nếu như đổi lại là bình thường, nhất định Mục Kính Sâm không dám chậm trễ, nhưng mà dù sao đây cũng là chuyện riêng của nhà họ Mục, lỡ đâu lại kinh động tới bà Mục, sợ rằng lại khiến bà gặp phải cú sốc không nhỏ.
"Bà đi ra ngoài đáp lại, nói thân thể mẹ tôi khó chịu, chúng tôi không tiện tiếp khách, còn nữa, bà nói với chị Tưởng, mợ hai vẫn khỏe, để chị ấy khỏi lo lắng."
Người giúp việc xoay người đi ra ngoài, Hứa Tình Thâm đang chờ ở cửa chính nhà họ Mục, người giúp việc truyền đạt lại lời nói của Mục Kính Sâm cho cô nghe, đương nhiên Hứa Tình Thâm vẫn lo lắng, tiếp tục hỏi:"Tôi chỉ muốn gặp Âm Âm một lát thôi, như vậy cũng không được sao? Còn nữa, sao con bé lại tắt điện thoại di động chứ?"
"Tưởng phu nhân, cô đừng để tôi phải khó xử, quả thực là mợ hai không có việc gì, chỉ là trong nhà mới xảy ra chuyện lớn như vậy, cho dù là bà chủ, hay cậu hai, bọn họ không có tâm tư nào để tiếp khách đâu ạ."
Hứa Tình Thâm còn muốn nói tiếp, Tưởng Viễn Chu xuống xe, nếu đổi lại là bình thường, ai dám ngăn bà Tưởng của anh, anh đã sớm bảo tài xế nhấn chân ga xông vào. Nhưng tình huống bây giờ rất đặc biệt, anh đi tới bên cạnh Hứa Tình Thâm.
"Yên tâm đi, Phó Lưu Âm sẽ không xảy ra chuyện."
"Thế nhưng em không gặp được con bé, em lo lắng."
"Chúng ta về trước đi, bên này, anh sẽ bảo Lão Bạch sắp xếp người theo dõi, lúc này cũng không ai giúp được cô ấy. Mục Kính Sâm không chịu gặp, cũng nói nên việc bây giờ là lúc chính bản thân cậu ta cũng đang khó chịu, rất nhiều chuyện, có cưỡng cầu cũng không được."
Hứa Tình Thâm đứng bên ngoài một lúc, không còn cách nào khác, đành theo Tưởng Viễn Chu về.
Người giúp việc trở lại trong nhà, Mục Kính Sâm vẫn còn đứng đó, người giúp việc tiến lên nói: "Tưởng phu nhân về rồi."
"Được."
Người giúp việc đi tới bên cạnh, cầm điện thoại của Phó Lưu Âm đưa cho Mục Kính Sâm.
"Cậu Mục, đây là của mợ hai."
Mục Kính Sâm nhận lấy, liếc nhìn.
"Sao vậy lại rơi vỡ như vậy?"
"Là bà Lăng..."
Mục Kính Sâm nhấn nút nguồn mở máy, điện thoại di động không hỏng, khởi động ngay lập tức, chỉ có điều màn hình vừa lóe nên, lại báo hiệu hết pin nên lại tắt máy một lần nữa.
Người giúp việc cũng giao cả balo của Phó Lưu Âm cho Mục Kính Sâm, Mục Kính Sâm cầm trong tay, lên lầu rất nhanh.
Đi vào phòng ngủ chính, trong phòng yên tĩnh, Phó Lưu Âm không thu dọn đồ, mà đang nằm ở trên giường không nhúc nhích.
Mục Kính Sâm đặt chiếc balo của cô lên tủ đầu giường.
"Tại sao còn chưa thu dọn?"
"Tôi không nghĩ ra những vật cần đem theo, thay vì lãng phí thời gian này, còn không bằng ngủ thêm một lát."
"Buổi tối thì đi, đợi tới khi đêm muộn, tôi đưa em tới khu huấn luyện."
Sắc mặt Phó Lưu Âm nhẹ nhõm, cô ngẩng mặt nhìn về phía Mục Kính Sâm.
"Anh muốn đưa tôi đến khu huấn luyện?"
"Ừ."
"Vậy mẹ thì sao?"
