Ch.02 → |
Từng dải nắng rực rỡ xuyên qua những tán cây, vắt ngang khu rừng râm rạp tựa như những dải lụa vàng sáng, chiếu lên người một nam nhân lực lưỡng đang nằm trên tảng đá. Giữa trưa mùa hè, cả khu rừng ngập trong tiếng côn trùng rả rích, nam tử kia gối đầu trên hai cánh tay, hoàn toàn hưởng thụ giờ phút yên bình hiếm có. Hắn lim dim hai mắt, trên miệng còn ngậm một nhánh cỏ đuôi chó đong đưa qua lại. Nếu không tính đến khuôn mặt dọa người dữ tợn của hắn thì khung cảnh có thể coi là rất hài hòa.
Kể từ khi nhà của hắn bị "ai đó" đánh sập, hắn thường xuyên sống cảnh màn trời chiều đất như thế này. Thấm thoắt cũng đã vài năm, quanh chân núi Thanh Sơn không còn một bóng yêu tinh nào, bọn chúng bởi vì bị một con đại yêu ức hiếp, lũ lượt kéo nhau rời khỏi núi hết rồi.
Rết tinh nằm bắt chéo chân, bàn chân trần bẩn thỉu vung vẩy. Hắn mặc loại y phục hết sức tầm thường bằng vải gai, áo đen quần lam, ẩn ẩn sau lớp vải thô là cơ bắp cuồn cuộn. Vạt áo trước hở ra, lớp lông đen mỏng trên ngực như ẩn hiện, tóc dài cột thành một túm ở đằng sau, trên mặt lại lằn ranh toàn sẹo ghê người, khiến cho ai gặp hắn cũng bất giác quay đi, không muốn trực tiếp đối diện.
Hắn sống hơn ngàn năm, cũng đã dọa được không ít người, bọn họ không sợ hãi hắn thì cũng là ghét bỏ hắn, duy chỉ có một ngươi...
"Rết thúc thúc!... Áiiii...!!!!"
Hắn ôm trán thở dài ngao ngán, bật một cái liền ngồi thẳng dậy, bàn tay tùy tiện đưa ra, vừa vặn bắt được đai lưng của kẻ vừa la hét, thân hình nho nhỏ khựng lại giữa không trung, cái mũi xinh xinh của kẻ kia chỉ cách một tấc là sẽ chạm mặt đất.
"Đã nói bao nhiêu lần là không được ngự kiếm bay lung tung hả?"
Hắn lầu bầu lắc lắc tay, tiểu cô nương bị hắn treo lơ lửng chới với giữa không trung la oai oái, tuổi còn nhỏ mà liều lĩnh chẳng kém ai, nếu hắn không bắt nàng lại kịp thời, khuôn mặt khả ái kia còn không bét nhè rồi sao?
"Ha ha... Ta trốn giờ nghỉ trưa xuống đây với thúc mà..."
Tiểu cô nương chừng bảy tám tuổi, mặc một thân phấn hồng linh động cười cười, trên đầu búi hai búi tóc nhỏ, một bên tóc còn cài một nhánh hồng mai, thắt lưng bị hắn túm ở đằng sau, chân tay quơ quơ loạn xạ. Hắn không kiên nhẫn thả tay ra, tiểu cô nương lập tức rơi cái bịch xuống đất, cả người bị vùi trong thảm lá khô. Nàng kêu "Ái!" một tiếng, lúc ngẩng mặt, lên trong mồm còn ngậm vài xác lá.
"Thúc thật chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả!" Nàng nhổ đất cát trong miệng ra, hậm hực đứng lên phủi phủi y phục, sau đó chạy lại nhặt thanh kiếm bị rơi lăn lóc ở đằng xa.
Tiểu cô nương đứng thẳng cũng chỉ cao đến đầu gối hắn, cây kiếm ôm trong tay lại cao quá đầu nàng, lưỡi kiếm đen huyền sắc bén, linh quang quanh thân kiếm chốc chốc lại rung lên cảnh báo yêu tinh trước mặt.
Ừ... Cây kiếm này cũng tắm không ít máu của hắn đâu, thi thoảng lúc trời mưa hắn vẫn còn thấy toàn thân ngứa ngáy, sẹo trên người quá nửa đều do kẻ sở hữu kiếm này chém hắn mà ra.
"Mặc kiếm của mẫu thân ngươi đâu phải loại dễ thuần, ngươi muốn dùng nó ngự kiếm, còn sớm trăm năm nữa."
Phải! Tiểu cô nương đáng yêu khả ái này không phải ai khác, chính là tiểu Song Linh, nhi nữ của Hoa Linh thượng tiên phái Thanh Thanh đại danh đỉnh đỉnh. Mà hắn với phụ thân của nàng... cũng có vài chục năm "giao tình".
Hắn vò đầu đứa nhỏ, giọng điệu quở trách nhưng trong mắt lại ôn nhu mềm mại cùng lo lắng không yên, cây kiếm quá to so với cơ thể nhỏ xíu của nàng, đã vậy linh lực lại rất lớn, nàng căn bản không thể chế ngự được nó. Nếu nàng chỉ ngự kiếm đến chỗ hắn thì còn được, nhưng nếu nàng đi xa hơn... tới lúc đó... hắn lại phải xách đít chạy theo...
"Rết thúc, ta thèm gà rừng quay, chúng ta đi săn gà rừng được không?" Tiểu Song Linh trèo lên tảng đã ngồi cạnh hắn, giọng nói ngây thơ chất chứa kì vọng, thu thủy long lanh, môi hồng chúm chím chu ra, len lén nuốt nước miếng ực một cái...
Con nhóc ham ăn... Hắn hừ mũi, thật chẳng hiểu đám phàm nhân trên Thanh Sơn tu luyện thế nào. Hắn từ khi có linh tính đã không còn ăn mặn, chay tịnh cả ngàn năm mới có được ngày hôm này. Ấy vậy mà con nhóc này, thậm chí cả mẫu thân Thượng tiên của nàng lại lấy việc ăn thịt làm chủ đạo, tu chân nhưng không chay tịnh, thế mà pháp lực vẫn tăng vù vù!
Thật sự hết sức bất công mà!
Ch. 02 → |