Chân tướng hé lộ
← Ch.35 | Ch.37 → |
Giữ mãi mối nghi ngờ trong lòng, ta càng thêm trầm mặc. Hương Trầm thấy thế, đặc biệt chú ý đến ta.
Giơ tay vớt cánh hoa hồng trong hơi nước ấm, dễ chịu rên một tiếng thỏa mãn, Hương Trầm đứng sau ta thấy vậy lên tiếng: "Nương nương chỗ nào không thoải mái sao?"
Ta bất chợt xoay người lại đối diện nàng, tỳ cằm lên thành dục đũng, hỏi lại: " Hương Trầm, ngươi nói xem, tại sao người của Sơn Cốc lại kiên trì muốn giết ta như vậy? Cũng qua rất nhiều năm rồi..." Nói đến đây, mi mắt không chịu được cụp xuống: "Dường như họ mặc kệ cái giá phải bỏ ra."
Căn phòng chợt im lặng, ta không nghe thấy tiếng trả lời của nàng, đến khi mở mắt ra đã thấy gương mặt Hương Trầm ngay sát. Nàng ngồi xổm đối diện ta.
Thở dài một hơi, chiếc áo mỏng đã rơi trên đầu ta, giọng nói Hương Trầm vọng lại theo bước chân tiến vào nội điện: "Nô tỳ biết điều gì sẽ nói với người."
Ta nhanh chóng bước ra ngoài, xỏ tiết khố cùng áo khoác mỏng, đi vào phía trong, lăn lên giường nhìn Hương Trầm. Nàng ngồi trên chiếc ghế khắc hoa nhỏ cạnh giường, giọng nói chậm rãi vang lên: "Đại ca của ta tính tình ngỗ nghịch, từng bỏ nhà đi từ thời niên thiếu, lại tham gia vào nhóm sát thủ của Sơn Cốc. Huynh ấy có nói với ta một lời đồn rằng, kẻ đứng đầu Sơn Cốc nhận nuôi một đôi nam nữ. Cả hai đều có căn cốt đặc biệt, sức mạnh khác thường." Nàng dừng lại nhìn ta, thở dài một hơi: "Lý do nương nương bị truy sát thực ra liên quan đến nữ nhân kia."
Tuy đã đoán được vài phần sự việc không đơn giản, ta vẫn hơi ngạc nhiên: "Lão già kia nói ta khắc đại ca, nguy hại đến Ngạo quốc là giả sao?"
Hương Trầm gật nhẹ một cái, mày hơi nhíu lại như suy nghĩ: "Là giả. Nhưng có vẻ như sự tồn tại của người sẽ gây hại đến đôi nam nữ kia. Mà bé trai được nhận nuôi bây giờ chính là kẻ đứng đầu Sơn Cốc."
Lời giải thích của Hương Trầm đương nhiên không thể rõ ràng, sự tình cụ thể e rằng bây giờ chỉ có cặp nam nữ kia biết. Ta chỉ là một công chúa nho nhỏ, hài tử chưa đến mười tuổi thì có thể uy hiếp đến ai cơ chứ?
Tóc chưa khô áp vào mặt lạnh toát, đến khi Hương Trầm đẩy nhẹ người, ta mới định thần lại. Nàng đang lo lắng nhìn ta: "Nương nương, mau dậy lau qua tóc, nếu không sẽ cảm lạnh."
Ta gật đầu một cách miễn cưỡng rời giường, để đám cung nữ xoay một vòng, trong mơ hồ nghe Xuân Hoa nói: "Nương nương, cung nữ từ Thanh Vân cung đến, nói Quý phi nương nương mở tiệc trà ở ngự hoa viên. Đem thiếp mời đến Hồng Điệp các chúng ta."
Lại có chuyện gì đây? Hà quý phi ngày thường cũng chẳng giao hảo gì với đám phi tần, hôm nay lại đổi tính?
Tiết trời vào thu hơi se lạnh, ta tùy tiện khoác thêm ngoại bào màu lam, bên trong váy gấp thêu ly đem theo Hương Trầm đi đến ngự hoa viên.
Phát hiện ra nơi này cũng không đông phi tần như ta nghĩ, lại càng ngạc nhiên. Này không giống với cá tính phô trương của Hà Khiết Nhi nhé.
Hành lễ qua lại một lúc, tất cả diễn ra như một bữa tiệc bình thường, lạ là Hoàng hậu cũng không có mặt. Ta nhàm chán ngồi một lúc, liền nhân không ai để ý lặng lẽ lùi ra phía vườn hoa đằng sau để Hương Trầm khi nào có chuyện đến gọi.
Ngồi xuống thảm cỏ xanh mềm mại, tay không ngừng vẽ vòng tròn trên thảm cỏ, ta mệt mỏi nằm ngửa xuống. Gió hiu hiu thổi từng đợt mát lạnh. Một tiếng nói cất lên khiến ta hoảng loạn mở mắt: "Thượng Quan muội xem ra là người không ưa ồn ào náo nhiệt?"
