Lẽ nào…hắn chính là sư phụ?
← Ch.056 | Ch.058 → |
Già Lam thu hồi tầm nhìn, nhìn chung quanh một vòng. Quả nhiên, trong rừng rậm, xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp cây cối, nàng có thể nhìn ra bóng dáng quen thuộc.
Quần áo màu lam hòa vào màu xanh thẳm của bầu trời, hắn ung dung đi tới, rừng cây bốn phía không thể nào ngăn cản hắn, người không biết căn bổn không thể nghĩ hắn là người mù.
"Nạp Lan Tiêu Bạch..." Phượng Thiên Sách cúi đầu nở nụ cười, trong nụ cười ngập tràn quỷ dị.
"Thì ra hắn chính là Nạp Lan Tiêu Bạch?" Hoa Ti Lung vừa thấy Nạp Lan Tiêu Bạch, đáy lòng liền sinh ra tò mò: "Nghe nói hắn là người mù, sao ta thấy không giống gì hết?"
"Người mù nhưng tâm không mù." Phượng Thiên Sách lơ đãng nói một câu, khiến mọi người đều chấn động.
Hoa Ti Lung nhìn hắn, không nhịn được nổi lên hoa đào: "Sách Sách, ngươi đúng là học sâu biết rộng, ta rất sùng bái ngươi!"
Lại thêm người sùng bái Phượng Thiên Sách một cách mù quáng, Già Lam không nhịn được trợn mắt, thật sự không hiểu Phượng Thiên Sách có cái gì mà bọn này sùng bái?
"Ê! Ai cho ngươi dùng ánh mắt sắc mị mị như vậy nhìn hắn! Chỉ có mới được dùng ánh mắt đó nhìn hắn thôi nhá!! Những người khác đều không được!!!" Đột nhiên, Hoa Ti Lung nổi bão với Già Lam.
Già Lam chẳng hiểu gì cả, nàng dùng ánh mắt sắc mị mị nhìn Phượng Thiên Sách? Làm ơn mở to mắt nhìn cho rõ đi, nàng dùng ánh mắt khinh bỉ, nghi ngờ nhìn hắn đó nhá!!!
Phượng Thiên Dục đứng im lặng bên cạnh không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên hô to: "Ta nhớ rồi! Ta nhớ gian phu trong rừng trúc là ai rồi. Đại ca, Nạp Lan Tiêu Bạch chính là gian phu của Già Lam!"
Một câu như sét đánh, đánh mọi người ngoài cháy sém, trong non mềm.
Nạp Lan Tiểu Bạch cư nhiên là gian phu? Ánh mắt mọi người nhìn về phía Nạp Lan Tiêu Bạch có biến đổi, Nạp Lan Tiêu Bạch đẹp như tiên, đột nhiên trên đầu xuất hiện hai chữ 'gian phu' lấp la lấp lánh — —
Già Lam không nói gì. Trí tưởng tượng của Phượng Thiên Dục hình như quá mức phong phú? Nàng và Nạp Lan Tiêu Bạch đơn độc ở chung phòng có một lúc thôi mà biến thành gian phu dâm phụ rồi? Quay đầu nhìn Phượng Thiên Sách, đột nhiên, nàng có chút để ý suy nghĩ của hắn.
Thấy Phượng Thiên Sách làm như không có chuyện gì phe phẩy quạt, cười nhạt: "Ha ha! Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Nạp Lan Tiêu Bạch, ha ha, ta đây liền yên tâm."
Phượng Thiên Dục lo lắng: "Đại ca, ngươi không lo lắng à?" (TN: Hớ hớ, bé Dục đồng ý Lam Lam là chị râu rùi à:-?)
"Cái này có gì phải lo? Ta đẹp trai hơn hắn, ánh mắt cũng tốt hơn hắn, người mù cũng chọn ta. Huống chi, Tiểu Lam Lam là người cao nhã, thanh khiết, làm sao nàng ấy lại bỏ ngọc mà chọn ngói chứ?" Hắn híp mắt nhìn Già Lam, chẳng biết hắn lấy tự tin ở đâu ra, Già Lam suýt chút nữa cũng bị lây.
Một câu đánh trúng chỗ hiểm của Nạp Lan Tiêu Bạch, mười sáu vị kiếm sư trên không trung đồng loạt tức giận trừng mắt nhìn Phượng Thiên Sách, dám cười nhạo chủ tử bọn họ là người mù?
