Chiến Vương Kiếm
← Ch.050 | Ch.052 → |
Già Lam trở thành mục tiêu của Bá Hầu Trường Dã, học sinh học viện Thiên Dực đứng gần nàng đều lùi ra sau, giữ khoảng cách nhất định với nàng, chỉ có Tống Thiến Nhi vẫn đứng chỗ cũ, mặc dù nàng ta sợ đến tái mặt, nhưng vẫn cố gắng kiên cường, dũng cảm đứng bên cạnh Già Lam.
"Thiến Nhi, ngươi lui ra đi, ngươi đứng đây chỉ khiến ta phân tâm thôi."
Già Lam cố ý đả kích Tống Thiến Nhi, nàng không muốn để nàng ta bị liên lụy.
"Ta không đi. Muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết!"
Tống Thiến Nhi cười, kiên cường nói. Nàng ta không ngốc, làm sao không nhìn ra ý đồ của Già Lam.
Già Lam bất đắc dĩ liếc nàng ta, nói: "Ngươi yên tâm, bọn họ muốn giết ta cũng không dễ dàng như vậy đâu. Ngươi ở lại chỉ làm vướn tay vướn chân ta thôi, ta không thể dốc sức đối phó, hiểu không?"
"Thật ư?"
Tống Thiến Nhi hoài nghi nàng, nhận được ánh mắt kiên định và tự tin của nàng, nàng ta mới chậm rãi thỏa hiệp, đi theo đám Mục Tư Viễn lui sang một bên.
Trên thực tế, trong lòng Già Lam chẳng có cái gì, trừ khi nàng lấy Chiến Hoàng Bút ra, nếu không nàng không có khả năng chiến thắng hai cao thủ linh tôn.
Lúc này, âm thanh lười biếng, tà mị trên xe ngựa truyền xuống: "Người phụ nữ của ta, há có thể để các ngươi ức hiếp? Tiểu Lam Lam, đừng sợ, lại đây ta bảo vệ nàng!"
Cửa xe ngựa đột ngột mở ra, bóng người mặc đồ trắng xuất hiện, tóc đen bay theo gió, trên búi tóc có một viên minh châu đẹp không tỳ vết, lấp lánh dưới ánh mắt trời, càng lộ ra vẻ phiêu dật xuất trần, dáng người cao lớn của Phượng Thiên Sách đứng trên xe ngựa, giữa đôi chân mày không giấu được vẻ thanh cao, ngạo nghễ.
Hắn vừa xuất hiện, hơi thở trong toàn bộ cánh rừng liền thay đổi, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người hắn.
Già Lam kinh ngạc nhìn Phượng Thiên Sách, giờ này khắc này, mọi người đều hận không thể cách xa mầm tai họa là nàng, chỉ có hắn đứng ra, nói bảo vệ nàng.
Trong nháy mắt, nàng thấy thân người cao lớn của hắn giơ tay nhấc chân đều rất tao nhã, nàng hơi thất thần.
Khi mọi người nghĩ rằng sẽ có một màn anh hùng cứu mĩ nhân diễn ra, Phượng Thiên Sách dùng tư thế cực kì duyên dáng bay từ trên xe ngựa xuống, chân phải giẫm trúng nhánh cây gãy, đứng không vững, cả người lảo đảo hướng mặt đất đánh tới, sắp sửa té chổng mông...
Mộc Tây Dao kinh hoảng kêu to: "Phượng Thiếu, cẩn thận!"
Phượng Thiên Sách bổ nhào về phía trước, mới nhếch nhác đứng lên. Trên trán của mọi người đều có một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống.
Quả nhiên chờ mong càng lớn thất vọng càng nhiều, hình ảnh anh hùng cứu mĩ nhân hoàn toàn sụp đổ.
Già Lam vô lực che trán, hình ảnh bi kịch trình diễn một lần nữa. Quả nhiên, nàng không thể đặt nhiều kỳ vọng vào tên Phượng Thiếu đỏm dáng này. Thật mất mặt, bên tai truyền tới tiếng sấm sét cuồn cuộn, nàng rất muốn làm bộ không biết người này.
Mộc Tây Dao giống như con bướm nhỏ chạy như bay qua, nâng hắn lên, nhìn kẻ đầu sỏ - nhành cây trên mặt đất, mắng rủa: "Kẻ nào thiếu đạo đức, quăng đồ lung tung vậy hả? Nếu để ta biết, ta lột da nhà ngươi!"
Hắn mắng thật sướng miệng, lại hồn nhiên quên mất, mấy nhánh cây này là do hắn dùng linh thuật mộc gọi tới, muốn lột da chính là lột da hắn.
Ngẩng đầu lên, vẻ mặt hắn liền biến thành dịu dàng, sùng bái, yêu mến, thừa dịp ôm cánh tay trái của Phượng Thiên Sách, đỡ hắn: "Sách Sách, cẩn thận, ta đỡ ngươi."
Vẻ mặt hắn cười tủm tỉm, cả người giống như động vật không xương dựa vào người Phượng Thiên Sách, bộ dạng rất ư là hưởng thụ.
Đối với kẻ dở hơi này, mọi người hoàn toàn bảo trì im lặng!
Phượng Thiên Sách vừa đứng lên, mở quạt xếp trên tay, nhanh chóng khôi phục dáng vẻ công tử cao quý ưu nhã, cất bước đi về phía Già Lam.
"Tiểu Lam Lam, đừng sợ, có ta bảo vệ nàng, không có ai dám bắt nạt nàng đâu."
Nàng dùng ống tay áo che mặt, nghiêng đầu qua một bên, làm bộ không quen hắn.
