Trừng phạt đặc biệt
← Ch.12 | Ch.14 → |
Quân Nghị Thiên vội vàng lôi kéo Nhã Nhi một đường vẫn không ngừng cười hướng 'Nhã Phượng Các' mà đi đến, hắn rất ngạc nhiên Nhã Nhi cuối cùng đã nói những thứ gì cùng Thái Hậu, khiến cho Thái Hậu cả kinh.
Bất hạnh cho một đoàn cung nữ thị vệ đi theo đằng sau đành phải chịu đựng, nhưng cảm giác đáy lòng có mãnh liệt, Nhã Nhi cười thành như vậy chắc chắn không có chuyện gì tốt.
Hai người tiến vào 'Nhã Phượng Các', Quân Nghị Thiên vẫy cho lui mọi người, khẩn cấp hỏi:
"Nhã Nhi, mau nói cho ta biết, nàng cùng Thái Hậu nói cái gì rồi, Thái Hậu giống như thật sự không cần ta tìm các Tần phi thị tẩm rồi, vừa rồi thật sự làm ta sợ nhảy dựng lên đó."
Nhã Nhi 'khanh khách' cười duyên nói:
"Không phải giống như, là nhất định sẽ không để cho ca lại hy sinh, chẳng lẽ ca còn muốn các nàng thị tẩm sao, grr grrr ~"
Nhã Nhi nói tới đây khuôn mặt tươi cười đã trở nên hung ác hơn.
Hiện tại Quân Nghị Thiên cảm thấy Nhã Nhi này thật sự là khắc tinh của hắn, vốn cảm thấy nàng hồn nhiên nhỏ yếu, cần sự bảo hộ của hắn, nhưng bây giờ càng ngày càng cảm thấy nàng giống tiểu hồ ly giả dối, hắn không gặp xui xẻo đã tính là may mắn rồi.
Bất quá, hắn thật đúng là bị coi thường, cố tình liền thích bộ dạng linh động này của nàng. Hazz, tự gây nghiệt, không thể sống mà.
"Nào dám, Nghị Thiên ca ca cũng chỉ muốn một mình Nhã Nhi thôi, đừng lạc đề, mau nói cho Nghị Thiên ca ca biết nha."
Quân Nghị Thiên lấy lòng cười nói.
"Thế này còn tạm được, ca phải nhớ kỹ đó, Quân Nghị Thiên ca ca kiếp này cũng chỉ có thể là của một mình Nam Cung Vấn Nhã ta, ca ca nếu dám đi ngắt hoa hái cỏ, ta liền đem cái kia của ca ca 'xẹt xẹt' đi luôn đó!"
Nhã Nhi hướng Quân Nghị Thiên làm cái thế tay như đang 'xẹt xẹt' đi thứ đó.
Quân Nghị Thiên ý thức được lấy tay ôm lấy 'huynh đệ' của hắn, co đầu lại, còn đang run lên.
'Chuyện này cũng quá tàn nhẫn đi, chức Hoàng Đế này hắn làm như thế cũng thật là uất ức. Hazz, ai kêu mình lại yêu nàng như vậy chứ. '
Trong lòng Nhã Nhi cười hắc hắc, lập tức lại dùng ánh mắt đáng yêu nhìn hắn nói:
"Nhã Nhi có thể nói cho Nghị Thiên ca ca, nhưng mà đầu tiên Nghị Thiên ca ca phải hứa không thể tức giận Nhã Nhi nha. Bằng không Nhã Nhi cũng không nói!"
"Được, ta đáp ứng!"
Quân Nghị Thiên dự cảm bất an càng ngày càng mãnh liệt.
"Nghị Thiên ca ca thật sự nghĩ như vậy?"
"Ừ."
"Thật sự?"
"Ừm!"
"Không hối hận?"
"Không hối hận, nói mau!"
Quân Nghị Thiên rốt cục nhịn không được gầm hét lên.
"Hazz, đừng nóng giận nha, không có tức giận nha, được, được, được, ta nói, ta nói còn không được sao."
Nhã Nhi nhìn hắn vừa muốn phát hỏa vừa nhanh nói:
"Không phải là cùng Thái Hậu nói chàng nơi đó 'không được' chứ sao."
"Cái gì?"
Quân Nghị Thiên còn không có kịp phản ứng.
"Ai nha, nói đúng hơn là nơi đó của chàng, không xài được, đã hiểu chưa?"
Nhã Nhi sợ hãi chỉ chỉ vào đũng quần Quân Nghị Thiên.
