Càn quét
← Ch.590 | Ch.592 → |
Lúc này, cả người Tiêu Hoa Bân đã bê bết máu, bị thương rất nặng, trông như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Lâm Hàn đứng sau thấy thế, sắc mặt cũng trở nên khó coi, bên quân liên minh rõ ràng đã nhận ra điều đó.
Nếu để bên kia đổi Tiêu Hoa Bân đi thì những cao thủ ngã xuống ban nãy của họ đều trở thành công cốc, vì vậy, họ mới vội vàng rút ngắn khoảng thời gian luân phiên giữa hai tốp.
Còn bên nhà họ Tiêu lại khác, bởi vì ở cửa động nên khó mà đổi người một cách nhanh chóng được.
Kể từ đó, nhà họ Tiêu không kịp thay Tiêu Hoa Bân đi, sau đó ông ta chắc chắn sẽ ngã xuống. Kế tiếp, những cao thủ nhà họ Tiêu sẽ nhanh chóng đuối sức, cuối cùng bị bên quân liên minh hạ gục.
Sau khi tốp thứ 3 kết thúc, cả người Tiêu Hoa Bân lung la lung lay, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Các cao thủ nhà họ Tiêu vội vàng định đổi người, nhưng bên liên minh đã xông lên, hoàn toàn không cho bên này chút thời gian nào cả.
Nếu bên nhà họ Tiêu thay Tiêu Hoa Bân ra, tất nhiên sẽ khiến cho 4 cao thủ còn lại không kịp ngăn cản quân liên minh, từ đó dẫn đến tổn thất rất lớn.
Tiêu Hoa Bân cũng hiểu được điều này, giơ tay đẩy một cao thủ nhà họ Tiêu đang tính dìu ông ta xuống, quát: "Tôi vẫn còn có thể đánh!"
Lúc này, 4 cao thủ trong tốp đầu tiên của nhà họ Tiêu đều rơm rớm nước mắt, nhưng vẫn phải xông lên tấn công 5 cao thủ bên liên minh, chỉ có nhanh chóng hạ gục bọn họ thì mới ngăn họ giết chết Tiêu Hoa Bân.
Những cao thủ của nhà họ Tiêu ở đằng sau thấy thế thì đều sốt ruột.
"Đám quân liên minh kia thật xảo quyệt, hoàn toàn không cho chúng ta có thời gian thay người!"
"Không thể cứ tiếp tục như vậy được, ông hai chắc chắn sẽ bị giết mất!"
"Ông hai có ơn dạy dỗ với chúng ta, chúng ta không thể trơ mắt đứng nhìn được!"
Tức thì, những cao thủ nhà họ Tiêu ở đằng sau đều đi tới trước mặt Lâm Hàn.
Có vài người dứt khoát quỳ xuống, mấy người còn lại cũng quỳ theo.
"Cậu Lâm, tôi cầu xin cậu, hãy cứu ông hai đi!"
"Chúng tôi thật sự bó tay rồi. Cậu lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ có cách cứu ông hai đúng không?"
"Chỉ cần cậu chịu cứu ông ấy, thì bảo chúng tôi làm gì cũng được!"
Lâm Hàn nghe vậy cũng sửng sốt, tuy tình hình lúc này có chút gay go, cực kỳ bất lợi với nhà họ Tiêu, nhưng không phải không có biện pháp cứu Tiêu Hoa Bân.
Nhưng mà, làm thế sẽ tổn thất rất lớn.
Nói là cứu Tiêu Hoa Bân chứ thực ra là dùng tính mạng của những người còn lại để đổi lấy mạng ông ta, hơn nữa, ít nhất cũng phải mười mạng người.
Trong lúc Lâm Hàn đang do dự thì có vài ánh đèn sáng choang chiếu đến từ đằng xa, mấy chục bóng người đang chạy về phía này với tốc độ cực nhanh. Bọn họ chính là Uông Nghĩa cùng quân cứu viện!
"Là đám Uông Nghĩa đến, chúng ta lao ra là có thể cứu ông hai của mấy người!", Lâm Hàn hô lớn.
Nếu là ban nãy, thì chỉ có thể cử một số cao thủ nhà họ Tiêu xông lên ngăn cản, đồng nghĩa với xả thân chịu chết, để tranh thủ thời gian thay Tiêu Hoa Bân xuống.
Nhưng giờ lại khác, Uông Nghĩa đã dẫn theo một đám cao thủ đến chi viện, Lâm Hàn bèn bảo các cao thủ nhà họ Tiêu trực tiếp xông ra, cũng đồng nghĩa với việc cứu Tiêu Hoa Bân.
Nếu quân cứu viện không đến thì lao ra chẳng khác gì là đi chịu chết cả.
Các cao thủ nhà họ Tiêu thấy thế đều vô cùng kích động, không ngờ quân cứu viện lại đến nhanh như vậy!
Bên quân liên minh lập tức hơi hoảng loạn, ban đầu bọn họ tưởng rằng nhà họ Tiêu cử ra nhiều cao thủ như thế đã là dốc hết vốn liếng rồi, không ngờ lại còn có nhiều người như thế đến giúp đỡ.
