Vay nóng Tinvay

Truyện:Rơi Vào Tay Ác Nam - Chương 05

Rơi Vào Tay Ác Nam
Trọn bộ 22 chương
Chương 05
0.00
(0 votes)


Chương (1-22)

Siêu sale Lazada


"Đừng đi, Uyển Lăng." Hạ Vũ Lâm nắm chặt tay nha hoàn, sợ nàng đẩy mình ra ra.

"Tiểu thư, không được đâu. Nếu ta không đi Hạ công tử sẽ càng rống to, đến lúc đó tiểu thư lại sợ tới mức cả người đổ mồ hôi lạnh."

"Nhưng mà ta sợ."

Tuy rằng bộ dạng hắn cao cường như vậy, có lẽ hắn là nam nhân tuấn tú nhất mà nàng thấy qua, nhưng hắn là người xa lạ, hơn nữa làm sao có thể nắm lấy người xa lạ.

Uyển Lăng cầm tay nàng, ủng hộ nói:"Tiểu thư, hãy nói chuyện với hắn, hỏi hắn muốn giam lỏng chúng ta tới khi nào -"

"Mặc khác tuỳ cơ hành động, nhưng trước đó tiểu thư nhà ngươi có thể thản nhiên chung đụng với ta, ta sẽ không để nàng rời đi." Tiếng cười của Hạ Ngạn Quân vang lên.

Chủ tớ hai người vừa quay đầu lại, một thân cẩm bào Hạ Ngạn Quân phất tay áo bước lên lầu các, khuôn mặt tuấn dật phi phàm tràn đầy ý cười.

"Hạ công tử, xin ngươi để chúng ta rời đi được không?" Uyển Lăng quỳ xuống, dập đầu thỉnh cầu.

"Ta đã nói rất rõ ràng, có thể sớm rời đi một chút hay không, toàn bộ phải xem tiểu thư nhà ngươi."Con ngươi trêu ghẹo của hắn lại bắt đầu hướng về phía Hạ Vũ Lâm đang phát run.

Một thân y phục phấn hồng dài, nàng là thiên kim cao quý thanh tao lịch sự thật sự làm động lòng người, để cho người ta muốn ôm nàng vào trong ngực an ủi một phen.

Hạ Vũ Lâm biết hắn đang đánh giá nàng, tuy rằng ánh mắt của nàng không có nhìn thẳng mắt hắn, nhưng ánh mắt nóng rực dường như mang theo lực sát thương, nàng cảm thấy được một ngọn gió lạnh từ lòng bàn chân chạy tới lưng, cả người nàng run rẩy không ngừng giống như muốn ngất đi.

"Không cho phép té xỉu!" Nụ cười trên mặt Hạ Ngạn Quân lập tức ngừng lại, giọng nói lạnh lùng lập tức bay ra.

Hạ Vũ Lâm hít một ngụm khí lạnh, theo bản năng chạy đến trong long Uyển Lăng tìm kiếm bảo hộ.

Hắn nhướng mày lên, "Buông nàng ra."

"Hạ công tử." Mặt Uyển Lăng lộ vẻ cầu xin, "Nhưng mà tiểu thư nhà ta .... nàng -"

"Nàng cũng coi như được ta huấn luyện một tháng, ngươi không thấy nàng vừa rồi vốn muốn ngất đi nhưng ta vừa quát, nàng liền sợ tới mức không dám ngất xỉu nửa." Nói đến đây, vẻ mặt hắn tràn đầy tự hào.

Như vậy có thể đắc ý sao? Nàng lắc đầu, "Hạ công tử đừng có dọa tiểu thư nhà ta?"

"Lời của ngươi quá cả gan."

"Ack - thật xin lỗi -"

"Đi xuống đi, ngươi cũng nên để cho ta huấn luyện nàng them một chút, ngươi xuống lầu đi?" Hắn xem xét liếc nàng một cái.

"Dạ!" Nàng vừa nói vừa vỗ vỗ bả vai nhỏ bé và yếu ớt của tiểu thư, lẩm bẩm:"Tiểu thư cũng phải dũng cảm lên."

"Không!" Nàng ngạnh thanh trả lời, hốc mắt lại đỏ.

Hạ Ngạn Quân giương mày rậm lên, "Các ngươi thật sự rất nhiều lời!" Nói xong, hắn đột nhiên dùng lực nắm lấy cánh tay của Hạ Vũ Lâm, kéo nàng vào trong ngực mình, một tay ôm nàng thật chặt rồi thi triển khinh công, ôm lấy nàng từ cửa sổ bay đi.

"Tiểu thư! Tiểu thư, Hạ công tử, tiểu thư nhà ta sợ cao, xin ngài thương xót, buông tha nàng đi! Hạ công tử!"

Uyển Lăng khổ sở lên tiếng khóc kêu, nhưng sớm không thấy thân ảnh hai người.

Mấy ngày gần đây ở Tụ Hoa Quán có mất tên nha dịch bận thường phục được Tào Tông Lệ an bài canh giữ ở đó, nhìn thấy Hạ Ngạn Quân ôm lấy Hạ Vũ Lâm thi triển khinh công đi về phương bắc, bọn họ vội vàng sai người hồi phủ nha báo cho Tào Tông Lệ biết.

※※※

Hạ Vũ Lâm toàn thân cứng ngắc, mặt màu xám tro, nàng nhìn dưới chân một mảnh ngọn cây xanh biếc, nàng cảm thấy không thở nổi, hai tay của nàng theo bản năng ôm chặt Hạ Ngạn Quân, nguyên nhân là nàng chỉ sợ chính mình sẽ ngã xuống thế là đi đời nhà ma.

"Tự nói với chính mình, đừng ngất xỉu đi, bằng không -"Con ngươi trên khuôn mặt tuấn mỹ của Hạ Ngạn Quân chợt lóe lên một trò đùa dai.

"Không...... không thì...... Thế nào?" Vẻ mặt nàng cầu xin, khóc nức nở hỏi.

"Thiếu gia ta chán chơi trò ngất xỉu rồi, cho nên phải sửa quy tắc trò chơi một chút, nàng mà ngất một lần thì ngón tay của nha hoàn nàng tự dưng sẽ ít đi một ngón."

Khí lạnh từ từ tản ra, khuôn mặt nàng tái nhợt như tờ giấy.

Hắn cười tà vỗ nhẹ hai má của nàng, "Ta đưa nàng đến một nơi rất đẹp, đừng làm khuôn mặt như vậy nha."

Nàng rơi lệ lã chã, yên lặng không nói gì.

Hạ Ngạn Quân cười đến có chút giảo hoạt, hắn ôm lấy nàng cố ý làm vài lần tung người lên, người trong ngực vài lần cứng đờ, hắn đưa tay ôm chặt hơn nữa.

Hắn phát ra tiếng cười cuồng vọng đắc ý, sau khi lướt qua một khu rừng rậm, một c thế ngoại đào nguyên bỗng nhiên đập vào mi mắt, mà ánh mắt của hắn đã sớm thấy vẻ mặt ổn định của tiểu mỹ nhân trong ngực, bởi vậy hắn cũng không bỏ qua vẻ mặt kinh ngạc của nàng.

"Đây là bí mật của ta nha, chỉ có nữ nhân của ta mới có thể đến, mà nàng hẳn nên biết ám hiệu của ta đi?"

Hắn vừa nói vừa đem nàng đưa tới trước rừng hoa đào nở đầy hoa màu hồng, màu trắng.

Hạ Vũ Lâm mắt thấy ánh sáng ngọc rực rỡ rừng hoa đào, mặt tràn đầy kinh ngạc căn bản không đưa lời hắn nói vào trong tai, chỉ không nén nổi tình cảm nhìn cánh hoa đào rơi như tuyết bay trong mưa.

Hai con ngươi của hắn sâu thẳm như có đều suy nghĩ nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu. Lúc cánh hoa đào bay phất qua, nàng nhìn giống như tiên tử thuần khiết giữa rừng hoa đào......

Trong con ngươi của hắn chợt lóe lên một tia dục vọng, không đụng nàng là phí của trời!

Hắn sải bước về phía nàng, khi nàng kinh ngạc chú ý tới hắn đang đến gần, hai tay của hắn mạnh mà có lực gắt gao ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của nàng, bất ngờ lúc nàng không kịp phòng bị, đôi môi ấm áp của hắn mạnh ngăn chặn cánh môi anh đào khẽ nhếch kinh ngạc của nàng, đầu của nàng nháy mắt trống rỗng, sắc mặt bi thảm, toàn thân cứng ngắc, chỉ có thể bất lực để hắn tùy ý cuồng nhiệt mãnh liệt cướp đoạt lấy môi đỏ mọng của nàng.

Nàng rất sợ hãi nhưng mà nàng không dám động, thậm chí cả một tiếng cứu mạng nàng cũng không la lên được, toàn thân nàng lạnh như băng, một số gần như xụi lơ.

"Ta biết mùi vị của nàng nhất định rất ngon." Hắn vừa dán lên cánh môi của nàng vừa thì thào nói nhỏ.

"Buông...... Buông ra...... Buông." Nàng nặng ra thanh âm thấp như muỗi vằn.

"Tại sao phải buông? Trò chơi đã chơi một thời gian, dù sao cũng phải có một chút lễ vật để thưởng chứ."

"Ta...... Ta không phải lễ vật."

"Đối với ta mà nói, nàng chính là lễ vật trời cao cho ta."

