Vay nóng Tima

Truyện:Rồng Bay Phượng Múa - Chương 02

Rồng Bay Phượng Múa
Trọn bộ 82 chương
Chương 02
Long Tam phu nhân (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-82)

Siêu sale Shopee


Trần đại phu vội vàng chạy đến, hắn kiểm tra vết thương trên đầu Phượng Trữ xong, xác nhận ngoại thương chuyển biến tốt, tính mạng không có nguy hiểm: Nhưng va chạm này làm hỏng đầu óc, chứng trí nhớ bị đè nén này, hắn cũng không dám nói tiếp: Bệnh này thật kỳ quái, thật là hiếm thấy, hắn làm sao có thể nói Tam phu nhân giả bộ? Có khả năng không phải giả, lại như thế nào giải thích biểu hiện của nàng khác hẳn với bình thường:

Phượng Trữ cũng thật bất đắc dĩ, nhưng may mà nàng có cơm ăn: Ăn no rồi ngủ, nàng cảm thấy thoải mái hơn, vì thế nằm ngã xuống giường lại ngủ:

Nàng cảm thấy những người ở đây sợ là không nói dối, bởi vì một người diễn trò rất dễ dàng, nhiều người cùng diễn trò có vài phần khó khăn, từ đại nương đến tiểu nha hoàn đến đại phu kia, tất cả đều biết nàng, biểu tình giật mình của bọn họ thật sự cũng giống, trên mặt mỗi người nhìn không ra sơ hở:

Cho nên nàng ở đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Đủ loại biểu hiện, nàng cũng không phải người được hoan nghênh, có thể mọi người không thích nàng, nàng cũng có tướng công đi, thân là tướng công, nên che chở nàng, đối với nàng có cái công đạo đi: Nếu không, nàng cũng có nhà mẹ đẻ đi, phu gia không thương nàng, nàng đi về nhà mẹ đẻ:

Trong lòng Phượng Trữ kì thật là có chút hoảng sợ: Nàng bi bệnh, đầu óc trống trơn, cái gì cũng không nhớ nổi, đây đúng là thời điểm cần che chở, cố tình vừa mở mắt, thân lại ở trong một hoàn cảnh chẳng tốt lành gì, nói nàng một chút cũng không khổ sở, quả thật là gạt người: Nàng cũng không còn cách nào a, nàng không biết nàng đã từng ở nơi này làm cái gì, cũng không biết những người này đối với nàng đã làm cái gì, cho nên trước mắt, nàng trừ bỏ cố gắng dưỡng thương cho tốt, yên lặng xem xét bên ngoài, thật đúng là không còn cách nào khác:

Nàng nghĩ, chờ vết thương của nàng tốt lên, nàng có thể hiểu được:

Sự tình cũng không đơn giản như Phượng Trữ nghĩ, từ khi nàng tỉnh lại, trừ bỏ Tiểu Thanh ở một bên chiếu cố, liền không có nửa người đến thăm nàng, ngay cả Dư nương nghiêm khắc kia cũng không có đến: Hỏi Tiểu Thanh, Tiểu Thanh chỉ nói Nhị gia có việc, Tam gia cũng có việc, đại gia không ở nhà, thiết quản sự có việc, Dư nương có việc, tất cả đều có việc:

Nhiều người như vậy, cư nhiên không có một người có việc đến thăm nàng? Phượng Trữ cảm thấy thực mất mát, nàng thì có năng lực gì? Nàng bị thương nghiêm trọng, động một chút liền đau đầu kịch liệt, chỉ có thể một mình đứng trong phòng này, đại đa số thời điểm cũng buồn chán ngủ trên giường:

Tiểu Thanh đúng hạn đưa đồ ăn cho nàng, đưa thuốc, dẫn trần đại phu đến tái khám, nhưng chỉ giới hạn trong bổn phận: Phượng Trữ có rất nhiều thời gian chính mình ngây ngốc, vì thế nàng miên man suy nghĩ, nàng làm nhiều người ghét lắm cho nên toàn gia này mới đối với nàng phản cảm như thế:

Tiểu Thanh nói cho nàng biết, nhà mẹ đẻ nàng là Phượng gia ở hồ châu, tổ tông Long Phượng hai nhà có giao ước, cho nên lão gia tử kia sinh oa nhi, Phượng Trữ gả lại đây đã ba năm:

