Gặp nạn
← Ch.063 | Ch.065 → |
Tinh Cảng là bệnh viện tư nhân nổi tiếng nhất trong cả nước, từ trước đến giờ đều rất tích cực trong các hoạt động xã hội. Hằng năm đều chọn ra một đội ngũ y bác sĩ đi tới những vùng miền khó khăn để khám chữa bệnh miễn phí. Lúc trưởng khoa Chu gọi Hứa Tình Thâm vào phòng làm việc, cô cũng biết đại khái là vì chuyện gì.
"bác sĩ Hứa, cô có nghe qua tin tức về thôn Huyền Nhai không?"
"dạ có nghe qua."
Sắc mặt của trưởng khoa Chu rất nghiêm túc, "hằng năm Tinh Cảng đều tổ chức vài đợt khám chữa bệnh từ thiện, các bác sĩ mới vào đều phải tham gia, nhưng về phía cô, tôi cần phải hỏi xem ý của cô thế nào."
"tôi đương nhiên là muốn đi rồi."
Trưởng khoa Chu ngẩng đầu lên nhìn cô, khóe miệng đang căng thẳng cũng hơi buông lỏng ra, "đây là chuyện tốt, sau này nếu có thăng chức, tất cả những việc này đều chính là tiêu chuẩn để xem xét. Tôi đương nhiên cũng hy vọng cô có thể tích cực tham gia. Chỉ là về phía Tưởng tiên sinh, tự cô đi nói với ngài ấy đi."
Hứa Tình Thâm hiểu rõ, mặc dù trưởng khoa Chu đặt kỳ vọng rất lớn đối với cô, nhưng tóm lại Hứa Tình Thâm vẫn là kẻ thông qua mối quan hệ đặc biệt mới bước vào được, muốn nâng đỡ cho tương lai của cô, trước tiên phải giải thích rõ ràng cho Tưởng tiên sinh hiểu mới được.
Cửu Long Thương.
Tưởng Viễn Chu gạch bỏ ba chữ " Hứa Tình Thâm " trong danh sách. Cô nhào tới giật lại, "tại sao không cho tôi đi?"
"biết thôn Huyền Nhai nghĩa là gì không?"
"biết."
Tưởng Viễn Chu nặng nề gõ cây bút xuống mặt bàn, "đã biết mà còn đi à?"
"nếu anh giữ tôi ở lại bệnh viện, đương nhiên phải thay bằng một người khác. Tưởng tiên sinh, tôi không thể khác biệt so với mọi người, tôi muốn đi."Đôi mắt trong veo như nước hồ thu của Hứa Tình Thâm nhìn anh chằm chằm, "tôi chắc chắn muốn đi."
"không được bướng bỉnh."Ngón tay của Tưởng Viễn Chu khẽ vuốt qua chân mày, lên tiếng cảnh cáo.
"tôi phải đi."
Người đàn ông ngẩng đầu lên, ngón trỏ khẽ chỉ chỉ hai cái về phía Hứa Tình Thâm, "đến lúc đó đừng có khóc lóc bảo anh đi đón em trở về đấy."
"sẽ không đâu, tôi bảo đảm."
Hứa Tình Thâm đi theo xe của đội ngũ y bác sĩ ngồi suốt mấy tiếng đồng hồ, sau khi trải qua mấy đoạn đường dằn xóc, lúc này mới tới được thôn Huyền Nhai.
Trưởng thôn thu xếp cho bọn họ nghỉ ngơi trước một đêm. Ngoại trừ đội ngũ y bác sĩ ra, phía sau còn có đài truyền hình đến quay phim, thật sự phải gọi là vô cùng rầm rộ phô trương.
Mà mãi cho đến khi Hứa Tình Thâm thực sự đứng dưới thôn Huyền Nhai, chỉ có tận mắt trông thấy hoàn cảnh ở nơi đây, cô mới có thể hiểu được lý do tại sao trước đó Tưởng Viễn Chu không cho phép cô tới. Vách đá đồ sộ cheo leo cao vòi vọi trước mắt cô. Nơi này căn bản không có con đường nào có thể đi lại. Cô giơ tay phải lên che trên mắt, loáng thoáng còn trông thấy được sương trắng đang lượn lờ quanh trên đầu. Mười mấy đứa bé nói nói cười cười chạy tới đây, chúng trèo lên một cái thang dài được bện từ dây leo. Hứa Tình Thâm trông thấy cái thang kia đang lắc lư, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể đứt lìa ra.