Nạp Lan Tiêu Bạch phảng phất như không nghe thấy. Một đường thong dong đi tới, quay đầu nhìn lên không trúng nói: "Tập trung tinh thần, chuyên tâm nghênh địch."
Hắn nhẹ nhàng nói tám chữ, thành công trấn an mười sáu vị kiếm sư đang tức giận. Kiếm khi sắc bén giăng đầy trời, giết được vô số Thử Tích chạy trốn.
Lúc này, Hoàng Bộ Anh Kỳ và Uất Trì Vinh bị đàn Thử Tích làm kinh hoàng, đỡ nhau đi tới. Thấy Nạp Lan Tiêu Bạch ở đây, Hoàng Bộ Anh Kỳ nhanh chóng đi tới chào hỏi: "Nạp Lan công tử, đã lâu không gặp."
Mủ trên mặt Hoàng Bộ Anh Kỳ đã được hút ra hết, nhưng trên mặt hắn ta vẫn còn dấu vết lồi lõm. Cả khuôn mặt có thể dùng từ hoàn toàn thay đổi để hình dung.
Uất Trì Vinh cũng không khá hơn bao nhiêu, tay che miệng, bụng luôn có cảm giác nhộn nhạo, bất cứ lúc nào cũng có thể nôn mửa. Bắt hắn hút nhiều mủ trên mặt Hoàng Bộ Anh Kỳ như vậy, đúng là làm khó hắn! ==
Nạp Lan Tiêu Bạch nghe âm thanh của đối phương, trả lời: "Hoàng Bộ huynh, đã lâu không gặp."
Không giống tài năng xuất chúng khác trong bát công tử, thái độ của Nạp Lan Tiêu Bạch khác với Hoàng Kim Chiến Vương rất nhiều, Nạp Lan Tiêu Bạch vô cùng thân thiện, khiến người ta có ấn tượng tốt hơn tên khó ưa kia.
Nạp Lan Tiêu Bạch nói xong, tiếp tục đi về phía trước. Thân thiện thì thân thiện, nhưng hắn vẫn là nhân vật có tính cách xa cách bẩm sinh. Mặc dù như thế, Hoàng Bộ Anh Kỳ vẫn thấy rất thỏa mãn. Có thể có giao tình với người tài hoa như Nạp Lan Tiêu Bạch, hắn ta cảm thấy rất vinh hạnh.
"Là Già Lam tiểu thư sao?" Nạp Lan Tiêu Bạch đến gần, đột nhiên mở miệng.
Già Lam sửng sốt, nàng còn tưởng hắn vẫn làm bộ không biết nàng.
Trong gió, tiếng chuông gió khẽ vang lên, không biết từ khi nào trong tay Nạp lan Tiêu Bạch có thêm một cái chuông gió bằng thạch anh trong suốt. So với cái chuông gió bằng thạch anh màu lam lúc trước hắn tặng có chút thay đổi. Chuỗi chuông gió này rất đặc biệt, xinh xắn hơn.
Già Lam mơ hồ nhìn thấy trên mỗi viên thạch anh đều có khắc tên nàng, tâm trí nàng rung động, trong lòng hơi dao động.
"Cái lần trước tặng nàng không phải là tốt nhất, ta nghĩ kĩ, liền làm một cái khác tốt hơn tặng nàng, hi vọng nàng thích nó."
Kèm theo gió nhẹ, tiếng chuông gió thanh thúy vang lên, thạch anh dưới khúc xạ mặt trời, tản ra ánh sáng cầu vồng. Lấy Nạp Lan Tiêu Bạch làm trung tâm, toàn bộ trời đất đều biến ảo thành thế giới mộng.
Mọi người đều ngây dại, chìm đắm trong mộng ảo tuyệt vời trước mắt, mà Nạp Lan Tiêu Bạch trong ảo cảnh càng thêm mờ ảo. Không! Cảm giác hắn dường như không có một chút hơi thở của người phàm.
Mắt phượng hẹp dài của Phượng Thiên Sách hơi híp lại, đáy mắt xẹt qua u ám, hắn quay đầu nhìn Già Lam. Trong mắt hắn, Già Lam từng bước đi tới bên cạnh Nạp Lan Tiêu Bạch, nàng không có đưa tay nhận, ánh mắt trong sạch nhìn thẳng vào Nạp Lan Tiêu Bạch, nói: "Trong Hoa Phi Lâu, vì sao ngươi giả vờ không biết ta? Ngươi sợ ta hủy hoại danh dự Nạp Lan công tử của ngươi ư? Có người bạn như ta là chuyện mất mặt lắm, phải không?"
