V01: Kẻ không đáng tin cậy nhất trong lịch sử chính là sư phụ
← Ch.057 | Ch.059 → |
Chủ nhân của Thiên Thiên không phải sư phụ của nàng còn có thể là ai?
Già Lam cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng, làm sao có thể? Người sư phụ đức cao vọng trọng, vĩ đại như trích tiên trong mắt nàng, làm sao có thể là người đàn ông đanh đá hoang đường, sớm chiều ở chung này cơ chứ?
Không thể nào! Không thể nào! Nhất định là nàng bị ảo giác trước khi chết rồi.
Tiếng gió thổi bên tai càng lúc càng lớn, làm thính giác nàng ù ù. Đầu óc nàng càng lúc càng mù mờ, dần dần mất đi tri giác, dần dần mất đi tri giác, giây phút hấp hối sau cùng, nàng thật sự cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Phượng Thiên Sách, ấm áp như vậy, an toàn như vậy.
Trước khi chết, có người ở cùng với nàng, nàng không còn là người cô đơn nữa, cảm giác này thật tốt...
Vách đá cheo leo, Nạp Lan Tiêu Bạch dừng ở mép vách đá, nghiêng tai lắng nghe âm thanh dưới vách đá, cả người hắn chìm đắm vào bầu không khí rất khó diễn tả, là mờ mịt, là rét lạnh, như tiên đọa lạc hay là...
Mười sáu cao thủ kiếm sư đồng loạt nhìn bóng lưng của chủ tử mình, nhưng không ai dám tới gần hắn.
"Nạp Lan Tiêu Bạch, ngươi cũng muốn nhảy xuống cứu nàng sao?" Bá Hầu Trường Dã trôi lơ lửng trên không trung, từ trên cao nhìn xuống, ngó xuống nhóm người đứng bên dưới, hắn giống như ông vua nắm quyền điều khiển sống chết của mọi người.
Nạp Lan Tiêu Bạch không lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng ở mép vách núi, hơi thở của hắn càng mờ ảo giống như thiên thần có thể mọc cánh bay đi bất kì lúc nào.
"Trong mắt bổn vương, người có năng lực đánh ngang tay với bổn vương chỉ có Nạp Lan Tiêu Bạch ngươi thôi. Hôm nay, bổn vương thưởng cho ngươi cơ hội quyết chiến với bổn vương, ngươi nhận thách thức đi." Giọng điệu đủ hống hách.
Bỗng nhiên, Nạp Lan Tiêu Bạch cười nhạt, nụ cười mờ ảo mà nhẹ nhàng: "Sớm muộn gì ta với ngươi cũng đánh một trận, nhưng, không phải hôm nay."
Hắn xoay người, nói với mười sáu cao thủ kiếm sư: "Chúng ta đi thôi!"
"Không ai có thể cự tuyệt khiêu chiến của bổn vương." Bá Hầu Trường Dã híp mắt, đáy mắt tràn ngập rét lạnh.
Hắn tung chưởng về phía Nạp Lan Tiêu Bạch, năm đạo sét đồng loạt rơi xuống!
'Rào rào!' Tấm màn nước trong xanh nhô lên, tạo thành một rào cản lớn ngăn cản tầm mắt của mọi người.
Năm đạo sét cùng rơi vào ràn cản trước mặt, giống như năm ngón tay đấm vào vải bông. Biến thành nỏ mạnh hết đà.
"Ừ?" Mắt Bá Hầu Trường Dã sáng lên, chiết xạ ánh sáng trong đôi mắt, chiến ý càng ngày càng đậm.
"Nạp Lan Tiêu Bạch, từ nay trở đi, bổn vương chính thức cho phép ngươi trở thành đối thủ của bổn vương." Lúc trước vừa vặn chỉ là miễn cưỡng có tư cách, bây giờ mới chân chính có tư cách, tư duy của Hoàng Kim Chiến Vương đúng là nằm ngoài dự đoán của mọi người, kiêu ngạo hết chỗ nói.
