← Ch.03 | Ch.05 → |
"Anh nhanh đi tìm thư kí Hàn trở về." Cũng chỉ có cô chịu được chăm sóc anh họ giống như người mẹ già, cô thậm chí còn đeo caravat giúp anh họ.
"Được rồi được rồi, anh biết rồi, anh đợi lát nữa liền đi." Trừ Hàn Dĩ Chân ra, người bạn lâu năm nhất của Hạ Quang Hi cũng chỉ có người em họ này này. Không đặc biệt yêu thương nhớ nhung người khác, nhưng trình độ phiền toái ngay cả Thượng Đế cũng sẽ nổi điên, ít nhất, anh cũng đã điên rồi.
"Ừ." Hạ Vũ Hi lại xoay người một lần nữa trước khi anh họ nổi điên, lập tức liền rời khỏi phòng làm việc của anh họ.
Hạ Quang Hi thở nhẹ một hơi, nghĩ thầm anh thật là đủ chống đỡ, tại sao muốn duy trì kết giao với người em họ này, khoảng năm giờ phải tổ chức hội nghị......
"Còn nữa, anh Quang Hi."
Khó khăn lắm Hạ Quang Hi mới tiễn được ôn thần đi, làm sao biết ôn thần lại đột nhiên xoay người, nhăn mày nói với anh --
"Nếu như thư kí Hàn trở lại, nhớ nhắc cô ấy lau sạch cửa, rất dơ." Dứt lời, Hạ Vũ Hi rốt cuộc hoàn toàn rời khỏi, Hạ Quang Hi đã ngốc đến không thể nói chuyện.
fmxfmxfmxfmxfmxfmxfmxfmx
Hoàn cảnh gia đình Hàn Dĩ Chân rất bình thường, nói là thường thường bậc trung, thật ra thì khổ hơn.
Thời đại học của cô, là dựa vào chính mình đi làm thêm khắp nơi. Xe của cô, cũng là xe second-hand tự mình dành dụm tiền nhiều năm mua lại, lại bởi vì trong nhà không có chỗ đậu xe, thường thường bị kéo đi. Gần một năm qua cô đã không lái xe đi làm, dừng xe để ở một tòa nhà không an toàn chuyên cho người ta thuê xe đỗ xe, cô còn phải lo lắng có một ngày tòa nhà có thể sụp xuống hay không, vừa vặn đè bẹp xe cô, đến lúc đó cô có thể không cần đóng thuế môn bài (*), thuế nhiên liệu, trực tiếp sẵng giọng với chính phủ: xe của cô đã báo hỏng, cám ơn.
(*):Thuế môn bài là một sắc thuế trực thu và thường là định ngạch đánh vào giấy phép kinh doanh (môn bài) của các doanh nghiệp và hộ kinh doanh. Thuế môn bài được thu hàng năm. Mức thu phân theo bậc, dựa vào số vốn đăng ký hoặc doanh thu của năm kinh doanh kế trước hoặc giá trị gia tăng của năm kinh doanh kế trước tùy từng nước và từng địa phương.
Gia cảnh của cô thật rất bình thường, chỉ cần là người quen biết cô đều biết.
Nhà cô nằm ở một tòa nhà cũ kĩ trong ngõ nhỏ, một bên leo cầu thang, một bên còn phải cẩn thận trượt chân, nếu xui xẻo chút, còn có thể bị nước mưa trên trời giáng xuống đánh tới, bởi vì không biết ống nước tầng nào hư, tí tách tí tách.
Gia cảnh của cô thật sự hết sức, hết sức bình thường, nhưng cuộc sống lại rất hạnh phúc.
Cô có một người mẹ lạc quan, khuôn mặt tươi cười cả ngày, cho dù con gái bị người khác sa thải cũng không sao cả, còn có thể nhiệt tình chào hỏi ông chủ của cô.
"Hạ tiên sinh, cậu lại tới tìm con gái tôi à?"
Hạ Quang Hi khó khăn lắm mới lấy hết dũng khí đến ấn chuông nhà Hàn Dĩ Chân, kết quả cô không có ở đây, là mẹ cô ra mở cửa, vừa thấy anh liền cười hỏi.
"Đúng vậy, mẹ Hàn, con lại tới tìm cô ấy." Nét mặt của Hạ Quang Hi có chút ngượng ngùng, anh giống như vậy ra ra vào vào nhà cô đã nhiều lần, già trẻ nhà cô đều biết anh.
"Lại muốn tìm con bé trở về làm?" Mẹ Hàn cực kì không nể mặt vạch trần anh, anh ách hồi lâu gật đầu một cái, gãi gãi đầu, nhìn ra được anh thật sự vô cùng ngại ngùng.
"Nhưng con bé đã có việc làm rồi." Mẹ Hàn mặc dù đã quen thuộc trò chơi "Ngươi chạy ta đuổi "này của bọn họ, nhưng lần này có vẻ khó giải quyết, con gái bà đã đi làm.