Môi mỏng khẽ mấp máy, giọng nói ấm áp của Nạp Lan Tiêu Bạch vang lên: "Ta nghĩ nàng không thích cái chuông gió ta tặng, cho nên nàng tặng nó lại cho Phượng Thiếu..."
Già Lam nghẹn cảm xúc, chẳng lẽ Phượng Thiên Sách lấy chuông gió của nàng, nên hắn mới giận dỗi không thèm để ý nàng?
"Cái đó..." Già Lam giải thích.
Nạp Lan Tiêu Bạch nhẹ nhàng cười: "Nàng nhận lấy chuông gió này, coi như chúng ta huề."
Âm thanh khe khẽ của chuông gió càng thêm vui tai, nỗi lo lắng trong lòng Già Lam dần tan biến theo từng tiếng chuông gió.
Nàng vươn tay nhận lấy chuông gió, một lần nữa đeo nó ở bên hông.
"Lần này, ta nhất định giữ nó thật kĩ, sẽ không để người khác cướp đi." Nàng cố ý nhấn mạnh từ 'cướp', ánh mắt liếc về Phượng Thiên Sách.
Phượng Thiên Sách cười nhạt, không có cái gì khác thường. Nhưng, nụ cười có chút biến chất.
Lúc này, bầu trời xuất hiện một đạo sấm sét, sét đánh xuống.
"Cẩn thận!" Già Lam bị một luồng sức mạnh kéo ra, tránh được tia sét công kích. Chỗ nàng vừa đứng ban nãy xuất hiện một lỗ thủng to đùng, Già Lam thầm sợ hãi.
"Đừng sợ!"
"Đừng sợ!"
Hai âm thanh đồng loạt vang lên, Già Lam mới phát hiện Phượng Thiên Sách và Nạp Lan Tiêu Bạch cùng đứng bên cạnh nàng, cầm tay nàng, dùng lời nói quan tâm an ủi.
Không khí có chút lung túng, đừng nói người khác không ngờ, ngay cả nàng cũng không ngờ chính nàng lại có sức hấp dẫn kinh người như thế, cư nhiên khiến hai vị cực phẩm mĩ nam quan tâm.
Giải thích duy nhất chính là, hai người này, một người bị mù không biết nàng xấu hay đẹp, người còn lại thì tính cách cổ quái, không thích mĩ nữ chỉ thấy xấu nữ.
"Đến tột cùng là con chó hoang nào đánh cắp Chiến Vương Kiếm? Mau ra đây nhận lấy cái chết!"
Không ngờ Bá Hầu Trường Dã cảm ứng nhanh như vậy... Già Lam căng thẳng. Khí hồn của Chiến Vương Kiếm đều bị Chiến Hoàng Bút cắn nuốt, Bá Hầu Trường Dã không cảm nhận được Chiến Vương Kiếm trên người nàng chứ?
"Các ngươi có chịu nói hay không? Nếu không có người đứng ra nhận, bổn vương đem tất cả các ngươi diệt hết! Hừ! Dám cướp Chiến Vương Kiếm của bổn vương thì phải có gan lãnh hậu quả!"
Bá Hầu TRường Dã ngông cuồng nói, đột nhiên hắn đánh một chưởng nữa. Một đạo sấm sét đánh vào giữa mọi người, vách núi dựng đứng đã xuất hiện dấu vết rạn nứt, vài viên đá rơi xuống, chấn động lòng người.
Uất Trì Vinh không chịu nổi, lớn tiếng quát: "Trong số các ngươi rốt cuộc là ai lấy Chiến Vương Kiếm của hắn, mau trả lại đi, đừng làm liên lụy đến mọi người."
Hoàng Bộ Anh Kỳ cúi đầu cười lạnh: "Cái này còn phải hỏi sao? Ai có thể đánh cắp Chiến Vương Kiếm? Chiến Vương Kiếm là đạo khí thượng phẩm? Người có thể đánh cắp nó, thực lực có thể hơn Chiến Vương, có lẽ là.... Một ngự bảo sư."