"Không...... Không, ngươi không phải là con của tướng quân sao? Vì sao......"

"Vì sao dám làm chuyện xâm phạm nàng à?" Hắn mỉm cười, hướng sát về phía mặt nàng nói, "Bởi vì nàng rất mê người, làm người ta muốn phạm tội."

Nói xong, hắn tiếp tục đoạt lấy cặp môi thơm của nàng, ôm lấy thân thể cứng ngắc nằm ngang trên thảm cỏ hoa, hắn nằm phía trên người nàng cảm thụ thân thể mềm mại.

Tuy rằng cách một lớp y phục nhưng hắn bao trùm ở trên người nàng khiến cho nàng không yên bất an từng trận sợ run, nàng từng nghĩ muốn ngất đi nhưng nàng tự nói với chính mình không được ngất, một khi nàng mất ngón tay của Uyển Lăng sẽ ít đi một ngón......

Nhưng nàng thật sự rất khổ sở, hắn rất nặng ép tới nàng không thể hít thở.

"Ta...... Ta thể thở nha, ngươi rất nặng a." Nàng nuốt sợ hãi nghẹn ở cổ họng xuống, nhưng vẫn không cách nào ngừng hoảng sợ hai hàng nước mắt rơi xuống hai má.

"Phải không? Ta sẽ đặt lên người nàng một nửa thể trọng, nhưng nàng phải nhìn thẳng vào mắt ta, cũng phải từ đầu tới đuôi nhìn ta thật rõ ràng."

Nàng hít một ngụm khí lạnh, "Ta — ta không dám."

"Nếu không dám, ta đây liền tiếp tục đè ép."

"Được.... được......được......" Nàng kinh hoảng gật đầu lien tục.

Hạ Ngạn Quân hoạt động thân mình, đem hơn phân nửa thân thể dời đi khỏi thân thể mềm mại mê người kia, nhưng vẫn giam giữ cẩn thận thân thể nhỏ bé và yếu ớt của nàng ở trên thảm cỏ.

"Nhìn ta."

Nàng chau đôi môi sưng đỏ trơn bóng, ánh mắt kinh hoàng thật cẩn thận chuyển qua khuôn mặt tuấn mỹ bất phàm của hắn, hai mày kiếm như núi, một đôi con ngươi đen mang theo nụ cười tà cuồng vọng, sống mũi cũng cao anh tuấn như núi, còn có đôi môi đỏ mọng mang theo nụ cười bướng bỉnh, mà cặp môi đó vừa rồi dán sát vào chính mình -

Khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đỏ lên nàng vội vàng cúi đầu xuống, nhưng khi nhìn đến một nửa thân mình hắn đặt ở trên người chính mình, nàng mặt càng đỏ hơn......

"Nhìn xong rồi sao, bằng không ta muốn tiếp tục 'Muốn làm gì thì làm'." Giọng nói của hắn tràn đầy uy hiếp, nhưng trong ánh mắt chỉ thấy nồng đậm nụ cười trêu cợt.

Khuôn mặt nàng buộc chặt, nhát gan nước mắt lại lần nửa rơi xuống xuống.

"Nếu còn khóc nửa, ta sẽ sờ hết cả người nàng nha."

Mắt hạnh của nàng trợn lên, một giọt lệ nóng tùy ý rơi xuống, trong sạch của nàng bị hủy, nàng sống còn có ý nghĩa gì? Nàng hé miệng ra, đang muốn cắn lưỡi tự sát, nhưng Hạ Ngạn Quân nhìn thấu ý đồ của nàng, vẻ mặt phút chốc biến đổi, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc kịp thời điểm huyệt đạo trên người cứu cái mạng nhỏ của nàng.

"Ta không muốn sống!" Nàng khóc hô lên, bởi vì nàng cùng đại ca đại tỷ cũng có tập võ nghệ, cho nên nàng biết hắn đang điểm huyệt đạo của mình, nhưng vì sao muốn ngăn cản nàng nha?

"Hừ! Thật ra nàng một chút cũng không nhát gan, còn dám cắn lưỡi tự sát." Hắn bị nàng dọa cả người đổ mồ hôi lạnh.

"Giải huyệt đạo của ta, buông ra!"

Hắn cong khóe miệng cười, "Nàng cũng biết ta điểm huyệt đạo của nàng?"

Nàng đáng thương gật đầu.

"Vậy cũng tốt, bất quá nàng tốt nhất đừng làm chuyện điên rồ nữa, bằng không ta chơi thấy không vui sẽ quay đầu tìm nha hoàn của nàng để chơi nha."

"Ngươi -" Trong mắt nàng phát ra hỏa trừng mắt nhìn hắn. Trong vòng mười năm qua nàng không biết cái gì gọi là tức giận, nhưng tên Hạ Ngạn Quân trước mắt này đã thành công khơi dậy lửa giận đầu tiền trong cuộc đời nàng.