"Cái gì! Nàng, nàng, nàng!"
Quân Nghị Thiên cuối cùng cũng biết, mạnh mẽ khắc chế ý tưởng tự mình muốn bóp chết tiểu nữ nhân trước mắt này.
"Chết tiệt thật, nàng làm sao có thể lấy loại chuyện này ra nói giỡn được, ta làm sao mà không được, ta được hay không nàng còn không biết sao?"
Quân Nghị Thiên hiện tại tuyệt đối giống như trước cơn bão táp.
"Hắc hắc, đừng tức giận nha, Nhã Nhi đương nhiên biết rồi, nơi đó của Nghị Thiên ca ca rất lợi hại mà."
Nhã Nhi liều mạng dập tắt lửa. Nhìn bộ mặt hắn thả lỏng, nói tiếp:
"Đây là phương pháp hữu hiệu nhất mà Nhã Nhi tính đến, Nghị Thiên ca ca không biết là như bây giờ không phải rất tốt sao? Không có người lại ép ca không phải sao? Còn nữa hậu cung bên kia Thái Hậu sẽ thu phục, bà sẽ không để cho người khác biết bệnh của ca đâu, bà sẽ không để Hoàng gia mất mặt đâu à."
"Trẫm không có bệnh!"
Quân Nghị Thiên lại nghiến răng nghiến lợi.
"Vâng vâng vâng, Nhã Nhi đương nhiên biết Nghị Thiên ca ca không có bệnh rồi, lợi hại của Nghị Thiên ca ca không người có thể so sánh được! Lợi hại lắm! Ha ha."
Nhã Nhi lôi kéo tay áo hắn lắc lư phải trái qua lại. Nhìn hắn không thể nói thành tiếng, một cái tay nhỏ bắt đầu sờ nhập vào long bào làm mấy chuyện xấu của hắn.
Tâm tư Quân Nghị Thiên chuyển đổi.
"Nhã Nhi biện pháp này quả thật nhất châm kiến huyết035, nhưng là ta rất mất mặt, nhưng nếu để cho Nhã Nhi sinh tiểu hài tử, cho dù thế nào để người khác biết cũng không là không cần giải thíhc nữa sao, xem ra ta phải nỗ lực nhiều hơn rồi."
Hắn kỳ thật cũng không biết mỗi lần sinh hoạt phu thê xong Nhã Nhi lại cho gọi Hàn Thái y đưa thuốc, nàng cũng không muốn còn nhỏ đã mang thai như vậy.
Quân Nghị Thiên thả lỏng gánh nặng trong lòng xong, một phen ôm lấy Nhã Nhi liền hướng giường lớn nhảy đi qua.
"Nghị Thiên ca ca cần phải làm cho Tiểu Nhã Nhi nhìn thật kỹ xem Nghị Thiên ca ca rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại nha!"
Nhã Nhi mị nhãn ai oán, nghĩ rằng:
'Nam nhân à, cái thời đại nào cũng giống nhau, ở phương diện này, chỉ có thể nói hắn được mà thôi, không thể nói hắn không được, lòng tự trọng thật sự là đáng thương mà. '
Quân Nghị Thiên hung hăng hôn môi mật hồng nộn của Nhã Nhi, bàn tay to thô lỗ kéo váy dài vướng bận của Vấn Nhã ra, ở Vấn Nhã giật mình nhưng hết sức phục tùng, lưỡi rồng xông vào trong miệng nhỏ của nàng, quấy lên sóng triều một mảnh kịch liệt quay cuồng.
Khuôn mặt Vấn Nhã Nhi lập tức bị lây một tầng đỏ ửng ngượng ngùng.
"A.. Ừm ~"
Tiếng rên vui thích nhè nhẹ từ miệng vỡ bật ra.
"Tiểu Nhã Nhi, thoải mái sao? Nghị Thiên ca ca sẽ làm cho Tiểu Nhã Nhi càng thoải mái hơn."
Quân Nghị Thiên ra sức lấy tất cả vốn liếng.
"Nha... yeah... Ừm.... oh...."
Âm thanh rên rỉ từng chữ từng chữ, chậm chạp không ngừng.
Một lúc lâu sau, Quân Nghị Thiên nhìn Vấn Nhã thỏa mãn giống con mèo nhỏ đáng yêu uốn tại trong lòng ngực của hắn, có chút tự hào, nghĩ đã trêu chọc được nàng:
"Tiểu Nhã Nhi, nơi đó của Nghị Thiên ca ca nàng có ưa thích không?"