"Tôi không tin nhà họ Tiêu lại có thể lấy ra được nhiều cao thủ như thế, quân cứu viện kia chắc chắn chỉ là những tay đấm bình thường thôi, số lượng còn không bằng bên ta. Các tay đấm bình thường xông lên xử lý bọn họ, những cao thủ còn lại tiếp tục đối phó nhà họ Tiêu cho tôi!", một tên cầm đầu quân liên minh nói.
"Vâng!". quân liên minh đồng thanh đáp rồi xông lên.
Nhưng mà, những tay đấm bình thường vừa mới sáp vô đánh nhau với quân cứu viện đã cảm thấy không đúng.
Những người kia hoàn toàn không phải tay đấm bình thường, người nào người nấy đều là cao thủ, hơn nữa còn cực kỳ lợi hại, dường như còn mạnh hơn đám cao thủ nhà họ Tiêu nữa, cái này thì sao mà họ đối phó được đây?
Tình thế lập tức xoay chuyển.
Những tay đấm bình thường của quân liên minh hoàn toàn không ngăn cản được các cao thủ do Uông Nghĩa mang đến.
Mặc dù bọn họ đông hơn, nhưng bốn năm tay đấm bình thường cũng không địch lại một cao thủ bên Uông Nghĩa thì sao mà đánh đấm gì nữa?
Những cao thủ do Uông Nghĩa dẫn đến lập tức như hổ xông vào bầy dê, đập tan mặt trận quân liên minh, rồi xông thẳng về phía cửa động.
Thấy người của hai bên đang đánh nhau ở cửa động, Uông Nghĩa vội vàng ra lệnh: "Mau, mau đến hỗ trợ, tuyệt đối không thể để cậu Lâm bị thương!"
Tức thì, những cao thủ dưới trướng Uông Nghĩa tựa như phát điên xông về phía cửa động.
Bên quân liên minh cũng có rất nhiều cao thủ, nhưng mặt bằng chung lại yếu hơn đám Uông Nghĩa, lại không ngờ bọn họ có thể giải quyết những tay đấm bình thường kia nhanh như vậy, rồi xông thẳng tới đây, nên đã trở tay không kịp.
Hơn nữa, những cao thủ nhà họ Tiêu bên trong động lại giống như phát điên xông ra ngoài, làm quân liên minh nhất thời không chống trả nổi.
Nếu dựa theo thực lực chân chính của hai phe, có lẽ vốn là có thể đánh ngang tay, nhưng bởi vì trước sau đều có địch nên bọn họ đã trở nên rối loạn. Cộng thêm với việc bây giờ những tay đấm bình thường đã chẳng còn tác dụng gì nữa, trái lại còn ảnh hưởng đến cao thủ quân liên minh, nên tình thế lập tức nghiêng về một phía. Gần như là những cao thủ do Uông Nghĩa mang đến cùng cao thủ bên nhà họ Tiêu đồng loạt tàn sát cao thủ bên liên minh.
Uông Nghĩa nhìn thấy Lâm Hàn bèn vội vàng giải quyết mấy cao thủ bên liên minh đang chặn đường, vụt qua đám người hỗn loạn chạy tới bên cạnh anh.
"Cậu Lâm, cậu không sao chứ? Ngại quá, chúng tôi đã đến chậm", Uông Nghĩa lo lắng nói, khi anh ta bắt đầu xuất phát từ thành phố Phụng Thiên, Trương Thiên Sơn đã từng dặn, bất kể kế hoạch lần này của Lâm Hàn có thành công hay không thì bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ được Lâm Hàn. Đây là lệnh mà Uông Nghĩa phải chấp hành.
"Tôi có thể bị gì chứ?", Lâm Hàn cười lắc đầu nói: "Mau giải quyết hết đám quân liên minh kia đi!"
"Vâng!"
Xác định Lâm Hàn quả thật không sao, Uông Nghĩa mới yên tâm, rồi vội vàng xông vào đối phó quân liên minh.
Nói là chiến đấu chứ thực chất lại là một bên đang tàn sát bên còn lại.
Tuy phe liên minh cũng có rất nhiều cao thủ, tổng thể thực lực rất mạnh, nhưng trước sau đều có địch nên đã bị rối loạn thế trận. Lúc này, cả đám đều muốn chạy trốn, chẳng tâm trí đâu mà chiến đấu.
Tiếng hét thảm thiết không ngừng vọng lại, những tay đấm bình thường trong quân liên minh giống như là vật hy sinh chẳng có cơ hội chống trả, lần lượt ngã xuống.
Cho dù là cao thủ, tuy là mạnh đấy, nhưng dưới sự tấn công của những cao thủ do Uông Nghĩa mang đến và bên phía nhà họ Tiêu cũng không thể chống chọi nổi, từng người từng người một đều bị hạ gục.
Lúc này, mặc dù Tiêu Hoa Bân đã bị thương rất nặng, cả người đầy máu, nhưng vẫn cứ xông lên giúp mọi người chém giết quân liên minh.
Những cao thủ nhà họ Tiêu muốn ngăn ông ta lại, nhưng hiển nhiên là không ngăn được con người cứng đầu như Tiêu Hoa Bân, chỉ đành cử ra mấy người đối phó với cao thủ liên minh xung quanh ông ta. Nếu Tiêu Hoa Bân không chịu nổi, bọn họ sẽ vội vàng xông đến giúp đỡ, để đảm bảo ông ta sẽ không xảy ra chuyện gì bất trắc.
← Ch. 590 | Ch. 592 → |