Vay nóng Homecredit

Truyện:Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh - Chương 024

Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh
Trọn bộ 142 chương
Chương 024
Chưa từng làm thơ sao không thử đi
0.00
(0 votes)


Chương (1-142)

Siêu sale Lazada


Bạch Mạc thấy Lục Tiểu Thanh chạy đi, nghĩ rằng Lục Tiểu Thanh sợ, chính mình chờ đợi muốn bắt lấy nhược điểm của nàng, lập tức đứng dậy nói: "Ta đi đem hắn trở lại."

Lý Quân Hiên không biết vì sao Lục Tiểu Thanh lại trốn, nhưng mặc kệ nàng có tài hay không, thì chàng cũng là muốn bảo hộ cho nàng, cho nên mở miệng nói: "Không cần, hắn nói có việc khẳng định là có việc quan trọng, không cần đi tìm hắn, để muội muội ta thay hắn là được rồi."

Bạch Mạc cùng Trương Nhất Chi nghe thấy Lý Quỳnh cũng tới tham gia, lập tức đem Lục Tiểu Thanh ném lên đến chín tầng mây, vui vẻ nói: "Như thế à, đây quả thực là phúc phận của chúng ta." Lý Quỳnh mỉm cười, không thèm để ý.

Lục Tiểu Thanh vài bước đã đuổi kịp Ngô Chi Hạo, cười nói: "Nào, nào, chúng ta rốt cuộc cũng có thời gian để tâm sự." Ngô Chi Hạo không biết Lục Tiểu Thanh có chuyện gì mà đi tìm hắn, chắc một phần cũng là vì trốn đi để khỏi phải làm thơ mà thôi, vì thế cũng cười nói: "Tốt lắm, chúng ta vừa đi, vừa ngắm phong cảnh vừa trò chuyện."

Sau khi hai người bọn họ kết thúc chuyện trò, Lục Tiểu Thanh thấy chung quanh không có người liền lôi kéo Ngô Chi Hạo vui cười nói:"Ngô huynh, tiểu đệ muốn biết về Dương Châu rồi có phải hay không Lý Quân Hiên sẽ ngoan ngoãn đi tham dự cuộc kén rể của nhà huynh?"

Ngô Chi Hạo ngẩn người, chớp mắt nhớ lại Lý Quân Hiên chỉ đáp ứng quay lại Dương Châu, còn chưa nói muốn hay không đi tham dự cuộc kén rể, trong lúc nhất thời cao hứng, hắn đã quên mất chuyện trọng yếu này, lập tức nhíu nhíu mày, giương mắt lên nhìn bắt gặp vẻ mặt đầy ý cười của Lục Tiểu Thanh đang nhìn mình, tâm niệm vừa chuyển, biết Lục Tiểu Thanh nhất định sẽ có biện pháp, nếu không sẽ không tìm đến mình, đã suy nghĩ thông suốt về vấn đề quan trọng, cho nên vẻ mặt mỉm cười từ trong lòng lấy ra một xấp ngân phiếu nhét vào trong tay Lục Tiểu Thanh nói: "Như thế này thì lại cần phải nhờ Lục huynh hỗ trợ rồi."

Lục Tiểu Thanh không chút khách khí nhận lấy, cười hì hì nói: "Nếu ta đem được Lý Quân Hiên mang đến đó, ta muốn trọn bộ trà cụ bằng dương chi bạch ngọc của nhà huynh." Lời nói ra giống như vừa rồi căn bản là đang nhận hối lộ.

Ngô Chi Hạo không chút do dự nói: "Không thành vấn đề, chỉ cần huynh làm được, ta sẽ hai tay dâng tặng huynh bộ trà cụ bằng dương chi bạch ngọc đó." nực cười, nếu có thể đem Lý Quân Hiên mang đến, muội muội sẽ ném tú cầu trúng chàng, về sau có cây đại thụ Lý Quân Hiên chống đỡ sau lưng, thì cho dù có mất một bộ trà cụ bằng dương chi bạch ngọc mấy ngàn lượng này cũng không đáng gì.

Lục Tiểu Thanh ha ha cười nói: "Ngô huynh quả nhiên sảng khoái, rất tốt, ta cực thích những người làm việc sảng khoái như huynh, ngày mai chờ chúng ta cùng nhau đến."

Ngô Chi Hạo cũng cười nói: "Lục huynh cũng là người rất sảng khoái, có thể cùng người sảng khoái kết giao bằng hữu đấy chính là vận khí của Ngô Chi Hạo ta, về sau chúng ta cùng hợp tác."

Lục Tiểu Thanh vui vẻ đánh nhẹ vào vai Ngô Chi Hạo một cái, kiên định nói: "Huynh tình ta nguyện, mọi người đều vì nhu cầu của mình, có cơ hội tự nhiên sẽ hợp tác."

Nói chuyện được vài câu, Ngô Chi Hạo vì có việc nên phải đi xử lý, Lục Tiểu Thanh tránh ở một chỗ yên lặng, đem ngân phiếu ra đếm, một ngàn lượng, ha ha.

