Dương Triệu trừng phạt
← Ch.36 | Ch.38 → |
Vì trừng phạt ý xấu của Vệ Lan, Dương Thiệu đem Vệ Lan kéo đến gian phòng của mình. Vệ Lan ỡm ờ bị Dương Thiệu kéo vào phòng, chờ Dương Thiệu đóng sầm cửa Vệ Lan mới ngoan ngoan nói: "Mới vừa khi nãy sợ mọi người nói em mới đi theo anh tới đây, bây giờ nhanh mang em về phòng khám, buổi tối em còn phải xem bệnh!" Nói giỡn cái gì, nếu là cùng Dương Thiệu lăn xả một hồi, chút nữa cô nhất định sẽ không có sức lực, hơn nữa tất cả mọi người đều ở dưới lầu, cảm giác rất không ổn. Dương Thiệu nhanh chóng ôm lấy Vệ Lan, dùng giọng nói trầm thấp khan khan nói bên tai cô: "Em biết ngày mai anh phải đi công tác, đưa em tới phòng khám sau đó sẽ đi xuống miền Nam, hôm nay liền cùng anh đi sau này đỡ ôm tiếc nuối."
"Ừ......" Dương Thiệu thối tha, nói chuyện cứ nói, cần gì cứ phải ngậm vành tai cô, vành tai là một trong những vùng nhạy cảm của Vệ Lan, chỉ cần có người ở bên tai cô nhẹ nhàng thổi hơi, sẽ khiến toàn thân cô nổi da gà.
Lời nói như thôi miên."Anh đảm bảo sẽ rất dịu dàng." Dương Thiệu bàn tay từ từ từ xâ_ⓜ n♓_ậ_ρ phía sau lưng Vệ Lan, thuần thục cở·1 á·ο lót ra, ♓●ô●ⓝ lên đôi môi còn muốn kháng nghị của cô, đầu lưỡi mềm dẻo trượt vào trong miệng Vệ Lan, cùng với đầu lưỡi của cô quấn quít ở chung một chỗ. Ⓗ-ô-𝓃 đến mức cô không thể phản kháng.
Nhẹ nhàng đè Vệ Lan trên giường lớn, Kéo áo cô lên, áo lót mở ra lộ hai bầu trắng tròn ra ngoài không khí.
Đầu lưỡi tham lam b* lấy, 𝐥·ï·ế·𝖒 láp đầu v*, chọc cho Vệ Lan 𝓇ê_𝓃 r_ỉ.
"A...... Nhẹ một chút... Ừ......" đầu v* bị anh 𝐥ı-ế-ɱ rất thoải mái, không tự chú được Vệ Lan 𝐫_ê_𝐧 г_ỉ ra tiếng.
Ngón tay Dương Thiệu đi tới khe tiểu huyệt, hôm nay Vệ Lan mặc váy, rất dễ dàng để anh giở trò. Ngăn cách qua một lớp tất chân cùng quần lót, nhanh chóng khuấy đảo của động.
"Tiểu ԁ-â-ɱ phụ, kêu nhỏ thôi, mọi người đều đang ở dưới lầu, sẽ nghe được đó." Nói như thế, nhưng lại tăng lực đạo ở ngón tay, thậm chí tìm được âm hạch hưng phấn nổi lên, dùng ngón cái cùng ngón trỏ gắp bóp, xoa bóp, khiến ái dịch không ngừng phun ra.
"A... A...." Anh đây là cố ý! Vệ Lan muốn dùng ánh mắt trừng Dương Thiệu, nhưng †h-â-𝐧 ⓣ♓-ể một hồi lại xông lên một trân 🎋·h·o·á·ℹ️ 𝐜·ả·ɱ, mắt cô bây giờ không giống như trừng người khác, ngược lại toàn sương mù, khát vọng ⓥ·ц·ố·🌴 ν·e nhiều hơn, 𝖙*ⓗ*â*𝖓 т*𝖍*ể càng không ngừng ⓡ●υ●𝓃 𝐫ẩ●🍸. Muốn 𝐫ê-𝖓 r-ỉ nhưng lại không dám lên tiếng, trở thành một loại thuốc trợ tình, т●𝖍â●ռ t𝒽●ể Vệ Lan càng không ngừng nhạy cảm.
Lúc này Dương Thiệu đem tất chân cởi xuống, hắn vẫn cho rằng, Vệ Lan đeo tất chân nằm ở trên giường hấp dẫn vô cùng, tất chân màu đen bao ở hai đùi trắng nõn, khiến anh không ngừng suy nghĩ.
Chỉ còn lại quần lót mỏng viền tơ, anh nhẹ nhàng kìm lấy, nước không ngừng tuôn ra thấm ướt khe nhỏ hẹp.
"A...... A......" Vệ Lan lại bắt đầu 𝐫·ê·𝖓 𝖗·ỉ, Dương Thiệu lần nữa ⓗ●ô●𝐧 〽️ô●ı của cô, cũng thừa dịp đem đầu lưỡi vọt đ-ư-𝐚 ✌️-à-0 cái miệng nho nhỏ của cô mà càn quấy, thỉnh thoảng cố ý khẽ cắn đầu lưỡi của cô, sau thậm chí dùng đầu lưỡi của mình ở trong miệng cô co duỗi, mô phỏng động tác ra vào của nam căn. Anh có thể cảm giác được, tiếng thở của Vệ lan ngày càng gấp rút, hơi nóng cũng phun trên chóp mũi anh. 𝐓♓â●𝐧 †●ⓗ●ể Vệ Lan không ngừng đong đưa, hai chân bị 🎋*í*𝒸*♓ †♓í*𝐜*𝖍 càng khép chặt lại.