"Ngự bảo sư?" Uất Trì Vinh bừng tỉnh, đột ngột chỉ vào Già Lam: "Ta nhớ rồi, nghe nói thành Lạc Xuyên có ngự bảo sư mới xuất hiện, Già Lam từng ở trong Ngự Bảo Các thu phục các bảo khí, trở thành ngữ bảo sư mới. Nhị Thiếu, có phải vậy không?"
Phượng Thiên Dục rõ ràng ngây người, đương nhiên hắn biết Già Lam thu lấy Chiến Vương Kiếm, nhưng hắn sẽ không bán đứng nàng. Bởi vì, hắn coi thường việc làm đê tiện này... Nhưng, hắn không muốn nói dối, cho nên hắn do dự.
Ánh mắt sắc bén của Bá Hầu Trường Dã phóng tới người Già Lam, hắn ưu nhã nhếch môi, nụ cười càng rực rỡ.
"Thì ra là nàng, bổn vương rất bội phục dũng khí của nàng. Hẳn là, nàng nên cảm thấy vinh dự. Hôm nay, nàng sẽ chết trong tay bổn vương, thừa nhận cơn sấm sét giận dữ của bổn vương đi!"
Đột nhiên, áo choàng màu vàng bành trướng lên, năm ngón tay hắn mở lớn, 'két két' sấm sét nhanh chóng ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn. Đó chính là chiến kỹ linh thuật lôi cao cấp! Một kích này đánh xuống, nhất định sấm vang chớp giật, không thể đỡ được.
Già Lam tức giận trừng mắt nhìn Hoàng Bộ Anh Kỳ: "Đồ bỉ ổi."
Già Lam mắng một câu, sau đó rời khỏi Phượng Thiên Sách và Nạp Lan Tiêu Bạch, một mình chạy về phía khác của vách đá dựng đứng, nàng không muốn liên lụy người khác, sống hay chết, đánh cuộc một lần đi!
Trong nháy mắt, năm đạo sét ầm ầm đánh xuống, sấm chớp rền vang, vách núi phía sau Già Lam bị chẻ ra, toàn bộ vách đá bị chia năm xẻ bảy.
Mọi người thất kinh, chia nhau chạy. Cái thằng điên Bá Hầu Trường Dã, hắn muốn chôn tất cả mọi người ở tại vách đá dựng đứng sao?
Ba đạo sấm sét cùng lúc đánh về phía Già Lam, phía trước, phía sau, bên cạnh đều có lỗ hổng, bên còn lại của nàng chính là vực sâu.
Nàng kinh hô một tiếng, khối đá dưới chân nàng bắt đầu lung lay, cuối cùng không chịu nổi trọng lượng của nàng, cả người nàng ngã xuống.
Không chỉ thế, một thanh Chiến Vương Kiếm ập xuống, hướng ngực nàng đâm tới, một đòn trí mạng!
Thân thể Già Lam rơi xuống, bên trên còn có Chiến Vương Kiếm chuẩn bị lấy mạng nàng. Nàng sinh ra tuyệt vọng... Chẵng lẽ chết như vậy? Mạng sống lần thư hai của nàng chỉ tới đây thôi sao?
Nàng chậm rãi nhắm hai mắt, trong nháy mắt bản thân trầm tĩnh lại, lẳng lặng chờ thần chết phán quyết.
Đột nhiên, cơ thể nàng bị kiềm hãm, có người nắm lấy tay nàng.
"Tiểu Lam Lam, nắm chặt tay ta."
Thanh âm của Phượng Thiên Sách.
Già Lam mở mắt. Thấy Phượng Thiên Sách cùng nàng rơi xuống vực sâu. Nhìn gương mặt, dường như đã qua mấy đời, có một loại cảm xúc không rõ lan tỏa ra,
Nàng vươn tay, nắm chặt tay hắn.
"Chủ nhân! Ta tới cứu ngươi!" Nhìn lướt qua đầu vài của Phượng Thiên Sách, nàng thấy không tước nhỏ màu trắng, xé gió phá không mà đến, rất nhanh liền tới gần bọn họ.
"Chủ nhân?" Già Lam kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn vào đáy mắt Phượng Thiên Sách, suy nghĩ của nàng đều rối loạn.
Lẽ nào... hắn chính là sư phụ?
← Ch. 056 | Ch. 058 → |