Vay nóng Tinvay

Truyện:Quyền Quý Ngũ Chỉ Sơn - Chương 15

Quyền Quý Ngũ Chỉ Sơn
Trọn bộ 87 chương
Chương 15
Nàng là quan quyến, cần phải tham gia tiệc
0.00
(0 votes)


Chương (1-87)

Siêu sale Shopee


Thẩm Vãn quay về Cố phủ với những nghi ngờ chồng chất, vừa bước vào cửa thì liền bị mẹ Cố vui mừng hớn hở kéo vào phòng.

"Vãn nương, e là nhà họ Cố chúng ta đúng như những gì con nói, vận may sắp đến rồi! Hôm nay, ngay khi con vừa rời phủ, phu nhân của phủ thị lang liền phái người tới truyền lời, nói là sáng ngày mai hẹn con cùng đến cửa hiệu tơ lụa để xem vải, nhờ con đến xem giúp."

Mẹ Cố tự mình vui vẻ nói: "Đây đâu phải là muốn xem vải, rõ ràng là muốn mượn chuyện này để qua lại với chúng ta. Lát nữa ta sẽ sai người đến nói với ông chủ Lý, nhất định phải để cho ông ấy lấy kỹ các xấp vải của Như Ý phường ở Giang Nam, rồi chọn vài màu sắc đẹp để bày ra, Ngu phu nhân đó nhìn trúng xấp nào thì đưa cho bà ấy xấp đó, nhưng tuyệt đối không được nhận tiền của người ta."

Nghĩ đi nghĩ lại rồi vội nói: "Sáng ngày mai ta sẽ đến cửa hiệu tơ lụa trước để đợi, như vậy cũng tỏ ra trang trọng hơn, người ta đường đường là phu nhân của phủ thị lang có lòng đến kết giao, chúng ta không thể thất lễ được.".

Thẩm Vãn cuối cùng cũng hoàn hồn từ trong đống tin tức. Không khỏi giật mình nói: "Ngu phu nhân của phủ thị lang?"

Mẹ Cố vui vẻ nói: "Đúng vậy, chính là chủ mẫu của phủ thị lang, Ngu phu nhân. Người ta là người rất tôn quý, còn có cáo mệnh Tam phẩm thục nhân, có thể chủ động kết giao với chúng ta, quả thật là phúc của nhà họ Cố chúng ta."

Thẩm Vãn nhanh chóng suy nghĩ trong lòng một lượt, nhìn thế nào thì năm trăm lượng bạc trước kia của nàng cũng coi như đã lấp đầy lòng tham của bà ta, mà tướng công của nàng đã phục khởi, tướng công của các nàng cùng làm việc ở nha thự, lần thăm dò này của Ngu phu nhân hẳn là không phải mượn lần này để gây chuyện hoặc vơ vét tiền bạc, nếu không ăn cùng thì có phần hơi khó coi.

Chắc là Binh bộ thị lang đó thấy tướng công của nàng lọt vào mắt xanh của quan trên, nên dặn dò phu nhân qua lại kết giao.

Tự đáy lòng, Thẩm Vãn cũng cảm thấy an tâm, nghĩ rằng phu nhân phủ thị lang có thể chủ động kết giao dù sao cũng là chuyện tốt, gương mặt liền thả lỏng cười nói: "Mẹ yên tâm, ngày mai con nhất định sẽ khiến Ngu phu nhân đó trở về trong sự hài lòng."

Giờ Tuất hai khắc, Cố Lập Hiên quay về với mùi rượu khắp người.

Thẩm Vãn vẫn lau người chải đầu rửa mặt cho hắn như thường lệ, sau khi lau rửa cho hắn xong, nàng hạ màn trướng rồi lên giường nằm.

Vì có tâm sự nên sau khi nằm xuống nàng cũng ngủ không được, cố gắng nhớ lại trang phục và thân hình của đôi chủ tớ gặp ở hiệu sách hôm nay, trong lòng thầm nghĩ đợi ngày mai rảnh rỗi nhất định sẽ vẽ khái quát thân hình cao lớn của hai người này, đưa cho tướng công xem, nếu thật sự là đối thủ trong triều của hắn, vậy phải dặn dò hắn nhất định phải hành sự thận trọng và đề phòng cẩn thận.

Xoay người lại, Thẩm Vãn đối diện với tấm lưng hơi cong của tướng công, lại suy nghĩ đến chuyện ngày mai sẽ đi cùng phu nhân thị lang. Diễn lướt qua trong đầu trước, sau đó suy xét cẩn thận nhiều lần những chuyện liên quan cần chú ý, cứ mãi suy nghĩ như vậy, không ý thức được đã đến nửa đêm, ý thức cũng dần dần có hơi hốt hoảng...