Lục Tiểu Thanh cao hứng khẽ hát, trên mặt tràn ngập sự phấn trấn thỏa mãn, trong lòng tràn ngập tư vị ngọt ngào, đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công, trong người có hai ngàn lượng bạc, chính mình cũng có thể được xem như đã trở thành một tiểu phú bà. Cộng thêm một bộ trà cụ dương chi bạch ngọc, ha ha, mặc kệ là ở thời cổ đại hay hiện đại, mình đều có thể gặp thời như cá gặp nước.

"Lục huynh, giải quyết xong rồi, mau tới đây a~, chỗ của huynh trả lại cho huynh." Giương mắt nhìn lên thấy Trương Nhất Chi vẻ mặt ý cười đứng dậy hướng mình đi tới. Ô, tại sao mình lại đi trở về nơi này? Đáng chết, trốn không kịp nữa rồi, mình coi như là đi chịu chết vậy, đều do tên Ngô Chi Hạo kia, không có việc gì lại đưa cho ta ngân phiếu một ngàn lượng làm gì, hại ta không còn tâm trí để xác định được hướng đi, aiz, đều là vì tiền tài mà gặp họa. Sờ sờ tờ ngân phiếu trong ngực, Lục Tiểu Thanh bất đắc dĩ nói: "Đều là do ngươi sai, lại làm liên luỵ đến ta."

Trương Nhất Chi cực nhanh chạy lên giữ chặt Lục Tiểu Thanh: "Chúng ta còn tưởng rằng Lục huynh mượn cớ trốn, thì ra đã trách lầm Lục huynh rồi, mau tới đây nào, chúng ta mới làm được một nửa, thì đúng lúc huynh trở về nha." Vừa nói vừa đem Lục Tiểu Thanh kéo trở về bàn.

Lý Quân Hiên thấy Lục Tiểu Thanh bị Trương Nhất Chi kéo đến buồn rầu lộ ra mặt, lập tức khẽ cười nói: "Như thế nào, vẫn chưa đạt được mục đích hay sao? Hẳn là không có khả năng đó đâu nhỉ, chắc chắn phần lớn là do cao hứng quá." Lục Tiểu Thanh mắt ngọc chuyển động thầm nghĩ: "Gặp quỷ rồi, tên Lý Quân Hiên này tựa như con giun trong bụng mình vậy, chuyện gì hắn cũng đều biết sao? A, mình hiểu ra rồi, mắt hắn tinh như quỷ, biết mình vừa rồi nhìn trúng bộ trà cụ dương chi bạch ngọc, cho nên mới chạy đuổi theo Ngô Chi Hạo để giao dịch, tất nhiên là lấy hắn ra mà cò kè mặc cả. Ngươi đoán như thần, sao không giúp ta ứng phó cửa ải khó khăn trước mắt này chứ." Hung hăng trừng Lý Quân Hiên một cái, Lục Tiểu Thanh bực tức ngồi xuống.

Lý Quân Hiên nhìn thấy liền hiểu được ý tứ hung ác trong ánh mắt của Lục Tiểu Thanh, tay cầm quạt xếp khẽ vung lên, bên môi hiện lên ý cười.

Bạch Mạc vội hỏi: "Lục huynh, chúng ta ai cũng đã làm rồi, chỉ còn thiếu huynh thôi. Về phần thi thơ lần này không có giới hạn thể thơ, đề mục tùy ý, chỉ cần ý biểu đạt tương xứng với đoạn thơ chúng ta làm là được rồi."

Lục Tiểu Thanh khóc thét một tiếng, trời ạ, ta biết làm thơ gì đây? Hai tiểu tử này là đang cố ý hại ta mà, hừ, hổ không phát uy ngươi lại xem như mèo bệnh, chờ ta ngẫm lại những gì đã học từ nhỏ đến lớn, xem có thể mượn dùng một chút hay không, ta nghĩ, ta nghĩ.

Trương Nhất Chi thấy Lục Tiểu Thanh không nói lời nào, vẻ mặt tươi cười nhìn Lục Tiểu Thanh nhất thời nói: "Lục huynh làm sao vậy? Như là có chỗ khó xử a? Nếu thực làm không được, ta giúp Lục huynh một tay nha."

Lý Quân Hiên thấy Lục Tiểu Thanh vừa không phản đối, cũng không đồng ý, phe phẩy quạt liền muốn giúp đỡ Lục Tiểu Thanh, lúc này Lục Tiểu Thanh lại đột nhiên mở miệng nói: "Sáng rời Bạch Đế rực trời mây. Muôn dặm Giang Lăng chỉ một ngày. Vượn suốt đôi bờ kêu chẳng dứt. Thuyền qua vạn đỉnh nhẹ như bay." [1]

Suy nghĩ nửa ngày cũng chỉ được như vậy, mặc kệ có thích hợp hay không, trước cứ phải ứng phó cái đã.

Lý Quỳnh vui vẻ nói: "Ta chỉ biết tiểu ca văn thơ rất tốt, không ngờ chỉ trong chớp mắt đã làm ra một bài thơ thật hay."

Lý Quân Hiên cũng gật đầu nói: "Câu nói mặc dù bình thản, nhưng ý tứ giữa những hàng chữ lại mang hương vị sâu sắc, cũng hợp với những gì ta chờ đợi, không tồi, không tồi."

Bạch Mạc cùng Trương Nhất Chi nhìn nhau, không nghĩ tới tiểu tử này thật đúng là làm được thơ, xem ra đã coi thường hắn rồi. Thơ này tuy rằng đơn giản không khó hiểu, nhưng lại hợp ý hợp cảnh, như là một vị thi nhân tức cảnh sinh tình.

Ngô Chi Hạo từ xa bước nhanh đi tới, cười nói: "Mọi người làm thơ thế nào mà lại chọn chủ đề không tốt như vậy, thật là không hiểu gì cả, không có ý tứ gì hết. Ta thấy núi non sông nước tuy đẹp, nhưng trước mắt chúng ta lại là một đại tiểu thư, mọi người không cần làm ra vẻ nhất thiết phải làm về đề tài về phong cảnh, cái gì mà sông núi nước non, thật sự là không thể sánh được với sắc đẹp của đại tiểu thư đang ngồi trước mặt chúng ta đây." Lý Quỳnh nghe Ngô Chi Hạo nói nàng xinh đẹp, không giận mà cười càng thêm thập phần đắc ý nhìn Lục Tiểu Thanh.

Trương Nhất Chi liên tục giậm chân nói: "Ngô huynh nói rất đúng, đại tiểu thư xinh đẹp như thế, chúng ta cùng ngâm thơ để ca ngợi, chắc chắn sẽ có được cảm hứng dạt dào, ta chờ mà cứ lo cảnh sông núi nước non này sẽ không còn thú vị, thật sự không nghĩ ra là phải dựa vào đề tài nào khác để làm thơ." Bạch Mạc nghe vậy, một bên ảo não không thôi.

Tính cách của người Đường triều cũng thật thoáng, cư nhiên có thể vì tiểu thư mà làm thơ, nha đầu kia xem ra còn rất thích, hoàn hảo là ta đến Đường triều, nếu đi đến triều đại khác, ta đây không phải buồn bực mà chết thì cũng bị áp lực mà chết, Lục Tiểu Thanh đứng ở một bên nhìn Lý Quỳnh trong nháy mắt có chút ranh mãnh.

Lý Quỳnh bắt gặp ánh mắt Lục Tiểu Thanh nhìn mình lộ ra một tia trêu ghẹo, liền chỉ chỉ vào Lục Tiểu Thanh nói: "Nếu phải làm, vậy tiểu ca làm trước đi." Trương Nhất Chi cùng Bạch Mạc gật đầu ủng hộ, như thế thì bọn họ mới có thêm một chút thời gian để suy nghĩ cẩn thận.

Lục Tiểu Thanh âm thầm cười nói: "Tiểu nha đầu muốn làm khó ta sao, tỷ tỷ ngươi không có bản lãnh gì, nhưng năm đó khi học thơ cổ, đã được học qua rất nhiều bài thơ ca ngợi về mỹ nữ, cho nên làm thơ ca ngợi về mỹ nữ không thể làm khó ta được. Dù sao Lý Bạch hiện giờ còn chưa xuất hiện, nghĩ nhiều làm gì cho nhức đầu, trước cứ mượn tạm thơ của hắn dùng trước cái đã."

Lập tức ho khụ một tiếng, khẽ phất quạt giấy trong tay, bắt đầu ngâm:

"Mặt tưởng là hoa, áo ngỡ mây;

Hiên sương phơ phất gió xuân bay.

Nếu không gặp gỡ trên Quần Ngọc,

Dưới nguyệt Dao Đài sẽ gặp ai." [2]

Đoạn thơ vừa đọc tràn ngập ý khen giai nhân, Lý Quân Hiên khép lại quạt giấy lại, vỗ tay nói: "Tuyệt, tuyệt, ý cảnh cao nhã, ngôn ngữ không tầm thường, làm rất tốt, làm thơ rất hay." Nói xong nhìn Lục Tiểu Thanh thấp giọng nói: "Mặt tưởng là hoa, áo ngỡ mây; Hiên sương phơ phất gió xuân bay. Nếu không gặp gỡ trên Quần Ngọc, Dưới nguyệt Dao Đài sẽ gặp ai. Bài thơ này cũng chính là cho ngươi." Lục Tiểu Thanh thấy Lý Quân Hiên mượn thơ mình để khen dung mạo của mình, không khỏi tăng lên vài phần đắc ý.

_____________

[1] bài Tảo phát Bạch Đế thành

[2]:bài Khúc Thanh Bình:

Nguyên văn:

Vân tưởng y thường hoa tưởng dung

Xuân phong phất hạm lộ hoa nung

Nhược phi Quần Ngọc son đầu kiến

Hội hướng Giao Đài nguyệt hạ phùng

*Quần Ngọc, Dao Đài: nơi ở của Tây Vương Mẫu.

*************


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-142)