Chờ rào chắn trong xanh hạ xuống, nào còn bóng dáng Nạp Lan Tiêu Bạch và mười sáu cao thủ kiếm sư? Chiến kỹ thần kỳ như vậy, càng khiến chiến ý trong mắt Bá Hầu Trường Dã nồng nặc hơn. Quả nhiên, hắn không chọn sai đối thủ. Nạp Lan Tiêu Bạch tuyệt đối là đối thủ tốt nhất!
Bá Hầu Trường Dã cười dài một tiếng, xoay người nghênh ngang rời đi.
"Đại ca!"
"Sách Sách!"
"Phượng Thiếu!"
Ba người Phượng Thiên Dục, Mộc Tây Dao và Hoa Ti Lung đứng ở vách núi, nhìn bóng dáng đã biến mất dưới vách núi, trái tim vô cùng đau khổ. Mặc dù Mộc Tây Lâm không có thốt ra, nhưng đáy mắt hắn cũng đầy bi thương.
Ở hiện trường, chỉ có Hoàng Phủ Anh Kỳ và Uất Trì Vinh là thơ ơ lạnh nhạt, Hoàng Phủ Anh Kỳ cười nhạt trong lòng, cảm thấy có chút vui sướng.
Cuối cùng, Phượng Thiên Sách và Già Lam cũng chết, chết chưa hết tội! Phượng gia thiếu đi một đứa con con nối dòng, đối với hoàng tộc bọn họ chỉ có lợi không có hại. Nếu tiếp tục loại bỏ Phượng Thiên Dục, như vậy Phượng gia thật sự bị tổn thương nguyên khí nặng nề, cứ tiếp tục, Phượng gia sẽ suy yếu. Toàn bộ Phượng Lân Quốc sẽ không xuất hiện một Phượng gia có quy mô lớn nữa, hoàng tộc bọn họ cũng có ngày nổi danh, đây cũng chính là tâm nguyện và chí hướng từ nhỏ tới lớn của gã.
"Chúng ta đi!" Gã và Uất Trì Vinh rời khỏi vách núi dựng đứng, tiếp tục đi tìm Sơn Hà Thư.
Nhóm Phượng Thiên Dục vẫn còn chìm đắm trong đau khổ, đâu có rãnh quản sự sống chết của hai người bọn họ?
"Đại ca, tại sao huynh lại kích động như vậy... Ta trở về biết nói ăn nói sao với cha mẹ đây?" Lòng Phượng Thiên Dục rất phức tạp.
Từ xưa, trong lòng hắn vẫn còn bất mãn với đại ca mình, hắn luôn cảm thấy vầng sáng của hắn bị đại ca che mất. Nhưng hiện tại, đại ca đi rồi, hắn không những không hài lòng, trong lòng ngược lại có chút mất mát. Dù sao thì cũng cùng nhau lớn lên, anh em ruột thịt sống chung hai mươi mấy năm trời, làm sao hắn có thể thờ ơ ngồi xem đại ca mình nhảy núi?
"Sách Sách! Vì sao ngươi lại thiếu suy nghĩ như vậy? Hết chuyện lại cùng tự tự với một xấu nữ!! Nếu tới địa phủ, Diêm Vương bị xấu nữ hù dọa, đem ngươi quăng xuống mười tám tầng địa ngục với nàng ta rồi sao!!! Sau này ta nhất định sẽ được lên trời, chúng ta trời - đất cách biệt, làm sao gặp lại nhau!?" Mộc Tây Dao vừa khóc vừa nói xàm.
Hoa Ti Lung càng buồn rầu, ão não giậm chân: "Ta còn chưa có gả cho ngươi, ngươi đã chết. Chẳng lẽ cả đời này ta phải thủ tiết vì ngươi? Khi ngươi còn sống ngươi chưa từng đối xử tốt với ta, ngay cả một câu dỗ ngọt cũng không, ta không cam lòng!"