Cũng là hai nhà có giao ước, vì sao chán ghét nàng như thế? chẳng lẽ là nàng ba năm không sinh được, cho nên phu gia không vui? Phượng Trữ nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy khả năng này rất lớn:

Hơn một tháng sau, Phượng Trữ có thể xuống giường đi lại: Một tháng này, trù bỏ Tiểu Thanh cùng Trần đại phu, nàng không gặp ai bên ngoài: Bất quá nàng đã thử, vẫn là từ Tiểu Thanh hỏi ra manh mối:

Nguyên lại phụ mẫu Long gia cùng mất đi, đại ca Long gia làm quan đương triều, là võ tướng, một năm có đến nửa thời gian không ở nhà, Long đại đã cưới vợ, vợ chồng hai người tình cảm thâm hậu, cho nên long đại xuất môn, đều mang thê tử theo, lúc này hai người cũng không có ở nhà: Long Nhị chủ quản gia nghiệp, nói trắng ra là người làm ăn, sản nghiệp Long gia đều do hắn quản, tỷ như điền sản, cửa hàng, tửu lâu, đều là Long Nhị quản sự:

Vậy tướng công Long Tam của nàng thì sao? Phượng Trữ tò mò, hai ca ca lợi hại như vậy, tướng công nàng hẳn cũng không kém? Phượng Trữ tuy là không có trí nhớ, nhưng một lòng vẫn hướng về tướng công của mình: Chỉ là Tiểu Thanh chỉ nói cho nàng: "Cụ thể Tam gia làm cái gì, nô tỳ cũng không rõ lắm: Dù sao cũng không thường xuyên ở nhà, bất quá bằng hữu của Tam gia đặc biệt nhiều, thường tiếp đón những người này đến trong phủ làm khách:"

Thường không ở nhà, còn thường tiếp bằng hữu đến làm khách? Nghe qua như thế nào cũng giống cái phá sản: Phượng Trữ tự giễu a, nàng không được hoan nghênh, không chừng cùng tướng công nàng có quan hệ?

"Cảm tình ta với tướng công như thế nào?" Lời này mặc dù hỏi ra có chút cổ quái, bất quá Phượng Trữ một chút cũng không xấu hổ, nàng không nhớ rõ nha, đương nhiên phải hỏi:

Cũng may mặc dù Tiểu Thanh không tính là thân cận, nhưng trong khoảng thời gian này ở chung, tựa hồ cũng không phải chán ghét nàng, Tiểu Thanh nói phu nhân trước đây và sau khi bị thương rất khác nhau, cho nên đối với vấn đề Phượng Trữ hỏi, nàng vẫn nguyện đáp lại, "Phu nhân cùng Tam gia cũng không tính là thân cận:"

"Không thân cận đến mức ta bị thương hắn cũng không đến xem ta?"

Chuyện này thực làm cho Phượng Trữ oán niệm rất sâu:

Giọng nói của nàng mang theo cô đơn cùng bi thương làm Tiểu Thanh có chút không đành lòng, một bên nói, "Tam gia bị thương trước phu nhân, vẫn hôn mê bất tỉnh, sau là Dư nương mang Tam gia đi Bách Kiều thành cầu thầy thuốc mới chữa khỏi:"

Phượng Trữ quýnh lên, đánh gãy lời của nàng, "Hắn bị thương ở đâu?"

"Tam gia bị ác nhân bên ngoài gây thương tích, lập tức ngã xuống đụng đầu:"

Phượng Trữ mày liễu khinh giương, nghe qua đúng là vợ chồng đồng mệnh a, nàng cũng bị đánh vào đầu:

"Hắn còn nhớ đi: Còn nhớ rõ ta không?"

