Mới tới Tây hồ
← Ch.002 | Ch.004 → |
Cười đến thập phần tao nhã, Thiên Vũ hướng Vô Diễm mặt tối đen nói: "Vô Diễm, đừng ở ngã tư đường phi ngựa nhanh như vậy, sẽ làm bị thương dân chúng đó." Vô Diễm hừ lạnh một tiếng, thế nhưng tốc độ cũng chậm lại.
Thiên Vũ mỉm cười nhìn Lục Tiểu Thanh đang choáng váng nói: "Chúng ta đã quyết định buổi chiều đi du hồ, Tiểu Thanh có muốn đi cùng chúng ta hay không?"
"Có, có, ta muốn đi, phi, phi." Lục Tiểu Thanh một mặt vui mừng liên tục nói có, một mặt không ngừng phun nước miếng.
Vô Diễm vẻ mặt khinh bỉ nói: "Mang theo nàng sẽ làm hỏng cả nhã hứng của chúng ta."
Lục Tiểu Thanh không có chút thục nữ nào giơ ngón giữa chỉ vào mặt Vô Diễm, thật may là Vô Diễm nhìn không hiểu. Một mặt quay đầu hướng Thiên Vũ nói: "Thiên Vũ, ta muốn đi, ta muốn đi mà." tròng mắt của Lục Tiểu Thanh so với người khác chuyển động nhanh hơn rất là nhiều, đã sớm nhìn ra giữa hai người, lời nói của Thiên Vũ có tác dụng quyết định hơn.
Thiên Vũ buồn cười nhìn vẻ mặt chờ đợi của Lục Tiểu Thanh, cùng sắc mặt tối đen của Vô Diễm, cười nói: "Được, được, cùng đi, cùng đi." Vừa nói vừa thúc ngựa chạy lên phía trước, chạy chậm mà đi.
Lục Tiểu Thanh thân mình cúi xuống gắt gao ôm lấy đầu ngựa, chờ đợi Vô Diễm ra roi thúc ngựa. Vô Diễm nhìn bộ dáng của Lục Tiểu Thanh, đáy mắt không khỏi hiện lên ý cười, bất quá Lục Tiểu Thanh vì hết sức chăm chú ôm đầu ngựa, nên không có nhìn thấy, cũng chẳng có lòng mà xem.
Ở Tây Hồ, cành liễu lung lay, cò trắng tung bay, không ít thuyền hoa cập bờ ngừng lại để ngắm cảnh tuyệt đẹp đó. Người ở trên thuyền, không chỉ có khí khái phong độ của nam nhân, chính là phảng phất đôi mắt đẹp mĩ miều của thiếu nữ xinh đẹp. Sinh ở thế kỷ hai mươi mốt, Lục Tiểu Thanh chưa hề được nhìn thấy ánh mắt nào ướt át đến vậy.
Trong tai nghe được thanh âm tiếng Thiên Vũ gọi lên thuyền, Lục Tiểu Thanh đáp lại một tiếng, rồi liền nhìn không chuyển mắt thẳng tắp hướng thuyền hoa hoàn mỹ đang được thuyền phu lái về hướng này.
Đầu tự nhiên đau xót, Lục Tiểu Thanh sắc mặt đầy giận dữ xoay người định mắng phủ đầu, đã thấy sắc mặt của Vô Diễm so với mình còn đen hơn đang nhìn mình, không khỏi tức giận nói: "Làm gì vậy?"
Vô Diễm sắc mặt tối đen nói: "Thuyền ở bên kia."
Lục Tiểu Thanh đầu hỗn loạn, vô cùng ngượng ngùng, bước nhanh đến nơi Vô Diễm chỉ. Đập vào mắt là một con thuyền nhỏ cực bình thường, ở trên TV đã nhìn thấy loại ô bùng thuyền này. Lúc này Thiên Vũ đã đứng ở đầu thuyền, vẻ mặt đầy ý cười hướng Lục Tiểu Thanh ngoắc tay. Phía sau một thuyền phu đầu đội mũ rơm, người khoác áo tơi. Lục Tiểu Thanh vừa thấy mặc dù có chút thất vọng, bất quá cũng liều chết tiến lên.
Thiên Vũ, Vô Diễm đứng ở đầu thuyền, thuyền phu đứng ở đuôi thuyền, Lục Tiểu Thanh ngồi ở giữa thuyền, một hàng bốn người theo thuyền chậm rãi hướng vào trong hồ. Cò trắng ở trên mặt nước nhảy múa, gió nhẹ nhàng thổi lay động, mặt nước trên Tây Hồ lăn tăn gợn sóng, tuy rằng hồ này cũng khá lớn.