"Thả lỏng, nếu không quần lót không cởi được." Rời khỏi môi Vệ Lan, Dương Thiệu nhắn nhủ. Vệ Lan khẽ mở hai chân, Dương Thiệu lập tức đem quần lót cô cởi ra.
Vệ Lan cũng không chịu yếu thế đứng dậy, cởi ra dây lưng của Dương Thiệu ra, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Dương Thiệu, kéo quần Tây cùng quần lót anh xuống, đem gậy sắt đã sớm nóng, đư.🅰️ ⓥà.o trong miệng 𝖑iế●〽️ ɱ.ú.т.
Cô biết rõ vùng mẫn cảm của Dương Thiệu là mã nhãn cùng quy đầu, cố ý đem đầu lưỡi ⓛi_ế_Ⓜ️ m·ú·✞ mã nhãn, dò sâu bên trong, quả nhiên chọc cho Dương thiệu liên tục т𝒽●ở ⓖ●ấ●𝐩.
"A...... A...... Tiểu yêu tinh, em đang đùa với lửa đó!" Hiện tại, tiểu huynh đệ của anh 𝖍●@●𝖒 〽️●υố●𝓃 tình dục tới muốn 𝐧-ổ ✝️⛎-𝐧-ℊ! Dương Thiệu ôm lấy Vệ Lan, đè cô xuống dưới, để cô đưa lưng về phía anh, nửa người trên nằm lỳ ở trên giường, nửa người dưới nâng cái mô●ռ●ɢ thật cao lên, hoa huy*t lộ ra ngoài không khí.
Từ từ đem gậy sắt chống đỡ nơi khe tiểu huyệt ướt nhẹp, vê áp chỗ kín, khơi khơi dậy dây thần kinh của Vệ Lan.
"Ừ...... Thoải mái......" Khe huyệt đỏ tươi bị lấp đầy, Vệ Lan vừa гê.n r.ỉ vừa nâng Ⓜ️·ô𝐧·g cao hơn nữa, khát vọng lấy được nhiều κ●𝐡🅾️á●𝒾 ↪️●ả●m hơn. Xác định Vệ Lan hoàn toàn tiếp nhận cự long khổng lồ, Dương Thiệu nắm lấy eo nhỏ của cô, bắt đầu toàn lực chạy nước rút.
"A...... A...... A...... Không... Không được......" Theo 𝐤♓𝖔á·𝖎 𝖈ả·𝖒 mãnh liệt một luồng sóng đột kích, Vệ Lan chỉ có đem khoái cẻm này cất giấu không dám kêu to, cả đầu cô vùi sâu trong gối, sợ thanh âm truyền đi bị nghe được.
"A...... Hô......" Dương Thiệu †*♓*ở 🌀*ấ*p, ở đầy đủ ái dịch trơn, gậy sắt càng trở lên to lớn hơn, khe tiểu huyệt so với lần thứ nhất mềm ướt hơn, gậy sắt cứng nóng được hoa huy*t mề*ɱ mạ*1 bao lấy, để cho tiểu huynh đệ kêu gào muốn giải phóng t𝒾-n-𝖍 𝐝ị-ⓒ-♓."Không được...... Anh băn đây...... Tiểu yêu tinh chúng ta cùng nhau lên cao triều."
Toàn bộ dây thần kinh của Vệ Lan đang tập trung ở khe tiểu huyệt, cô cảm thấy theo động tác d●â●𝖒 vào 𝓇.ú.† 𝐫.𝒶 của Dương Thiệu mà dịch ái văng ra khắp nơi, mỗi khi Dương Thiệu đưa gậy sắt ra vào thịt non mềm của khe huyệt cũng bị 𝓇*ú*✞ г*𝒶 theo, sau đó lại bị 𝐡⛎𝐧-🌀 𝖍-ă-n-𝖌 đ·ú·ⓣ vào, khiến Vệ Lan điên cuồng 𝓇*ê*ռ 𝖗*ỉ. Dương Thiệu sức lực cường hãn, khiến cho tiếng kêu ra vào không ngừng phát ra "Bạch bạch", nghe vào trong tai Vệ Lan, không ngừng bị 🎋●í●𝐜●♓ ⓣ●𝐡í●↪️●𝒽. Không chỉ là như vậy, Dương Thiệu không để hoa huy*t lộ ra ngoài không khí, dưới sự 🎋●í🌜●𝒽 ⓣ●♓í↪️●♓ của cường lực, Vệ Lan đã đạt tới cao triều.
"A a a!" Vệ Lan buồn bực điên cuồng gào thét trong gối đầukhe huyệt một trận co rút, một luồng nhiệt trắng chảy ra, Dương Thiệu cũng không chịu được nữa, bắn t*ng trùng! ✞ℹ️𝖓_𝐡 𝐝ịc_h đặc sệt, thuận theo bắp đùi Vệ Lan chay ra giường. đợi hơi thở hai người hòa hoãn, Vệ Lan làm nũng chu mỏ nói: "Bại hoại, đem tất chân của em xé rách vái cũng làm hỏng, anh nói làm sao em ra cửa được?"
"Bảo bối ngoan, anh sang nhà em lấy váy, tất chân...... Cũng không cần mặc, thời tiết này không đem tất chân cũng không lạnh." Nói thì như thế. Nhưng nội tâm Dương Thiệu nghĩ là: anh mới không cho phép người đàn ông khác nhìn thấy người phụ nữ của anh mang tất chân cùng cặp đùi đẹp!!!
← Ch. 36 | Ch. 38 → |