Mộc Tây Lâm không nhịn được liếc ba người, phun ra bốn chữ đơn giản: "Một đám ngu ngốc!" Sau đó ánh mắt cô đơn của hắn nhìn xuống vách núi. Người có thiên phú vô song, tài năng tuyệt diễm kinh người như vậy thật sự có thể bỏ mình sao?
Vách núi dựng đứng đầy bi thương, bốn người đều có suy nghĩ riêng.
Già Lam không biết mình hôn mê bao lâu, rốt cuộc cũng từ từ tỉnh lại. Lọt vào tầm mắt của nàng là cái hang lớn, từng cái thạch nhũ tỏa ra bảy sắc cầu vồng, rũ xuống trên đỉnh đầu nàng, bên tai còn nghe được tiếng nước tí tách.
Đáy lòng nàng không nhịn được giật mình, cảnh giác ngồi dậy. Vừa mới cử động, ngực truyền đến từng cơn đau buốt.
Kí ức ùa về, nàng nhớ rồi, lúc nàng rơi xuống núi, ngực nàng bị Chiến Vương Kiếm của Chiến Vương gây thương tích. Mặc dù mũi kiếm không trực tiếp đâm vào người nàng, chăng qua là kiếm khí cũng đủ tạo thành tổn thương trí mạng cho nàng.
May là, Phượng Thiên Sách xuất hiện...
Đúng rồi! Phượng Thiên Sách đâu? Hắn đâu rồi? Có phải đã té chết rồi không?
Vừa nghĩ tới khả năng này, lòng nàng liền căng thẳng, chống tay muốn xuống giường. Tay chạm vào chỗ mềm...mềm...ấm...rất thoải mái.
Già Lam cúi đầu nhìn xuống, kinh ngạc phát hiện, một tấm lông cáo hoàn mĩ được lót dứơi giường nàng nằm, lông cáo rất đắc giá, muốn tìm một tấm lông cừu bự như vậy, e là giá tiền rất cao?
Cơn đau từ từ dịu xuống, sau khi tỉnh lại có thể hưởng thụ đãi ngộ cao như vậy, dù cho tới địa phủ nàng cũng thấy đáng giá!
Lại cúi đầu nhìn quần áo của mình, một cái áo mỏng phong phanh rộng thùng thình, bên trong là băng gạc quấn chồng lên nhau. Rõ ràng người băng bó là một tay mơ không có thành thạo cho lắm. Quấn nàng giống như cái bánh chưng. Không biết là dùng bao nhiêu băng gạc, rõ là chỉ bị thương ở ngực, thế mà quấn nàng từ cổ đến bên hông. Tất cả như trói lại. Hèn chi động tác của nàng rề rà như vậy, không làm được gì.
"Tên ngốc nào đây, ngay cả băng bó vết thương cũng không biết?"
Mới nhăc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới. Ngoài cửa động có một bóng người, đứng ở chỗ đó nhìn nàng, có vẻ như hơi tức giận.
Già Lam quay người nhìn qua, thầm le lưỡi. Nàng hẳn đoán được, ngoại trừ Phượng Thiếu vĩ đại, còn có ai cứu nàng? Lại còn băng bó vết thương nàng thành như vậy...
Già Lam cười hắc hắc, vẫy vẫy tay chào người ngoài cửa động: "Phượng Thiếu! Sớm nha! Hôm nay thoạt nhìn có vẻ rất vui nhỉ."
Phượng Thiên Sách ôm một đống hoa quả, âm trầm đi vào.
"Thật sớm! Mặt trời cũng sắp xuống núi rồi!"
Hắn tốt bụng băng bó vết thương cho nàng nửa ngày trời, ai ngờ còn bị nàng mắng 'ngu ngốc'? Phượng Thiên Sách vô cùng buồn bực, nghĩ tới hắn đường đường là đại thiếu gia Phượng Thiếu, từ khi nào làm qua chuyện của người hầu?