Gió theo đuôi thuyền thổi tới, đứng ở mũi thuyền hai người nói cái gì đó với nhau, Lục Tiểu Thanh một chữ cũng không nghe thấy, ngồi ở giữa thuyền vừa buồn vừa tức, không khỏi từ trong khoang thuyền chui ra bên ngoài, chạy đến đuôi thuyền cùng thuyền phu đứng cùng nhau.
Thuyền phu nhìn Lục Tiểu Thanh chạy đến, không khỏi dặn dò nói: "Nữ khách quan cần phải cẩn thận, đừng để bị rơi xuống hồ, nước trong hồ rất sâu"
Lục Tiểu Thanh nghe thuyền phu kêu như vậy không khỏi ngẩn người, sau nói: "Nữ khách quan?" Nghĩ nghĩ có thể là nói chính mình, không khỏi cười rộ lên nói: "Không sao, ta không sợ." Dứt lời đứng ở đuôi thuyền nhìn núi non sông nước đầy thỏa mãn, lẩm bẩm: "Ở hiện đại mình chưa có tới Tây Hồ, không nghĩ tới ở nơi cổ đại này, chuyện thứ nhất mình làm chính là dạo Tây Hồ, aiz, thật sự là không ai có thể lường trước được thế sự."
Gió càng lúc càng lớn, thổi xiêm y vang lên tiếng động sàn sạt, Lục Tiểu Thanh đứng ở đuôi thuyền, vươn hai tay khép hờ lấy mắt, ngửa mặt lên, tùy ý hưởng thụ thời điểm tốt đẹp như thế. Gió thổi bay quần áo của nàng, tóc bay bay theo gió, một vẻ đẹp xuất trần.
Những thuyền hoa đi bên cạnh, có không ít người đứng thẳng ở đầu thuyền, thấy phản chiếu ở dưới mặt nước hồ kia là một bóng dáng vàng nhạt, đứng sừng sững dưới ánh mặt trời. Ánh mặt trời tăng thêm một vầng sáng quanh thân nàng, làm cho nàng phát ra ánh sáng thánh khiết, xinh đẹp như vậy, làm người khác mơ màng như vậy, không khỏi đều dừng lại quan sát.
Mấy con thuyền lớn nhỏ ai cũng không muốn quấy rầy hình ảnh tốt đẹp này, trong không khí tản ra một mùi hương thơm mát thản nhiên. Một tiếng sáo như có như không xuyên không khí bay đến, uyển chuyển du dương thanh thanh êm tai. Cùng với tiếng sáo là tiếng ngâm xướng: "Nhẹ như chim hồng. Uyển chuyển như rồng. Rực rỡ thu cúc. Tươi rạng xuân tùng. Phảng phất như mây che bóng nguyệt. Phiêu diêu như gió bay làn tuyết. Từ xa mà ngắm, trắng như ráng mặt trời lúc ban mai. Tới gần mà xem, tươi như đoá phù dung trên dòng biếc" (1). Vừa thanh tình vừa leng keng hữu lực.
Nhắm hai mắt lại, Lục Tiểu Thanh nghĩ rằng: "Đúng là cổ nhân a~, nói chuyện như thế nào không có nói ra điểm tốt ở đâu? Nói nửa ngày cũng không biết ý tứ là đang nói cái gì, toàn vẻ nho nhã. Aiz, thời điểm lúc trước cũng có khoá ngữ văn, nhưng cổ văn học không giỏi, nhà thơ nổi tiếng từ cổ chí kim cũng chỉ biết từ trong sách được có vài người, hiện tại giọng văn này, cũng chỉ có thể như vịt nghe sấm, nghe nhưng chẳng hiểu gì cả."
Đang suy nghĩ, chợt nghe thanh âm có cái gì đó rớt xuống nước bùm một tiếng, tiếp theo liền truyền đến tiếng nhiều người gọi: "Có người bị rơi xuống nước, có người bị rơi xuống nước"
Lục Tiểu Thanh tò mò mở mắt ra nhìn, chỉ thấy đằng trước, trên một con thuyền hoa lớn hai tầng, nhiều người đứng xúm ở phía trước nhìn vào trong nước. Trong nước có một nam tử chính đang bùm bùm hướng bên này lội tới, trên thuyền hoa có người cao giọng cười nói: "Hoa huynh thật sự là cưỡng không lại với mĩ nhân a~, ha ha."
