Bí mật
← Ch.086 | Ch.088 → |
Edit: Tiểu Sa
Beta: Hazjk + Ami
Nhà họ Trang xảy ra chuyện, Kỷ Tùy nửa chữ cũng không đề cập đến.
Đây cũng không phải chuyện tốt gì, nghĩ chắc anh cũng không muốn nói với với cô, cho nên Triệu Ngu cũng không chủ động hỏi tới.
Một tuần sau, Triệu Ngu nhận được email của thám tử tư, những người mà Trang Diệc Tình thuê để đánh người tạm thời chưa tìm được, nhưng người phụ nữ bị đánh thì tình hình chuyển biến xấu và đã chết ở bệnh viện - cô gái này trước đó có làm giải phẫu, có động thủ cũng không ai biết.
Đây nên là ngộ sát đi?
Nhìn chằm chằm email một lúc lâu, bỗng nhiên Triệu Ngu nhếch mép cười. Đặt ở trêи người người khác thì là ngộ sát, còn đến trêи người Trang Diệc Tình, thì đó là vô tội.
Cô ta là người đứng đằng sau mà lại vô tội, thì tất cả những người liên quan đến cũng có thể thoát tội, còn về phần người nhà của người chết, cũng không biết hiện tại là tình cảnh gì.
Thật đúng là một cốt truyện quen thuộc.
Mà trong đó, hẳn là cũng có công lao của Hứa Thừa Ngôn cùng Kỷ Tùy nhỉ? Thậm chí là... Có cả công lao của Trang Diệp? Tuy rằng anh đang ở nước ngoài, nhưng chắc chắn anh cũng sẽ đứng về phía chị gái ruột của mình.
Giờ phút này, Triệu Ngu đột nhiên cảm thấy ghê tởm.
Những người có thân phận cao quý đó, thoạt nhìn luôn là những người đàn ông cao không thể với tới, kỳ thật trong xương cốt đều dơ bẩn như nhau.
Bọn họ chỉ để ý người mà bản thân quan tâm, chỉ để ý đến lợi ích của bản thân, cái gọi là công bằng và công đạo căn bản không tồn tại.
"Này, cô làm sao vậy? Đã ngây người lâu lắm rồi đấy?" Vương Kỷ duỗi tay quơ quơ trước mặt Triệu Ngu: "Thật không phải bị Hạ Nam nói trúng rồi chứ, người nào đó không đi làm, cô liền tâm thần không yên rồi?"
Triệu Ngu phục hồi tinh thần lại từ trong sự hoảng hốt rồi cười lắc đầu: "Đừng nghe Hạ Nam nói bừa, sao có thể chứ?"
Người nào đó mà Vương Kỷ nói, chính là chỉ Tiết Tử Ngang. Ngày đó sau khi rời khỏi biệt thự của Tiết Trạm, anh liền không xuất hiện nữa, nghe nói là nghỉ phép dài hạn, nhìn dáng vẻ ngày đó của anh đúng thật là đã chịu đả kϊƈɦ rất lớn.
Vương Kỷ chậm rãi uống một ngụm cà phê, liếc mắt nhìn văn phòng đóng chặt cửa của Tiết Trạm, lại một lần nữa đặt tầm mắt rơi xuống trêи mặt Triệu Ngu: "Cô cùng phó chủ tịch Tiết, rốt cuộc là thật hay giả? Nếu nói là giả, thì sếp của chúng ta cũng quá nhàn rỗi, lại cùng cô chơi loại trò chơi này? Dùng sự hiểu biết của tôi đối với anh ta, anh ta không nhàm chán như vậy. Nếu nói là thật thì xem trạng thái gần đây nhất của hai người cũng không giống nha."
Triệu Ngu bĩu môi: "Ai mà biết được?"
Ngược lại không phải trả lời cho có lệ với Vương Kỷ, mà là cô thật sự không biết quan hệ hiện tại giữa cô và Tiết Trạm là gì.
Tạm thời không cần phải diễn nữa sao? Dù sao tuần này Tiết Tử Ngang không có tới công ty, cô cùng Tiết Trạm cũng không cần tiếp tục diễn kịch, thế cho nên liền khôi phục lại quan hệ công việc bình thường giữa cấp trêи cùng trợ lý.
Còn về chuyện hôn môi buổi sáng ngày hôm đó, Tiết Trạm không đề cập tới, cô cũng xem như chưa từng xảy ra.
Chỉ là khi đối mặt với Tiết Trạm, cô có thêm vài phần cẩn thận, cô căn bản không có biện pháp xác định có phải là anh nổi lên lòng nghi ngờ với cô hay không và đã biết bao nhiêu chuyện về cô.
Giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền, hiện tại cô cũng chỉ có thể làm như thế.
Hôm nay Tiết Trạm dẫn người đi tham gia một hoạt động của một hiệp hội ngành sản xuất, sáng sớm cũng chưa đến văn phòng, hiện tại ban thư ký chỉ còn hai người là Triệu Ngu cùng Vương Kỷ, ngược lại thích hợp để các cô nói chuyện phiếm.
Hạ Nam ra ngoài làm việc không bao lâu đã trở lại, nhìn qua có vẻ hưng phấn, mới vừa ngồi vào chỗ liền liếc mắt cameras trêи đỉnh đầu và hỏi Vương Kỷ: "Cái kia có phải hư rồi không?"
Vương Kỷ gật đầu: "Chị đã cố ý đến phòng điều khiển xác nhận qua, đúng là hư rồi, vẫn chưa đổi cái mới."
"Vậy thì tốt quá." Hạ Nam lập tức không màng đến hình tượng mà vặn vẹo trêи chỗ ngồi, chân vừa đặt xuống liền kéo ghế dựa đến chỗ Triệu Ngu cùng Vương Kỷ, lấy điện thoại di động ra nói: "Em đây cho các chị xem một thứ."
Vương Kỷ vẻ mặt cười xấu xa: "Em gái nhỏ, không phải là em muốn nhân thời gian đi làm kéo chúng tôi đi xem phim đấy chứ?"
"Đúng vậy, nhưng mà không phải là phim màu hồng, mà là phim tình yêu cay đắng, à, cũng không đúng, nói đúng ra không phải là xem mà là nghe." Hạ Nam cười thần bí bật giao diện ghi âm lên, ánh mắt nhìn về phía Triệu Ngu càng là ý vị thâm trường: "Nghe một đoạn ghi âm tình yêu đau khổ cảm động đất trời."
Sau khi ấn phát đoạn ghi âm, thanh âm đầu tiên nghe được là một giọng nữ nghiêm khắc: "Người phụ nữ đã bị cướp đi không đáng để con tốn tâm tư, có bản lĩnh thì học chú nhỏ của con đi, nhìn xem dạng đàn ông nào mới có thể làm cho phụ nữ cam tâm tình nguyện đi theo. Chú con có thể quản lý Hoa Kim là dựa vào chính bản lĩnh của chú ấy, còn con thì sao? Con là Phó giám đốc, là dựa vào cái gì mới có được? Nếu không phải vì thân phận cháu đích tôn của nhà họ Tiết, con cho rằng con có thể ngồi vị trí gì ở Hoa Xán? Con cho rằng những cô gái đó còn có thể vây quanh con như ruồi bọ nữa không?"
Triệu Ngu sửng sốt một chút, theo bản năng cùng Vương Kỷ liếc nhau. Thanh âm này các cô đều nhận ra được, chính là tổng giám đốc Hoa Thị, mẹ của Tiết Tử Ngang - Lưu Linh.
Vương Kỷ chọc chọc cánh tay của Hạ Nam: "Người trẻ tuổi đúng là lớn gan, Lưu tổng nói chuyện mà em cũng dám lén ghi âm lại?"
Hạ Nam bày vẻ mặt vô tội: "Không phải là em cố ý, bởi vì trùng hợp đụng phải, không nhịn được, các chị nghe tiếp đi, phía sau mới là trọng điểm."
Âm thanh ồn ào ngắn ngủi qua đi, tựa hồ là Lưu Linh thở dài một tiếng, hỏi: "Con thật sự thích Triệu Ngu kia như vậy?"
"Thích... Đương nhiên thích... Con yêu cô ấy, con chính là yêu cô ấy, nếu con không cưới được cô ấy, các người ai cũng đừng nghĩ cướp đi, Tiết Trạm cũng không được..." Đây là thanh âm của Tiết Tử Ngang, chỉ là nghe vào liền biết giọng điệu của anh không thích hợp.
Đón nhận ánh mắt nghi hoặc của Triệu Ngu, Hạ Nam đắc ý nhướng mày: "Anh ta uống say, thời điểm em đi xuống vừa vặn nhìn thấy, say đến rối tinh rối mù làm cho Lưu tổng rất tức giận, nhưng mà người uống say thì nói lời thật lòng, lời này chính chị đánh giá thử. Vốn dĩ trước đó còn có một đoạn anh ta bày tỏ tình cảm với chị, đáng tiếc em không chuẩn bị tốt, không kịp ghi lại, dù sao thì em nghe xong còn rất cảm động."
Vương Kỷ tức giận nhìn Hạ Nam: "Nhanh như vậy em đã muốn làm phản? Còn nói tốt cho anh ta?"
Hạ Nam nhún vai: "Em cảm thấy như vậy, sếp của em hiện tại rất thảm, nghe anh ta nói như vậy, đối với chị Triệu Ngu cũng là có tình cảm thật, cho nên... Chị Triệu Ngu, hay là chị cho anh ta một cơ hội hòa hảo đi? Em còn chờ chị gả vào hào môn rồi dẫn em đi xem một chút cuộc sống sinh hoạt của nhà hào môn trong truyền thuyết a."
Triệu Ngu tự giễu mà cười cười: "Đừng nghĩ nhiều quá, tôi là dân thường, không dám mơ mộng hão huyền."
Mà đúng thật là cô không nghĩ tới Tiết Tử Ngang lại có tình cảm với cô nhiều như vậy, nhưng hiện tại cô chỉ để ý tình cảm này đối với cô có còn giá trị lợi dụng hay không.
Khi Tiết Trạm trở về công ty đã là 3 giờ chiều, hoạt động cũng chưa kết thúc, đám người Cố Thư Dương anh dẫn theo vẫn ở lại hiện trường, chỗ thư ký vẫn quạnh quẽ ít người.
Tiết Tử Ngang không có ở đây, một mình Hạ Nam bận rộn đủ thứ chuyện, Vương Kỷ cũng bị Tiết Trạm phân phó đi làm việc khác, khi Lưu Linh đi lên tìm Tiết Trạm, bên ngoài văn phòng cũng chỉ có một mình Triệu Ngu.
Dù sao thì trước nay vị nữ tổng mặt lạnh này chưa từng xem cô giống như con dâu tương lai, thế cho nên khi chạm mặt trong công ty, Triệu Ngu cũng không xấu hổ, chỉ công thức hóa mà mỉm cười chào hỏi.
Lấy thân phận của Lưu Linh, đến văn phòng của Tiết Trạm cũng không cần hẹn trước cùng thông báo, nhìn bà đẩy cửa đi vào, Triệu Ngu liền tự giác đi pha trà, sau khi đứng dậy mới phát hiện, việc đó không quan trọng.
Trong nháy mắt, trong đầu Triệu Ngu đột nhiên hiện lên lời Vương Kỷ vừa nói, máy theo dõi hỏng rồi, còn chưa đổi cái mới. Mà cô cơ hồ cũng đoán được, Tiết Trạm vừa trở về Lưu Linh liền vội vàng đi lên, chuyện hai người nói tới chắc chắn có liên quan đến cô.
Do dự vài giây, nhìn khắp xung quanh, Triệu Ngu rốt cuộc đánh bạo, lặng lẽ tới gần văn phòng, lẳng lặng đứng ở cửa nghe động tĩnh bên trong.
"Em nói sẽ sớm làm cho cô ta rời công ty, vì sao lại đổi ý?" Đây là giọng nói của Lưu Linh, nghe ra là ngữ khí chất vấn, mà "cô ta" hẳn chính là chỉ Triệu Ngu.
"Chị cảm thấy đuổi cô ấy đi thì có thể giải quyết vấn đề sao? Tính tình của Tiết Tử Ngang ra sao, chị hiểu rõ ràng hơn so với em, càng làm cho nó không tìm thấy người, nó càng sốt ruột càng nhớ thương, để người ở lại bên cạnh nó, thời gian lâu dài, tự nhiên nó sẽ chán." Giọng điệu của Tiết Trạm bình đạm, không có cảm tình gì.
"Hiện tại nó chán sao? Tối hôm qua còn đi uống say đến không biết gì mà đánh nhau với người ta, sáng nay chị cho người tìm nó trở về, em có biết mấy ngày nay rất nhiều lần suýt chút nữa là nó phải vào bệnh viện rồi hay không? Tiết Trạm, em nói thật với chị đi, em giữ Triệu Ngu lại công ty, rốt cuộc là vì Tử Ngang hay là vì chính em? Chẳng lẽ em thật sự coi trọng cô gái kia sao?"
"Em coi trọng dạng phụ nữ gì, hình như cũng không liên quan đến chị dâu."
"Phải, không liên quan đến chị, chuyện của em, một người ngoài như chị làm sao có tư cách quản? Nhưng em coi trọng ai cũng được, sao còn muốn đoạt phụ nữ với Tử Ngang? Nó là cháu trai ruột của em, là con trai duy nhất của anh trai em, em đừng quên anh trai của em đã chết như thế nào..."
"Lưu tổng." Lưu Linh còn chưa nói dứt lời, Tiết Trạm đã lạnh giọng đánh gãy, trong giọng nói là sự sắc bén mà Triệu Ngu chưa bao giờ nghe qua.
Trong một khoảnh khắc, văn phòng rơi vào im lặng ngắn ngủi, khi Triệu Ngu suy xét muốn nhanh chóng rời đi, lại nghe Lưu Linh ở bên trong thở dài một tiếng: "Phải, tất cả đều là chị sai, chị không nên bắt em chia sẻ trách nhiệm với chị, em vốn dĩ vô tội, là chị không biết liêm sỉ mà quyến rũ em, là chị... Nhưng mà Tiết Trạm, Tử Ngang con trai duy nhất của anh trai em, nếu mà nói về máu mủ ruột rà thì..."
"Em hiểu rõ." Giọng nói của Tiết Trạm đã bớt gay gắt hơn trước và nghe ra có chút mệt mỏi: "Trước nay em đều không muốn làm tổn thương nó. Nhưng nó bị các người thương yêu chiều chuộng đến hư hỏng, không gánh vác công vệc, không quyết đoán, căn bản là không thể quản lý công ty, nếu thật sự là vì tốt cho nó, cũng đừng tiếp tục dung túng cho nó cả ngày gây chuyện không làm việc đàng hoàng. Còn nữa, Triệu Ngu, chưa chắc là một người tốt, chị cũng không cần phải bởi vì nghe Tử Ngang nói mấy câu mà liền mềm lòng, chuyện này, em tự có chừng mực."
Nghe được một câu cuối cùng, Triệu Ngu còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại từ trong khϊế͙p͙ sợ bỗng nhiên rùng mình.
Tiết Trạm quả nhiên đã hoài nghi cô
← Ch. 086 | Ch. 088 → |