"Nghĩ cách giấu diếm bà ấy."
Phó Lưu Âm ngồi dậy.
"Mục Kính Sâm, nếu như anh không buông bỏ được, vậy anh có đưa tôi đến nơi nào cũng vậy thôi."
Mục Kính Sâm không muốn nghe những lời như vậy, anh có chút không kiên nhẫn đứng lên.
"Mau thu dọn đi, lát nữa tôi tới đón em."
Anh bước ra khỏi phòng ngủ, Phó Lưu Âm nhìn về phía balo trên tủ đầu giường, cô ôm nó vào trong ngực. Tiếng kéo khóa bật lên, trong căn phòng yên tĩnh như thế này càng chói tai hơn. Cô nhìn thấy điện thoại di động của mình, còn có cả cuốn sách cô chưa kịp lấy ra. Bàn tay Phó Lưu Âm rơi xuống cuốn sách chuyên ngành kia, cô cũng không biết cô còn có cơ hội được tới trường nữa hay không. Phó Lưu Âm nghĩ đến lời vừa nãy của Mục Kính Sâm, cô đứng dậy đi vào phòng đựng quần áo, cô lấy vài bộ quần áo, tuy rằng không thể xác định được lời đề nghị của Mục Kính Sâm có thể thực hiện được hay không, thế nhưng dù sao... Đó cũng là một hy vọng, không phải sao?
Cô nghiêm túc dọn dẹp, không muốn bỏ qua cơ hội này.
Lúc nửa đêm, Mục Thành Quân đi ra ngoài, Lăng Thời Ngâm ngồi trong xe lăn, buồn ngủ, thấy Mục Thành Quân đứng dậy, cô ta vội đẩy xe lăn tiến lên.
"Ông xã, anh đi đâu?"
"Tôi đi đâu, còn phải báo cáo cho cô biết sao?"
"Muộn như thế rồi..."
Mục Thành Quân cầm lấy chiếc áo bên cạnh mặc vào.
"Đêm nay, cô ngủ trên xe lăn đi."
Lăng Thời Ngâm thấy bả vai đau nhức khó chịu, thấy Mục Thành Quân bước nhanh ra ngoài, cô ta biết, hắn sẽ không quay lại cho tới ngày mai. Tuy rằng cô ta không biết Mục Thành Quân làm gì ở bên ngoài, nhưng cô ta lại có thể xác định, nhất định là Mục Thành Quân có người khác bên ngoài.
Sau khi người đàn ông đi khỏi, Lăng Thời Ngâm đẩy xe lăn ra khỏi phòng, lầu ba chỉ có cô ta và Mục Thành Quân ở, cô ta đi dọc theo hành lang, đi tới cửa cầu thang.
Mục Thành Quân đã tắt đèn đi, thế nhưng khi Lăng Thời Ngâm nhìn xuống, còn có thể mơ hồ thấy hành lang lầu hai truyền tới tia sáng.
Mục Kính Sâm ngủ ở khách phòng, thấy thời gian đã tương đối, đẩy cửa đi ra ngoài.
Trở lại phòng ngủ chính, Phó Lưu Âm cũng không ngủ, Mục Kính Sâm tiến lên, thấy bên giường đặt một vali.
"Thu dọn xong rồi sao?"
"Xong rồi."
Mục Kính Sâm cầm lấy chiếc vali, anh xoay người đi ra ngoài, Phó Lưu Âm cẩn thận đi theo phía sau anh. Hai người đi ra hành lang, đi qua cửa phòng bà Mục, Phó Lưu Âm không dám để phát ra một tiếng động nào, Mục Kính Sâm đi ở phía trước, bóng lưng anh thẳng tắp, bước chân rất nhẹ nhàng, trong lòng Phó Lưu Âm có một chút vui mừng. Nếu như có thể rời khỏi nhà họ Mục, có đúng là có thể có khoảng thời gian để bình tĩnh trở lại, bọn họ biết rõ chuyện kia không có liên quan gì tới cô, đến lúc đó, không chừng là có thể tha thứ cho cô, có đúng hay không? Phó Lưu Âm vẫn ôm một hy vọng cuối cùng, cô chú ý theo sát phía sau Mục Kính Sâm.