"Nàng là đóa nhà được bảo vệ tốt trong nhà kính, ở bên ngoài nàng mới biết được sinh mệnh có gió có mưa, từ đó nàng sẽ từ từ lột xác để không phải là một tiểu quỷ nhát gan nửa."

Nàng kinh ngạc nhìn hắn, lúc này hắn xem ra lại tiêu sái nho nhã, thanh lịch đoan chính.

Hắn rốt cuộc là sao nha?

"Hạ Vũ lâm! Cho ta thời gian để cho ta đem mặt khác trong chỗ sâu nhất trong tâm linh nàng ra ngoài."

Giọng hắn trầm thấp giống như có chứa thôi miên, nàng căng thẳng tim không ngừng đập thình thịch, có một dòng nước ấm mong đợi lưu động trong người nàng......

Ngón tay của Hạ Ngạn Quân nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt mỹ lệ rồi nở nụ cười thật tươi như mùa xuân ấm áp.

Ngón tay mềm nhẹ lướt qua làm cho nàng kinh hoàng tim nhanh chóng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nàng không biết loại thần hồn điên đảo này tựa như ảo mộng dịu dàng làm cho người ta thoải mái như thế, nàng dường như đã quên một khắc trước bản thân hoảng sợ bị hắn xâm phạm, còn muốn cắn lưỡi tự sát......

"hừ......" Cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng khoái mã đi đến.

Mày rậm của hắn níu chặt dựng thẳng tai nghe, số ngựa đến không ít khoảng chừng hai mươi người.

Nhưng mà nơi này chính là vùng đất tư nhân của tướng quân phủ, đám người tiện xông vào này lá gan quả không nhỏ.

Hắn rất nhanh đứng dậy, đồng thời kéo nàng lên. Sau khi liếc mắt nhìn thấy một cây anh đào tươi tốt, hắn ôm nàng, thi triển khinh công, hai người trốn ở trên tán cây.

"Ta...... Ta sợ cao." Nàng nuốt một chút nước miếng.

"Đúng lúc, vừa vặn có cơ hội chinh phục nó." Hắn cười kêu ngạo một tiếng, nhưng lại lập tức cảm thấy nàng lại bắt đầu run rẩy không ngừng.

Hắn cúi đầu, thấy khuôn mặt nàng lại trắng bệch đến dọa người, sau đó hắn ôm nàng càng chặt hơn

"Hắn — bọn họ muốn đánh chiếc sao?"

"Có lẽ."

"Sẽ đổ máu sao?"

Hắn nở nụ cười, "Nếu đánh nhau thì đổ máu là chuyện bình thường."

Nàng liều mình lắc đầu, "Không, một khi ta nhìn thấy máu dù có nhịn xuống cũng sẽ sợ tới mức bất tỉnh."

"Thật phiền toái, " Hắn liếc mắt nhìn nàng một cái, "Ta đây cho phép nàng lúc này bất tỉnh."

Nàng sửng sốt."Nhưng lúc này lại không biết làm thế nào để ngất xỉu nha?" Vừa rồi bị hắn mang theo bay tới bay lui, độ cao này giống như không dọa được nàng bất tỉnh.

"Tốt lắm, nàng nói cho ta biết nàng sợ gì nhất?"

"Sợ tối, sợ đao, sợ máu, sợ rống lớn, sợ cao, sợ cãi nhau, sợ rắn, sợ sâu lông -"

"Tốt lắm, nàng ngẩng đầu nhìn xem." Hắn đột nhiên cắt đứt lời của nàng, chỉa chỉa phía sau nàng.

Nàng không có nghĩ vừa quay đầu lại, đã thấy đến một con sâu lông đang xù lông trên nhánh cây, mặt nàng tái mét phát ra một tiếng thét chói tai đồng thời cũng ngất đi.

Như vậy là tốt rồi! Hắn cười một tiếng, đem nàng đang hôn mê đặt ngang trên một cành cây lớn, sau đó kéo đai lưng của nàng, đem nàng cột vào cành cây để tránh cho nàng đột nhiên bừng tỉnh, nghiêng người, té xuống đất.

Làm xong mọi việc, hắn lúc này mới chuyên tâm nhìn chăm chú đến cửa vào rừng hoa đào.

Dám phá hư hắn chuyện tốt của Hạ Ngạn Quân ta, đại khái ăn no không muốn sống!

Bất quá khó có được người đập phá, hắn có thể nhân cơ hội luyện thêm võ công, nhưng lo lắng nhất chính là tiểu mỹ nhân đang ngủ trên cây, hắn tốt nhất vẫn là tốc chiến tốc thắng.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-22)