"Hớ...Ngươi không có bị thương chứ?" Trên thực tế, nàng nghĩ mình cũng nên quan tâm đến ân nhân cứu mạng mình một chút.
Quả nhiên, sắc mặt Phượng Thiên Sách tốt lên, từ âm u chuyển sang trời trong gió mát, cười nhạt: "Hiếm khi Tiểu Lam Lam quan tâm đến ta, nếu như nói rằng ta bị thương, chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến hình tượng cao to uy vũ của ta ư?"
'Ngươi chưa từng có hình tượng cao to uy vũ, trước tới giờ luôn là tiểu thụ. ' Già Lam liếc hắn một cái, nói thầm.
"Không sao thì tốt rồi." Đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, nàng cúi đầu nhìn vải băng quấn quít trên người mình: "Vết thương của ta là do ngươi băng bó hả?"
"Tất nhiên rồi, ở đây trừ ta ra, còn có người khác à?" Phượng Thiên Sách mỉm cười đầy mê người, ánh mắt chờ mong nhìn nàng, giống như đang chờ nàng khen thưởng.
Già Lam không hề nể tình đáp: "Phương pháp băng bó thật sự rất rách nát, chưa thấy ai có tay nghề vụn về như ngươi vậy á."
Nụ cười trên môi Phượng Thiên Sách cứng đờ, coi như không nghe thấy lời nàng, đem hoa quả trong lòng đặt lên giường.
"Xung quanh không có con mồi gì hết, nàng chịu thiệt ăn trái cây đỡ đói đi."
"Ngươi tự mình hái sao?" Già Lam nhìn hoa quả, có nhiều loại, mỗi loại có hai ba trái, rất phong phú, có thể thấy được hắn bỏ ra không ít lòng, trong lòng có chút cảm động.
"Ờ...có thể nói như vậy." Phượng Thiên Sách chần chừ nói.
Già Lam mặc kệ hàm ý sâu xa đằng sau sự chần chừ của hắn, đưa tay sờ sờ lông cáo: "Đây cũng là vật ngươi mang theo bên người hả? Đừng nói với ta là mỗi ngày ngươi đều mang theo bộ đồ ăn (dụng cụ dùng khi ăn như chén, đũa, nĩa, muỗng. ), bàn ghế, giường nha."
"Tiểu Lam Lam thật thông minh." Phượng Thiên Sách không chút keo kiệt khen ngợi nàng.
Già Lam câm nín, nàng có loại cảm giác lung lay sắp ngã. Quả nhiên, giống như suy nghĩ của nàng, người ta là đại thiếu gia có nhiều tiền, chi phí sinh hoạt đúng là cực kì xa xỉ!
Chắc chắn hắn cũng có bảo vật có tác dụng giống vòng ngọc của nàng, có thể đem những thứ này cất giấu trong đó, có thể mang theo bên người đi khắp mọi nơi.
Dường như đọc được ý nghĩ của Già Lam, Phượng Thiên Sách nâng tay lên, vuốt ve trán nàng, vô cùng thân thiết nói: "Đừng nghĩ ngợi nhiều, mau chóng đem vết thương trên người dưỡng tốt lên đi, ta cũng không muốn chăm sóc bệnh nhân là nàng đâu."
'Ai nói ngươi chăm sóc, ngay cả băng bó vết thương cũng không biết. Ta có thể trông cậy vào ngươi được sao?' Già Lam nói thầm. Đột nhiên tới tới chuyện hắn băng bó vết thương cho nàng, vậy chứng tỏ hắn coi sạch sành sanh hết rồi? Hai tay nàng túm chặt áo mình theo bản năng, nàng dùng ánh mắt nhìn sắc lăng nhòm Phượng Thiên Sách. Mặc dù lần trước ở phủ thành chủ, nàng từng có một lần như thế, nhưng lần đó là do thành chủ phu nhân giúp nàng thay quần áo, hắn không có làm gì hết. Song, lần này do hắn chân chân chính chính làm, không có nhờ người nào khác.
Mặt của nàng càng ngày càng đỏ.
"Không biết băng bó thì có thể học mà, ta không ngại luyện tập trên người nàng vài lần nữa đâu."
Đương nhiên hắn không ngại rồi, vì mỗi lần băng bó hắn được mở rộng tầm mắt một hồi, người bị thiệt thòi chính là nàng đó!!!
Già Lam ngổn ngang.
Quên đi! Ở trước mặt hắn, thuần khiết hay cái gì đó đều không đáng giá bao nhiêu tiền, nàng đã sớm tập thành thói quen rồi.
Chậm rãi buông tay. Già Lam tiện tay cầm lên một quả tròn, vừa định cắn, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh, bỗng nhiên nàng khựng lại, trừng mắt nhìn Phượng Thiên Sách.
Nàng nhớ trước khi nàng hôn mê, nàng nhìn thấy khổng tước nhỏ Thiên Thiên mà. Thiên Thiên còn mở mỏ kêu chủ nhân, không phải người trước mặt hay sao? Như vậy, không phải nói... hắn chính là thần long thấy đầu không thấy đuôi - sư phụ của nàng?
"Sao hở? Tiểu Lam Lam có gì thì nói thẳng đi, đừng dùng ánh mắt chăm chú đó nhìn ta. Ánh mắt nàng nhiệt tình quá, người ta không chịu nổi dụ hoặc."
Già Lam trừng hắn gắt gao. Không thèm quan tâm vẻ mặt cợt nhã của hắn, thăm dò: "Thiên Thiên đâu?"
"Thiên Thiên?" Phượng Thiên Sách suy nghĩ một chút, nói: "Nó đi hái trái cây rồi."
Đầu Già Lam đầy vạch đen. Hèn chi hồi nãy hắn ngập ngừng, hóa ra trái cây này không phải hắn hái, mệt hắn còn không biết xấu hổ thừa nhận.
"Nó là thú cưng của ngươi?" Già Lam từng bước hỏi tới.
"Này...có thể nói như vậy." Phượng Thiên Sách cười thản nhiên, khiến Già Lam tức giận đến nghiến răng.
"Nói cách khác, ngươi chính là chủ nhân của nó, sư phụ của ta?" Già Lam cố gắng hít thở sâu, nàng sợ mình giận quá mà ngất xỉu.
Phượng Thiên Sách cười mị hoặc lòng người, chỉ cười không nói. Già Lam kích động, kéo một tay hắn, dùng sức lay: "Sao lại là ngươi? Làm sao ngươi có thể là sư phụ của ta? Ngươi cái loại người vô sỉ, một chút đạo đức cũng không có, không hề phù hợp với hình tượng sư phụ vĩ đại như tiên trong lòng ta. Chính ngươi khiến mộng đẹp của ta tan vỡ, ngươi phải bồi thường cho ta!!!"
Rất đả kích!
Mộng đẹp của nàng hoàn toàn tan vỡ!
Sư phụ vĩ đại cao thượng trong lòng nàng, tựa như tấm kính vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ. Thay vào đó, cái tên trước mặt đang cười hết sức xấu xa, nham nhở kia...
"Ha ha, thì ra trong lòng Tiểu Lam Lam ta có hình tượng hoãn mỹ như vậy. Vi sư có thể nghe con nói như vậy, thật sự rất vui mừng." Phượng Thiên Sách lập tức cắt câu lấy nghĩa, hắn chỉ nghe phần vĩ đại cao thượng, dung nhan như tiên... Những cái khác, hoàn toàn phớt lờ.
Già Lam nhìn khuôn mặt đắc ý, hưởng thụ của hắn, tức giận đến lệch mũi. Nếu sớm biết Phượng Thiên Sách là sư phụ nàng, nàng thà chết cũng không chịu bái sư.
Thứ nhất, tuổi tác cả hai không kém là bao, nhìn cỡ nào cũng không giống thầy trò.