Lăng Thời Ngâm nhìn một chỗ đến xuất thần, khi Mục Kính Sâm đi tới cửa cầu thang lầu hai, chiếc bóng phản chiếu ở trên vách tường. Lăng Thời Ngâm vểnh tai, nghe được tiếng bước chân, không giống như là một mình Mục Kính Sâm, rất nhanh, bóng dnags khác lướt qua, rõ ràng là Phó Lưu Âm. Dĩ nhiên không phải Mục Kính Sâm đang đuổi Phó Lưu Âm đi, anh lựa chọn đưa cô đi vào lúc này, nhất định là muốn né tránh bà Mục. Lăng Thời Ngâm cười nhạt, anh nghĩ thật hoàn hảo, cô ta cầm lấy điện thoại trong túi, gọi điện thoại cho bà Mục ngay lập tức.
Thực ra bà Mục cũng không ngủ, nghe thấy chuông điện thoại vang lên, thậm chí bà cũng không muốn nghe, Lăng Thời Ngâm dưới tình thế cấp bách thậm chí còn muốn đẩy xe lăn lao xuống, cô ta nhìn cầu thang chằm chằm, cuối cùng vẫn không dám đẩy ra nửa bước.
"Alo." Bên kia bỗng truyền đến tiếng của bà Mục.
"Mẹ!" Lòng bàn tay Lăng Thời Ngâm nắm chặt, vội vàng nói: "Mẹ, Lão Nhị đưa Phó Lưu Âm ra ngoài."
"Cái gì?"
"Chính mắt con thấy được, vừa xuống lầu!"
Bà Mục vén chăn lên đứng dậy, cũng không kịp ngắt cuộc gọi, thậm chí ngay cả dép cũng không đeo, ngay lập tức đuổi theo. Lăng Thời Ngâm nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền tới, rất nhanh, bóng dáng của bà Mục đi xuống lầu, Phó Lưu Âm mới vừa thay xong giầy ở huyền quan, Mục Kính Sâm đẩy cửa ra, chợt nghe phía sau truyền thanh âm của bà Mục: "Kính Sâm!"
Mục Kính Sâm giật mình, Phó Lưu Âm ngồi dậy, thấy bà Mục đang bước tới gần.
Cô không kiềm chế được lùi lại phía sau, Mục Kính Sâm đã bước ra một bước, bà Mục mang đôi mắt sưng vù tiến lên.
"Hai đứa muốn đi đâu?"
Tầm mắt của bà dừng lại trên chiếc vali kia.
"Muốn đi?"
"Mẹ, con đưa cô ấy đi khỏi đây, để mẹ đỡ phải khó chịu."
"Tốt lắm, con nói cho mẹ biết trước, con định đưa cô ta đi đâu?"
Mục Kính Sâm buông hành lý, anh tiến lên vài bước, đứng ở trước mặt bà Mục.
"Mẹ, nhắm mắt làm ngơ không phải tốt hơn sao?"
"Mẹ không muốn gặp lại cô ta, tốt nhất là cô ta chưa từng xuất hiện trong nhà này. Thế nhưng Kính Sâm, mẹ không thể nhìn con bị cô ta liên lụy, hiện tại cô ta giống như chuột chạy qua đường, đương nhiên sẽ phải cần tới một cái phao cứu mạng, mà sau khi cô ta túm được, sẽ không chịu buông tay. Con chỉ là cái phao cứu mạng thôi!"
Lời nói của bà Mục rất khó nghe, có lẽ là chẳng bao giờ bà ta nói như vậy, cho nên vừa nghe xong, Phó Lưu Âm cảm thấy rất chói tai. Cô cuộn chặt tay lại, xoay người muốn đi ra ngoài.
"Cô đi đâu?" Nghe thấy tiếng bước chân, Mục Kính Sâm bất ngờ quát.
Phó Lưu Âm quay đầu lại, nhìn anh chằm chằm.
"Đúng vậy, tôi chỉ là chuột chạy qua đường như mấy người gọi, tôi cũng không cần thiết phải ở lại đây để mấy người đánh, tôi đi ngay bây giờ, vẫn không được?"
Cô đi ra ngoài hai bước, Mục Kính Sâm nhanh chóng đuổi theo, anh túm chặt cánh tay Phó Lưu Âm, kéo cô vào trong, tựa như thấy còn chưa đủ, anh còn lôi cô thêm mấy bước nữa.
