Một nữ tử tốt
← Ch.026 | Ch.028 → |
Ngô Lệ Hoa nghe vậy ngẩn người, sau đó bình tĩnh nhìn Lục Tiểu Thanh chân thật đáng tin nói: "Tú cầu của ta chỉ ném một lần, nếu công tử đã tiếp được tú cầu, ta tin tưởng đây là duyên phận, nếu công tử là nữ, được thôi, Ngô Lệ Hoa ta cũng chấp nhận, cả đời làm trâu làm ngựa, là nô là tỳ cũng muốn đi theo ngài."
Trời ạ, đã nói đến mức này rồi, nàng còn có thể nói được cái gì nữa đây? Lục Tiểu Thanh sau một tiếng thở dài, không biết chính mình còn có thể nói cái gì được nữa, lại thủy chung không nghĩ hại nữ tử xinh đẹp chấp nhất này, dừng một chút há miệng thở dốc. Ngô Lệ Hoa thấy Lục Tiểu Thanh đang muốn nói chuyện, liền lên tiếng chặn ngang trước khi Lục Tiểu Thanh kịp mở miệng: "Có gì công tử để sau hẵng nói, hôm nay việc này đã định như vậy rồi, Ngô Lệ Hoa ta tuy rằng không phải là nhân vật lớn một lời nói đáng giá ngàn vàng gì, nhưng là lời đã nói ra như bát nước đã hắt đi, không thể sửa đổi. Ngài là nam nhân, sẽ là tướng công của ta; Ngài là nữ nhân, chính là tiểu thư của ta, Ngô Lệ Hoa ta đời này ở cùng ngài."
Lục Tiểu Thanh lần đầu tiên khóc không ra nước mắt, lần đầu tiên được người thổ lộ, lại cũng là một nữ tử; Lần đầu tiên nghe được lời thề nguyện sống chết có nhau như thế, đã có loại xúc động muốn phát cuồng; Lần đầu tiên bị người khác không trâu bắt chó đi cày, loại cục diện tiến cũng không được mà lui cũng không xong này thật sự là có thể làm cho người ta nổi điên. Ở cùng một chỗ nhiều ngày như vậy, lần đầu tiên Lục Tiểu Thanh xúc động nghĩ muốn đem Lý Quân Hiên bóp chết, nếu không phải hắn tránh ra, mình làm sao có thể lưu lạc đến nước này, trời ạ~, người không có mắt a~.
Nữ tử thời cổ danh tiết rất là quan trọng, tuy rằng là ở Đường triều, nhưng một nữ tử chưa gả ở dưới tình huống bị người khác công khai vứt bỏ như thế, sợ là cả đời cũng không ngẩng đầu lên được. Cho dù nói cho nàng biết mình chính là nữ tử, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy cũng sẽ trở thành là một chuyện chê cười lớn nhất khắp thiên hạ này. Aiz, nếu đổi thành là nữ tử khác, phần lớn liền sẽ xoay người rời đi, bất kể là danh tiết của nàng cũng không quan tâm. Nhưng tính cách của Ngô Lệ Hoa cương liệt như thế, làm việc lớn mật như thế, tùy ý, có chút giống với tính cách của mình, mà mình cũng không muốn với tính tình của mình sẽ làm hỏng cả đời hạnh phúc của nàng. Đìang trong lúc do dự không biết làm sao, thì Ngô Lệ Hoa đã mang theo nàng ngồi lên trên xe ngựa, hướng Ngô gia mà đi.
Vì Lục Tiểu Thanh trên tay có thương tích cần trị liệu, vừa muốn ứng phó với phần đông tân khách tiến đến chúc mừng, Ngô Chi Hạo lại không ở bên cạnh, Ngô Uy bị việc xoay như chong chóng, cho nên cũng không có đến khảo vấn mười tám đời tổ tông của Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh đến là nhẹ nhàng thở ra một cái, nhìn Ngô Lệ Hoa trước mặt vì mình bận rộn việc trước việc sau, trong lòng vừa thấy buồn cười, vừa thấy bất đắc dĩ, còn có một tia thưởng thức.
Nhìn Ngô Lệ Hoa thật cẩn thận vì mình băng bó tốt miệng vết thương, trên mặt tươi cười vừa thẹn thùng lại ôn nhu, Lục Tiểu Thanh nhất thời cười khổ, chính mình như vậy đưa tay ra, không phải vì người âu yếm, mà là vì nữ tử trước mắt mới gặp, một boss lừng lẫy như thế, làm kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ, lại đổi lấy tấm chân tình của nữ tử trước mắt, thật không biết là ông trời có mắt hay không.
Lục Tiểu Thanh cúi đầu thở dài một hơi, thấy Ngô Lệ Hoa ngẩng đầu nhìn mình, Lục Tiểu Thanh cắn cắn môi, nói sớm hay muộn, chung quy là vẫn phải nói ra sự thật, không khỏi nhìn chăm chú vào Ngô Lệ Hoa nhẹ giọng nói: "Lệ Hoa, ta thật sự không thể cưới ngươi, bởi vì ta cũng là một nữ tử."
Ngô Lệ Hoa nhất thời thay đổi sắc mặt, trên mặt xanh trắng lần lượt thay đổi, sau bình tĩnh nhìn Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh khe khẽ thở dài chậm rãi cởi quần áo trên người ra. Nửa ngày, Ngô Lệ Hoa bất động cắn chặt môi nhìn Lục Tiểu Thanh đã một lần nữa mặc quần áo vào, trong mắt lệ quang chớp động lại liều mạng không cho nó rơi xuống.
Lục Tiểu Thanh bất đắc dĩ nói: "Lệ Hoa, hôm nay tú cầu kia cũng không phải ta nghĩ tiếp, là người phía trước ta vừa vặn tránh ra, ta bất quá bị nó rơi trúng vào thôi. Thời điểm ở trên đường ta đã nghĩ nói với ngươi rằng ta là nữ tử, có thể thấy được ngươi cương liệt như vậy, ta lại không dám nói, đồng thời cũng sợ ngươi bởi vì ta mà trở thành trò cười cho toàn bộ Dương Châu, cho nên, Lệ Hoa, chớ có trách ta, ta thật sự không phải cố ý."
Dừng một chút lại nói: "Lệ Hoa, nếu không như vầy đi, tuy rằng ta hôm nay đã làm hỏng mất đại hội chọn rể của ngươi, ta đây sẽ trả cho ngươi một vị tướng công thật tốt, ngươi xem Lý Quân Hiên được không, ta thấy ca ca Ngô Chi Hạo của ngươi rất muốn ngươi gả cho hắn, ta làm bà mối cho ngươi được không?"
Nửa ngày không thấy Ngô Lệ Hoa nói chuyện, Lục Tiểu Thanh đau đầu nói: "Nếu không ngươi tự mình tuyển, nếu ngươi đã xem vừa mắt thiếu gia nhà ai, Lục Tiểu Thanh ta tự mình ra mặt cho ngươi, ta có là thủ đoạn, cho dù hắn đã có thê tử, ta cũng làm cho hắn hưu thê lấy ngươi, quyết không ủy khuất ngươi, ngươi xem có được không?"
Thấy Ngô Lệ Hoa vẫn như trước cắn chặt môi, giọt máu như trân châu một giọt lại một giọt theo bên môi giỏ xuống, trong mắt nước mắt chịu đựng cũng rốt cục đổ rào rào xuống hai má, Lục Tiểu Thanh chân tay luống cuống không biết bây giờ nên làm cái gì là tốt nhất, liên thanh nói: "Đừng khóc, đừng khóc, tất cả đều là do ta không tốt, ngươi đừng khóc a~, ta cam đoan sẽ tìm được cho ngươi một vị hôn phu thật tốt, được không? Ngươi đừng khóc, đừng khóc, trời ạ, ta sợ nhất chính là nhìn người khác khóc."
Nhìn Lục Tiểu Thanh hoang mang rối loạn không biết phải làm sao, đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, hai tay vươn ra thụt vào ở giữa không trung nghĩ giúp Ngô Lệ Hoa lau lệ, lại không dám tiến lên, vẻ mặt kích động, không thể nề hà, chả hiểu vì sao. Nửa ngày Ngô Lệ Hoa cố gắng ngừng rơi nước mắt nói: "Ngươi làm sao trà trộn được vào đây? Trong sân mọi người đều là phải trải qua kiểm chứng, tuyệt không có lấy nữ...... Chỉ chọn nam nhân, ngươi...... ngươi rốt cuộc là ai?"
Lục Tiểu Thanh thấy Ngô Lệ Hoa thật vất vả cố gắng không khóc, nàng đáp: "Ta là vào với ca ca của ngươi, ta cùng hai bằng hữu ở Tô Châu gặp được ca ca của ngươi, chính là cái tên Lý Quân Hiên cùng Lý Quỳnh, ca ca của ngươi mời Lý Quân Hiên tới tham gia đại hội chọn rể của ngươi, ta cũng liền theo tới xem náo nhiệt. Ta vốn vẫn đứng ở bên ngoài tuyến trên, chính là ta không nghĩ tới tú cầu sẽ lại hướng ta bay tới, ta...... Ta sợ bị đánh trúng, theo bản năng liền tiếp lấy."
Lúc này Ngô Lệ Hoa ngừng khóc, bình tĩnh nhìn Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh cảm thấy rất oan uổng, cũng không phải chính mình nghĩ tiếp tú cầu, bây giờ còn phải ăn nói khép nép chịu tội, nghĩ tức giận lại cảm thấy người càng nên tức giận nhất bây giờ chính là Ngô Lệ Hoa, nhưng nghĩ không tức giận thật là cảm thấy chính mình cũng thực oan, không khỏi điềm đạm đáng yêu nhìn Ngô Lệ Hoa.
Trầm mặc một lát, Ngô Lệ Hoa ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng nói: "Thật sự là số mệnh a~, không nghĩ tới an bài nghiêm mật như vậy, kết quả cũng là sai lầm của người một nhà, nghĩ rằng Ngô Lệ Hoa ta khí chất cao ngạo, không để phú thương tài tử Dương Châu ở trong mắt, ai ngờ kết quả là lại gặp được ngươi. Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc, nếu trúng mục tiêu nhất định Ngô Lệ Hoa ta không nên lập gia đình, đành phải cô độc sống nốt quãng đời còn lại vậy."
Lục Tiểu Thanh thấy Ngô Lệ Hoa thần sắc thê lương, vội nói: "Đừng, đừng, đừng, ngươi còn có thể tìm a~, hay là nói ta......Ừm...... Thân có bệnh tật, hoặc là nói...... Ai nha dù sao cái gì khó nghe, cái gì đối với ta không tốt ngươi cứ việc đổ lên đầu ta, để cho người khác biết không phải là lỗi của ngươi, tất cả đều là ta sai, ngươi lại có thể chọn rể a~. Ở đại hội ta cũng chính là nghĩ như vậy, cho nên ta mới không có trước mặt mọi người nói ra ta là nữ tử, như vậy ngươi sẽ trở thành trò cười cho mọi người, về phần cần phải làm sao cho tốt, chỉ cần nói cho phụ thân của ngươi biết rõ tất cả, còn có cái gì có thể không giải quyết được, ngươi cũng đừng nói ngươi không lấy chồng, ngươi đừng làm ta sợ, ta cũng không thể chịu được bị người ta dọa lớn như thế này đâu."
Ngô Lệ Hoa thấy Lục Tiểu Thanh vừa thân thiết, vừa nóng lòng lên tiếng nhận trách nhiệm, hít sâu một hơi nói: "Ta hôm nay đã đem những lời kia tuyên bố trước mặt mọi người, không còn có con đường để quay lại. Huống chi Ngô Lệ Hoa ta tính tình cao ngạo, không biết đã cự tuyệt bao nhiêu người đến cầu hôn rồi, ta chính là muốn tìm một người hợp ý với mình, cho nên mới kéo dài tới hôm nay, đã gần hai mươi tuổi còn chưa lấy chồng. Nhà khác thấy nhà ta có tiền, trước mặt không nói, sau lưng khẳng định tránh không được nói nhảm, đối với ngươi chính mình sống vui vẻ, đương nhiên là không đem những điều này để ở trong lòng. Hôm nay ta công khai chọn rể từng có nói, mặc kệ kết quả như thế nào chỉ tuyển một lần, nếu như lật lọng, Ngô Lệ Hoa ta đầu không ngóc lên được, nói tiếp cho dù lại chọn rể nữa, không biết ta lại tuyển phải một người như thế nào đây, nếu là người lòng dạ hẹp hòi, lấy chuyện này để giễu cợt ta, người như vậy ta thà rằng không lấy chồng, còn hơn là phải chịu sự ủy khuất này."
Lục Tiểu Thanh không nghĩ tới Ngô Lệ Hoa này tính cách thật thanh cao, lại nhìn thấu sự đời như thế, chấp nhất duy trì ý nghĩ của chính mình như thế, chắc chắn ở cổ đại sẽ bị coi là một nữ tử kỳ lạ, không khỏi vừa đồng tình, vừa buồn rầu nói: "Vậy...vậy phải làm sao bây giờ? Ta phá hủy đại sự của ngươi, phải làm sao bây giờ?"
Ngô Lệ Hoa lau khô nước mắt vương trên mặt, so với Lục Tiểu Thanh còn tỉnh táo lại hơn nhiều, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Quên đi, chuyện cũng đã xảy ra như thế rồi, ta cũng không trách ngươi, nếu ông trời muốn ta gặp gỡ ngươi, khẳng định là có lý do của ông trời, ta không được phép lựa chọn khác, về sau Lệ Hoa liền đi theo tiểu thư." Dứt lời hơi hơi xoay người hướng Lục Tiểu Thanh nhẹ nhàng thi lễ một cái, đúng là một người nói được thì làm được.
Lục Tiểu Thanh kinh hãi xông về phía trước, tiến đến đem Ngô Lệ Hoa nâng dậy, không chú ý tay bị thương, dùng sức nâng Ngô Lệ Hoa, lập tức đau nhe răng trợn mắt, nước mắt chảy ròng, một mặt đau khóc trong đau đớn, một mặt vội la lên: "Không, không được, ta cái dạng này làm sao có thể trở thành tiểu thư của ngươi được, ngươi nhưng đừng thật sự ngốc như vậy, ta so ra lớn hơn so với ngươi, gọi ta một tiếng tỷ tỷ là được rồi, ôi, nếu trong lòng không muốn, bảo Lục Tiểu Thanh ta một tiếng là được rồi, nhưng đừng gọi cái gì tiểu thư, ta vừa nghe đã cảm thấy vừa buồn nôn vừa sợ hãi."
← Ch. 026 | Ch. 028 → |