"Từ xưa mỹ nữ xứng tài tử, Hoa huynh phong thái phong lưu hơn người như thế, đương nhiên nên làm như vậy, rất xứng đôi với "Lạc thần"' [2] "Không sai, không sai, Hoa huynh mắt nhìn thật tốt, dung mạo nàng này thật là độc nhất vô nhị."
Lục Tiểu Thanh nghe thấy đủ loại thanh âm, nhìn chăm chú vào nam tử đang hướng mình lội đến, nhẹ nhàng khoanh hai tay ở trước ngực, khóe môi khẽ nhếch lên, nhìn cảnh nam tử bì bõm đi trong hồ nước.
Trên thuyền, một cánh tay ướt sũng bám vào cạnh thuyền, tiếp theo không nhìn thấy rõ mũi, mắt và đầu như thế nào. Chỉ thấy hắn động tác hất tóc ẩm ướt ra sau siêu suất, lộ ra góc cạnh rõ ràng của khuôn mặt. Ừm, có cái mũi, mắt thừa nhận có điểm suất, bất quá vị son phấn quá nặng, mặt không đẹp bằng Vô Diễm và Thiên Vũ. Lục Tiểu Thanh trong lòng âm thầm đánh giá. Người này lộ ra một bộ mặt tươi cười tự nhận là quyến rũ người hướng Lục Tiểu Thanh nói: "Hoa Trệ Sơn bất tài ra mắt cô nương."
Hai tay khoanh trước ngực, Lục Tiểu Thanh từ trong lỗ mũi hừ một tiếng xem như trả lời, Hoa Trệ Sơn kia cũng không có nổi giận nói tiếp: "Xin được hỏi cô nương họ gì?"
Lục Tiểu Thanh ngồi xổm xuống, nhìn Hoa Trệ Sơn chỉ lộ ra một cái đầu nói: "Ngươi lên thuyền của ta làm cái gì? Có chuyện gì sao?"
Hoa Trệ Sơn nghe Lục Tiểu Thanh hỏi, nhất thời lộ ra tươi cười rạng rỡ nói: "Tại hạ ngẫu nhiên đi ngang qua, gặp dung mạo của cô nương, không khỏi kinh ngạc vì người đẹp như tiên, nguyện cùng cô nương cùng bạch thủ chi ước, thành tần tấn chi hảo (3) được không?" Lục Tiểu Thanh vẻ mặt căm tức nhìn Hoa Trệ Sơn, nửa ngày quay đầu hướng về hai người đang xem kịch vui đứng đầu thuyền nói: "Phiền toái lại đây một chút, người này nói toàn văn vẻ, ta nghe không rõ."
Thiên Vũ vẫn mỉm cười đang muốn đi qua, Vô Diễm ngăn chàng lại, nhỏ giọng nói: "Để huynh đi, không biết nàng định diễn trò gì nữa đây." Dứt lời lập tức đã đi tới.
Lục Tiểu Thanh đứng dậy, ngửa đầu nhìn Vô Diễm nói: "Hắn nói có ý gì?"
Vô Diễm nhìn thoáng qua Hoa Trệ Sơn trong nước, lạnh lùng nói: "Hắn muốn lấy cô, hiểu chưa."
Lục Tiểu Thanh nghe vậy gật gật đầu nói: "Ok, nói thẳng ra có phải dễ hiểu hơn không, vẻ nho nhã phiền toái muốn chết." Vừa nói vừa tiến lên, hướng về Hoa Trệ Sơn trả lời: "No." Nói xong liền hướng Hoa Trệ Sơn đang bám lên thành thuyền, đá anh chàng một cước. Hét thảm một tiếng, Hoa Trệ Sơn lần nữa lại rơi bùm vào trong hồ nước, bất quá, lần này không phải chính hắn nguyện ý.
Nhìn Hoa Trệ Sơn ngã xuống nước, Lục Tiểu Thanh xoay người lại hướng về thuyền phu nói: "Thuyền phu, rời thuyền." Nói xong tự mình đứng ở đuôi thuyền.
Đứng ở mũi thuyền Thiên Vũ nhìn hành động của Lục Tiểu Thanh, đầu tiên là ngạc nhiên, tiếp theo liền cười ha ha thành tiếng. Mà đứng trước mặt Lục Tiểu Thanh là Vô Diễm chỉ biết trợn mắt há hốc mồm nhìn người trước mặt, Lục Tiểu Thanh vẻ mặt bình tĩnh, giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh, liếc mắt một cái nhìn Hoa Trệ Sơn ở phía sau, ở trong nước không ngừng ngoi lên hạ xuống, không khỏi nhướng mi nói: "Cứ như vậy sao?"
Lục Tiểu Thanh trắng mắt liếc Vô Diễm một cái: "Bằng không thì như thế nào? Gả cho hắn sao? Ta không có hứng thú, chỉ cần nói chuyện với hắn đã mệt chết rồi."
Vô Diễm liếc mắt nhìn Hoa Trệ Sơn trong nước hỏi: "Không sợ hắn chết đuối sao?"
Lục Tiểu Thanh kỳ quái nói: "Hắn có thể lội tới đây, còn không thể quay về sao? Hừ, cho hắn một cước xem như đã nể mặt lắm rồi, nếu ở chỗ của ta, sẽ tố cáo hắn tội quấy rối tình dục."
"Quấy rối tình dục? Là cái gì?" Vô Diễm vẻ mặt nghi hoặc.
Lục Tiểu Thanh dừng một chút xua xua tay nói: "Không có gì, không có gì, tiếng địa phương mà thôi." Một mặt ý bảo thuyền phu lái thuyền.
Ông trời vào mùa hè tựa như đứa trẻ thay đổi bất thường, mưa to rầm rầm đổ xuống, không có một điềm báo trước. Thuyền phu có mũ rơm và áo tơi nên không sợ mưa gió, ba người đã không thể có khí dũng vẫn đứng ở gian ngoài như trước được, nên đều tiến vào trong mui thuyền.
Giữa mui thuyền, Lục Tiểu Thanh nhìn thế giới bên ngoài, nhất thời tâm huyết dâng trào thuận miệng ngâm "Mưa hiểu ý vạn vật mà rơi đúng lúc, cỏ cây đâm chồi nảy lộc đúng độ xuân"
Vừa nói được câu đầu, Vô Diễm lạnh lạnh ngắt lời nói: "Giờ đang là mùa hè." Lục Tiểu Thanh ngẩn người nửa ngày, mặt có chút hồng nói: "Chỉ là thuận miệng nói, thuận miệng nói." Trong lòng lại hận không thể đem Vô Diễm lắm miệng này bóp chết, hại nàng không kịp phòng bị liền bị mất mặt.
Mùa hè mưa rào có sấm chớp, thế tới rào rạt, ba người cho dù có cái mui thuyền che, nhưng có che cũng tương đương với không che, mưa hắt hết lên cả ba người. Lục Tiểu Thanh vắt xiêm y ướt đẫm của mình có chút bốc hỏa nói: "Ta cũng không phải có lỗi gì với nước, trong vòng một ngày ẩm ướt hai lần, đáng ghét." Nói xong nửa ngày không có người mở miệng, Lục Tiểu Thanh nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Thiên Vũ cùng Vô Diễm ở phía đối diện, chỉ thấy Thiên Vũ vẻ mặt ôn nhu nhìn chăm chú vào mưa rơi bên ngoài, bất quá khóe miệng lại đang rút gân. Mà Vô Diễm còn lại là cười như không cười nhìn mình, trong mắt có đùa cợt cùng một tia gì đó nàng nhìn không ra.
Làm sao vậy? Mình nói sai gì sao? Lục Tiểu Thanh âm thầm trong lòng tập trung suy tư. Không xong, trần truồng, hít một hơi thật sâu. Lục Tiểu Thanh nháy mắt cảm thấy mặt đỏ phừng phừng, như cơ thể bị sốt ít nhất cũng sốt là đến chín mươi độ chứ chẳng đùa, cách nhiệt độ của nước sôi cũng không xa. Nhìn thấy ánh mắt của Vô Diễm, rướn người qua, đẩy đầu chàng ra phía bên ngoài nhìn mưa. Chính mình hai tay che mặt ngượng ngùng không dám lên tiếng nói chuyện nữa.
Vô Diễm bị động quay mặt đi, đầu tiên là ngẩn ngơ, tiếp theo liền không nhịn được cười, ha ha cười thành tiếng, tiếng cười xuyên thấu tiếng mưa to, truyền đi rất xa bên ngoài. Mà Thiên Vũ đã sớm quay đầu đi, cũng thật sự là nhịn không được, ha ha mà cười. Mưa sa gió giật, trên thuyền nhỏ lúc này lại là ấm áp như mùa xuân.
← Ch. 002 | Ch. 004 → |