Phó Lưu Âm lảo đảo thiếu chút nữa thì ngã, cô vùng tay ra khỏi bàn tay anh.
"Mục Kính Sâm, rốt cuộc anh muốn tôi phải làm sao?"
Người đàn ông lại nắm chặt cánh tay cô lần nữa, kéo cô về phía sau, bà Mục lùng nhìn.
"Phó Lưu Âm, bảo cô ly hôn mà thôi, khó khăn như thế sao?"
"Không khó..." Phó Lưu Âm cắn chặt hàm răng."Tôi đồng ý, tôi không muốn mặt dày mày dạn ở lại đây, tôi đồng ý, còn không được sao?"
"Tốt lắm." Bà Mục nhìn về phía Mục Kính Sâm."Kính Sâm, con còn do dự gì nữa?"
Phó Lưu Âm không khỏi liếc nhìn gò má người đàn ông, bà Mục dép cũng không đeo, dẫm trên nền nhà lạnh như băng, cóng đến nỗi run rẩy.
"Có đúng là phải chờ tới ngày nào đó, mẹ cũng đi, con mới không còn suy nghĩ như vậy sao?"
Phó Lưu Âm không đoán ra tâm tư của Mục Kính Sâm, nhưng cô lại thấy nực cười cho chính bản thân mình khi nãy còn ôm theo tia hy vọng.
Bà Mục không bao giờ chấp nhận cô, dù cho qua vài ngày, bà ấy vẫn không chấp nhận cô.
Phó Lưu Âm đi tới cửa, nhấc vali lên, bà Mục cho là cô muốn đi.
"Trước khi đi, ký vào đơn ly hôn đã."
Cô xách vali quay lại.
"Mẹ, không phải con không chịu ly hôn, con đã nói rồi, con đồng ý."
"Không được gọi tôi là mẹ!" Bà Mục tâm tình kích động, quát.
"Được... " Phó Lưu Âm theo ý của bà ta, cúi đầu gọi: "Bà Mục."
Cô mang theo hành lý trở lại trên lầu, việc này, Mục Kính Sâm và bà Mục không ngăn cô.
Lăng Thời Ngâm nghe được tiếng bước chân lên lầu rất rõ ràng, Phó Lưu Âm cũng không phải sợ bị người nghe thấy được nữa, điện thoại của bà Mục vẫn chưa ngắt, cho nên Lăng Thời Ngâm vẫn có thể nghe được tiếng nói chuyện bên trong truyền tới. Khóe miệng cô ta hiện lên tia cười lạnh, cô ta hiểu rõ, nếu như không nhân cơ hội này giết chết Phó Lưu Âm, sau này cô sẽ có nhiều cơ hội xoay người.
Phó Lưu Âm trở lại phòng, ném vali ở bên cạnh, cô khóa trái cửa phòng, đi tới giường lớn, tinh thần sức lực như bị rút cạn, hai chân cô mềm nhũn, ngã quỵ xuống.
Lăng Thời Ngâm vội vàng đẩy xe về đến phòng, trong lòng cô ta vui vẻ không che giấu được, hiện tại cô ta chờ Phó Lưu Âm bị đuổi ra ngoài, người nhà họ Lăng đã chuẩn bị xong, chỉ cần Phó Lưu Âm bước ra khỏi cửa, bọn họ đã có thể đuổi giết đến tận cùng!
Phó Lưu Âm nằm trên giường hồi lâu, cô cũng không có lòng dạ nào để nghĩ tới chuyện ở dưới lầu sẽ ra sao.
Cô miễn cưỡng bò dậy, lấy điện thoại di động trong balo ra, điện thoại di động hết pin, cô cầm sạc cắm vào.
Giấc ngủ của Phó Lưu Âm bất ổn, lại thấy một cơn mơ rất dài rất dài.
Trong mơ, cô và Mục Kính Sâm kết hôn rồi, cử hành một hôn lễ long trọng.