"Ừm ~ thích, rất thích, muốn...quá bắt nó làm thành tiêu bản luôn?"
"Cái gì gọi là tiêu bản?"
"Chính là bắt lấy nó cắt bỏ đặt ở trong bình thủy tinh đó, thuận tiện mang theo, thích là có thể tùy lúc lấy ra xem a."
"Ác ~..."
Một tên nam tử nhất thời đầu đầy hắc tuyến.
Lại nhìn nữ nhân nào đó, lông mi nhắm chặt, trực tiếp kéo chăn thở to ngủ.
'Hắc, tiểu tử này này, còn không trị được chàng sao!'
Bên ngoài nhánh cây lay động, vẻ mặt bọn thị vệ lại buồn rầu, người người giống như cái đầu gỗ đứng cứng rắn ra.
Trong phòng đèn cầy đỏ thẫm vẫn cháy đến trời sáng...
Những ngày thoải mái luôn trôi qua đặc biệt mau, nhưng hơn nữa cũng sẽ thấy nhàm chán. Giờ phút này, Vấn Nhã liền không chịu ngồi yên rồi, cuối cùng nàng mới nhớ tới nàng bị lão đầu chết tiệt đạp đến nơi này làm nhiệm vụ, nàng đến bây giờ chỉ thấy qua bộ ngực hai nam nhân, đủ để cho nàng được xưng sắc nữ mà không đến mức hổ thẹn, mà hơn nữa trước ngực nhị ca cùng Quân Nghị Thiên chỉ trơn bóng thôi, nào có cái Long Văn gì, buồn bực ghê, nhiệm vụ này thật gian khổ a.
Trong Hoàng cung, tuy rằng ăn được, ở cũng được, tính phúc cũng tốt, chính là nàng không có việc gì làm, có điểm sống uổng phí tháng ngày, mấy ngày nay thấy Quân Nghị Thiên mày cứ nhăn nhíu lại, giống như trên triều đình rất không yên tĩnh, nàng cũng nên làm cho hắn yên tâm xử lý quốc sự thôi, nếu không nàng thật đúng là hóa thành hồng nhan họa thủy.
Hắc hắc, giống như nói rắm rất thúi nha.
(Ụt: ôi tác giả ơi, dùng từ em sợ luôn, em thề là nguyên văn của tác giả ạ. )
Không có tường nào gió không lọt qua được. Chuyện ở hậu cung Hoàng Thượng chuyên sủng Nhã Quý Phi đã làm nhiều người tức giận, tuy rằng Thái Hậu không cho phép các Tần phi xuất cung, nhưng các phi tử vẫn có thể đem chuyện bản thân bị vắng vẻ thông qua đủ loại con đường tiết lộ cho phụ thân trên triều đình biết được, cũng mượn cơ hội này hướng Hoàng Thượng tạo áp lực.
Trong đó lấy phụ thân của Tinh Thục phi là Hữu Thừa tướng cùng phụ thân của Đức phi Công bộ Thượng thư Chu Lâm. Hữu tướng lại cùng Tam Vương gia Quân Nghị Kỳ đi lại thường xuyên, mà nữ nhi của Chu Lâm chịu nhục nên đối với Vấn Nhã ghi hận trong lòng, thề phải vì nữ nhi đòi lại mặt mũi, muốn cho Vấn Nhã cùng Tả Tướng mất hết mặt mũi.
Tả Tướng Nam Cung Khải mỗi ngày lâm triều đều nhận châm chọc khiêu khích khắp nơi, xem hắn sinh ra nữ nhi làm rạng rỡ tổ tông kia, Hoàng Thượng nhưng lại vì Vấn Nhã mà đẩy toàn bộ hậu cung không thèm chú ý, điều này hiển nhiên phạm quy củ của tổ tông lưu lại. Mà tội danh mê hoặc Hoàng Thượng liền đẩy lên trên người Vấn Nhã, nữ nhi này làm cho Tả Tướng cũng thầm cảm thấy lo lắng rồi.
Nam Cung Vấn Thiên mang đến tin tức càng làm cho Quân Nghị Thiên bất an, thành Lăng Châu trong khoảng thời gian này xuất hiện không ít khuôn mặt mới, trải qua thời gian Vấn Thiên âm thầm điều tra những người này cũng không phải người nội quốc, chắc là tam quốc khác sắp xếp vào, tiến vào làm gian tế Tiền Hân Quốc, trước mắt phải tìm người muốn tiếp cận cận thần trong triều, xem ra lai giả bất thiện036 à, tam quốc này thật đúng là không phục Hoàng Đế trẻ tuổi sao.
Lúc này, Quân Nghị Thiên ngồi ở 'Nhã Phượng Các', sắc mặt âm trầm, xem ra tâm sự nặng nề.
Vấn Nhã thấy hắn như vậy trong lòng không đành lòng, muốn giúp lại không biết giúp từ đâu đây, nàng tự nhận nàng từ hiện đại xuyên qua đến nay trừ bỏ đối với thân thể của Quân Nghị Thiên rõ như lòng bàn tay, còn cái khác, đặc biệt chuyện quốc gia đại sự căn bản là hoàn toàn không biết gì cả. Bởi vì ở tiểu não của nàng chẳng mấy tin tưởng:
'Nam nhân quản lý người trong thiên hạ, nữ nhi quản lý nam nhân. Ha ha. '
"Nghị Thiên ca ca, ca ca không cần cả ngày bồi Nhã Nhi, quốc sự quan trọng hơn, nếu thấy phiền não hãy đi tìm phụ thân ta thương lượng một chút đi, nếu không tìm nhị ca cũng được. Nhưng không cho phép ca ca đối với nhị ca ta có ý tưởng gì nha, tuy rằng Nhã Nhi cũng không bài xích chuyện đồng tính chi luyến, nhưng nhị ca thì không được, nghe thấy không?"
Vấn Nhã nghĩ muốn giúp Quân Nghị Thiên.
"Nhã Nhi nàng nói đi nơi nào rồi, ta làm sao có thể đối với nhị ca nàng có ý tưởng không an phận như vậy, tiểu não hư này của nàng đều đang nghĩ cái gì đâu không à."
Quân Nghị Thiên dùng ngón tay chỉ ót của Vấn Nhã Nhi.
"Ha ha, xem như ta chưa nói đi, ca ca có ta rồi, ta liền không tin ca ca còn có thể muốn người khác, Tiểu Nhã Nhi thực hợp khẩu vị của ca ca đúng không?"
Vấn Nhã rắm thúi đụng phải chàng Quân Nghị Thiên.
Quân Nghị Thiên cười ha hả lên:
"Đúng vậy nha, đúng vậy nha, Nhã Nhi của ta lợi hại nhất."
Vấn Nhã thấy Quân Nghị Thiên vừa cười trở lại, chạy nhanh rèn sắt khi còn nóng.
"Nghị Thiên ca ca, Nhã Nhi muốn ra cung đi xem, cả ngày trong cung buồn chết được."
Vấn Nhã hơi hé cái miệng nhỏ nhắn.
"Nhã Nhi có Nghị Thiên ca ca bồi còn chưa đủ sao?"
Quân Nghị Thiên nhất kinh.
"Không phải, nhưng Nghị Thiên ca ca không phải là quan tâm triều chính nhiều hơn một chút ư, Nhã Nhi ở đây, ca ca không thể chuyên tâm rồi, còn nữa, Nghị Thiên ca ca từng đã đáp ứng Nhã Nhi rồi đó."
Nhã Nhi cố gắng.
"Aizzz, nhưng Nghị Thiên ca ca luyến tiếc Nhã Nhi rời đi à."
Quân Nghị Thiên ôm Vấn Nhã.
"Nhã Nhi mấy ngày nữa liền trở lại nha, Nghị Thiên ca ca nhanh chút xử lý chính vụ cho tốt, Nhã Nhi không muốn nhìn thấy Nghị Thiên ca ca không vui, hơn nữa, bên ngoài đều nói Nhã Nhi là yêu phi rồi không phải sao."
"Là ai lớn mật nói lung tung, Trẫm đi cắt đầu lưỡi của hắn!"
Quân Nghị Thiên phẩn nộ nổi giận đùng đùng.
"Nghị Thiên ca ca không cần như vậy, lời đồn đãi trong triều, những chuyện nhảm ấy Nhã Nhi cũng biết."
Vấn Nhã hạ lông mi thật dài của nàng xuống, rất ủy khuất.
Quân Nghị Thiên gắt gao ôm lấy Vấn Nhã, hắn thật hận bản thân làm Hoàng Đế lại không thể bảo vệ nữ nhân hắn yêu, xem ra hắn cũng nên hảo hảo giáo huấn đám lão già không biết tốt xấu này. :beer:
← Ch. 12 | Ch. 14 → |