"Vậy?" Hạ Quang Hi ngạc nhiên, chỉ mới nghỉ việc một tuần, cô liền tìm được công việc mới, làm sao nhanh- như vậy?
"Cậu biết Chân Chân nhà chúng tôi rất chịu khó, làm việc lại nghiêm túc, muốn tìm việc không phải là việc gì khó." Mẹ Hàn mặc dù ngoài mặt cười, nhưng kỳ thật ít nhiều đối với chuyện Hạ Quang Hi động một chút là sa thải con gái bà, trong lòng có phần hơi khó chịu một chút, nói ra những lời này, giọng điệu cũng đặc biệt nặng nề.
"Con biết, mẹ Hàn, là con không đúng......" Hành vi ngày thường Hạ Quang Hi có chút bừa bãi, nhưng lúc đối mặt trưởng bối vẫn còn mấy phần tôn trọng, điểm này trong mắt trưởng bối thấy rõ, ít nhiều có tác dụng bù lại chút, cũng tương đối bằng lòng chỉ đường cho anh.
"Nhưng mà chỗ làm việc lần này thật sự cách nhà chúng tôi rất gần, ngay tại tiệm cơm đầu ngõ, cậu có thể tới tìm con bé."
"Thật vậy chăng?" Hạ Quang Hi có chút bất ngờ trước hành độc của trưởng bối, anh còn tưởng rằng mình rất không có nhân duyên!
"Đương nhiên là thật." Mẹ Hàn mỉm cười."Con bé chắc cũng sắp tan ca, ông chủ hi vọng con bé có thể làm cả ngày, con bé lại kiên trì chỉ giúp nửa ngày, thật sự quá cố chấp!"
Ý trưởng bối là, không biết cô đợi cơ hội gì? Nếu như Hạ Quang Hi nghe hiểu được, nên lập tức đi tìm cô, tránh cô thật sự gật đầu làm cả ngày, đến lúc đó thì phiền toái.
"Con lập tức quá đi tìm cô ấy." Hạ Quang Hi gật đầu như thu được vật báu, sau đó mẹ Hàn cũng rất vui mừng, ít nhất con gái nàng không phải làm việc cho một tên ngốc.
Tất cả kết quả viếng thăm lần thứ n đều là vui vẻ, mỗi người đều có thu hoạch, trừ Hàn Dĩ Chân làm việc ở tiệm ăn sáng trên đường phố, tất cả đều rất tốt, hiện tại liền xem công phu miệng của anh.
Hạ Quang Hi luôn luôn rất có lòng tin với công phu miệng của mình, nhưng đụng phải Hàn Dĩ Chân anh chính là không có cách nào, cô không cân nhắc chút nào lời nói thật có lúc còn độc hơn ác ý công kích.
Đối với Hàn Dĩ Chân, Hạ Quang Hi có thể nói là vừa yêu vừa hận lại không biết làm thế nào. Anh yêu sự chuyên tâm và kiên trì của cô; hận cô luôn không nể mặt anh, kiên trì muốn nói thật; bất đắc dĩ chính là anh không thể một ngày không có cô, chỉ cần cô không ở đây một ngày, tất cả sẽ lộn tùng phèo, hoàn toàn mất quy tắc.
Hạ Quang Hi không biết bên nào tệ hơn; là mất đi quy tắc, hay là lại quay đầu lại tìm cô? Bọn họ ngươi chạy ta đuổi như vậy không biết đã chơi đùa mấy lần, cho dù có người xem, cũng sớm một chút tan cuộc, bọn họ vẫn còn chưa biết mệt.
Càng tệ hơn chính là, trò chơi này đã chơi qua n lần rồi, anh làm sao cũng chơi không lên tay. Mỗi lần nghĩ đến cầu xin cô trở về đều giống như muốn mạng anh, nhưng nếu không cầu xin cô trở về, mọi người lại muốn mạng của anh. Giống như Vũ Hi cũng đã đưa ra cảnh cáo, anh không tìm Hàn Dĩ Chân trở về, em ấy sẽ tự mình đến tìm cô, trực tiếp xách cô về làm thư ký.
Ai! Thật không biết tại sao Vũ Hi lại yêu thích thư kí của hắn như thế, hoàn toàn không có đạo lý.
Dựa theo chỉ thị của mẹ Hàn, Hạ Quang Hi đi tới đầu ngõ, nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Hàn Dĩ Chân, đột nhiên hiểu tại sao.
Bởi vì cô có trách nhiệm, nghiêm túc, làm chuyện gì cũng rất cố gắng. Cho dù chỉ là lúc lương công việc tạm thời có thể vẫn chưa tới 100 đồng tiền, cô vẫn liều mình cọ rửa, không bởi vì công việc lớn nhỏ, chức vị cao thấp mà giảm bớt chút nào, khó trách Vũ Hi sẽ yêu thích cô.