Bây giờ vẫn còn là sáng sớm. Hứa Tình Thâm nhìn đồng hồ, vừa qua năm giờ rưỡi một chút.
Tối qua Tưởng Viễn Chu giải quyết công việc đến tận rạng sáng mới đi ngủ. Điện thoại di động của Hứa Tình Thâm không gọi được, bị mất có tín hiệu.
Người đàn ông khoác áo ngủ bước xuống lầu, mái tóc ngắn lười biếng rủ xuống trán lại không hề để lộ ra một chút bê bối nào. Trong phòng khách rộng lớn vang vọng tiếng bước chân cô độc của anh, dáng người thon dài thẳng tắp bước tới trước cửa sổ sát đất thông ra ngoài ban công.
Lão Bạch hình như cũng biết được tâm trạng của anh đang không yên ổn, sáng sớm đã tới đây rồi.
Vừa đẩy cửa bước vào liền trông thấy ngay bóng dáng của Tưởng Viễn Chu đang đứng trước cửa sổ, anh ta vẫn cảm thấy giật cả mình, "Tưởng tiên sinh, ngài thế nào lại dậy sớm như vậy?"
"bên kia có tin tức gì không?"
"ngài cứ yên tâm đi, rất tốt. Thời tiết bên đó cũng không có gì bất thường, vô cùng thuận lợi. Tối mai Hứa tiểu thư lập tức có thể quay về nhà."
Trong căn phòng thoang thoảng mùi thuốc lá xua mãi không tan, bên chân Tưởng Viễn Chu rơi đầy tàn thuốc lá. Lão Bạch cầm cái gạt tàn ở bên cạnh lên bước tới. Động tác của người đàn ông rất ưu nhã khẽ rít hai cái, sau đó dụi nửa điếu còn thừa lại vào trong gạt tàn.
Hứa Tình Thâm đeo túi đựng dụng cụ y tế, đi theo sau lưng một người dân thôn cao lớn cường tráng, leo lên chiếc thang dây đang lắc lư run rẩy kia.
Sau lưng có một bé gái đang gọi, "bác Vương ơi, bác Vương."
Người dân thôn ở đằng trước vừa quay đầu lại, toét miệng cười nói, "Tiểu Linh hả, cẩn thận một chút nha, nắm chặt lấy."
Hứa Tình Thâm nhìn xuống dưới chân, trông thấy một bé gái khoảng chừng mười tuổi đang theo sát ở phía sau, mà đằng sau cô bé này, lại là Phương Thịnh.
Trong lòng Hứa Tình Thâm chợt nổi lên một sự nghi hoặc nặng nề. Tại sao anh ấy lại ở đây?
Leo đến giữa sườn núi, loáng thoáng lại có mưa rơi, cũng không tiện che dù, mái tóc ướt đẫm dính vào khuôn mặt.
Người dân thôn la to lên một tiếng, "cố gắng thêm chút nữa, leo lên trên là được rồi!"
Hứa Tình Thâm nhấc chân trèo lên. Đột nhiên, một loạt tiếng rào rào từ đằng xa truyền tới. Nỗi sợ hãi khiếp vía khiến cô nắm chặt hai sợi dây leo. Một hòn, hai hòn, rất nhiều hòn đá nhỏ đang lăn xuống, không chút lưu tình đập thẳng vào người bọn họ.
Trên khuôn mặt của người dân thôn đã sinh sống nhiều năm ở đây tỏ ra hoảng hốt, ông ta khẩn trương gào lên, "chạy mau! Lở đất rồi ——"
Chạy? Chạy đi đâu?
Hứa Tình Thâm nhìn xuống dưới chân. Trên sợi thang dây đang treo đầy người, cứ chậm chạp bò xuống như vậy chắc chắc là đang chờ chết không thể nghi ngờ.