Trong xe ngựa, Phượng Thiên Dục liên tục cụng đầu vào xe ngựa, hận không thể rũ sạch quan hệ với người anh trai này của mình. Có một người anh như vậy, hắn không còn mặt mũi đi gặp người rồi. Nhưng trong lòng hắn có chút lo lắng, dựa vào mấy chiêu võ mèo quào của đại ca, có thể đánh lại hai cao thủ linh tôn sao? Đáp án tuyệt đối là không!
Hắn âm thầm chú ý tình hình trên chiến trường, tùy thời có thể nhào ra giúp.
Mộc Tây Dao bất mãn, phe phẩy ống tay áo Phượng Thiên Sách, làm nũng: "Sách Sách, không phải ngươi đã nói rồi sao? Nếu không tới trường hợp cần thiết, ngươi sẽ không ra tay. Lần trước, ngươi cứu ta là một ngoại lệ, ta rất quý trọng cái ngoại lệ này! Sao hôm nay ngươi lại muốn rat ay, còn vì con nhỏ xấu xí kia? Ta không cho phép. Nếu như vậy, không phải địa vị của nàng ta song song với ta sao?"
Mọi người vây xem đổ mồ hôi như mưa, hiện tại là lúc nào rồi mà hắn vẫn xoắn xuýt vấn đề này.
Còn cái gì mà Phượng Thiếu không dễ dàng ra tay, bọn họ hoài nghi Phượng Thiếu căn bản chẳng có thực lực gì, cho nên mới không ra tay. Đáng thương Mộc Tây Dao còn nghĩ đó là niềm vinh dự của hắn, suy nghĩ vô lí cũng chỉ có người vô lí mới tiếp nhận được.
Hai mắt Mộc Tây Lâm dần sáng ngời, ánh mắt nhìn Phượng Thiên Sách càng nóng bỏng, đó là hưng phấn và chờ mong.
Bá Hầu Trường Dã từ trên cao nhìn xuống mặt đất, hắn khinh thường cười nhạt. Tất cả những người ở đây, không có ai bằng hắn. Cho nên, tất cả mọi người liên kết với nhau chống lại hắn, hắn cũng đều khinh thường.
"Các ngươi... một đám chó điên chạy loạn, bổn vương không có hứng thú tốn thời gian với ngươi, hai người các ngươi mau chóng giải quyết bọn họ. Sau đó, cút về Kim Lôi Quốc. Bổn vương không muốn nhìn thấy các ngươi."
Nói xong, một thánh bảo kiếm từ trên cao được ném xuống, rất chính xác cắm vào trước mặt hai cao thủ linh tôn. Bá Hầu Trường Dã xoay người bước đi từng bước, rất nhanh đã ra ngoài trăm bước.
Công phu đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa khiến mọi người phải ngửa mặt nhìn lên. Hoàng Kim Chiến Vương, danh xứng với thực!
"Ong ong ong ong..."
Bảo kiếm được rèn từ hoàng kim phát ra tiếng ong ong kinh người, rung động muốn xuyên thủng màn nhĩ lỗ tai của mọi người.
Thân kiếm bằng vàng ròng sáng ngời dưới ánh nắng, sắc vàng bắn ra bốn phía, chói mắt khiến người ta không mở ra được.
Khiến người ta chấn động thật sự chính là lực uy hiếp từ thân kiếm toát ra, ý chí chiến đấu và ý chí kiên cường tràn đầy khiếp người. Khiến người ta liên tưởng đến chiến trường thời cổ hào hùng...
Hai cao thủ linh tôn mừng rỡ, người lớn tuổi hơn cầm bảo kiếm trong tay, hướng về phía Bá Hầu Trường Dã bái lạy: "Cám ơn Chiến Vương ban Chiến Vương Kiếm cho chúng thuộc hạ."
"Chiến Vương Kiếm?"
Tiếng nghị luận xì xào, nhanh chóng truyền trong đám người.
"Nghe nói, hoàng đế Kim Lôi Quốc vì khen ngợi chiến tích của hoàng đệ Hoàng Kim Chiến Vương của hắn, đã dùng một nghìn thanh bảo kiếm bằng vàng ròng, mỗi thanh kiếm đều là thượng phẩm, sức mạnh vô tận, đồng thời đặt tên chúng nó là Chiến Vương Kiếm."
"Ta còn nghe nói, mặc kệ Hoàng Kim Chiến Vương đi đâu, hắn cũng đem một nghìn thanh kiếm này theo. Nhưng, chưa có ai biết được sự lợi hại của Chiến Vương Kiếm..."
"Lấy thực lực của Chiến Vương Kiếm, hắn còn cần dùng tới Chiến Vương Kiếm à? Bản thân hắn chính là một thanh kiếm vương giả, bách chiến bách thắng, mỗi đòn công kích đều bị phá giải, chính là truyền kì của Kim Lôi Quốc!"
"Lần này, Già Lam và Phượng Thiếu thảm rồi, dù Mộc Tây Dao có giúp đỡ, bọn họ cũng không thắng được phe kia, bởi vì bên kia có thêm một thanh Chiến Vương Kiếm..."
"Nếu Phượng Thiếu có chuyện, e là Phượng gia sẽ nhấc lên làn sóng lớn, cha nuôi của Phượng Thiếu, cũng chính là viện trưởng Học viện Thiên Dực khẳng định sẽ không bỏ qua chuyện, sẽ thay Phượng Thiếu ra mặt, có lẽ sẽ rất náo nhiệt!"
← Ch. 050 | Ch. 052 → |