"Được rồi, Tiểu Chân. Em không cần liên tục lau một cái bàn, dừng lại thở một chút, uống một hớp nước.". Yêu thích Hàn Dĩ Chân hiển nhiên không chỉ Hạ Vũ Hi, bà chủ tiệm ăn sáng cũng thế.
"Không có vấn đề gì, chị Mỹ Ngọc." Hàn Dĩ Chân cười lắc đầu."Em lau sạch những cái bàn này trước, sau đó buổi trưa chỉ còn lại mình chị, chị mới có thể chuyên tâm bảo dưỡng quán."
"Em thật chu đáo." Bà chủ cảm khái."Chỉ tiếc em không chịu làm cả ngày, nếu không chị có thể thoải mái hơn nhiều."
"Nếu như mà em thật sự làm cả ngày, em sợ đến lúc đó chị không trả nổi tiền lương, còn phải mượn miệng đuổi em đi, quá phiền toái." Hàn Dĩ Chân nói đùa với bà chủ.
"Em nha... !" Bà chủ cười lắc đầu."Nếu như đến lúc đó chị thật sự không trả nổi tiền lương, cùng lắm thì tặng quán cho ngươi làm, đỡ tốn tiền lương."
"Vậy em vô duyên vô cớ liền kiếm được một cửa tiệm, lương tâm em sẽ bứt rứt." Hàn Dĩ Chân dí dỏm trả lời.
"Nếu quả như thật sự biến thành như vậy, vậy thì đến lượt chị tới làm thuê rồi." Theo những lời này của bà chủ, hai người cùng tuôn ra tiếng cười, nhìn nhau một cái sau đó tiếp tục công việc.
Hạ Quang Hi đứng ở cách đó không xa không biết họ nói gì mà vui vẻ như vậy, nhưng rất hâm mộ cảnh tượng hoà thuận vui vẻ của họ, trước đây không lâu Hàn Dĩ Chân mới đứng trong phòng làm việc của anh, nghiêm túc nghe anh oán trách một ký giả chó săn nào đó, luôn viết ra một số bát quái quái lạ, hại anh không thể không ra mặt giải thích.
Lúc ấy cô cũng cầm khăn lau bàn làm việc của anh giống như vậy. Mỗi khi anh nói một câu, cô liền gật đầu một cái, gật đến cuối cùng, cô định cầm khăn lau lên uy hiếp anh nếu không im lặng, cô liền nhét khăn lau vào miệng anh, cũng thừa dịp lúc anh kinh ngạc quở trách anh.
Ai bảo anh phong lưu như vậy? Bị viết linh tinh đáng đời, hừ!
Cho tới bây giờ, anh vẫn không có cách nào quên đi biểu tình trên mặt mình lúc ấy, anh vậy mà lại bị thư ký của mình uy hiếp. Nhưng mà công nhận! Cô chính là lớn mật như vậy, dám ngỗ nghịch với anh một lần lại một lần, bằng không thì anh cũng sẽ không mỗi lần đều bảo cô cút đi.
"Ah, người đàn ông đứng ở đó bên là ai vậy? Xem ra rất quen mặt."
Có lẽ là anh cái chướng ngại vật trên đường này quá bắt mắt, Hạ Quang Hi chỉ mới đứng ở gần tiệm ăn sáng mấy phút, bà chủ liền phát hiện ra anh, còn hỏi Hàn Dĩ Chân.
Hàn Dĩ Chân lập tức dừng động tác cọ rửa trên tay lại, ngẩng đầu nhìn hướng ngón tay bà chủ, một hồi lâu cũng nói không ra lời.
"A, chị từng thấy người này!"
Hàn Dĩ Chân vẫn không thể mở miệng giải thích, bà chủ liền kêu lên.
"Chị từng thấy người đàn ông này trong tin tức trên TV, hình như gọi là Hạ, Hạ gì đó......" Bởi vì tên của anh em họ nhà họ Hạ thật sự quá giống nhau, diện mạo được ít nhiêu có chút tương tự, muốn phân biệt rõ ràng, thật sự phải tốn chút thời gian?
"Hạ Quang Hi, lão Nhị của『tập đoàn Hạ thị』, đặc biệt phụ trách mối tủy." Hàn Dĩ Chân thay bà chủ nói hết lời, bà chủ mới chợt hiểu ra.
"Đúng đúng đúng, chính là người kia em nói!" Hại cô suy nghĩ hồi lâu."Chỉ là......" Cô hoài nghi nhìn Hàn Dĩ Chân."Làm sao em biết rõ ràng như vậy?"
"Bởi vì em là thư kí của anh ta." Hàn Dĩ Chân nói.
"Hả?" Bà chủ há to mồm.
"Phải nói, trước kia em là thư kí của anh ta, một tuần lễ trước đã bị cách chức." Cô lại bổ sung.
Bà chủ há to mồm.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |