Hóa ra đây chính là tình yêu (Nhà giam của cô)
← Ch.095 | Ch.097 → |
Editor: Lưu Tinh
Tưởng Viễn Chu không nói nên lời, lúc này anh cũng không biết mình có thể nói cái gì. Chính xác mà nói, hẳn là anh đã nghe lầm rồi chăng.
Ánh mắt hai người giao nhau, Tưởng Viễn Chu vươn tay ra muốn đỡ cô dậy nhưng Hứa Tình Thâm đẩy tay anh ra
"Em ngồi xổm thế này từ lúc nào?"
Hai tay Tưởng Viễn Chu buông thõng trên mặt đất, buộc chính mình phải nhắc lại đề tài vừa rồi.
"Em nói cái chết của Phương Thành, em tin là không liên quan đến anh?"
"Đúng vậy."
Sắc mặt anh cũng không có chút gì là hứng khởi.
"Em tin lời giải thích của anh sao?"
Hứa Tình Thâm khẽ lắc đầu: "Không phải."
Tưởng Viễn Chu thấy khó chịu: "Em nói cho rõ ràng đi."
"Không muốn nói." Hứa Tình Thâm giữ nguyên tư thế ngồi đó, ánh mắt thất thần.
Thực sự đây là lần đầu tiên Tưởng Viễn Chu gặp phải tình huống như vậy. Anh buồn phiền đứng dậy, đi vài vòng trong phòng. Nói thật, nếu đổi lại là người khác anh sẽ dứt khoát một cước đá văng ngay. Nhưng cô là Hứa Tình Thâm, dường như cô là khắc tinh của anh, chuyên gây khó dễ cho anh.
"Em nói đi."
Tưởng Viễn Chu không còn cách nào khác, ngồi xổm xuống trước mặt Hứa Tình Thâm, giọng nói mang theo vài phần bất đắc dĩ, đành phải chịu thua trước cô.
"Em muốn thế nào thì mới chịu đứng lên?"
Bộ dạng này của Hứa Tình Thâm, biểu cảm của cô, nét mặt của cô, tất cả chân thật đến mức không có đến nửa điểm giả vờ. Sự thật là trong lòng cô đang khó chịu đến cực điểm.
"Lúc em đọc bức di thư Phương Thành để lại, đầu óc của em hoàn toàn trống rỗng, nhưng em biết anh không làm chuyện như vậy. Chỉ là em muốn có người cùng em khổ sở, em không chọn được người nào khác, chỉ có thể chọn anh."
"Em có lý do để tin tưởng nội dung trong đó."
Hứa Tình Thâm lắc đầu: "Không cần tin tưởng."
Tưởng Viễn Chu không thể nói rõ tâm tình lúc này. Có lẽ là khi anh nhìn thấy Hứa Tình Thâm như vậy thì trái tim không khỏi đau nhói. Anh quỳ một chân xuống đất, nửa người trên ngả về phía trước, ôm cô vào lòng.
"Phương Thành yêu em, tất nhiên anh ấy muốn chúng ta ngày càng cách xa nhau hơn, muốn em mang lòng nghi ngờ thù hận. Nhưng chuyện này liên quan đến tính mạng anh ấy, từ trước đến nay anh ấy rất hiểu em, nếu như đây là sự thật, dù cho phải mất mạng em cũng nhất định phải báo thù cho anh ấy. Anh ấy sẽ không muốn em tự đi nộp mạng như vậy."
Tưởng Viễn Chu nghe Hứa Tình Thâm đánh giá Phương Thành như vậy, trong lòng anh có chút khổ sở, có chút đau đớn, cảm giác so đo với một người đã khuất thật sự không được dễ chịu cho lắm. Nhưng anh không thể bắt Hứa Tình Thâm ngừng nói, có lẽ cô nói càng nhiều thì trong lòng càng thấy dễ chịu hơn. Vậy thì cứ để anh thay cô gánh lấy sự khó chịu này là được rồi.
Hứa Tình Thâm tựa trán lên bả vai dày rộng của Tưởng Viễn Chu.
"Em tin tưởng anh không chỉ bởi vì anh không cần thiết làm điều thừa. Lòng tin này xuất phát từ một nhận định. Tưởng tiên sinh của Đông Thành tuy không phải một người hiền lành, nhưng anh ấy luôn tạo cho em cảm giác ấm áp."
Tưởng Viễn Chu có cảm giác như bản thân đang ngồi trên đỉnh một ngọn núi cao thật cao, rồi bỗng dung rơi xuống từng chút, từng chút một. Tất cả tâm tình của anh đều rơi trọn vào trong tay Hứa Tình Thâm. Người phụ nữ này không quyền thế, không bản lĩnh, nhưng lại hết lần này tới lần khác có khả năng trói chặt lòng anh.
Một lúc sau, Hứa Tình Thâm đẩy Tưởng Viễn Chu ra muốn đứng lên. Do ngồi xổm quá lâu, khi đứng dậy cô chậm chạp vịn vào tường, hai đùi vừa tê vừa mỏi.
Tưởng Viễn Chu thấy cô ăn mặc phong phanh.
"Để anh đưa em về."
"Không cần, anh cũng về nghỉ ngơi đi. Yên tâm, em không sao."
Tưởng Viễn Chu kéo tay Hứa Tình Thâm qua. Cô quay đầu lại nhìn vào mắt anh.
"Chuyện bức di thư chắc chắn không đơn giản như vậy. Nếu như không phải có người ép buộc, Phương Thành tuyệt đối không thể viết ra những điều đó. Loại thuốc đó vốn là có thể mua ở bất kì tiệm thuốc nào nhưng Phương Thành không thể tự đi mua được. Cũng có khả năng là anh ấy nóng lòng muốn được giải thoát, đối phương chớp lấy cơ hội này, thay anh ấy chuẩn bị đầy đủ thuốc và di thư."
Tưởng Viễn Chu nhẹ gật đầu, trong lòng anh cũng hiểu được điều này.
Cô đi ra ngoài, nặng nề cước bộ đi về phía trước. Lão Bạch ở cách đó không xa, nhìn thấy cô liền đứng tại chỗ chờ cô. Hứa Tình Thâm bước đi rất chậm, thật lâu sau mới đi đến trước mặt người đàn ông.
Lão Bạch quan sát nét mặt cô: "Cô Hứa, Tưởng tiên sinh không phải loại người như vậy."
Hứa Tình Thâm không nói lời nào, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
"Cô nghĩ Tưởng tiên sinh sẽ ép buộc Phương Thành uống thuốc tự vẫn hay sao?"
"Có thể có, cũng có thể không."
Hứa Tình Thâm không muốn nói nhiều với Lão Bạch nữa. Cô phải giữ sức, cô còn phải đưa Phương Thành về nhà.
Lão Bạch là trợ thủ đắc lực nhất của Tưởng Viễn Chu. Thấy Hứa Tình Thâm tiếp tục đi về phía trước, anh cũng liền đuổi theo.
"Khi các người cầu cứu không ai chịu gúp đỡ thì Tưởng tiên sinh đã đồng ý để Phương Thành đến Tinh Cảng. Cổng lớn ở Tinh Cảng không phải là chính ngài tự tay mở sao?"
Hứa Tình Thâm vẫn không quay đầu lại.
"Lúc đó không phải tôi muốn đến Tinh Cảng, chỉ là tình thế bắt buộc không còn cách nào khác. Không có bệnh viện nào đồng ý tiếp nhận điều trị, chúng tôi chỉ có thể ở đến Tinh Cảng cầu xin."
"Cô Hứa có biết vì sao những bệnh viện kia không chịu tiếp nhận điều trị cho Phương Thành không?"
"Có những điều không cần tôi phải trực tiếp nói ra. Huống hồ tôi có thể hiểu tại sao Tưởng Viễn Chu làm như thế..."
Lão Bạch tiếp tục theo sát phía sau: "Chuyện đó không liên quan gì đến Tưởng tiên sinh."
Hứa Tình Thâm chợt dừng bước. Lão Bạch cũng dừng theo. Hứa Tình Thâm đưa mắt hỏi: "Anh có ý gì?"
"Lúc ở Long Cảng quả thực là Tưởng tiên sinh có nói không cho phép tất cả bệnh viện ở Đông Thành tiếp nhận điều trị cho Phương Thành, nhưng những lời đó chỉ là để trấn an cô Vạn. Cô thử nghĩ mà xem, Tưởng tiên sinh quyền thế ngập trời nhưng ở đây cũng có rất nhiều bệnh viện công và tư nhân, hơn nữa cũng không ít bệnh viện cạnh tranh với Tinh Cảng đến ngươi chết ta sống. Vậy bọn họ có thể dễ dàng thuận theo ý của của Tưởng tiên sinh sao? Điều này hiển nhiên không có khả năng. Tưởng tiên sinh chỉ nghĩ là sẽ không để Phương Thành vào Tinh Cảng. Chúng ta ai cũng không ngờ các người lại bị tất cả bệnh viện từ chối."
Sắc mặt Hứa Tình Thâm càng lúc càng ảm đạm: "Nếu vậy ngay từ đầu sao không nói sớm?"
"Cô Hứa phải biết rằng cuối cùng cô lại đến cầu cứu ở Tinh Cảng. Nếu Tưởng tiên sinh muốn bỏ mặc các người đi thì đã để các người tiếp tục cầu xin trong mưa tuyết rồi."
"Không một ai nói cho tôi biết..."
Lão Bạch giẫm chân lên chiếc bóng của Hứa Tình Thâm, khó nén vẻ mệt mỏi: "Tinh Cảng nhận Phương Thành, vậy là được rồi. Cô Hứa, chuyện di thư kia cô đừng vội tin. Nếu như cô tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ giúp cô điều tra rõ ràng."
"Để ngăn cản Phương Thành nhập viện lại có thể thao túng nhiều bệnh viện như vậy, người này là ai? Người muốn Phương Thành chết nhất chỉ có Vạn Dục Ninh, chẳng lẽ là cô ta?"
Điều này ai cũng từng nghĩ qua.
Lão Bạch không dám nói bừa: "Hôm nay nhà họ Vạn không còn thế lực như trước kia, muốn đứng sau làm chuyện đó e rằng cũng không có khả năng."
Hứa Tình Thâm cảm thấy vô cùng nhức đầu. Lão Bạch nói tiếp: "Phương Thành đắc tội quá nhiều người, ngang nhiên dùng tên thật để tố cáo, chuyện đó liên lụy đến rất nhiều người ở trên. Nếu như bọn họ muốn đối phó với anh ta thì cũng không phải chuyện gì khó hiểu."
Hứa Tình Thâm cụp mắt: "Có lẽ vậy."
"Cô Hứa, chuyện di thư tôi dám dùng tính mạng của mình đảm bảo, tuyệt đối không liên quan đến Tưởng tiên sinh."
Anh ra sức nhấn mạnh điều này. Hứa Tình Thâm lại đắm chìm trong những suy nghĩ riêng của mình.
"Anh có cảm thấy Vạn Dục Ninh là người có khả năng nhất không?"
"Cô Hứa!"
Hứa Tình Thâm lướt qua người Lão Bạch đi về phía trước.
"Không còn sớm nữa, tôi muốn đưa Phương Thành về nhà."
Lão Bạch đuổi theo vài bước: "Cô Hứa, trước tiên tôi sẽ đem bức di thư đi giám định bút tích, còn có các nhân viên và camera ở bệnh viện, tôi sẽ cho người đi điều tra. Ngoài ra..."
Hứa Tình Thâm phất tay: "Tôi nhức đầu lắm rồi, anh không cần nói với tôi nhiều lời như vậy. Tôi nghe không vào."
"Cô Hứa, cô Hứa!"
Cô một mình đi về phía trước. Rốt cuộc Lão Bạch vẫn không thể giúp Tưởng Viễn Chu thoát khỏi hiềm nghi.
Anh trở lại phòng làm việc, thấy Tưởng Viễn Chu đang nhìn chằm chằm vào bức di thư. Sắc mặt Lão Bạch trở nên u ám.
"Tưởng tiên sinh, Cô Hứa không chịu nghe lời giải thích của tôi."
"Cậu giải thích cái gì?"
"Tôi nói ngài không có khả năng giết Phương Thành, nhất định là có người muốn vu oan hãm hại!"
Tưởng Viễn Chu ngước mắt lên: "Không cần phải giải thích. Hứa Tình Thâm không tin nội dung bên trong di thư."
Lão Bạch dừng một chút rồi mới lên tiếng: "Nhưng vừa rôi cô ấy còn lên tiếng chất vấn..."
"Trong lòng cô ấy khó chịu, muốn tìm cớ để phát tiết."
"Cũng chỉ có ngài mới hiểu cô ấy như vậy. Vừa rồi chúng tôi nói chuyện rõ ràng là không thể đi tới kết luận."
Tưởng Viễn Chu trả lời như một lẽ đương nhiên: "Vậy thì trong lòng cô ấy khó chịu, không chỉ muốn kéo theo tôi, mà còn có cậu nữa."
Lão Bạch nghe vậy không biết phải nói gì. Anh rất sợ Hứa Tình Thâm hiểu lầm nên vừa rồi mới cố gắng nói nhiều như vậy, tất cả đều xuất phát từ tận đáy lòng, cũng là vì Tưởng Viễn Chu.
Lúc Hứa Tình Thâm trở lại phòng bệnh, Hứa Vượng và Hứa Minh Xuyên đều đã đến. Hứa Minh Xuyên thấy cô bước vào liền đi nhanh qua, ôm chầm lấy Hứa Tình Thâm.
Cậu ta cao hơn Hứa Tình Thâm không ít, cái ôm này hoàn toàn đặt Hứa Tình Thâm vào giữa lồng ngực mình.
"Chị ——" Hứa Minh Xuyên không nhịn được, dường như là gào khóc lên.
Trong lòng cậu cũng đau đớn không ít. Hứa Tình Thâm cảm nhận được trước ngực cậu phập phồng kịch liệt. Cô vòng tay ra sau ôm lấy lưng của Hứa Minh Xuyên.
"Đừng khóc."
"Em biết, trong lòng chị so với em còn đau hơn gấp trăm lần... Chị, tại sao anh Phương Thành lại ra đi đột ngột như vậy? Mới hôm qua anh ấy còn rất tốt mà. Em, em..."
Hứa Minh Xuyên không ngừng nghẹn ngào. Hứa Tình Thâm vỗ về sau lưng cậu ta. Cô cũng không biết phải làm thế nào để an ủi cậu bởi vì bản thân cô cũng không hề dễ chịu hơn.
Bên kia, Phương Minh Khôn chỉ sau một đêm thức trắng mà dường như đã già hơn đến mười tuổi. Hứa Vượng nói với ông vài câu gì đó, nhưng ông vẫn là không còn nghe lọt bất cứ điều gì nữa.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ rọi lên sườn mặt Hứa Tình Thâm. Tối hôm qua cô đã khóc rất nhiều, khóc đến hai mắt sưng to không thể nhấc mi mắt lên nổi nữa. Cô nheo mắt nhìn ra ngoài, hốc mắt vẫn còn cảm giác chua xót đau đến khó chịu.
"Chị, chị phải làm sao bây giờ, chị đừng quá bi thương..."
Hứa Minh Xuyên vẫn chưa hết nghẹn ngào, nói năng có chút lộn xộn. Hứa Tình Thâm vỗ vai cậu.
Làm sao à? Còn có thể làm sao chứ? Đương nhiên là phải sống tiếp, sống thật tốt.
Hứa Tình Thâm biết mấy ngày này rất khó để vượt qua. Cô chỉ có thể lặng thinh, cố gắng kìm nén sự thương tâm đừng tùy tiện mà phát tiết lên người khác. Nếu như khóc được thì tốt, khóc đến phát bệnh cũng tốt, nếu khóc mà có thể quên đi những đau đớn trong lòng thì cô tình nguyện khóc.
Vượt qua được khoảng thời gian khó khăn này Hứa Tình Thâm tin mình sẽ trưởng thành hơn rất nhiều.
—
Bãi đỗ xe Tinh Cảng.
Tài xế khởi động xe, ánh mặt trời chiếu vào kính chắn gió. Lão Bạch nhìn vào chỗ ngồi phía sau xe.
"Tưởng tiên sinh, người nhà họ Phương đã về."
"Ừ."
"Buổi trưa ngài ăn không nhiều lắm, có muốn ghé chỗ nào dùng thêm ít đồ không?"
"Không cần." Giọng điệu Tưởng Viễn Chu nhàn nhạt nhưng lại chất chứa đầy tâm sự bên trong.
"Quay về Cửu Long Thương."
"Vâng."
Trở lại Cửu Long Thương, Tưởng Viễn Chu vừa vào liền cởi áo khoác ngoài ran gay. Lão Bạch giúp anh treo áo khoác lên giá.
"Tưởng tiên sinh, ngài tranh thủ chợp mắt một chút đi."
"Lão Bạch, hôm nay cậu cũng mệt mỏi nhiều rồi, về nghỉ ngơi đi."
"Vâng."
Lão Bạch ngước mắt nhìn Tưởng Viễn Chu đi nhanh lên lầu. Anh vẫn không đi ngay bởi vì anh biết tiếp theo nhất định sẽ có chuyện gì phát sinh. Tưởng Viễn Chu đi lên lầu, người giúp việc cũng vừa mới dọn dẹp xong.
"Tưởng tiên sinh, ngài đã về."
"Cô Vạn đâu?"
"Cô Vạn đang ngủ trưa."
Tưởng Viễn Chu đi thẳng tới phòng Vạn Dục Ninh, anh đẩy cửa đi vào.
Suốt đêm qua Vạn Dục Ninh cũng phập phồng lo lắng không yên. Sáng nay nhận được điện thoại báo tin thì mới yên tâm không ít. Lúc này cô ta đang nằm trên chiếc giường lớn. Tưởng Viễn Chu đi tới chỗ cuối giường, hai tay nắm chặt thành quyền, nhìn chằm chằm vào Vạn Dục Ninh.
Cô ta dường như ngủ cũng không được ngon giấc, hai đầu mày liên tục vô thức nhíu chặt lại, thỉnh thoảng còn thở dốc, có lẽ là gặp ác mộng. Vạn Dục Ninh ngồi bật dậy thở hổn hển, lại thấy Tưởng Viễn Chu đang đứng trước mặt. Cô ta sợ đến thét lên chói tai: "A...!"
Tưởng Viễn Chu nhếch miệng hỏi: "Mơ thấy ác mộng?"
Vạn Dục Ninh vuốt ngực: "Viễn Chu, anh về khi nào thế? Làm em sợ muốn chết."
"Anh thấy em đang ngủ ngon vô cùng nên không định quấy rầy."
Vạn Dục Ninh đẩy chăn ra, ngồi dậy: "Sao tối qua anh không về nhà?"
"Bên bệnh viện có chút việc."
"Chuyện gì thế?"
Tưởng Viễn Chu chăm chú nhìn từng nét mặt của Vạn Dục Ninh: "Dục Ninh, hôm qua em đã đến bệnh viện sao?"
"Vâng, đúng vậy, em chỉ ghé qua một chút rồi về."
"Lúc đó Phương Thành thế nào?"
Vạn Dục Ninh có chút căng thẳng: "Rất tốt nha, nhìn không ra anh ta đang bệnh."
"Nhưng sau khi em đi không bao lâu thì Phương Thành đã chết."
"Cái gì?" Vạn Dục Ninh giả vờ giật mình.
"Đã chết? Sao có thể như vậy?"
Tưởng Viễn Chu đi vòng qua, ngồi xuống mép giường. Thân thể cao lớn tiến lại gần Vạn Dục Ninh.
"Cậu ta đã uống một loại thuốc mà không có năng do bác sĩ đưa cho. Thuốc này là khắc tinh đối với bệnh của cậu ta, có tác dụng rất nhanh, sau vài tiếng đồng hồ thì sẽ chết, không cách nào cứu chữa."
"Thật sao?" Vạn Dục Ninh cố gắng che giấu tâm tình của mình.
"Có thể do anh ta cảm thấy sống như vậy quá dày vò cho nên mới nghĩ cách để có được loại thuốc đó?"
"Phương Thành không thể nhúc nhích, không có người khác trợ giúp làm sao cậu ta có thể làm được như vậy?"
Vạn Dục Ninh nhìn vào mắt Tưởng Viễn Chu, cảm giác như ánh mắt ấy thâm sâu không gì sánh bằng. Ánh mắt như vậy khiến cô ta không ngừng hoảng hốt. Người đàn ông rút từ trong túi ra một trang giấy, đưa cho Vạn Dục Ninh.
"Đây là cái gì?"
"Em xem sẽ biết."
Vạn Dục Ninh chỉ cần liếc sơ qua góc giấy cũng đã biết nội dung bên trong. Cô ta nhận lấy, giả vờ đọc qua một lượt.
"Ai viết vậy?"
"Đây là di thư của Phương Thành."
Vạn Dục Ninh giật mình nhìn Tưởng Viễn Chu.
"Chuyện này làm sao có thể? Tại sao anh phải giết Phương Thành? Viễn Chu, anh đừng lo lắng, em tin tưởng anh."
"Đương nhiên anh không giết cậu ta, chỉ là có người muốn mượn dao giết người."
Vạn Dục Ninh nắm chặt tờ giấy kia: "Vậy Hứa Tình Thâm thì sao, cô ta có tin anh đã giết người hay không?"
Người đàn ông nghe thế khóe miệng liền lộ ra chút căng thẳng. Anh hơi nghiêng đầu, tươi cười nói: "Cô ấy tin người không phải do anh giết."
Vạn Dục Ninh khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, sắc mặt trở nên mất tự nhiên: "Vậy là tốt rồi, chuyện này vốn không liên quan với chúng ta. Thật không hiểu tại sao Phương Thành lại viết như vậy."
"Chuyện này không phải rất đơn giản sao? Các y tá và bác sĩ, cùng với người thân của Phương Thành, không ai có khả năng là người mang thuốc vào cho cậu ta. Phương Thành sống không bằng chết, nóng lòng muốn giải thoát, cậu ta sẽ tìm người muốn mình chết nhất, thực hiện một giao dịch mà đôi bên cùng có lợi."
Vạn Dục Ninh không dám trả lời nữa, sợ mình lỡ miệng nói sai điều gì thì Tưởng Viễn Chu sẽ nhìn ra kẽ hở.
"Dục Ninh, thuốc là do em mang vào đúng không?"
Vạn Dục Ninh nghe vậy dùng sức lắc đầu: "Sao có thể là em chứ?"
"Trước khi Phương Thành chết, anh có vào phòng bệnh của cậu ta. Em biết lúc đó cậu ta đã nói gì không?"
Sắc mặt người phụ nữ càng lúc càng khó coi, trắng bệch như tờ giấy.
"Không biết."
"Phương Thành thấy anh bước vào không hề có chút kinh ngạc, chuyện này cho thấy cậu ta đã chuẩn bị xong tất cả chỉ còn đợi đến lúc ra đi mà thôi. Phương Thành nói anh chỉ cần biết một việc, thời điểm anh bước vào phòng này là do em sắp xếp."
Trước ngực Vạn Dục Ninh phập phồng kịch liệt, trừng lớn hai mắt: "Sao có thể vậy chứ? Viễn Chu, anh đừng tin lời hắn nói. Trước khi chết hắn rõ ràng còn muốn kéo theo đệm lưng mà! Anh không được tin!"
"Nếu như cậu ta chỉ muốn tìm đệm lưng vì sao trong di thư không nêu đích danh tên em?"
Tưởng Viễn Chu giật lại tờ giấy kia, giơ lên trước mặt Vạn Dục Ninh: "Nội dung trong này sẽ dẫn đến hậu quả gì, không cần anh giải thích em cũng biết đúng không? Muốn Hứa Tình Thâm hận anh thấu xương phải không? Di thư này chắc chắn em đã được xem qua trước, cảm thấy hài lòng mới đưa thuốc cho Phương Thành, đúng không?"
Tất cả những gì anh nói đều đúng hết nhưng Vạn Dục Ninh nhất định không chịu thừa nhận. Cổ họng cô ta trở nên khô khốc, không ngừng lắc đầu.
Tưởng Viễn Chu nheo mắt lại.
"Những người bước chân vào phòng bệnh của Phương Thành hôm qua, người có khả năng hại cậu ta nhất, không phải anh thì chỉ có em."
"Không, thật sự không phải em. Em không có."
"Ngay từ lúc bắt đầu anh cũng không nghĩ em sẽ quá đáng như vậy. Anh luôn giải thích cho em hiểu tình thế bây giờ, anh nghĩ cuối cùng em cũng thông suốt. Chỉ một, hai tháng nữa thôi Phương Thành cũng phải chết, em cần gì phải làm vậy? Cho đến khi nhìn thấy di thư cậu ta để lại, so với ai khác anh là người hiểu rõ nhất nội dung bên trong vô căn cứ cỡ nào. Thế nhưng lá thư này lại có khả năng khiến cho Hứa Tình Thâm hận anh. Đừng nói là cả đời không qua lại gì với nhau, đưa cho cô ấy một con dao, cô ấy liền có thể giết anh ngay đi? Hiện giờ toàn bộ nghi hoặc trong lòng anh đều đã sáng tỏ."
"Không phải như thế." Vạn Dục Ninh liều mạng giải thích.
"Phương Thành không muốn anh và Hứa Tình Thâm ở bên nhau. Anh ta yêu Hứa Tình Thâm sâu sắc như vậy nhất định sẽ không để người khác có được cô ta. Đây là Phương Thành tự biên tự diễn, là hắn, nhất định là hắn!"
"Quả nhiên, trong lòng em đã vặn vẹo nên mọi thứ trong mắt em cũng trở nên vặn vẹo như thế."
"Viễn Chu." Vạn Dục Ninh nắm chặt cánh tay Tưởng Viễn Chu.
"Anh tin em đi, tin em một lần có được hay không?"
Tưởng Viễn Chu hất tay cô ta ra: "Có cần anh cho người đi điều tra tất cả các hiệu thuốc hay không?"
"Thật sự không phải em làm mà."
"Có một số việc anh không truy cứu, không có nghĩa là anh không biết, chỉ cần anh muốn truy cứu thì Vạn Dục Ninh em đừng hòng qua mặt được anh. Người mà em tín nhiệm nhất, có thể thay em hành sự, e là chỉ có người giúp việc kia bên nhà họ Vạn. Thuốc tám phần là do người đó đi mua. Em có dám chắc rằng bà ta bị tra tấn đến chết cũng không chịu khai sự thật?"
Vạn Dục Ninh nhào qua, kiên quyết ôm chặt Tưởng Viễn Chu. Cô ta không ngờ trước khi chết Phương Thành còn tỉ mỉ sắp đặt cho cô một kết cục như vậy. Ngay lúc cô ta đắc chí nhất lại là lúc đang tự mình hại mình? Giờ phút này Vạn Dục Ninh mới hiểu được, từ đầu đến cuối mục tiêu của Phương Thành là cô ta chứ không phải Tưởng Viễn Chu. Nếu không, chỉ dựa vào bức di thư thì Tưởng Viễn Chu cũng không đến nỗi nghi ngờ cô ta. Thế nhưng chỉ một câu nói kia của Phương Thành mà đã triệt để bán đứng cô. Vạn Dục Ninh khóc không ra nước mắt, hôm nay Phương Thành đã được như ý nguyện. Anh ta vừa được giải thoát vừa thành công đẩy cô lâm vào nguy khốn, thực sự là hoàn mỹ.
Tưởng Viễn Chu đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cô ta: "Em hãy dọn ra ngoài đi. Từ nay về sau chuyện sống chết của Vạn Dục Ninh em không còn liên quan gì đến Tưởng Viễn Chu này nữa."
"Viễn Chu!"
Vạn Dục Ninh quỳ gối trên giường, vừa muốn níu kéo tay áo Tưởng Viễn Chu thì anh đã lần nữa lạnh lùng hất ra.
"Chúng ta không cần phải thẳng thắn vạch mặt nhau chứ? Vạn Dục Ninh, anh giữ lại cho em chút mặt mũi, tự mình dọn đi ngay."
"Không, em không đi." Vạn Dục Ninh co rúc ở trên giường.
"Em không có làm gì sai hết! Đây chính là nhà của em. Viễn Chu, em không còn nơi nào khác để đi, anh đừng đuổi em đi được không?"
Tưởng Viễn Chu liếc nhìn bộ dáng của cô ta. Anh cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt Vạn Dục Ninh.
"Cái đêm mà Phương Thành hôn mê, vì sao có nhiều bệnh viện không chịu tiếp nhận điều trị cho anh ta như vậy? Chuyện này anh sẽ tra tới cùng. Vạn Dục Ninh, tốt nhất là đừng để anh biết tất cả mọi chuyện đều có liên quan đến em!"
"Anh, anh nói cái gì?" Vạn Dục Ninh trợn to hai mắt, dường như nghe không hiểu lời Tưởng Viễn Chu nói.
"Đó không phải là ý của anh sao? Không phải anh đã đồng ý với em sao?"
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu lạnh lùng kéo ra thằng một đường thẳng. Nhìn qua Vạn Dục Ninh cũng không giống như đang giả vờ, rõ ràng không có một chút kẽ hở. Cô ta hoảng hốt như bị ai hắt một chậu nước bẩn vào người, ủy khuất khóc ra tiếng.
"Anh thật sự không tin em sao? Ngày hôm nay nhà họ Vạn đã trở nên như vậy rồi, em còn có khả năng sai khiến được ai sao? Ai còn dám thay em làm việc?"
Tưởng Viễn Chu đứng lên, chậm rãi bước ra khỏi phòng. Vạn Dục Ninh thấy thế vội từ trên giường nhảy xuống, vọt tới bên cạnh Tưởng Viễn Chu. Hai người đi tới cửa thang lầu, Tưởng Viễn Chu lạnh mặt gầm lên.
"Bỏ tay ra!"
Vạn Dục Ninh chưa từng thấy qua Tưởng Viễn Chu như vậy. Cô ta sợ đến rụt tay lại: "Vì sao không chịu tin em?"
Tưởng Viễn Chu men theo bậc thang đi xuống dưới. Lão Bạch ở phòng khách nghe thấy tiếng hai người cãi vả liền đi tới cửa thang lầu.
"Tưởng tiên sinh..."
"Viễn Chu, anh nghe em giải thích đi. Đúng là em có đến phòng bệnh của Phương Thành nhưng em không hề đưa thuốc cho anh ta. CHuyện bức di thư kia càng không liên quan đến em."
Vạn Dục Ninh thấy Tưởng Viễn Chu cũng không thèm quay đầu lại liền trở nên nóng nảy. Trước đây Tưởng Viễn Chu luôn bênh vực cô ta. Cho dù cô ta thực sự làm sai chuyện gì thì anh cũng sẽ ra mặt giải quyết.
Vạn Dục Ninh không tin lẽ nào hiện tại chỉ vì một Hứa Tình Thâm mà sẽ gây ra biến hóa nghiêng trời lệch đất?
Dưới tình thế cấp bách, cô ta lần nữa chộp lấy cánh tay Tưởng Viễn Chu: "Anh hãy nghe em nói."
"Bỏ ra ——" Tưởng Viễn Chu hất mạnh cánh tay.
Vạn Dục Ninh đang mang dép, dưới lòng bàn chân bị trượt một cái liền ngã xuống mấy bậc thang. Cả người cô ta quỳ rạp trên mặt đất, mắt cá chân liền sung to. Vạn Dục Ninh đau đến khó khăn đè lại bàn chân của mình.
"Viễn Chu, em đau quá!"
Lão Bạch liếc nhìn Tưởng Viễn Chu, chỉ sợ đây là lần đầu tiên Tưởng Viễn Chu đối với Vạn Dục Ninh thờ ơ như vậy. Anh từ trên cao nhìn xuống người Vạn Dục Ninh.
"Cái chết của Phương Thành em không thoát can hệ. Mặc kệ là anh ta có ý định đi tìm cái chết hay là do em dùng thủ đoạn bức tử thì em cũng phải chịu trách nhiệm."
Vạn Dục Ninh nghe vậy không khỏi ngẩng mặt lên: "Chịu trách nhiệm? Anh muốn em chịu trách nhiệm như thế nào?"
"Vạn Dục Ninh, là ai? Cho đến tận bây giờ là ai vẫn một mực dung túng cho em? Là anh sao?"
"Anh?" Vạn Dục Ninh khóc lóc hỏi lại.
"Từ khi gặp Hứa Tình Thâm, anh đã dung túng cho em được mấy lần?"
"Bây giờ anh cho em một con đường, tự mình dọn ra khỏi Cửu Long Thương!"
"Không!" Vạn Dục Ninh siết chặt tay lại.
"Cửu Long Thương vốn là dành cho em. Viễn Chu, nếu như ngay cả anh cũng muốn đuổi em đi thì em phải sống làm sao? Em không còn nhà để về."
"Em luôn dựa vào điểm này, liên tiếp tổn thương người khác."
"Anh muốn nói em đã tổn thương Hứa Tình Thâm sao? Nói cho cùng vẫn là vì cô ta!"
Tưởng Viễn Chu hung hăng trừng mắt: "Cố chấp không buông!"
Người đàn ông trong cơn giận dữ, thoắt cái không muốn nhìn đến cô ta nữa.
"Lão Bạch, lôi cô ta ra ngoài!"
Hiện tại Lão Bạch có chút hối hận, nếu vừa rồi anh nghe lời Tưởng Viễn Chu mà trở về thì có lẽ bây giờ không khó xử như vậy?
Lão Bạch liếc nhìn người phụ nữ đang ngồi rạp trên sàn, nhíu mày một cái: "Cô Vạn, xin mời."
"Tôi không đi." Vạn Dục Ninh ngồi bất động dưới đất, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
"Cửu Long Thương là nhà tôi, đến chết tôi cũng không đi."
"Vạn Dục Ninh, không phải em quên uống thuốc rồi chứ?" Tưởng Viễn Chu vừa nói vừa ngồi xổm xuống.
"Nữ chủ nhân của Cửu Long Thương là bà Tưởng tương lai. Không phải là em bệnh đến không nhớ nổi chuyện mấy năm nay chứ?"
"Viễn Chu, em không đòi hỏi anh phải đối xử với em như thế nào, chỉ cần anh chịu tin tưởng em mà thôi. Cái chết của Phương Thành quả thật không liên quan đến em."
Tay trái Tưởng Viễn Chu đặt lên đầu gối, trong mắt không khỏi khinh thường.
"Anh kiên nhẫn xem em diễn trò cho đến giờ phút này cũng chỉ vì mong đến phút cuối em có thể nói một lời thành thật. Không ngờ em đã đến mức nói dối thành nghiện. Vạn Dục Ninh, anh thực sự không giúp được em nữa."
"Viễn Chu, em không có..."
Lão Bạch đi tới, đưa tay ra trước mặt Vạn Dục Ninh: "Cô Vạn, xin mời."
Tưởng Viễn Chu đứng dậy, đi thẳng ra ngoài, hiển nhiên là không muốn cùng Vạn Dục Ninh tiếp tục lãng phí thời gian. Cô ta cố sức đẩy tay Lão Bạch ra.
"Các người không ai chịu tin tôi là sao?"
"Cô Vạn, muốn người ta tin trừ phi mình không có làm. Chuyện này đừng nói là thông minh như Tưởng tiên sinh, bản thân tôi liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra được. Cô Vạn muốn kiên quyết phủ nhận, tôi cũng không có ý kiến. Chỉ là Cửu Long Thương này không còn chỗ cho cô nữa."
Vạn Dục Ninh chán nản ngồi dưới đất, nơi mắt cá chân vẫn đang đau nhói. Cô ta có làm gì thì Tưởng Viễn Chu cũng sẽ không thấy được, bởi vì lúc này anh hoàn toàn dứt khoát đưa lưng về phía cô. Vạn Dục Ninh đưa mắt nhìn Lão Bạch.
"Trong di thư của Phương Thành, một chữ cũng không hề nhắc đến tôi."
"Phải, tôi cũng có xem qua, một chữ cũng không hề nhắc đến cô. Chỉ là cô Vạn, mặc dù cô Hứa tin nội dung bên trong mà hận Tưởng tiên sinh đến thấu xương thì sao? Đối với Tưởng tiên sinh mà nói, ngài ấy chưa từng làm qua chuyện này nên chắc chắn không sợ. Nhưng nếu không có câu nói kia của Phương Thành, Tưởng tiên sinh cũng không nghi ngờ cô. Cô không thể không bội phục, Phương Thành thật sự rất thông minh."
Cả người Vạn Dục Ninh cứng đờ. Lão Bạch nói tiếp: "Tôi bảo tài xế đưa cô trở về nơi ở lúc trước."
Cô ta chậm rãi đứng dậy, đã đến nước này còn có thể nói gì nữa?
Vạn Dục Ninh khập khiễng đi tới chỗ Tưởng Viễn Chu. Cô ta nắm chặt tay, động tác này chỉ là theo bản năng muốn giúp mình có thêm dũng khí. Cô ta dừng bước bên cạnh người đàn ông.
"Viễn Chu, thuốc là do em đưa cho Phương Thành, em thừa nhận. Nhưng chẳng qua là em không muốn tiếp tục nhìn anh ta sống trong dằn vặt mà thôi, chuyện bức di thư kia em hoàn toàn không biết gì hết. Thật đấy!"
Tưởng Viễn Chu liếc cô ta một cái: "Em lại có lòng tốt giúp Phương Thành sao?"
"Là vì anh bảo em hãy cho qua chuyện trước kia, nên em đã tha thứ cho anh ta..."
"Vạn Dục Ninh, em lại nói dối!"
Cô ta sợ đến run người, viền mắt lộ ra sự ghen tuông.
"Là tự anh ta muốn tìm cái chết, tên thuốc cũng là anh ta nói cho em biết."
"Sau đó chắc chắn em không đồng ý, bởi vì em biết tình trạng hiện tại của Phương Thành sống còn khó chịu hơn chết, em muốn nhìn anh ta dằn vặt đến không chịu nổi mới thôi. Thế nhưng Phương Thành cũng có cách của mình, anh ta bàn bạc với em kế hoạch bức di thư, nói là anh đã hại chết anh ta. Như vậy đối với em mà nói là một mũi tên trúng hai con nhạn, thật sự là chuyện tốt. Cuối cùng em đã đồng ý."
Vạn Dục Ninh lắc đầu: "Không phải."
"Anh nghe em giải thích đủ rồi. Bây giờ anh chỉ tin vào phán đoán của mình."
Tưởng Viễn Chu nghiêng đầu nhìn về chỗ cách đó không xa, nói: "Lão Bạch, tống cô ta ra ngoài."
"Vâng."
Vạn Dục Ninh vội níu lấy ống tay áo Tưởng Viễn Chu: "Em không muốn đi, Viễn Chu, Phương Thành đã hại em thế nào anh không thấy sao? Em bị trúng kế của hắn!"
Tưởng Viễn Chu hất tay cô ta ra, đi nhanh ra ngoài. Vạn Dục Ninh không cam lòng cố bám sát theo anh. Ra đến cửa, tuyết đọng bên ngoài vẫn còn chưa tan đi. Bước chân của Tưởng Viễn Chu mạnh mẽ dẫm lên lớp tuyết dày. Mắt cá chân Vạn Dục Ninh đang bị thương nên đuổi không kịp anh.
Lão Bạch theo ngay phía sau, lẳng lặng nhìn Vạn Dục Ninh khóc. Anh nhớ hai, ba năm trước cũng từng có một lần Vạn Dục Ninh như vậy.
Lúc đó trong nhà có yến tiệc, không ít khách khứa tới lui. Một tiểu thư đoan trang xinh đẹp đến mời rượu Tưởng Viễn Chu, mới nói mấy câu thì bị Vạn Dục Ninh bắt gặp.
Ở trước mặt mọi người cô Vạn cũng không thèm nể nang ai, hất thẳng ly rượu vào mặt đối phương, thiếu điều còn muốn ném cả cái ly vào mặt người ta. Tưởng Viễn Chu đùng đùng nổi giận, phẩy tay áo bỏ đi.
Vạn Dục Ninh cũng đuổi theo ở phía sau thế này. Đuổi chừng vài trăm mét, Vạn Dục Ninh bị vấp làn váy dưới chân nên ngã lăn ra đất. Lần đó Tưởng Viễn Chu không đành lòng nên quay lại. Chỉ cần Vạn Dục Ninh ủy khuất khóc lóc nói vài câu thì dù gây ra hậu quả nghiêm trọng thế nào, Tưởng Viễn Chu cũng sẽ thay cô ta thu dọn tàn cuộc.
Lão Bạch nhấc chân lên tiếp tục đuổi theo. Tưởng Viễn Chu cũng không rời khỏi Cửu Long Thương, chỉ là đi tới trước nhà nhỏ.
Nơi đây tách biệt với khu nhà chính, xung quanh còn có nhà chòi để nghỉ. Sàn nhà được lót bằng những tấm ván gỗ tốt nhất. Nước róc rách chảy qua những viên đá lớn, cùng nhau đổ xuống một cái ao ở gần đó. Bên trong áo còn có vài cọng thủy tiên.
Tưởng Viễn Chu đi tới trước một nhà chòi, cửa kính tự động mở ra. Anh vừa bước vào vài bước thì Vạn Dục Ninh cũng ngoan cố vào theo. Nét mặt cô ta tràn đầy kinh hỉ.
"Viễn Chu, thì ra anh còn nhớ rõ chuyện trước kia. Anh nói sau khi chúng ta kết hôn sẽ xây nhà chòi này cho em, lúc đó chúng ta có thể cùng nhau ngồi trong này hóng mát, trò chuyện."
"Em rất thích chỗ này?"
"Thích, đương nhiên thích." Vạn Dục Ninh không ngừng gật đầu.
Tưởng Viễn Chu hất cằm lên, lãnh đạm nhìn Vạn Dục Ninh.
"Vạn Dục Ninh, hôm nay nhà họ Vạn gặp chuyện suy sụp như vậy cũng không liên quan gì đến anh. Anh không có trách nhiệm phải cứu vớt ai cả. Nói cho cùng chúng ta cũng chưa từng đính hôn hay kết hôn. Tưởng Viễn Chu anh cũng không nợ em bất cứ điều gì."
"Hai nhà chúng ta..."
"Đừng nói giao tình gì ở đây, tất cả đều vô nghĩa. Cho dù có thì trước giờ những chuyện anh làm cho em cũng là quá đủ rồi."
Vạn Dục Ninh cố chấp muốn tiếp tục níu kéo. Cô ta không còn vọng tưởng có thể cùng Tưởng Viễn Chu trở lại như trước kia nhưng ít ra không muốn phải dọn khỏi Cửu Long Thương. Chỉ có ở đây cô ta mới còn cô hội. Cô ta cúi thấp đầu, sắc mặt trắng bệch, lời muốn nói ra lại nghẹn ở cổ họng.
"Em muốn ở lại Cửu Long Thương, cũng được..."
Vạn Dục Ninh nghe vậy trong mắt chợt lóe lên. Cô ta biết Tưởng Viễn Chu sẽ không bỏ mặc mình. Sắc mặt người đàn ông vẫn lạnh lùng, anh ngước mắt nhìn bốn phía, sau đó nhấc chân đi vào trong. Gọi là nhà chòi nhưng kì thực nơi này cũng rất rộng lớn.
Vạn Dục Ninh đi theo anh. Tưởng Viễn Chu dừng lại trước một vách tường, Vạn Dục Ninh cũng dừng lại bên cạnh anh.
"Phương Thành cố tình muốn tìm cái chết nhưng thuốc cũng là do em cho. Xét cho cùng em không thể thoát khỏi trách nhiệm trong vụ này. Vạn Dục Ninh, nếu muốn ở lại đây em phải ở với thân phận của một người bệnh tâm thần, từng giờ từng phút đều có người trông chừng em, không cho em tự ý ra ngoài. Em thử hình dung xem, đây chính là nơi vào được không ra được."
Vạn Dục Ninh trừng mắt, khó có thể tin được: "Viễn Chu, anh, anh nói cái gì?"
"Nếu như em không đồng ý thì phải rời khỏi nơi này. Anh không phải không cho em lựa chọn."
Vạn Dục Ninh cảm thấy vô cùng tuyệt vọng: "Anh xem em như người điên mà nhốt ở đây sao?"
"Trước đây em cũng đã phát bệnh vài lần rồi, không phải em muốn anh xem em như người điên đó sao? Vạn Dục Ninh, sao hôm nay em lại không chịu?"
"Nhưng cũng chính anh đã nói sẽ trị khỏi cho em, mang em trở về với cuộc sống bình thường. Em không tin anh tuyệt tình như ngươi, anh sẽ không giam giữ em."
Sắc mặt Tưởng Viễn Chu rất nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.
"Trên người em mang nhiều tội ác như vậy, nếu là người bình thường thì cũng đã sớm mất đi tự do. Anh cho em lựa chọn, ở lại Cửu Long Thương và dọn ra ngoài, tự em chọn đi."
Vạn Dục Ninh khóc không ra nước mắt, cắn chặt răng lại: "Anh định vứt hết tình xưa sao?"
"Tình xưa chung quy cũng không phải là tình yêu, anh đã đối với em quá tốt rồi."
Vạn Dục Ninh sợ đến ngây người, xem như Tưởng Viễn Chu đã dứt khoát tuyệt tình rồi. Cô ta run rẩy, cả người mất hồn dường như bất động đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Lão Bạch vẫn chờ ở bên ngoài, thế nhưng xuyên qua cửa kính bên ngoài, anh có thể thấy rõ biểu tình trên mặt Vạn Dục Ninh.
Cô ta bắt đầu cào loạn mái tóc: "Em không điên! Em không điên —— "
Dù Vạn Dục Ninh khóc lóc thảm thương như vậy Tưởng Viễn Chu vẫn không mềm lòng.
"Đồ đạc của em anh sẽ bảo người giúp việc thu dọn rồi mang qua đây. Ở đây thứ gì cũng có, nếu em cần gì thì cứ gọi cho Lão Bạch."
Vạn Dục Ninh nghẹn ngào nói không ra lời. Nhìn Tưởng Viễn Chu xoay người bước đi, cô ta chỉ biết là không thể để anh cứ như vậy mà biến mất khỏi cuộc đời mình. Vạn Dục Ninh tiếp tục đuổi theo phía sau anh.
Cửa kính tự động mở ra. Tưởng Viễn Chu bước ra, đứng trước mặt Lão Bạch. Anh cũng không quay đầu lại, nói với Vạn Dục Ninh:
"Nếu em bước chân ra khỏi chỗ này thì lập tức dọn khỏi Cửu Long Thương ngay cho anh. Tự em suy nghĩ cho kĩ đi."
Vạn Dục Ninh buộc phải lùi bước, trơ mắt nhìn cánh cửa kính tự động đóng lại trước mắt mình. Cho dù ngày hôm nay Tưởng Viễn Chu xem cô ta như người điên thì thế nào? Cô ta nhất định phải ở lại nơi này.
Người đàn ông không chút do dự liền rời đi. Lão Bạch đi bên cạnh anh.
"Tưởng tiên sinh, ngài định giam giữ cô Vạn thật sao?"
"Anh bảo người giúp việc thu dọn đồ đạc của cô ta mang qua đây. Nhớ kỹ, khóa chặt cửa lại, không ai được tới gần chỗ này, cơm ngày ba bữa phải có người phụ trách mang qua. Từ nay về sau tôi không muốn nghe bất cứ tin tức gì liên quan đến Vạn Dục Ninh nữa."
"Vâng."
—
Phương Thành được đưa về nhà, thi thể đặt trong phòng khách nhà họ Phương.
Phương Minh Khôn dựa theo tập tục ở Đông Thành, thông báo với họ hàng thân thích trong nhà, cúng tế Phương Thành tại nhà hai ngày sau đó sẽ đưa đi hoả táng.
Buổi tối, bà con họ hàng đều tụ tập ở nhà họ Phương. Mọi người thay nhau an ủi Phương Minh Khôn. Hứa Vượng đi tới bên cạnh Hứa Tình Thâm, nhẹ nhàng kéo tay cô qua.
"Tình Thâm, từ lúc ở bệnh viện trở về đến giờ con cũng chưa ăn gì. Theo ba về nha đi."
"Đúng vậy, chị, chùng ta cùng về nhà có được không?"
"Về nhà?"
"Phải." Hứa Vượng vỗ nhẹ trên vai cô.
"Về nhà mình, ba biết trong lòng con khó chịu, chúng ta sẽ luôn ở bên con."
Bóng đêm bao phủ khắp Đông Thành.
Ngày nào cũng vậy, nó vẫn luôn an tường mà lạnh lẽo như thế. Nó sẽ không vì một người vừa rời đi mà buồn bã thất sắc.
Tưởng Viễn Chu ngồi trong xe hút thuốc. Anh không đi cùng Lão Bạch, dù sao hai ngày này anh ta cũng đã theo anh chịu không ít vất vả.
Tài xế lái xe vào bên trong một tiểu khu. Gió thổi ào ào từng đợt đập vào cửa xe. Chiếc xe dừng lại, Tưởng Viễn Chu chậm rãi bước xuống.
Nhà họ Phương vẫn còn sáng đèn. Tưởng Viễn Chu đoán rằng Hứa Tình Thâm chắc chắn đang ở đây. Trong phòng khách, mấy người họ hàng đang tụ lại một chỗ cùng nhau khóc rống lên. Có người để ý thấy Tưởng Viễn Chu từ bên ngoài bước vào, chỉ là anh như vậy có chút không hợp với bầu không khí nơi đây. Anh lo lắng đảo qua từng gian phòng một nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Hứa Tình Thâm.
Tài xế ở bên ngoài chờ anh, nhìn Tưởng Viễn Chu như vậy ai cũng biết Hứa Tình Thâm ở trong lòng anh có địa vị như thế nào.
Tình yêu là thứ luôn đột ngột mạnh mẽ xông tới mà không ai có thể ngăn cản được. Nó vừa giống như một cơn gió, vừa mang dáng dấp của một cơn mưa. Nó từng chút, từng chút một, cẩn thận xâm nhập vào lòng người. Sự mài mòn đó ngay cả một người mạnh mẽ tự cao tự đại như Tưởng Viễn Chu cũng không thể nào chống lại được.
← Ch. 095 | Ch. 097 → |