Vội vã ngồi dậy, nhìn về nữ nhân đang bước tới phục trang tím nổi bật, ta cúi người: "Thần thiếp chỉ cảm thấy hoa cỏ nơi đây thật đẹp, không nhịn được bước tới xem. Đã thất lễ với Quý phi rồi."
Hà Khiết Nhi dường như không để lời biện hộ của ta vào tai, nàng chậm chạp lên tiếng: "Thượng Quan tiệp dư dạo này được hoàng thượng sủng ái như vậy lại làm bản cung nhớ đến vị kia."
Ta cảm thấy nàng có dấu hiệu bất thường, trong lòng không hiểu sao giật thót một cái, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời: "Thần thiếp là may mắn được hoàng thượng ưu ái một chút, sao đáng để nhắc tới?"
Vị Quý phi như hoa như ngọc vẫn tiếp tục nói như độc thoại một mình: "Ngươi có biết Thần phi Lã Tâm Như hay không?"
Thầm kêu không ổn, ta đáp lại một cái thận trọng: "Thần thiếp có lẽ chưa có phúc được diện kiến."
Hà Khiết Nhi đột nhiên cười rộ lên, quay sang nhìn thẳng vào ta: " Nàng ta rất có tài. Có thể tống ca ca bổn cung vào đại lao mà không một tốn một chút công sức. Ngươi nói xem, người như vậy sao lại đơn giản bị biếm vào lãnh cung một cách mơ hồ cơ chứ?"
Ta nghi ngờ nhìn nàng, giờ mới phát hiện Hà Khiết Nhi cư nhiên không đem theo cung nữ! Nắm tay âm thầm nắm chặt, ta trả lời cứng nhắc: " Chuyện nương nương nhắc tới, thần thiếp quả thực chưa từng nghe qua."
Khóe môi nàng chợt dâng lên nụ cười lạnh, ta chưa kịp nghĩ xem nụ cười ấy có dụng ý gì, phía sau gáy liền đau nhói, mắt tối sầm. Ngã xuống.
Tỉnh lại trong không gian tối mờ mờ, ta mệt mỏi chớp mắt vài cái, dùng khuỷu tay chống dậy, lại phát hiện cả người dường như không có chút sức lực ngã vật xuống.
Bình ổn lại hơi thở rối loạn, âm thầm vận công liền thất bại phát hiện nội lực đã bị tiêu tán, không làm gì được. Chắc hẳn kẻ ta bắt ta tới đây đã động tay chân với ta. Tuy sợ hãi cùng bất an đang dần nuốt chửng ta, vẫn cố gắng kiềm chế đưa mắt nhìn xung quanh một lượt. Nơi đây không nghi ngờ gì giống như một nhà giam. Nhưng lại tối tăm hơn bình thường.
Nheo mắt theo hướng ánh sáng mờ mờ phát ra, lại cư nhiên là viên dạ minh châu to bằng nắm đấm trẻ em ở góc phòng. Đồ vật trân quý như thế, thực sự không phù hợp với hoàn cảnh hôi hám nơi này.
Không để ta hoang mang quá lâu, tiếng động chói tai của cửa sắt vang lên, tiếng bước chân tiến về phía ta. Hơi thở lạnh lẽo của kẻ đang đến tỏa ra khiến ta cảm giác như đang bị ánh mắt của thú dữ rình mồi theo dõi, rùng mình một cái.
Một nam nhân to lớn mặc hắc y lọt vào tầm mắt ta. Không hiểu sao trong đầu lúc này lại chắc chắn một đáp án duy nhất: nam nhân này chính là người đã gặp Hà Khiết Nhi hôm đó trong lãnh cung. Chưa nói tới việc trước khi bị bắt đi ta đang ở cùng Hà Quý phi. Sự lạnh lẽo đến rợn người này khó ai có thể so sánh với hắn.
Đáng tiếc là tất cả những gì ta biết về hắn cũng chỉ dừng lại ở lần gặp mặt kinh hách hôm ấy. Lúc này, điều ta lo sợ nhất, cũng là tình huống tồi tệ nhất có thể xảy ra chính là: hắn là kẻ đứng đầu Sơn Cốc!
Bàn tay lạnh như băng của nam nhân kia chạm đến cằm ta, kéo lên. Động tác mang tính trêu chọc dùng trên người hắn lại mang theo nguy hiểm khó đề phòng. Giọng nói âm u trong kí ức một lần nữa vang lên, khàn khàn, dường như không bao giờ lên cao âm điệu: "Lưu Hàn Châu?"
Rõ ràng là câu hỏi, lại càng giống như một lời khẳng định. Ta muốn lên tiếng phản bác, cả người lại không có tiền đồ run lên, yếu ớt đến đáng ghét. Hắn nhìn ta một hồi, lạnh nhạt cười khẩy một tiếng, buông ra. Quay lưng đi nói: "Không nghĩ tới một công chúa chân yếu tay mềm như ngươi cũng tốn công sức của chúng ta như vậy."