"Phu nhân không cần lo lắng, Tam gia đã tốt, có thể chạy nhảy, đầu óc không tổn hao gì: Ngày phu nhân tỉnh lại, Dư nương cùng Tam gia mới về, cho nên có nhiều việc phải xử lí:"

Trong lòng Phượng Trữ đối với tướng công chưa từng gặp mặt này rất là để ý, trong đầu cái gì cũng không có, tình cảnh thê lương cỡ nào, Long phủ lớn như vậy, nàng ngay cả một người thân cận cũng không có: Có cái tướng công, nguyên bản là nên làm bạn, nháo nửa ngày tướng công lại là bại gia tử cả ngày đi ra ngoài, gây chuyện sinh sự không nói, ngay cả thăm nàng cũng chưa từng:

Nếu cảm tỉnh bọn họ lúc trước không tốt, nàng vì sao còn muốn ở nơi mọi người đều chán ghét nàng này? Nàng cảm giác hiện tại chính mình không nên nén giận như vậy: Chẳng lẽ Long gia sợ tổn hại thanh danh, cho nên lãnh đạm đối với nàng, mà không muốn hưu thê cho nàng hồi hương? Hoặc là, nhà mẹ đẻ cũng không dung nàng, nàng không có chỗ để đi? (mất trí mà cũng khôn dữ:)

Dưới chuyện này Phượng Trữ càng muốn đi dạo nơi nơi: Gần nhất nếu nàng gặp người có tâm sự, hiểu chuyện của mình cũng tốt, hai là nều hiểu được cấu tạo trạch lý địa hình nơi này, bố trí sân, có thể đại khái hiểu được quan hệ người cầm quyền nhà này cùng người: Nếu hỏi người không được, có thể từ vật nhìn ra được gì đó:

Phượng Trữ cũng không biết tại sao chính mình cho là vậy, dù sao nàng theo bản năng ra sân, lại phát hiện tiểu viện nàng ở đặt trong tích giác, theo như cái này, thì quả nhiên nàng bị chồng ruồng bỏ a:

Nàng đi dọc theo hành lang thạch lộ viên đi một đường, rất nhanh phát hiện bố cục tòa nhà này, nàng chậm rãi đi tới, đi thảnh thơi, thậm chí đá một ít lá rụng, ném một ít hoa tươi, nàng bị nhốt ở trong vườn thật lâu, hiện tại, cảm thấy nghiễm nhiên thật bình thường:

Trên đường chạm vào một ít phó dịch, bọn họ thấy nàng chỉ thản nhiên hành lễ tiếp đón, cũng không nói một câu vô nghĩa nào xoay người bước đi: Phượng Trữ lắc lắc đầu, xem ra nàng hoàn toàn không được hoan nghênh: Nếu muốn tìm người nói chuyện phiếm, sợ là có chút khó khăn:

Bước được hai bước, Phượng Trữ rốt cuộc phát hiện nàng bị theo dõi, không phải một người, là mấy người, nàng đi một đoạn liền đổi người theo dõi, như vậy không dễ bị phát hiện: Nhưng đây không phải nhà nàng sao? Nàng cư nhiên bị giám thị: Trong lòng Phượng Trữ thực không thoải mái, ác ý nghĩ bị giám thị có đủ hay không, muốn đem nàng ra hay không:

Cước bộ nàng nhanh hơn, hôm nay quyết tâm muốn dạo hết tòa nhà này: Phía trước là đại tạp viện, nhìn giống kho hàng cùng phòng của đầu bếp trong phủ, còn chưa tới giờ cơm, bất quá tại nhà bếp bay ra một trận mùi hương của bánh bao: Phượng Trữ bỗng nhiên cảm thấy bụng thầm thì reo lên, nàng đi vào phòng bếp liền thấy, di, không có người, trên bàn quả thật có cái lồng hấp bay vù vù nhiệt khí, Phượng Trữ mở ra nhìn, trong cái lồng có cả đống bánh bao mập mạp tròn trịa dùng sức hướng nàng phiêu tán hương khí dụ hoặc chờ mong có người thưởng thức:

Nếu như thế, Phượng Trữ thành thật không khách khí bỏ ra chén lớn, trước bắt cái tiểu bánh bao một bên ngửi một bên chép miệng, bánh bao nóng, hương vị thơm làm cho nhãn tình nàng sáng lên: Ngoài cửa xa xa nghe được thanh âm có người nói chuyện, là hướng bên này đi tới, Phượng Trữ mau chân lẹ tay đem cái lồng bánh bao chỉnh lại, cái lồng hấp một lần nữa được bao phủ, sau đó người bên ngoài tiến vào:

Vào cửa trước tiến ra cửa sau, cái gã sai vặt kia khí bất lưu thần bị người bỏ rơi: Phượng Trữ bước nhanh hơn, đem người hoàn toàn bỏ xa, sau đó nàng ôm bát bánh bao, tâm tình tốt lắm:

Vội vã đến trước một hành lang hai tầng, xem mái đình uốn cong, thúy trúc vây xung quanh, hoa cỏ lay động: Phong cảnh nơi này thật là tuyệt đẹp a!

Phượng Trữ liền thích nơi này, nàng nhìn trái nhìn phải, phía trước sân nhà có núi giả canh giữ ở bên trái, phía sau hồ nước tiểu đình đứng ở bên phải, một cái độc kính thông trước lâu, nàng không biết làm sao chính mình hiểu được, nhưng nàng biết cảnh đẹp này là phương pháp bố trí y kỳ trận, ở sau tiểu đình núi giả là trang bị phòng vệ, ngày thường nhìn xinh đẹp, chỉ khi nào có địch xâm nhập, kiến trúc cùng trang sức bài trí đó, cũng là cơ quan đòi mạng:

Phượng Trữ cầm một cái bánh bao đưa lên miệng cắn, vì sao nàng biết? Cái nàng nên biết là tên của nàng, nơi nàng đến, bằng hữu, tướng công nàng là người như thế nào, nhà mẹ đẻ nàng ở đâu, trên người nàng đã xảy ra chuyện gì? Nhưng một chút nàng cũng không biết:

Nàng đang ngẩn người, tự hối tiếc, phía sau đột nhiên toát ra một thanh âm lạnh lùng, "Chỗ này không phải nơi ngươi có thể đến:"

Phượng Trữ ôm bát bánh bao quay đầu, dùng sức ăn ăn, đem một miệng đầy bánh bao nuốt xuống: Nàng nhìn thấy, người vừa nói chuyện với nàng là người trẻ tuổi khoảng hai mươi mấy, lãng mi tinh mục, thân hình thon dài, mặc áo dài màu lam, đai lưng trắng, thắt lưng đeo ngọc dương chi, có chút phong độ của người trí thức, ánh măt sáng ngời, lộ ra khôn khéo: Giờ phút này trên mặt đầy vẻ mất hứng:

Phượng Trữ lui từng bước, trong đầu rỗng tuếch không có nửa điểm ấn tượng với người này, nhưng hiển nhiên hắn biết nàng: Phượng Trữ theo bản năng ôm chặt bát bánh bao, còn thật sự đánh giá đối phương:

Trong mắt đối phương hiện lên kinh ngạc, hiển nhiên không dự đoán được Phượng Trữ lại là tính tình này, chưa từng gặp qua người nào ôm bánh bao lắc lư nơi nơi? Còn hoảng sợ:

Phượng Trữ trầm mặc đánh giá làm cho nam tử kia híp mắt lại, còn nói một lần, "Nơi này không phải nơi ngươi có thể đến:" Phượng Trữ mờ mịt mà chống đỡ, nam tử kia nhìn nàng ôm bát, chậm rãi nói, "Như thế nào, quả thật là không nhớ?"

Phượng Trữ nhìn ánh mắt hắn nhìn nhìn bánh bao, trả lời: "Đói bụng phải ăn thì nhớ rõ, nhưng người trong phủ cùng chuyện lại quên:"

Nam tử cẩn thận đoan trang nhìn biểu tình của nàng, giống như muốn xác định thật giả, "Ngươi cẩn thận ngẫm lại ta là ai, nếu trả lời, ngươi hướng ta dò xét cái gì đó, sẽ lo lắng:"

Trong giọng nói hắn có hướng dẫn, có vô cùng thân thiết, còn nói nàng cùng hắn dò xét này nọ, Phượng Trữ trong lòng vui vẻ, lớn tiếng nói, "Là tướng công của ta?" sắc mặt người nọ lập tức trầm xuống, trong mắt tràn đầy chán ghét cùng châm chọc:

Phượng Trữ hiểu được, "Nga, nguyên lai không phải:" trong lòng nàng tức giận, ồn ào, "Nhị bá thì nhị bá, làm sao cố lộng huyền hư, không tôn trọng đệ muội như vậy:" nàng nhịn không được trừng hắn liếc một cái:

Long Nhị cười lạnh: "Đệ muội trọng thương mới khỏi, nhưng thật ra tinh thần không sai:"

Trong lòng Phượng Trữ thực không thoải mái, "Hoàn hảo, trừng người không cân khí lực:"

Long Nhị bị nghẹn, đối với phản ứng của nàng có chút kinh ngạc, nghĩ nghĩ, ngữ khí bằng phẳng nói, "Vẫn là hảo hảo dưỡng thương cho thỏa đáng, lúc trước ta đã nói với ngươi, nơi này không thể tới:"

"Ta muốn tìm tướng công:" Phượng Trữ cảm thấy cả đầu nghi vấn, vô luận như thế nào, tướng công nên là người nàng thân cận nhất, cho dù cảm tình không tốt, nhưng tốt xấu cũng là vợ chồng, nàng trước cùng tướng công nói rõ ràng, thương lượng nên làm cái gì mới tốt:

Long Nhị lại ngẩn ngơ, cúi đầu nói, "Ngươi cùng lão tam tình cảm không hợp, trước khi bị thương thường tìm ta nói chuyện...::"

Hắn chưa nói xong đã bị Phượng Trữ đánh gãy, "Nhị bá muốn nói ta không tuân thủ nữ tắc, bị ngươi câu dẫn? Cho nên người trong nhà này không vui vẻ với ta, là vì cái này?"

Nàng nhăn mày, nói đến cùng cũng là đem Long Nhị trấn áp: Tốt, người này bị đánh đến choáng váng, nói chuyện cũng không có đầu óc sao? Vẫn là giả ngây giả dại mưu tính cái gì? Còn có, ngốc thì ngốc đi, chính nàng nói nàng không tuân thủ nữ tắc, dựa vào cái gì nói là bị hắn câu dẫn, hắn nhìn qua giống nam nhân không so đo sao? Nếu hắn coi trọng nàng, sẽ không để lão tam thú nàng:

Phượng Trữ quan sát vẻ mặt của hắn, xác nhận không có chuyện như vậy, vỗ ngực: "Hoàn hảo, hoàn hảo, ta không phải nữ nhân xấu xa: Nhị bá về sau nói chuyện nên suy nghĩ một chút, làm hỏng danh dự cô nương gia sẽ không tốt lắm:"

Long Nhị khóe mắt căng ra, rốt cuộc là ai nói chuyện không có đầu óc:

Phượng Trữ thấy Long Nhị không có ý dẫn nàng đi gặp tướng công, cũng không bắt buộc, nói, "Nhị bá tiếp tục đi dạo, ta đi nới khác tìm tướng công:" Nói xong ôm bát đi, vừa đi một bên lại nhét cái bánh bao vào miệng, còn lầm bầm lầu bầu: "Có chút lạnh, thực đáng tiếc, hương vẫn thơm:"

Đợi nàng đi xa, một tên thị vệ nhảy ra cúi đầu thỉnh tội với Long Nhị, "Nàng chạy vào phòng bếp, Lý Kha lạc mất nàng:"

"Nàng làm cái gì?"

"Chính là đi dạo khắp nơi, không tiếp xúc với ai, sau đó vào phòng bếp, sau cùng là nơi này:"

Long Nhị trầm ngâm một lát, thấy thị vệ kia muốn nói lại thôi liền hỏi, "Còn có chuyện gì?"

"Nhị gia, bánh bao điểm tâm ngươi muốn không có, canh trù nói, chờ bột lên men cùng cùng nhân bánh, sợ là đến thời điểm cơm chiều bánh bao mới có thể xong:"

"Không có?" Long Nhị nhớ tới Phượng Trữ kia ôm bát bánh bao, hiển nhiên nàng ăn thật sự vui vẻ:

"Dạ, canh trù nói, hắn chỉ đi khố phòng sửa sang lại đôi chút, lại hồi phòng bếp chờ bánh bao sôi, vừa mở ra liền phát hiện không thấy:"

Long Nhị khóe mắt lại căng ra, nữ tử này, đầu óc bị đánh choáng váng, cư nhiên lại dám trộm bánh bao của hắn:


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-82)