Rất nhiều người tới dự, có Tưởng Viễn Chu, Hứa Tình Thâm, bà Mục, còn có anh trai. Phó Kinh Sênh mỉm cười nhìn cô, nói cuối cùng cũng chờ đến hôm nay. Lúc bái đường, Mục Triều Dương cũng xuất hiện, Phó Lưu Âm gọi theo Mục Kính Sâm, muốn gọi ông một tiếng "ba", thế nhưng Mục Triều Dương bỗng nhiên đứng dậy, hai tay ông túm lấy cổ của Phó Lưu Âm, trên người chảy ra rất nhiều rất nhiều máu, nhìn thấy mà giật mình.
Phó Lưu Âm sợ đến không ngừng thét chói tai, cô gào khóc: "Thả tôi ra, thả tôi ra, Kính Sâm, cứu em —— "
Cô bị cơn ác mộng dọa cho sợ hãi nên tỉnh, tứ chi mềm oặt không còn sức, Phó Lưu Âm ngồi trên giường, nơi cổ họng khô khốc, trong lòng nặng nề khó chịu, cô đưa tay vỗ trước ngực, liếc thấy một bóng người ngồi ở trước bàn trang điểm.
Phó Lưu Âm nhìn sang, bàn trang điểm dựa vào bên cửa sổ, mặc dù bên trong phòng không bật đèn, thế nhưng ngoài cửa sổ có chút ánh sáng chiếu vào.
Cô sống cùng Mục Kính Sâm lâu như thế, không thể nào không nhận ra là anh.
Phó Lưu Âm sờ sờ trán của mình, tất cả đều là mồ hôi.
Mục Kính Sâm nghe thấy rõ ràng, vừa nãy ở trong mơ, cô gọi "Kính Sâm, cứu em..."
Tuy rằng anh không biết cô mơ thấy điều gì, thế nhưng cô gọi, lại là tên của anh.
Nước mắt Phó Lưu Âm không kìm nén được, chảy xuống.
"Mục Kính Sâm, tiếp tục như vậy, chúng ta cũng không ai dễ chịu cả. Cảm giác dằn vặt lo lắng này, không phải là anh không biết."
"Nếu như tôi có thể biết làm như thế nào, tôi cũng không chỉ muốn đưa em đi."
"Đừng như vậy..."
Mục Kính Sâm đứng dậy, nói: "Em ngủ đi."
Cô tỉnh, thì anh không thể ở lại nơi này.
Phó Lưu Âm nhìn anh đi ra ngoài, cô muốn giữ anh lại, nhưng không biết giữ anh lại có ý nghĩa gì nữa hay không?
Phó Lưu Âm nằm lại trên giường, cô kéo chăn cao lên, trùm cả người vào.
Người đàn ông đóng cửa lại, nhưng cũng không rời đi ngay lập tức, bàn tay anh nắm chặt chốt cửa lạnh như băng, chỉ cách một cánh cửa mà thôi, tại sao anh lại có cảm giác giữa anh và Phó Lưu Âm, hình như là hai người ở hai thế giới khác nhau vậy?
Hóa ra để khiến cho một người sinh lòng yêu thương rất dễ dàng, nhưng để phá nát tình yêu đó, khiến nó vỡ vụn còn dễ dàng hơn.
Phó Lưu Âm tỉnh giấc nhiều lần, lúc sáng sớm, cô ngồi dậy, điện thoại di động đã đầy pin từ lâu, mở ra xem, bên trong, tất cả đều là cuộc gọi lỡ của Hứa Tình Thâm.
Cô nghĩ lát nữa mới gọi lại cho Hứa Tình Thâm, Phó Lưu Âm đặt điện thoại lại trên tủ đầu giường, cô nhắm mắt lại, mê man thiếp đi, mãi cho đến khi có điện thoại gọi tới.
Phó Lưu Âm cầm điện thoại di động, nhìn màn hình, là một số xa lạ. Cô nhận cuộc gọi, Alo một tiếng, bên trong truyền đến giọng nam đầy lo lắng: "Alo, xin chào, xin hỏi đây có phải số của người nhà Phó Kinh Sênh phải không?"
Phó Lưu Âm mở to hai mắt, từ từ ngồi dậy, hàm răng run rẩy trả lời: "Phải ạ, xin hỏi có chuyện gì sao?"
"Chào cô, Phó Kinh Sênh bỗng nhiên bệnh nặng, mời cô qua đây ký giấy cam kết..."
"Cái gì?" Phó Lưu Âm kinh hãi."Sao lại bệnh nặng, bệnh gì cơ?"
"Cô có thể tới đây ngay không? Tình huống nguy cấp, chúng tôi cần phẫu thuật cho anh ta ngay lập tức..."
"Được, tôi lập tức tới ngay."
Phó Lưu Âm túm lấy ba lô, vội vội vàng vàng đeo dép, cô nhét điện thoại di động vào trong túi, bước nhanh đi ra ngoài.
Mục Kính Sâm và Mục Thành Quân đều không ở nhà, lúc Phó Lưu Âm xuống lầu, Lăng Thời Ngâm đang đẩy xe đi lại ở bên trong phòng ăn, thấy Phó Lưu Âm xuống, cô ta nhíu mày hỏi: "Cô muốn đi ra ngoài?"
Phó Lưu Âm không có phản ứng với cô ta, muốn đi thẳng, không ngờ bà Mục cũng ở trong phòng khách. Bà ta đứng dậy, cất tiếng nói khàn khàn hỏi: "Cô đi đâu?"
Phó Lưu Âm dừng bước.
"Tôi, tôi ra ngoài một chuyến."
Bà Mục bước nhanh tới, ngăn ở trước mặt Phó Lưu Âm.
"Trước khi cô và Kính Sâm chưa ly hôn, đừng hòng đi."
"Tôi có việc gấp."
"Nơi này là nhà họ Mục, không phải nơi cô muốn tới thì tới, muốn đi là có thể đi."
Phó Lưu Âm vô cùng lo lắng, nghĩ tới chuyện của Phó Kinh Sênh, cô không biết Phó Kinh Sênh mắc bệnh gì nghiêm trọng, thế nhưng nghe thái độ của đối phương, nhất định là không được lạc quan. Phó Lưu Âm muốn chạy, nhưng bà Mục lại khăng khăng không cho đi.
"Tôi thật sự có việc gấp."
"Cô thì có thể có việc gấp gì?" Lăng Thời Ngâm cười nhạt."Trên đời này, người thân duy nhất là Phó Kinh Sênh? Làm gì chứ, chẳng lẽ là hắn đã xảy ra chuyện? Báo ứng tới rồi?"
Sắc mặt Phó Lưu Âm thay đổi, Lăng Thời Ngâm nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
"Quả nhiên đúng rồi? Ha ha ha, báo ứng."
"Lăng Thời Ngâm, cô câm miệng!"
Bà Mục cũng không có ý cho Phó Lưu Âm rời đi.
"Tôi nhắc lại, Phó Lưu Âm, cô phải ký vào đơn ly hôn trước đã."
"Được, bà đưa đây, tôi ký!"
"Tôi đợi Kính Sâm trở về."
"Tôi không chờ được lâu như thế." Phó Lưu Âm nói, đi qua bà Mục, bà Mục lại ngăn trước mặt cô một lần nữa.
"Cô đừng hòng đi vào lúc này."
"Mẹ, mạng người quan trọng, con cầu xin mẹ có được không?"
"Thời Ngâm đã đoán đúng phải không? Thực sự là Phó Kinh Sênh đã xảy ra chuyện?" Bà Mục cười nhạt."Nếu như vậy, thì cô đừng nghĩ ra khỏi đây."
"Các người không có quyền làm như vậy."
Phó Lưu Âm bước đi ra ngoài, bà Mục kéo cánh tay của cô.
"Phó Kinh Sênh bị trừng phạt thích đáng, người như hắn, phải chết sớm từ lâu."
Phó Lưu Âm biết trong lòng bọn họ oán hận, nhưng dù sao đây cũng là anh trai ruột của cô.
"Mặc kệ thế nào, bà hãy để tôi ra ngoài."
Bà Mục vẫn ngăn cô lại, Phó Lưu Âm không có biện pháp nào khác, cô chỉ có thể kéo tay của bà Mục ra.
"Buông ra."
"Tôi tuyệt đối không để cho cô đi qua."
Hai người giằng co, không ai chịu thỏa hiệp, Phó Lưu Âm nóng lòng như lửa đốt, hơi dùng sức, một phát đã đẩy được bà Mục ra ngoài.
← Ch. 312 | Ch. 314 → |