Vay nóng Tima

Truyện:Quy Tắc Bẫy Tập Thể - Chương 21

Quy Tắc Bẫy Tập Thể
Trọn bộ 54 chương
Chương 21
Tay trong tay anh đi dạo cùng tôi
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)

Siêu sale Shopee


Ngồi đần trong khách sạn đến phát chán, ta cũng không dám đi trêu chọc An công tử, ngày đó sau khi ta tỉnh rượu thấy được sắc mặt anh ta rất kém cỏi, phỏng chừng là do chuyện hợp đồng kia bị ta giảo cho thất bại.

Cũng không biết là hợp đồng trị giá bao nhiêu, nếu chỉ là làm ăn nhỏ lẻ thì thật đúng là làm cho ta không có tí nào cảm giác thành tựu, nếu thật là mua bán lớn thì ta đây lại thảm rồi, lần này có nên thật sự thu dọn gánh nặng chạy lấy người không đây?

Mấy ngày nay, ta quan sát An công tử thật cẩn thận, điểm tâm đều phải hận không thể đưa đến trên giường cho anh ta ăn, chỉ sợ anh ta tức giận rồi sau đó ta sẽ thất nghiệp luôn, hiện tại ta phi thường cần một công việc, bởi vì ta còn nợ An công tử tiền cơ mà.

"Tô Nhuận!" An công tử lại gọi ta.

Ta lon ton chạy tới, cười nịnh nọt, "An công tử có gì phân phó a?"

Mặt An công tử vẫn không có chút thay đổi nói: "Gặp đối tác."

Vẫn là đối tác lần trước, lúc này đúng vào thời điểm ăn cơm, không có ai uống rượu, ánh mắt bọn họ nhìn ta có chút lóe lên, toàn bộ quá trình ký hợp đồng thực bình thản, thậm chí còn nghiêm túc, đều không có quá nhiều lời nói, ký hợp đồng, ăn cơm, sau đó tan.

An công tử đi ở phía trước, ta đi theo đằng sau, vừa muốn giơ tay gọi xe, An công tử đã ngắt lời ta: "Đi tản bộ đi."

"Không về sao?"

An công tử gật đầu: "Uống nhiều, đầu hơi choáng váng, đi cho tỉnh rượu."

Hôm nay anh ta uống rượu sao? Chẳng lẽ trí nhớ của ta xuất hiện triệu chứng thác loạn?

Cũng không có hỏi nhiều, lãnh đạo chính là tổ tông, ta phải đi theo làm tùy tùng cung đưa.

"Cô tới công ty đã bao lâu rồi?"

"Không bao lâu, dù sao lâu hơn so với anh."

An công tử cười cười, "Tô Nhuận, vậy cô đã học được cái gì?"

Trong giây lát nhìn đến anh ta tươi cười, ta còn thực không thích ứng kịp, nếu nói theo một câu mang đầy phong cách Quỳnh Dao thì thế giới của ta đều phải sụp đổ, thế nhưng lại nở nụ cười với ta, cười sáng lạn như vậy, quyến rũ như vậy, quả thực như là heo mẹ từ ái với heo con vậy, đây là An công tử sao? Xem ra thật sự là đã uống nhiều.

An Tùy Dụ thấy ta không nói lời nào, lại hỏi: "Cái gì cũng không học được sao?"

Ta sửng sốt, nhanh chóng tổ chức lại ngôn ngữ bản thân, "Sao có thể a! Tôi vừa bước ra khỏi cửa trường đại học liền tiến nhập một công ty tốt như vậy, làm cho tôi cảm nhận được chính mình là nhỏ bé như thế nào, ở đây những lợi ích mà tôi nhận được không phải là ít, tôi đã biết làm một người hữu dụng đối với xã hội là như thế nào, tôi hiểu được..."

"Thế hả? Người hữu ích đối với xã hội sao? Tô Nhuận, sao tôi lại cảm thấy cô là đang trả thù xã hội vậy?"

Bị anh ta ngắt lời, ta bĩu môi, anh ta chính là có tật xấu này, luôn không để cho ta nói hết lời. Đôi mắt nhỏ mất hồn của anh ta bay tới bay lui làm cho cả người ta cảm thấy khó chịu.

An công tử trạc trạc đầu ta, "Cô a! Chính là vĩnh viễn cũng không thông suốt! Vẫn giống như trước kia vậy, cái gì cũng đều không hiểu, thấy ai cũng cảm thấy là thân nhân là người tốt, bị người bán cô còn phải cảm kích người nọ cho cô nơi ký thác tinh thần."

Gì hả? Toàn thân ta ngứa ngáy khó chịu, sao lại có thể tổn hại người khác như thế a!

An công tử liếc nhìn ta một cái, "Không phục sao?"

Đầu ta nóng lên, cũng không quản anh ta có phải là thủ trưởng của ta hay không, ta nói: "Cũng có lẽ, tôi chính là xem ai đều giống người tốt, cho nên nhận sai anh."