Nghi ngờ trong lòng đã rõ tới chín phần, lúc này không hiểu sao ta lại dần lấy lại bình tĩnh. Có lẽ đáng sợ nhất cũng tới rồi, ta không còn gì phải sợ nữa.
Nam nhân kia bước ra ngoài, à một tiếng như chợt nhớ ra điều gì, quay lại ngồi xổm xuống cạnh ta: "Ta cũng muốn ngươi chết nhẹ nhàng một chút. Nhưng ngươi có đắc tội với Hà Úy, xem ra không thể nhân nhượng..."
Sau đó nhanh chóng đi ra, không để ý tới ta nữa.
Rõ ràng điều mà tất cả chúng ta không ngờ được chính là, Thiên Vũ phòng bị nghiêm ngặt bên ngoài, cũng đoán không ra Hà Khiết Nhi có liên hệ với Sơn Cốc.
Nhớ đến kim bài trong tay mẫu thân, xem ra Triệu Yến Thư cũng có mối liên hệ nào đó với họ, dù không mờ ám như Hà Khiết Nhi.
Có lẽ chờ đợi trong hoang mang và lo sợ chính là con rắn độc cắn chết con người. Ta nằm như một xác chết đợi người cho ăn uống nơi này ngây ngốc vài ngày, càng thêm nơm nớp lo sợ.
Nơi này chẳng thể phân biệt ngày đêm. Ta chỉ có thể dựa vào giấc ngủ và những bữa ăn để đoán ngày tháng. Dần dần càng trở nên mệt mỏi, giấc ngủ của ta cũng không cố định. Có những lúc mê man không biết gì, lúc tỉnh táo lạ thường ta lại có một ý nghĩ đáng sợ, liệu ta có thể thoát ra ngoài được, hay sẽ mòm mỏi chết đi vô vọng như thế này.
Những lúc như thế, chỉ biết tự nhủ phải cố gắng chịu đựng, kiên cường chờ thời cơ.
Nói thì dễ, nhưng chính ta cũng không biết Thiên Vũ sẽ dựa vào đâu tìm được ta.
Lúc này ta chợt nhận ra, bây giờ người duy nhất có cơ hội cứu ta lại là Thiên Vũ.
Những ngày rất lâu sau đó, lâu đến mức chính ta cũng mất đi khái niệm ngày tháng, cánh cửa sau lưng ta một lần nữa mở ra. Lần này hẳn không còn là tiếng bước chân ẩn giấu nội lực đáng sợ kia, tiếng y phục quét qua mặt đất tiến tới chỗ ta đang nằm.
Đó là Hà Khiết Nhi!
Nàng vẫn một thân y phục đỏ rực rườm rà quen thuộc, nhưng ta nhận ra đây không phải y phục trong cung.
Nàng phóng ánh mắt châm chọc đắc ý nhìn ta, dường như vô cùng hả hê với tình cảnh bây giờ của kẻ đã hãm hại đại ca nàng. Ta lúc này lại có thể bình tĩnh nghĩ tới, kẻ chân chính hại đại ca nàng chính là Thiên Vũ nhé, cũng chẳng phải ta.
Quan sát ta một lượt Hà Khiết Nhi mới mở miệng nói chuyện: "Lưu Hàn Châu, ngươi có thể ngờ tới, bao nhiêu nam nhân bảo vệ ngươi như vậy, cuối cùng lại bị ta tra ra hay không?"
Ta lạnh nhạt trả lời bằng chất giọng đã khàn khàn vì nhiều ngày không lên tiếng: "Chuyện đó thì có ý nghĩa gì?"
Hà Khiết Nhi lại không cho là đúng phản bác: "Vô cùng có ý nghĩa." Lại nghiêm túc gật đầu một cái. Chính ta không hiểu sao trong hoàn cảnh này, lại thấy được nàng có nét gì đó thật trẻ con. Giống như một tiểu hài tử bướng bỉnh.
"Ta nhẫn nhịn Hạ Thiên Vũ nhiều ngày như thế, cuối cùng cũng bắt được nhược điểm của hắn." Rồi nhìn ta như muốn nói, quá có ý nghĩa còn gì.
Ta muốn đáp lại rằng, ta không phải nhược điểm của Thiên Vũ, hắn chẳng qua chỉ có ơn đối với Ngạo quốc mà thôi. Lời nói chua xót lại chẳng thể bật ra khỏi cổ họng. Ta âm thầm thở dài, mặc kệ đi, biết đâu như vậy nàng sẽ lưu lại mạng sống cho con tin là ta. Sẽ đủ lâu đến khi Thiên Vũ cứu ta ra ngoài chứ?
Nghĩ như thế, ta mặc kệ nàng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hà Khiết Nhi cũng trầm mặc một lúc, ta nghe thấy tiếng nàng phân phó: "Đưa nàng ta về Ẩn Minh cư."
Cảm giác cả thân thể bị nhấc lên, ta không hiểu gì nhìn theo ánh mắt sâu hút của Hà Khiết Nhi vẫn đứng trong nơi ta ở trong thời gian vừa rồi.
← Ch. 35 | Ch. 37 → |