Người bên gối của nàng đột nhiên xoay người, lẩm bẩm một tiếng mang theo hơi rượu nồng nặc.

Thẩm Vãn lập tức tỉnh dậy trong cơn buồn ngủ mơ màng.

Nàng nghe rõ hai từ "Uống rượu", nhưng hai chữ sau lại hắn lại nói không rõ, là Ngọc nương? Vân nương? Nguyên nương? Hay hắn chỉ đơn giản là đang gọi tên nàng... Vãn nương?

Đêm nay, Thẩm Vãn thức trắng đêm.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi biết được tin Ngu phu nhân có ý kết giao từ mẹ Cố, Cố Lập Hiên vừa mừng vừa sợ, nhưng lại oán giận nói với Thẩm Vãn: "Vãn nương, chuyện lớn như vậy tại sao nàng không sớm nói cho ta biết chứ?"

Thẩm Vãn tâm trạng không vui, cụp mắt xuống: "Chắc là quên mất."

Cố Lập Hiên khó tin lớn tiếng trách móc: "Chuyện lớn như vậy, sao lại quên chứ?"

Mẹ Cố nhìn không nổi nữa, nhíu mày nói: "Liên tiếp mấy đêm con đều say rượu về trễ, hại con dâu gần nửa đêm mới ngủ, tinh thần không được tốt nên quên cũng là chuyện bình thường, con cớ gì lại hô to gọi nhỏ chứ? Hơn nữa thân phận của Ngu phu nhân cao quý, ai mà ngờ được đột nhiên muốn qua lại với chúng ta, Vãn nương vốn không có kinh nghiệm xã giao với các quý nhân, nên căng thẳng cũng là chuyện đương nhiên."

Cố Lập Hiên tự động bỏ qua nửa câu đầu của mẹ Cố, hắn tập trung vào nửa câu sau của mẹ Cố: "Vãn nương, cho dù bây giờ ta chỉ là một tiểu quan Lục phẩm, nhưng ta ngày càng được trọng dụng ở Binh bộ, làm sao biết ta không thể tiến thêm một bước nữa? Nếu nàng đã là quan phu nhân, không thể thiếu chuyện tham gia kết giao với người nhà của các quan viên khác, sau này người nhà của các quan viên khác đến kết giao với nhà chúng ta chỉ có nhiều hơn chứ không ít đi, nếu như một mực không lên được mặt bàn, há chẳng phải là đánh vào thể diện của nhà họ Cố chúng ta, khiến cho người ta cười nhạo?"

Thẩm Vãn đột nhiên ngẩng đầu, hai con ngươi đen sẫm không thấy đáy.

Mẹ Cố nổi giận: "Con đang nói cái gì vậy! Dù con là con trai ruột của ta, ta cũng không thích nghe những lời như vậy! Ngày lễ ngày tết, có lần nào Vãn nương quên tặng quà cho nhà những quan viên kết giao với con không? Thường ngày Vãn nương và người nhà của các quan viên đó lại không phải là hoàn toàn không qua lại, chẳng qua là số lần hơi ít mà thôi. Còn các quan trên của con như viên ngoại lang, lang trung, thị lang ở nha thự, không phải con luôn sống chết ngăn cản sao, nói gì mà nịnh bợ quan trên là làm mất thể diện làm mất cốt khí, không cho phép Vãn nương tặng quà cũng không cho phép qua lại sao? Sao cuối cùng tất cả lỗi sai là do Vãn nương? Cái gì cũng đều do con quyết định, con là bá vương trong nhà sao!"

Cố Lập Hiên chán nản nói: "Đây là con nghĩ cho nàng ấy, lẽ nào con đã nói sai sao?! Không thích nghe thì thôi vậy, dù sao thì lời thật khó nghe!"

Nói xong liền phất áo bỏ đi.

Mẹ Cố cũng rất tức giận.

Nắm lấy tay của Thẩm Vãn, cơn giận của mẹ Cố vẫn chưa nguôi: "Vãn nương, con đừng để ý lời nói của cái người đần độn kia, từ khi được phục chức, trán của nó đã bị hỏng rồi, hôm sau càng càn rỡ hơn hôm trước. Đợi khi sức lực còn lại tan đi, con lại nhìn xem nó đã càn rỡ chỗ nào, nhất định phải khiến nó vỗ ngực dậm chân biết vậy chẳng làm, đến lúc đó ta sẽ nhéo nó, để nó cúi đầu nhận tội với con."

Thẩm Vãn chỉ cười không nói gì.

Mẹ Cố muốn nói thêm, nhưng đúng lúc này, nha hoàn của Ngu phu nhân bước vào bái kiến, Ngu phu nhân đó đã đợi ở ngoài cửa.