Thiên tai sẽ không cho bạn thời gian để phản ứng. Phương Thịnh bắt lấy cành cây ở bên cạnh, anh dịch người ra ngoài, "Tình Thâm, mau lên!"
Hứa Tình Thâm cũng bắt chước anh buông sợi dây thang leo ra. Những hòn đá lớn nhỏ đang bắt đầu rơi xuống. Thân hình Tiểu Linh khá lanh lẹ, liếc nhìn quanh bốn phía, dùng cả hai tay hai chân để bấu víu tránh né sang bên cạnh, "anh Phương, mau đi theo em."
Phương Thịnh quay đầu lại nắm lấy tay của Hứa Tình Thâm. Địa hình ở đây khá hiểm trở, vừa cao lại vừa dốc, căn bản ngay cả đứng dậy cũng không thể. Lúc Hứa Tình Thâm vừa ngẩng đầu lên một cái, sự hoảng sợ trong mắt đã dâng lên đến cực điểm.
Đất đá màu nâu đang liên tiếp rơi xuống từ trên đầu. Trong nháy mắt, người ở trước mặt đã không còn trông thấy bóng dáng đâu cả, người ở đằng sau đang nhanh chóng bò xuống. Máy chụp hình bị rơi vào trong núi, có người còn bị ngã xuống theo.
Phương Thịnh siết chặt cổ tay của cô, "Tình Thâm!"
Cô chợt bừng tỉnh lại, ý thức sinh tồn mãnh liệt khiến cô liều mạng bò về phía trước theo Phương Thịnh. Tiểu Linh bắt lấy một nhánh cây, lúc này cả người mới ổn định không bị ngã xuống. Cô bé nhanh chóng kéo tấm vải đỏ đang phủ trên một thân cây nhỏ ra, quay sang Phương Thịnh hô lên, "mau, mau lên, anh Phương! Chỗ này có một cái động."
Phương Thịnh kéo Hứa Tình Thâm qua, đỡ cô chui vào trong động. Sau lưng, một tảng đá to lớn tựa ngàn cân đang nặng nề lao tới......
Cửu Long Thương.
Tưởng Viễn Chu ăn xong bữa sáng chuẩn bị rời đi, lão Bạch cầm áo khoác giúp anh, hai người một trước một sau đi ra ngoài. Bước chân của Tưởng Viễn Chu in bóng trên nền gạch chạm khắc hoa văn, đột nhiên dừng lại, "ngày mai Hứa Tình Thâm...... Không, đội ngũ y bác sĩ trở về, địa điểm ăn mừng đã sắp xếp xong xuôi chưa?"
"đã sắp xếp ổn thỏa rồi, ngài cứ yên tâm."
"đừng làm rầm rộ quá, ăn một bữa đơn giản trước đi, hai ngày nay cũng mệt mỏi rồi."
"dạ."
Lão Bạch phủ áo khoác lên đầu vai của Tưởng Viễn Chu. Tiếng chuông điện thoại di động đột ngột vang lên hình như còn dồn dập hơn nhiều so với mọi khi. Anh bắt máy rồi áp vào bên tai, "alo."
Tưởng Viễn Chu chậm rãi đi về phía trước. Một hồi lâu sau, hàng loạt tiếng bước chân theo sát chạy tới, "Tưởng tiên sinh, Tưởng tiên sinh!"
"sao vậy?"
"thôn Huyền Nhai xảy ra vụ sạt lở đất, đúng lúc đó Hứa tiểu thư vừa khéo lại đang trèo lên vách núi. Cô...... cô ấy bị mất tích rồi, thôn Huyền Nhai cũng bị thương vong rất nghiêm trọng."
Tưởng Viễn Chu xoay người lại, bóng dáng cao lớn ngăn chặn ánh mặt trời ấm áp ở sau lưng, rơi trên chiếc áo khoác màu đen dày đang phủ trên đầu vai anh. Đột nhiên chiếc áo trượt khỏi bờ vai rơi xuống bên chân của Tưởng Viễn Chu.
← Ch. 063 | Ch. 065 → |