"Tô Nhuận, ra khỏi cửa trường học, vốn không có người nào là tuyệt đối tốt hay xấu, cô có thể nói xem cái gì kêu là người xấu sao? Mỗi người ở bên cạnh cô, cô có thể phân chia rõ ràng sao? Có người chưa từng giết người đốt nhà, thậm chí có đôi khi còn rất chan hòa thân ái, nhưng là người này thường xuyên hãm hại cô, cô nói xem đây là người tốt hay là người xấu? Lại ví dụ như, người này đã làm rất nhiều chuyện bất nghĩa, nhưng lại cố tình đối với cô tốt lắm, khắp nơi giúp cô, người kia, lại là người tốt hay là người xấu?"

An công tử lôi kéo ta yên lặng đi về phía trước, vừa đi vừa giảng giải cho ta nghe, ta như lọt vào trong sương mù, lại một lần nữa cảm giác được, thật sự là anh ta đã uống nhiều.

"Hiểu chưa?" Anh ta hỏi lại.

Ta than thở một câu, "Còn không phải đều là người!"

An công tử thở dài, "Cô như vậy phỏng chừng rất khó thăng chức. Tô Nhuận, không hại người đồng thời cũng phải bảo đảm chính mình sẽ không bị người khác hại mới được."

"Rốt cuộc anh muốn nói gì a? Đừng quanh co lòng vòng, cũng không phải là trẻ con hai ba tuổi, nói trắng ra một chút đi." Ta giận, ta cảm thấy, anh ta là đang quanh co lòng vòng mắng ta ngu xuẩn.

"Không có gì, chính là đột nhiên muốn nhắc nhở cô mấy câu mà thôi."

"Anh có chứng bệnh vọng tưởng bị hại có phải hay không? An công tử ngài là xuyên qua ư? Trước kia sống ở trong môi trường đấu tranh quyền lực sao? Hoặc là, gia đình của anh thực phức tạp? Từ nhỏ đã có người cướp miếng ăn với anh ư? Sao tôi cảm thấy anh bi quan như vậy, trong mắt anh chẳng lẽ không có người tốt sao?" Ta vỗ vỗ bả vai An công tử, "Có rảnh đi ra ngoài nhiều một chút, nhận thức một ít bạn bè, tầm nhìn rộng rãi ra một chút, hãy hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp đi. Công ty có nhiều đồng nghiệp tốt như vậy cơ mà, có thời gian cùng nhau đi chơi, đừng ngồi đần một mình, dễ dàng nghẹn ra bệnh đó!"

An công tử nhìn ta, ánh mắt kia tất cả là bất đắc dĩ, cuối cùng anh ta phiên cái xem thường, "Tô Nhuận, cô thật sự là chết như thế nào cũng không biết!"

"Anh có ý tứ gì?"

"Còn nhớ rõ Lâm Lâm không?"

Ta gật gật đầu, sao lại không nhớ rõ chứ, ngày đó hai người này ăn cơm bên ngoài rồi trở về, thật là ngọt ngào a, An công tử còn tự mình đưa tờ giấy nhỏ tới. Nhưng là ta chợt nghĩ sao lại nhắc lại cơ chứ?

"Nhớ rõ lần đó các cô tổ chức họp báo thiếu một cái hồng bao không?"

Ta lại gật đầu.

"Cô không nghĩ tới sao lại thiếu ư?"

"Anh cũng đừng nói cho tôi là Lâm Lâm cầm nhé."

"Vậy cô có nghĩ tới hay không, vì sao ngày hôm sau chị Khổng lại biết, hơn nữa lại sớm làm khó dễ?"

"Ý của anh là Lâm Lâm mật báo?"

"Cuối cùng thì có động não. Tô Nhuận, nếu cô không có nói trước cho tôi biết, ngày đó tôi sẽ mất mặt. Người của tôi để xảy ra vấn đề, thế nhưng tôi lại không biết, mấy tổ trưởng đều ở đó, mặt tôi quét rác, nếu thực để xảy ra chuyện này, tôi cũng khó thăng chức."

Ta âm thầm nghĩ mà sợ, cũng may lúc ấy ta nhát gan nói ra, bằng không thật đúng là gây phiền toái cho An công tử.

Nhưng ta lại không rõ, nếu An công tử biết rõ Lâm Lâm có vấn đề, làm sao còn thân mật với cô ta như vậy?

Đại khái là anh ta xem hiểu nghi vấn của ta, tiếp tục lôi kéo ta chậm rãi bước đi, "Khi đó tôi là tổ trưởng, bất quá là tạm thời mà thôi, sớm muộn gì thì tôi cũng sẽ thăng chức, mấy tổ trưởng cũng đều biết. Cho nên bọn họ sẽ không hy vọng giữa một đám sắp trở thành nhân viên chính thức các cô có tâm phúc của tôi, tôi càng đối với ai tốt, bọn họ lại càng không hy vọng người đó lưu lại, ngược lại, tôi càng chán ghét ai, bọn họ sẽ lưu lại người đó. Hiểu chưa?"

Ta trừng mắt nhìn anh ta, hơn nửa ngày mới nói: "Để cho tôi tiêu hóa hết đã."