Thứ hai, người này không hề có bộ dạng của sư phụ, suốt ngày chỉ biết trêu đùa nàng, thường bắt nạt nàng, đây là thái độ nên có của người thầy hay sao? Thật là bực mà!
Xét cho cùng, đáng giận nhất chính là sư tổ! Nếu không phải hắn bảo nàng bái sư, nàng sẽ không quen biết tới tên sư phụ vô lương này.
Ngày đó, nàng xem xét độ tuổi của sư tổ, ước chừng bảy, tám mươi tuổi; suy ra đồ đệ của ông cũng khoảng bốn, năm chục tuổi. Ai ngờ, đồ đệ của ông lại trẻ như vậy, chỉ có hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi à.
Bị lừa rồi! Nàng bị lừa rồi!
"Ông già ghê tởm! Ta đâu đắc tội ông, sao lại hại ta!?"
Phượng Thiên Sách cười khẽ: "Chính cái gọi là có trò tất có thầy, đây là chuyện rất bình thường, nàng chậm rãi tập cho quen đi."
Hắn cố ý nói ngược câu 'có thầy tất có trò' thành 'có trò tất có thầy', chẳng phải nói hắn làm sư phụ vô lương là do bị đồ đệ vô lương là nàng ảnh hưởng, còn sư tổ vô lương thì bị hắn ảnh hưởng, phản ứng dây chuyền này xét tới cùng đều do Già Lam nàng?
Hít sâu một hơi, Già Lam uể oải ngã xuống giường, cái lô-gic gì vậy? Nàng cảm thấy cuộc sống sau này của mình có thể nói cực kì u ám, không bao giờ nhìn thấy ánh sáng nữa.
"Ta muốn phản bội sư môn, ngươi trục xuất ta đi!" Nàng suy sụp tinh thần ngã xuống giường, bắt nàng kêu Phượng Thiên Sách là sư phụ, quả thật đúng là giày vò, đánh chết cũng không gọi đâu.
"Dựa theo quy củ của bổn môn, phản bội sư môn sẽ bị chặt hai tay, hai chân, phế bỏ công phu, nàng xác định nàng muốn phản bội sư môn?" Đột nhiên, Phượng Thiên Sách nghiêng người kề sát nàng, dùng vẻ mặt nghiêm túc nói chuyện.
Già Lam hung hăng trừng hắn, căn bản không tin lời hắn, ăn vạ: "Khi ta bái sư chỉ có sư tổ, không có bái ngươi, cho nên chúng ta không có quan hệ sư đồ, hoàn toàn không tính."
Đúng! Lý do này rất thỏa đáng! Nàng chỉ dập đầu sáu cái với sư tổ, cho dù là bái đường thành thân cũng phải có phu thê giao bái mới tính là hoàn thành hôn lễ, cho nên bọn họ không tính là hoàn thành lễ bái sư?
Phượng Thiên Sách lười biếng nằm xuống bên cạnh nàng, thở dài: "Sư phụ nhất định chưa có nói với nàng, môn phái của chúng ta có một quy củ? Lễ bái sư, chỉ cần có một người trong môn phái chứng kiến, dù là người chết, cũng có thể tính là hoàn thành lễ. Nghi lễ bái sư chính là việc thần thánh, một khi đã được công nhận, nếu đương sự phủ nhận, sẽ chịu môn phái xử phạt."
"Xử phạt gì?" Già Lam liếc hắn một cái, nàng cảm thấy mình hình như bị gạt gia nhập một tổ chức tà giáo, lại không biết thế lực của tổ chức tà giáo này có bao lớn?
"Xử phạt có nhẹ có nặng, nhẹ thì cắt đứt tay chân, phế bỏ võ công, nặng thì ném vào Vạn Xà Quật (*Hố rắn), để cho đám rắn cắn tới chết, còn một hơi thở cũng không được thả ra."
Già Lam rùng mình, tưởng tượng đến cảnh bị hàng vạn con rắn cắn chết, cả người liền run rẩy.
← Ch. 057 | Ch. 059 → |