Mẹ Cố vội vàng điều chỉnh suy nghĩ, dắt Thẩm Vãn ra ngoài bái kiến.

Ngu phu nhân vẫn ngồi kiệu đến, nhìn thấy mẹ chồng con dâu nhà họ Cố ra bái kiến, bà ta vén rèm lên rồi bước xuống kiệu, cười ân cần nói: "Trước kia sớm đã nghe nhiều người trong thành Biện Kinh nói tình cảm mẹ chồng nàng dâu của phủ chủ sự nhà họ Cố khiến người ta rất ngưỡng mộ, mẹ chồng hiền hậu, con dâu hiếu thảo, một đôi mẹ chồng nàng dâu thật sự trở thành hai mẹ con ruột, có thể nói đây là một đoạn giai thoại trong thành Biện Kinh. Trước kia ta còn không tin, không ngờ hôm nay tận mắt nhìn thấy, thật sự là tâm phục khẩu phục, nhìn mẹ con hai người như vậy thấy còn thân hơn cả mẹ con ruột nữa đó."

Mẹ Cố cười nói: "Phu nhân quá khen rồi. Huyết thống nhà họ Cố chúng ta ít, nào đáng để ngưỡng mộ chứ? Ngược lại Ngu lão thái quân và Ngu phu nhân người đều là quý nhân có cáo mệnh trên người, một nhà có hai thục nhân, đây mới là giai thoại trong thành Biện Kinh, không biết phu nhân quan lớn ngưỡng mộ người rất có phúc khí."

Nhắc đến cáo mệnh, Ngu phu nhân hiếm khi lại nở nụ cười thật lòng thật ý, theo lý mà nói dù quan viên có phẩm cấp đều có thể xin phong tước cho gia quyến, nhưng nếu nói thật thì không phải quan viên tùy ý xin đều được, bằng không há chẳng phải nhà nhà trong thành Biện Kinh này đều có cáo mệnh? Xin phong tước cũng không dễ, hơn nữa nhìn những nhà có phong tước trong thành Biện Kinh này, không phải là gia quyến long thánh thì cũng là gia thế hiển hách? Mà phủ thị lang bọn họ, lại được một nhà có hai thục nhân, quả thật là độc nhất ở trong thành Biện Kinh này, bà ta tự hào cũng là điều đương nhiên.

Cả hai bên đều có mục đích kết giao, trải qua cuộc trò chuyện đương nhiên là khá hợp ý nhau.

Ngu phu nhân nhìn sắc trời cười nói: "Thật là gặp nhau quá muộn. Nhưng nói gì nữa thì cũng đã trưa rồi, hay là chúng ta đến cửa hiệu tơ lụa xem vải đi, vừa xem vừa trò chuyện?"

Mẹ Cố xua tay nói: "Nương tử trẻ tuổi các người đi đi, một bà già như ta sẽ không tham gia vào cuộc vui đâu."

Ngu phu nhân cũng không ép, cười nói: "Vậy được, hôm nay ta để Cố nương tử xem giúp ta, đợi hôm khác, nếu có thể mời được Tần ma ma, nhất định sẽ tìm cơ hội giới thiệu Cố phu nhân bà bái kiến một lần, có lẽ Tần ma ma sẽ thích tính cách lanh lẹ này của bà."

Mẹ Cố vui mừng khôn xiết.

Ngu phu nhân liền kéo Thẩm Vãn về phía chiếc kiệu có mái bằng bạc, màn cửa màu đen và mời nàng cùng ngồi kiệu.

Cho đến khi kiệu quan mái bạc do bốn người khiêng dần biến mất khỏi tầm mắt, mẹ Cố mới thu lại dáng vẻ tươi cười rồi cau mày.

Nhà họ Cố đương nhiên có hai người nâng kiệu quan, lúc trước Cố Lập Hiên đi làm đại khái là không dùng, dù sao chi phí sửa chữa và bảo dưỡng kiệu quan hàng năm cũng mất một khoản lớn, nên trừ khi cần thiết, xưa nay hắn luôn đi bộ đi làm, dù sao cũng không tốn nhiều công sức.

Nhưng không ngờ, từ khi hắn phục chức đến nay, thì không hiểu sao lại trở nên phô trương, luôn ngồi kiệu quan đi làm, nhưng đúng ngay ngày hôm nay, hắn lại dùng kiệu để đi!

Đôi mắt của mẹ Cố bốc hỏa, nếu không phải hôm nay Ngu phu nhân không đến đây có ý kết giao, vậy chẳng phải Vãn nương sẽ đi cạnh kiệu giống như nha hoàn của người ta sao, người ta ngồi kiệu còn nàng thì lại đi bên cạnh?


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-87)