"Đầu heo!" An công tử lại một lần nữa dùng sức trạc ta.

Ta nghiến răng nghiến lợi, tay anh ta là làm bằng cái gì vậy, đã từng luyện đại lực kim cương chưởng sao? Nhưng là ngay sau đó ánh mắt ta đảo qua, phát hiện một vấn đề, anh ta chính đang lôi kéo tay ta, còn mười ngón đan vào, ta giơ nắm tay của chúng ta lên, quơ quơ ở trước mắt anh ta, "Anh làm gì đây?"

An công tử thản nhiên nhìn ta một cái, "Sợ cô lạc đường. Tốt lắm, chúng ta đến rồi."

Anh ta buông lỏng tay của ta ra, đi một mình tiến vào khách sạn.

Ta một đường chạy chậm theo sau, "Này này này! An công tử anh chiếm tiện nghi của tôi a!Anh sẽ không phải là thật sự thầm mến tôi đấy chứ? Anh cứ thừa nhận đi, không dọa người đâu, thật sự đấy!"

An công tử đột nhiên dừng hình, xoay người lại, ta còn bởi vì quán tính cùng với tự thân nô tính, liều mạng hướng tới anh ta phóng đi, không ngờ, dưới chân không bám sát, lập tức đánh lên ngực anh ta, bị bắn ngược lại một cái, sau đó mông bắt đầu trở thành vật rơi tự do, ta vừa mới chuẩn bị làm một cái động tác xoay người yêu cầu cao độ, An công tử đột nhiên vươn hai tay ra.

Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, chỉ nghe rắc một tiếng, gót giầy của ta gẫy đôi, cũng bởi vì ta xoay người, anh ta cũng không có giữ chặt ta, ta như trước ngồi ở trên đất, cổ chân đau đớn.

"Cô trốn cái gì hả?!" Khi An công tử đổ ập xuống chính là thốt ra một câu mắng, sau đó mới ngồi xổm dậy, định kéo ta đứng lên.

Ta trừng anh ta, trong lòng lại bắt đầu ủy khuất phiếm chua, buồn nôn giống như say xe, ức chế không được. Ta vung tay anh ta ra, cự tuyệt sư giúp đỡ.

An công tử mờ mịt nhìn ta.

"Tự tôi có thể đứng lên."

Ta cố gắng muốn đứng dậy, cổ chân lại đau lợi hại, một chút khí lực cũng không sử dụng được, cho nên kết quả là ta lại ngã sấp xuống, lúc này thì tạo hình phi thường khó coi, đưa tới người có mặt trong đại sảnh chú ý.

"Đừng nháo nữa, có nhiều người đang nhìn đó." An công tử còn cố ý muốn tới kéo ta đứng dậy.

Những lời nói này làm trong lòng ta có loại cảm giác khác thường, hình như là ấm áp? Nhưng là không được vài phút ta lại nghe đến An công tử nói, "Nhanh đứng lên, đừng làm cho công ty mất mặt."

Ta ngã! Thủ trưởng cái kiểu gì đây! Thế là ta không thèm đứng dậy, ngồi dưới đất, oán niệm nhìn anh ta.

"Rốt cuộc cô có đứng dậy hay không?"

"Giầy của tôi hỏng rồi! Thực đắt tiền đó! Công ty chi trả cho sao?"

"Chi trả."

"Ta thế này có tính là tai nạn lao động không?"

"Tính..."

"Tiền thuốc men có chi trả hay không?"

"Cô còn muốn làm gì?"

Ta vừa lòng cười cười, vươn tay đến, "Không có, phù tôi đứng dậy đi!"

An công tử híp mắt lại, giận dữ đứng dậy, tự mình đi rồi.

Tay của ta cứng ngắc ở giữa không trung, nhìn bóng dáng mất hồn của anh ta, vụt một cái đứng bật dậy, cũng không quản chân có đau hay không, đuổi theo bước chân của anh ta, vội vàng hô to: "An công tử anh đừng đi a!"

An công tử nhìn phía trước không chớp mắt, hỏi ta: "Giầy cô hỏng rồi cơ mà."

Theo trực giác ta cảm thấy An công tử đang tức giận, lãnh đạo tức giận là sẽ không có thứ tốt để ăn, nên ta vội nói: "Việc nhỏ thôi, trở về tôi tự mình mua một đôi."

An công tử 'à' một tiếng, lại hỏi, "Thế có tính là tai nạn lao động hay không?"

"Tính... Cũng có thể không tính."

"Có cần phải chi trả tiền thuốc men cho cô hay không?"

"Này... Cũng có thể có cũng có thể... Không cần, hắc hắc, thương nhẹ mà."

An công tử rốt cục quay đầu nhìn ta một cái, "Nguyên lai không cần a, tôi còn đang tính trở về làm cho tài vụ chi trả tiền thuốc men đấy, không cần thì thôi, vậy thì cô trở về nghỉ ngơi cho tốt đi."

Hả? Ta nhất thời hóa đá, An công tử anh chơi đểu tôi!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-54)